Chương 10

Tay tôi bị xích vào một cái cột gỗ, tôi đang được những vị vua, hoàng tử và binh lính nhìn chằm chằm như một cái xác được thoả thiêu trên giàn giáo. Chiếc áo quá mỏng, và tôi nghe không ít người đang bàn luận và nhìn ngắm cơ thể của tôi qua lớp vải mỏng manh này, tôi đập mạnh lưng vào cột khi cố gắng thoát khỏi dây xích trên cổ tay, ngược lại nó chà xát vào cổ tay tôi và khiến tôi bị trầy.

Agamemnon bước tới, hắn giờ đây có một vết sẹo lớn trên bàn tay của mình do vụ việc trước đó. Đôi mắt của hắn tức giận, một người lính thì thầm điều gì đó bên tai Agamemnon rồi gật đầu, một viên đá mà người lính kia đưa cho Agamemnon ném mạnh vào người tôi, viên đá được mài sắc ở những góc cạnh, nhỏ nhưng cũng khiến tôi quặn thắt lại vì đau.

Tôi thở hổn hển, cổ họng tôi còn đau nhức thở ra những tiếng khàn như một con thú. Ở phía trước là rất nhiều người đàn ông đang tụ tập, có người chỉ liếc nhìn tôi thì lại có người nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi và cười một cách khinh thường. Tôi có thể nhìn thấy Pyrrhus giữa đám đông, trên tay cậu ta là một cây gậy được làm bằng chất liệu của cây ô liu, cái nhánh lá vẫn còn, cùng với đó là một vài gai nhọn nhỏ bé mà tôi khó khăn lắm mới nhận ra, thằng bé đang tiến lại chỗ của tôi, Agamemnon đứng sang một bên để Pyrrhus bước đến.

"Trước tất cả Achaean, ta, Pyrrhus, hoàng tử Neoptolemus sẽ cho các ngươi được chiêm ngưỡng bộ mặt của kẻ đã phản bội chúng ta!" Đám đông reo hò, tôi bị ném đất và đá vào người, đầu tôi bị một cục đá đập mạnh trúng mà choáng váng không thôi, chất lỏng mà tôi đoán rằng là máu chảy xuống trán của tôi. Pyrrhus nhếch mép khi nhìn tôi mắt mở mắt nhắm vì mệt mỏi, răng nó nhe ra quỷ dị, bàn tay nó tách răng của tôi ra và kéo chặt lưỡi của tôi và dùng ngón cái vuốt nhẹ lên đầu lưỡi khiến tôi không khỏi run rẩy, nó coi lưỡi của tôi như một món đồ chơi thú vị, móng tay dơ bẩn của nó khiến tôi buồn nôn.

May mắn là nó đã cắn chóng buông ra, cây gậy của Pyrrhus được giao cho một người lính kế bên thằng bé, anh ta bắt đầu tiến gần, quật mạnh vào eo tôi, gai nhọn rất nhỏ nhưng khi có người dùng sức lực đánh mạnh vào tôi đã biết rằng gai đã đâm vào da thịt của tôi. Tôi đang dựa vào một cây cột và sẽ rất khó khăn nếu cố ý đánh vào lưng tôi, nhưng nếu có muốn thì nó sẽ trúng vào gáy hay vai của tôi nếu người lính chì là một tay gà mờ.

Người lính đập cây gậy vào giữa khe đùi của tôi, lần này anh ta đã quá mạnh, tôi run rẩy muốn khuỵu xuống nhưng dây xích quá ngắn để có thể cho phép tôi ngã xuống, đùi tôi chỉ vài phút sau đã có một vết bầm lớn, nó có màu xanh tím ghê rợn, xấu xí và nhức nhối các dây thần kinh của tôi. Khi anh ta chuẩn bị vung thêm vào vai bụng tôi, Pyrrhus đã đưa tay ra hiệu dừng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm đôi chút, hai cánh tay của tôi đau nhức vì bị xích chặt lấy và bị vòng ra sau, tôi không muốn nhìn những gương mặt vô nhân tính của bọn đàn ông phía dưới, tôi lẳng lặng nhìn bàn chân của mình, đôi bàn tay có lẽ đã bốc mùi hôi thối vì chỉ để trần mà không mang pelida vào, cứ đi trần đất trong nhiều tuần nay. Tôi ước gì đôi chân của tôi có thể chạy thật nhanh, chạy thật nhanh xuống biển để tìm kiếm lấy tự do như một con cá nhỏ bé.

"Ngươi cảm thấy cây gậy đó ra sao, paídískē của ta?" Pyrrhus cười, ánh mắt lướt qua những vết bầm mới xuất hiện của tôi một cách tự hào, coi tôi như một tác phẩm nghệ thuật sống.

"Đầy gai và xấu xí, tàn ác giống như ngài, thưa hoàng tử." Tôi không thể không đưa ra lời mỉa mai và chửi Pyrrhus, tôi ghét phải chịu đựng thằng nhóc này như một con cừu non rồi. Nét mặt của Pyrrhus giữ nguyên, thậm chí nụ cười còn rộng hơn khiến tôi lạnh gáy, Pyrrhus đã quen với việc tôi chửi nó vào bất kỳ thời điểm nào, nhưng đó cũng là một lý do rất chính đáng để Pyrrhus trừng phạt tôi.

Ánh mắt tôi tối sầm khi Pyrrhus cầm một con dao trên tay, tôi nín thở, tôi mong rằng thằng bé sẽ giết tôi, tuy nhiên tôi nhớ ra hiện tại Pyrrhus đang không tức giận, tôi thấy Pyrrhus phấn khích, đặt lưỡi dao lên cầm của tôi và rạch nhẹ, một đường máu chảy ra, theo đó là cảm giác đau đớn như bị xẻ thịt, lột da.

Đầu gối của tôi được Pyrrhus khắc tên của nó lên, các đường rạch của nó vụng về và ẩu tả đã vô tình đâm hơi sâu vào xương đầu gối khiến tôi cào chặt vào cây cột, hơi thở tôi gấp gáp. Nước mắt tôi sẽ không bao giờ trào ra vì những vết thương ngoài da, nhưng tôi đang cảm nhận tâm hồn tôi đang ngày càng mục rữa, đi vào một vực thẳm của bóng tối

Bàn chân tôi bị nắm chặt, tôi vung chân muốn đá mạnh vào bàn tay của Pyrrhus nhưng cái nắm của nó muốn bẻ gãy xương chân của tôi, nó đặt lưỡi dao lên ngón chân út của tôi, nơi mà tôi dùng hết tất cả để chạy trên bất kỳ địa hình nào. Máu phun ra, tôi mở to mắt rên lên một tiếng thảm thiết, vai run lên vì đau đớn, máu bắn vào tay của Pyrrhus, làm nhuộm màu đỏ lên các ngón tay của Pyrrhus, tôi không biết rằng bản thân rốt cuộc có phải còn là một thứ sinh vật sống nữa không, từng phút cứ trôi qua và ngón chân út của tôi được đặt sang một bên, máu trước đó phun ra nhiều giờ chỉ rỉ ra.

Mùi đồng nồng nặc quanh mũi của tôi, tôi đang cố gắng để không hét lên, nếu tôi hét lên thì không khác gì một màn kịch làm bằng da người đang bày diễn mua vui cho bọn họ. Mặt tôi, không cần ai nói tôi cũng biết nó đang nhợt nhạt đi vì mất máu, tôi nhìn ngón chân út của mình, bây giờ tôi đang nhìn chính bộ phận cơ thể thể đã rời khỏi da thịt và các tế bào. Pyrrhus vuốt ve mái tóc của tôi, tay của thằng bé cào mạnh vào da đầu của tôi, nắm lấy một nhúm tóc của tôi và đập mạnh vào câu cột, tôi thở mạnh, phì phò phì phò, giống như đã chấp nhận số phận của mình; rằng tôi còn thấp kém hơn một nô lệ, rằng cơ thể và tâm hồn này sẽ bị chính Neoptolemus mang danh anh hùng này giết chết và trở thành linh hồn lang thang mang theo nỗi thù hận.

Thằng bé nhẹ nhàng đặt dao lên ngón tay trắng bệch của tôi, nó hôn lên ngón tay tôi. Thật là kinh tởm, tôi nghĩ, tôi ước gì mình đã có thể tát vào mặt của Pyrrhus và khiến cho nó hiểu rằng việc làm như vậy chẳng khác gì đang xúc phạm đến các vị thần đã tạo ra cơ thể con người, họ đã nỗ lực nặn hình và tạo ra con người thể mà đứa trẻ kiêu ngạo và độc địa này đã tàn phá một cách bất kính.

Tôi muốn hỏi các vị thần một câu, trước khi tôi kịp nghĩ thì ngón út của tôi đã bị chặt đứt, một chút thịt như muốn níu kéo bám dính, nhanh chóng bị đứt hoàn toàn, lộp bộp rơi xuống. Máu chảy ra, một khúc xương và lớp thịt đỏ hồng không thể không bị phơi bày trước gió, ngón giữa của tôi lại bị chặt ra, rồi đến ngón áp út, tôi muốn gào lên thật lớn. Nhưng sức lực tôi bắt đầu cạn kiệt, máu chảy nhiều khiến tôi mệt mỏi, đầu óc tôi choáng váng, tim khi đập nhanh không ngừng được. Tôi đã làm gì sai để bị trừng phạt như thế này? Tôi phản bội tất cả mọi người chỉ vì lợi ích của bản thân và những nô lệ, tôi đã phản kháng lại những con quái vật có lớp da người này và đang bị chúng làm thịt từng chút một.

Tôi không chết, tôi chỉ bị mất nhiều máu mà không chết, cái chết hiện tại là ước mơ, sự giải thoát, niềm hạnh phúc bình yên tôi đang tìm tới trong vô vọng. Cứ sống một cách vô nghĩa mà không thể tìm đến sự yên bình thực sự, vậy thì tôi là điều gì trên thế gian này vậy thưa các vị thần?

Đầu tôi gục xuống, hơi thở tôi nóng, gió lạnh có thổi qua cũng không thể làm da tôi dịu đi, những giọt máu cứ chảy nhẹ nhàng, nếu như nó không có màu đỏ tươi nó sẽ là một thứ chất lỏng thuần khiết và quý giá nhất của con người và được xem là sự trong trắng còn lại trong cơ thể và tâm hồn của mỗi người.

Đùi tôi, một đường rạch dài có vẻ khá sâu, cơ thể tôi căng cứng, không thể nào cảm nhận lập tức được nỗi đau kinh hoàng này. Tôi mất máu nhiều hơn, miệng mở ra nhưng không còn phát ra âm thanh rõ ràng nào nữa, tâm trí tôi rối bời rồi trước mắt chỉ còn là bóng đen.

__________

"Nó ngất rồi, bế nó vào lều của Machaon nhanh đi." Cơ thể của Patroclus mềm nhũn khi được cởi trói, ngã đạp vào người lính của tôi. Anh ta đã bế Patroclus đi và đem đến chỗ của Machaon, tôi vứt con dao xuống dưới, cảm thấy chán nản khi đồ chơi đáng yêu của mình đã rời đi, tôi đã vứt những bộ phận bé nhỏ của Patroclus đi, tôi thích cơ thể của nó nhưng những thứ đã bị cắt đi giờ đã trở nên thối đi, tôi vứt xuống một ngọn lửa, để cho lứa thiêu rụi.

Khuôn mặt của tên nô lệ đó đã nhăn nhó một cách đáng thương, giống như một đứa bé muốn khóc nhưng lại cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Thật là buồn cười, gương mặt xinh đẹp của nó khiến tôi luôn không thể kiểm soát được ham muốn, dù cho tàn nhang khắp cơ thể và gò má nhưng đôi môi của nó luôn hé mở như đang mời gọi người ta đến và nuốt chửng.

Đôi chân của Patroclus chạy nhanh, tôi không phủ nhận điều đó nhưng hiện tại thì không còn chạy được nữa, ngón chân út là điểm tựa giữ thăng bằng đã bị chặt bỏ. Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy nuối tiếc vì đã không cắt luôn ngón chân cái của nó, tôi bỏ đi, không tiến về lều của mình mà tôi tiến đến phòng giam của những người phụ nữ nô lệ khác.

Họ lập tức co rúm lại khi thấy tôi, tôi đang tìm kiếm một gương mặt và ánh mắt sợ hãi nhưng hay tỏ ra bản thân mình hào hùng. Con khốn đó đâu rồi? Con nô lệ nữ mà Patroclus xem trọng như em gái đi đâu rồi? Tôi nắm chặt lấy lòng bàn tay, trước đó vẫn có một vài tên tù nhân Trojan trốn thoát khỏi đây, tôi biết rằng một trong số những kẻ đó đã đưa cô ta ra khỏi đây, tôi không thể cho cô ta nhìn thấy 'anh trai' thân yêu của mình bị tôi tàn phá đến nỗi tật nguyền như bản thân cô ta.

Ở xung quanh đây chỉ toàn mùi hôi thối của phân và nước tiểu, tôi nhăn mũi, tôi rời khỏi đó ngay lập tức khi không thể chịu đựng được mùi hương ở đây.

Tôi về lều của mình với tâm trạng buồn bực, tôi đã luôn nhớ giấc mơ về một người đàn ông, cha của tôi đang đứng dưới một gốc cây ô liu lụi tàn. Gương mặt cha tôi lạnh lùng và đầy phẫn nộ, ông chỉ tay vào tôi, miệng lẩm bẩm, tôi đọc qua cách mà môi của cha di chuyển, tôi đọc ra, đó là một lời nguyền rủa, thề dưới sông Styx chuyện gì đó. Giấc mơ kết thúc khi da tôi ngứa ngáy, nóng rực như bị mặt trời thiêu đốt, tôi gãi liên tục, cào mạnh rồi da tôi chảy máu, da thịt tôi không còn lớp da che chắn nữa, làn da tan chảy và biến mất hoàn toàn, cuối cùng tôi chết.

Lúc đó tôi đã thức dậy trong hoảng sợ, tôi nghĩ đó chỉ là do cha tôi đã quá coi trọng tên nô lệ kia rồi. Cùng lắm chỉ là một hoàng tử lưu vong không nơi ở, không còn danh dự nào thì nó có quyền gì để tôi tôn trọng? Một người đàn ông yếu đuối, thậm chí cả một tên nông dân nghèo nàn hay một con đàn bà cũng không ra tay được thì đừng nói đến việc coi tên nô lệ Patroclus đó là con người.

Nô lệ sẽ không bao giờ có chỗ đứng với hoàng gia.

Vua của Ithaca, Odysseus đã từng nhắc tôi rằng đừng làm gì vượt quá sức chịu đựng của Patroclus, tôi đã cười khi nghe một vị vua gọi thẳng tên một nô lệ mà không cảm thấy do dự hay sự miễn cưỡng nào trong đó.

Đó chỉ là vậy, tôi đang nằm trên tấm chiếu thì một tên lính bước vào.

"Thưa điện hạ, nô lệ Patroclus đã tỉnh dậy, hắn đã cố chạy trốn nhưng đang bị người của ngài giữ lại." Lông mày tôi nhướn lên, tôi đã tưởng tượng đến gương mặt đờ đẫn và ánh mắt vô hồn không còn suy nghĩ trốn thoát nào của nó, thì ra nó vẫn còn cứng đầu dù đã bị tàn phế.

"Cái dây trên cổ của nó đâu? Kêu người cầm dây xích nắm chặt và dẫn nó đến lều của ta." Tôi không thèm nghe người lính nói rồi chỉ nghe thấy tiếng chân xa dần, tôi ngáp, cảm thấy cơn phấn khích trong tôi đang nhảy dựng, trái tim tôi đang đập mạnh.

Chỉ vài phút sau một tiếng hét và tiếng xích khiến tôi ngồi dậy. Lính của tôi nắm chặt lấy dây xích trên cổ của Patroclus, anh ta kéo mạnh ra sau khi Patroclus hét lên chửi rủa họ, một hình ảnh mà tôi chưa từng thấy qua làm tôi có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đã thay thế bằng một nụ cười nhe răng trên môi.

"Các người và tên hoàng tử quái vật của các người cuối cùng cũng chỉ là một giống loài được tạo ra bởi sự bẩn thỉu!" Patroclus hung dữ gầm gừ, áo xộc xệch và dơ bẩn, còn có một chút rách ở gấu áo chiton. Người của tôi đẩy Patroclus mạnh về nơi tôi đang ngồi, vòng cổ siết chặt lấy cổ Patroclus giờ đã có một vết đỏ ghê rợn.

"Được rồi, lui ra ngoài hết đi, cứ để ta xử lý." Hơi thở của tôi có chút gấp trong lồng ngực, tôi ngửi thấy mùi hương cũ kỹ từ Patroclus khi tôi đứng cách đó gần anh ta, anh ta đang ôm lấy những ngón tay bị cắt đứt của mình, đứng hơi khuỵu gối vì bị mất thăng bằng nhẹ, đôi mắt nâu đen láy mà tôi hay nhìn, đã không còn một chút ánh sáng nào.

Tôi nắm lấy mu bàn tay của Patroclus, miết nhẹ nhàng lên làn da của anh, tôi đã có thể dùng dao cắt đứt những đường gân ở dưới tay anh nhưng tôi đã không, tôi chỉ chặt đứt ngón tay của anh, một điều nhẹ nhàng nhất trong sự trừng phạt.

Tôi không thể phủ nhận rằng Patroclus đẹp, anh đẹp theo cách riêng của mình, anh có thể xấu đối với những người khác nhưng anh lại là một điểm tròn luôn khiến tôi phải chú ý.

Suốt những giây phút tôi chạm vào cơ thể của anh, anh không bao giờ nói gì, đôi khi chỉ run hoặc né tránh khi tôi chạm vào những điểm nhạy cảm của anh.

"Hình phạt hôm nay ngươi cảm thấy ra sao?" Tôi hỏi, bóp nhẹ cánh tay của Patroclus.

"..."

"Một hành vi điển hình của những con quái thú ngu dốt nghĩ rằng mình thông minh và uy quyền." Lời nói của Patroclus lập tức khiến tôi bóp mạnh vào cánh tay anh hơn, mắt tôi trợn tròn, chân đạp mạnh lên các ngón chân của Patroclus.

"Ta cho ngươi rút lại lời vừa nãy và hãy nói lại!" Mái tóc đen rối bù của Patroclus che đi đôi mắt của anh khi anh cúi đầu, anh ngẩng đầu lên, mắt anh đầy oán giận, không yếu đuối, chưa bao giờ yếu đuối.

"Lũ các người hành động như những con quái vật, khát máu mà chỉ biết nghĩ đến bản thân và lợi ích, tứ chi của các người phát triển nhưng đầu óc lại hạn hẹp." Tôi giẫm mạnh vào ngón chân út chỉ đang được băng bó của Patroclus, anh rên khẽ trong họng nhưng vẫn giữ nguyên biểu cảm tức giận với tôi.

Tôi biết không lâu nữa lớp băng vải sẽ tràn máu và ngón chân út của Patroclus sẽ gặp rắc rối, nhưng ai quan tâm đến việc đó? Chỉ là một ngón chân út cỏn con cũng không thể chết dễ dàng được.

"Ngươi, ở lại lều của ta từ bây giờ đến sau này, ngươi sẽ theo chân ta phục vụ, bất kể lúc nào ta muốn ngươi cũng phải xuất hiện cho dù là bệnh tật hay đau khổ, Pa-tro-clus." Tôi nắm lấy hông của Patroclus, tay tôi giật mạnh khi nhận ra dưới đó là một con dao sắc bén đang sẵn sàng cho đâm mạnh vào tôi.

Thật là một kế hoạch tuyệt vời, nô lệ Patroclus nghĩ rằng nó có thể la hét làm ầm ĩ chỉ để bị dẫn đến nơi này rồi giết chết tôi. Tiếc rằng lớp vải mỏng của Patroclus đã không phải một đồng minh đáng tin cậy, tôi luồn vào bên trong giật lấy con dao và giơ lên cao, tôi có thể thấy Patroclus đang sững sờ và đang lùi lại, giơ nắm đấm và chuẩn bị đấm vào bụng tôi, nhưng so với sự thấp bé và làn da nhợt nhạt đó, Patroclus không thể làm gì được tôi.

Cú đấm của anh không khiến tôi ngã mà chỉ đau nơi dạ dày, tay cần chặt cán dao, chưa bao giờ rơi xuống.

"Ngươi thua rồi, ngồi ở góc kia và ngoan ngoãn chờ đợi công việc của mình đi." Tôi ném con dao ra ngoài, nắm lấy dây xích của Patroclus và lôi anh đế một cái chân bàn và cột chặt lại, tôi đặt một tảng đá lớn và nặng trên bàn, cơ hội chạy trốn gần như bằng không.

Tôi nghe thấy các binh lính đang đi và nói về cuộc họp lần này với ý tưởng về việc tàn phá thành Troy và giết sạch những kẻ còn lại, tôi bước ra ngoài, nhưng tôi còn nghe thấy một âm thanh yếu ớt.

"Vậy ngươi thật sự nghĩ rằng mình sẽ thắng sao, hoàng tử Neoptolemus?"




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro