6
Kei đang ngồi dưới gốc cây, mắt nhìn về phía xa xăm. Những buổi chiều quen thuộc, cùng Tobio chơi bóng chuyền, không còn là những buổi chiều tẻ nhạt nữa. Mặc dù cậu vẫn chưa thật sự giỏi, nhưng mỗi khi đứng gần Tobio, cậu lại cảm thấy trái tim mình như bùng lên, như thể có một điều gì đó chưa thể nói thành lời.
Một ngày, khi Kei đang nghĩ về những điều mình không thể hiểu nổi, thì từ đâu đó, giọng nói trêu chọc của Akiteru vang lên, làm Kei giật mình.
Akiteru (vừa đi tới, vừa mỉm cười, giọng đầy ẩn ý): "Nhìn em mà cứ như người yêu rồi đấy, Kei. Có chuyện gì giữa em và Tobio không thế?"
Kei ngẩng lên nhìn Akiteru, mắt mở to vì bất ngờ. Anh trai của cậu luôn xuất hiện bất ngờ như vậy, và những lời nói của anh thì lại càng làm Kei đỏ mặt. Cậu không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết im lặng, nhìn xuống đất.
Kei (ngập ngừng, mắt cúi xuống): "Em... em không hiểu anh nói gì đâu."
Akiteru không tỏ ra ngạc nhiên, anh chỉ cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh Kei, đưa tay vỗ vai cậu một cái thật nhẹ nhàng.
Akiteru (với giọng trêu chọc nhưng cũng rất dịu dàng): "Tôi thấy rõ lắm. Hai đứa cứ như kiểu không thể thiếu nhau ấy. Nhưng cậu biết đấy, Tobio của tôi có thể sẽ không nói ra đâu. Cậu ấy ít khi để lộ cảm xúc."
Kei cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Mặc dù cảm nhận được một phần sự thật trong những lời của Akiteru, nhưng cậu vẫn không biết phải nói gì. Cảm giác của Kei dành cho Tobio vẫn mơ hồ, không rõ ràng, và cậu cũng không muốn ai phải nhận ra. Nhưng Akiteru thì khác, anh ấy luôn dễ dàng nhận ra mọi thứ.
.
Kei (một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng): "Em chỉ là... em chỉ thích chơi bóng với cậu ấy thôi. Không phải như anh nói đâu."
Akiteru (cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại có gì đó dịu dàng): "Tôi không nói gì đâu. Chỉ là, nếu cậu thực sự thích Tobio, đừng ngần ngại thể hiện điều đó. Cậu ấy tuy ít nói, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không để ý đâu."
Kei nhìn Akiteru, rồi lại nhìn về phía Tobio đang chơi bóng. Trong lòng cậu có một cảm giác mà cậu không thể lý giải được. Cậu bé chưa bao giờ biết yêu là gì, nhưng có một điều rất rõ ràng là mỗi lần nhìn thấy Tobio, Kei lại cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung.
.
Một lúc sau, Tobio lại chạy lại gần hai người, đôi mắt xanh vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng Kei cảm nhận được trong đó có chút gì đó ấm áp, không thể diễn tả bằng lời.
Tobio (hơi ngạc nhiên khi thấy Akiteru): "Anh, sao lại ở đây?"
Akiteru (vẫy tay chào, với giọng vui vẻ): "Tôi chỉ qua thăm em trai thôi mà. Mà cậu này, tôi thấy có vẻ chơi bóng với Kei vui lắm nhỉ? Cẩn thận, cậu sẽ bị 'hớp hồn' đấy."
Tobio chỉ nhíu mày, nhìn anh trai mình, nhưng trong ánh mắt của cậu lại có chút gì đó khó nói. Cậu quay sang Kei, rồi nhìn xuống quả bóng, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tobio (giọng trầm, nhưng không thiếu sự quan tâm): "Kei, lần sau mình chơi bóng tốt hơn nhé."
Kei chỉ biết gật đầu, tim đập loạn xạ vì sự chú ý của Tobio. Tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu làm Kei cảm thấy ấm áp, như thể tất cả những gì cậu cảm nhận được là đúng.
.
Akiteru (cười khúc khích, nhìn thấy sự thay đổi nhỏ giữa hai đứa): "Nhìn hai đứa thế này, tôi nghĩ là chẳng lâu nữa đâu, có khi lại cùng chơi trong đội bóng chuyền đấy."
Kei nghe vậy, đột nhiên cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cậu không dám nghĩ quá xa, nhưng những lời của Akiteru lại như một ánh sáng le lói trong lòng cậu, khiến cậu không thể không suy nghĩ về một tương lai mà cậu và Tobio có thể thật sự cùng chơi bóng chuyền, cùng chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào ấy.
.
Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Kei không thể gọi tên nó, nhưng trái tim cậu lại đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ về Tobio. Cậu bắt đầu cảm nhận được rằng, có thể, tình bạn giữa họ đã không còn đơn giản như lúc ban đầu. Và có lẽ, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ thay đổi, dù Kei chưa sẵn sàng để đối mặt với những thay đổi ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro