9


Kei chưa bao giờ nghĩ rằng những cảm xúc của mình lại có thể phức tạp đến vậy. Cậu vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy, khi ngồi bên Tobio, nhìn vào mắt cậu ấy và cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Nhưng cùng lúc đó, Kei lại không biết phải làm gì với những cảm giác này. 

Cậu không thể nói ra, và có lẽ, cũng không muốn phá vỡ sự bình yên mà họ đang có. Dù sao, họ vẫn là bạn, phải không?

Hôm nay, Kei quyết định sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Cậu sẽ tiếp tục chơi bóng với Tobio, cùng cậu ấy tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ, không cần lo lắng về những chuyện không thể lý giải. 

Tuy nhiên, chẳng thể ngờ rằng, ngay khi cậu nghĩ vậy, cả Akiteru và Miwa lại xuất hiện, làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Akiteru nói với nụ cười tươi rói, không hề hay biết về những suy nghĩ của Kei:

"Này, Kei, sao em lại im lặng lâu vậy? Cậu có chuyện gì à?"

Kei quay lại nhìn anh trai, nhưng không biết phải nói gì. Cảm giác bối rối khiến cậu không thể phản ứng nhanh như thường lệ. Cậu chỉ biết lắc đầu và nở một nụ cười gượng gạo.

Kei: "Không có gì đâu, anh. Chỉ là... em đang nghĩ một chút thôi."

Akiteru : "Không phải đâu, em trai. Cái gì mà nghĩ lâu thế? Có phải lại nghĩ đến cậu bạn Tobio  không?"

Kei giật mình, mặt cậu đỏ lên như thể bị phát hiện. Akiteru lúc nào cũng tinh ý như vậy, và không bao giờ bỏ qua một chi tiết nào.

Còn Miwa thì đứng bên cạnh Tobio, khuôn mặt cô nàng đầy tò mò. Miwa đã biết về mối quan hệ giữa Kei và Tobio, nhưng không ngừng hỏi những câu trêu chọc, chỉ muốn thấy Kei lúng túng hơn nữa.

Miwa : "Cả hai đứa đã chơi bóng xong chưa? Hay là... có chuyện gì giữa Kei và Tobio mà chị không biết nữa?"

Tobio chỉ đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng Kei cảm nhận được một chút gì đó trong ánh mắt cậu, có thể là sự bất an hay là một sự ngượng ngùng. Cậu không muốn mọi chuyện đi quá xa, nhưng Miwa lại không hề buông tha.

Miwa : "Nếu có gì thì cũng đừng ngại chia sẻ nhé. Chúng ta đều là gia đình mà."

Kei không biết phải phản ứng thế nào. Cậu nhìn Miwa, rồi nhìn Tobio, rồi lại quay sang Akiteru, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó để thoát khỏi tình huống này.

Kei : "Em không có gì đâu. Chúng ta chỉ là bạn thôi."

Akiteru nhìn Kei với ánh mắt sắc bén, như thể đang muốn khẳng định điều gì đó. Nhưng thay vì nói thêm gì, anh chỉ cười nhẹ, rồi vỗ vai Kei một cái nữa, như thể đang bảo cậu rằng không cần phải lo lắng quá.

Akiteru: "Cứ từ từ, em trai. Cậu ấy là người quan trọng nhất trong lòng em đúng không?"

Kei không biết phải trả lời sao, chỉ biết cười gượng và quay mặt đi để giấu đi sự bối rối của mình. Akiteru quả thật luôn biết cách làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Miwa : "Dù sao thì, các cậu cũng nên dành thêm thời gian cho nhau. Đừng để mọi chuyện trở nên khó xử quá."

Tobio đứng một bên, lúc này cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến gần Kei. Ánh mắt của cậu nhìn Kei có vẻ như đang tìm kiếm sự đồng cảm, và Kei cũng chẳng còn cách nào để che giấu cảm xúc của mình nữa. Cậu chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, như thể muốn nói với Tobio rằng mọi chuyện vẫn ổn, và cậu vẫn sẽ ở bên cạnh cậu ấy.

Tobio (nhìn Kei, giọng trầm nhưng có chút ấm áp): "Đừng lo, Kei. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Kei cảm thấy trái tim mình như lỡ một nhịp. Một lời nói đơn giản, nhưng lại khiến cậu cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình đột nhiên trở nên rõ ràng hơn. Có lẽ, những điều phức tạp giữa họ vẫn sẽ mãi là những ẩn số, nhưng ít nhất bây giờ, Kei cảm thấy rằng mình không cô đơn trong những cảm xúc này.

Akiteru (cuối cùng cũng lên tiếng, với giọng trêu đùa nhưng cũng chứa đựng chút nghiêm túc): "Chúng ta là gia đình, đừng ngại chia sẻ bất kỳ điều gì. Ai cũng có thể tìm thấy hạnh phúc nếu biết cách bước ra khỏi vùng an toàn của mình."

Miwa đứng bên cạnh, nhìn cặp đôi kia với ánh mắt đầy sự quan sát. Mọi thứ xung quanh đều như lắng đọng lại trong khoảnh khắc này, và Kei không thể không nghĩ rằng, đôi khi những lời khuyên từ những người thân yêu lại là điều quan trọng nhất.



--------------------

Fic này mình viết từ năm ngoái , mấy bồ có thể thấy văn phong non choẹt và cụt ngủn =)))) . Mình đăng lên là để mọi người vô đọc plot thôi , ai muốn triển gì cớ triển nha , mình khom có ý gì đâu á.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro