Chương 6
"Cậu biết không, tên lùn nói cũng có lý đấy," Tsukishima đột ngột đề cập vào cuối ngày hôm đó, khi họ đang trên đường về nhà, cả hai người họ lại bị tụt lại phía sau (một lần nữa). "Việc tính toán ấy," y sắp xếp lại suy nghĩ khi Tobio cau mày bối rối.
"Tôi đoán vậy," cậu trả lời một cách điềm tĩnh. "Vậy tại sao cậu luôn suy nghĩ vậy?"
Sự im lặng kéo dài. Bằng cách nào đó, họ đã rơi vào cùng một nhịp điệu, bước chân của họ hòa hợp với nhau, giống như cách họ có thể dễ dàng trượt vào phổ vô tuyến chung vậy.
"Đó là môn thể dục tinh thần," Tsukishima cuối cùng lên tiếng. Vì lý do nào đó, Tobio cảm thấy mình không hoàn toàn thành thật. "Giữ cho bộ não của tôi linh hoạt." Đôi mắt y ấy lướt qua một chút trước khi, "Còn cậu thì sao?"
Tobio cũng cần thời gian để hình thành câu trả lời của mình.
Cậu nghĩ về không gian không có vật chất, về các vật chất không trọng tử, về lỗ đen, về vũ trụ ngày càng mở rộng, về việc hét vào khoảng không cho đến khi cổ họng chảy máu và nhìn chằm chằm vào vực thẳm cho đến khi đó là tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy. Cậu nghĩ về điểm kỳ dị, một điểm mà tại đó một đối tượng toán học không được xác định hoặc không còn hoạt động tốt theo một cách cụ thể, chẳng hạn như thiếu khả năng vi phân hoặc khả năng phân tích; một điểm hoặc vùng có mật độ khối lượng vô hạn bị biến dạng bởi lực hấp dẫn và được coi là trạng thái cuối cùng của vật chất khi rơi vào lỗ đen. Cậu nghĩ rằng đôi khi cậu có cảm giác như mình đang đứng ở điểm kỳ dị. Cậu nhiều khi nghĩ rằng mình chính là điểm kỳ dị.
"Thể dục tinh thần," cậu thỏa hiệp. "Giữ cho bộ não của tôi linh hoạt."
Tuy nhiên, nhìn Tsukishima đi bên cạnh mình, nghe thấy ba người còn lại la hét bảo họ phải nhanh lên, nhớ lại những cuộc họp chiến lược với đội bóng, cậu vô cùng hy vọng rằng mình không phải là điểm đen kia nữa.
.
.
.
Trong số các chàng trai trong nhóm, Yamaguchi là người ít thân thiết nhất với Tobio, vì vậy hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của cậu khi một ngày nọ, người kia đột nhiên dồn mình lại sau buổi tập, dúi một tờ rơi vào mặt cậu. Đó là về một cuộc thi chế tạo máy, thiết kế một thiết bị để hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản trong tối thiểu 20 bước và tối đa là 75 bước, và quá trình này không được dài quá hai phút.
"Cậu thi đi," cậu nói một cách nghiêm túc. Yamaguchi muốn học ngành kỹ thuật điện ở trường đại học, điều này sẽ rất tuyệt vời trong portfolio của cậu ấy.
"Tớ có thi mà," Yamaguchi xác nhận. Tobio nhướng mày, không chắc liệu mình có bắt đúng mạch câu chuyện không. Đôi mắt xanh lá sáng lấp lánh. Tsukishima đã cảnh báo cậu nhiều lần rằng nếu Yamaguchi cười theo một kiểu nào đó và mắt cậu ấy ánh lên khác lạ, điều đó có nghĩa là cậu ấy đang suy tính điều gì đó tiềm ẩn rắc rối. "Tớ muốn cậu vào cùng đội," cuối cùng cậu ấy cũng tiết lộ động cơ của mình.
Lông mày của Tobio càng nhướng cao hơn. "Tại sao không phải là Tsukishima?"
Bây giờ đến lượt Yamaguchi nhìn chằm chằm. "Cậu là một thiên tài vật lý—đừng phủ nhận điều đó," cậu ấy dập tắt mọi nỗ lực phản đối của Tobio trước khi nó kịp hoàn toàn vững chắc lại. "Và mặc dù Tsukki là người bạn thân nhất của tớ và tớ yêu cậu ấy, nhưng làm việc cùng cậu ấy có thể là một điều khó khăn."
"Ừ, tớ hiểu," cậu thở dài. Ngoại trừ Yamaguchi, bạn thân nhất của Tsukishima từ năm lớp hai, Tobio biết rõ hơn ai hết tên tóc vàng bất hợp tác như thế nào. Y đã đỡ mất nết đi phần nào, nhưng vẫn còn khiến cậu đau đầu dữ dội.
"Sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu đâu," Yamaguchi nhanh chóng nói. "Nếu cậu bận, ừm, tớ đoán là không còn cách nào khác—"
Tobio vẫy tay, "Không, không, không sao đâu—tớ không phiền—ý tớ là—" cậu hít một hơi rồi nhìn thẳng vào người kia, "—tớ rất muốn giúp đỡ. Thật đấy."
Yamaguchi chớp mắt với cậu, một lần, hai lần, ba lần, rồi cậu ấy cười toe toét đến nỗi khuôn mặt mình như bị xẻ làm đôi.
"Cảm ơn cậu!" cậu ấy ré lên, nắm lấy tay Tobio và lắc mạnh. Sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu không mất cảnh giác. "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!"
"Không... có gì?" Tobio cố gắng trả lời, chậm rãi và vụng về. Đây là lý do tại sao cậu lại không có bạn bè.
Dù thế nào đi nữa, Yamaguchi cũng không để ý đến sự lúng túng của cậu. "Tớ phấn khích quá! Ôi chúa ơi, tớ không thể tin được là tớ đã kéo được cả hai cậu thi cùng!
"Cả hai?"
"Tớ và Hitoka-chan," cậu ấy giải thích. Tobio ghi lại sự thật rằng Yamaguchi và Yachi hiện đang sử dụng tên riêng để sử dụng sau này. "Óc nghệ thuật của cô ấy, chuyên môn của cậu và ý tưởng của tớ - điều này sẽ thật tuyệt vời! Bây giờ cậu có thời gian không? Tớ có thể phác thảo ra ý tưởng chính, xem nó có khả thi hay không."
"Nếu là cậu, tớ chắc chắn nó sẽ rất tuyệt vời," Tobio đảm bảo. Đôi mắt Yamaguchi lấp lánh trước lời khen, trong sáng và thật sống động, ngọc lục bảo và rừng nhiệt đới, những cây thường xanh lá rộng cao ngất tạo thành tán liên tục; cậu ấy trông phấn khởi đến mức Tobio không thể tự mình làm bất cứ điều gì khác mà chỉ đơn giản xuôi theo cậu ấy, "Hãy cho tớ xem cậu nghĩ đến đâu rồi."
Và, có lẽ, trong khi làm việc đó, cậu có thể tìm ra cách để lôi kéo Yamaguchi và Yachi lại với nhau để Tsukishima có thể ngừng cằn nhằn và hờn dỗi.
(Cuối cùng họ không giành chiến thắng, tuy nhiên những kẻ ngốc nghếch đó vẫn bắt đầu hẹn hò và ấy cũng đã là một thành công lớn rồi).
.
.
.
Vào ngày 23 tháng 5, Tobio gửi lời chúc mừng đến Miwa qua ứng dụng tin nhắn như thường lệ.
Cậu không ngờ rằng chị sẽ gọi lại cho mình vào cuối ngày hôm đó.
"Chị có làm phiền em không?"
Có đấy. Cậu đang học ôn thi.
Tuy nhiên, "Không hẳn," Cậu trả lời. Cậu nuốt nước bọt. "Em biết em đã nhắn rồi, nhưng, ừm, chúc mừng sinh nhật."
"Ừ, chị đã đọc rồi. Cảm ơn em."
Lần cuối cùng họ nói chuyện là vào dịp năm mới. Miwa ở lại Tokyo. Ba mẹ họ đã tham dự một hội nghị ở Munich vài ngày trước đó và việc đặt vé máy bay trong thời gian đó thật là rắc rối. Cậu nói với họ rằng không sao đâu, họ có thể ngẫu hứng đi nghỉ, khám phá thành phố, họ cần nghỉ ngơi, dù sao thì cậu cũng sẽ không trải qua năm mới một mình.
(Cậu chỉ có một mình thật. Nhưng họ không cần biết điều đó. Cậu đã dành kỳ nghỉ đông để học nhồi nhét như một học sinh gương mẫu thực sự.)
(Rõ ràng là thành tích tổng thể của cậu năm ngoái đủ đạt yêu cầu để anh ấy có thể chuyển sang lớp nâng cao. Cậu đã đồng ý. Bây giờ cậu học lớp 5, cùng lớp với Yachi. Cậu giúp cô ấy học môn khoa học tự nhiên và nàng cho cậu mượn vở Văn và Tiếng Anh và họ kiểm tra nhau trong giờ ra chơi. Các môn học đòi hỏi khắt khe hơn khiến cậu bận rộn.)
Thật kỳ lạ khi nghe chị gái mình nói chuyện.
"Chị định ăn mừng thế nào?"
"Không có gì nhiều. Chị và bạn trai đang đi ăn tối."
Cậu không biết chị có bạn trai.
"Hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi?"
"Không lâu đâu - từ Giáng sinh thôi."
Vậy là đã được một trăm năm mươi ngày – năm tháng – rồi.
Và cậu không hề biết.
Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng xe cộ ở đầu dây bên kia. Vậy thì Miwa đang ở bên ngoài, có lẽ đang trên đường đi gặp bạn trai.
"Anh ấy cũng đến từ Miyagi," chị tiếp tục. "Lại còn là cựu học sinh Karasuno đấy." Một tiếng cười nhẹ nhàng, sảng khoái. Cậu thấy khó chịu vì chính mình lại thấy ngạc nhiên trước âm thanh đó. Đã rất lâu rồi tiếng chị cười không đập vào thính giác của cậu. Cậu đã quên mất tiếng cười của chị. Dù sao đi nữa, chị cũng không cười với cậu, cười vì cậu. "Thật là trùng hợp nhỉ."
"Em đoán vậy," anh nói. "Chị nghe có vẻ hạnh phúc nhỉ." Cậu có phần hối hận khi câu hỏi thoát ra ngoài. Rõ ràng là chị ấy đang dành thời gian cho người yêu của mình phải không.
Nhưng Miwa chỉ cười khúc khích, "Thật à?"
"Chị đang cười mà," cậu chỉ ra. Cười hai lần, trong chưa đầy năm câu. Ngày hôm nay đang diễn ra hoàn toàn bình thường, tình huống đột ngột này là sao đây?
"Chà, chị đoán là chị đang cảm thấy hạnh phúc thật," chị thừa nhận. "Shuuji-kun là một chàng trai tốt. Em sẽ thích anh ấy thôi."
"Thật sự."
"Anh ấy cũng từng chơi bóng chuyền. Tuy nhiên, không chơi thường xuyên." Giống như anh trai của Tsukishima vậy. Cậu tự hỏi liệu họ có biết nhau không, nếu họ biết thì điên rồ thật. "Anh ấy đã đến xem trận đấu quốc gia của em vào năm ngoái."
Tobio cảm thấy tim mình nhảy lên tận cổ họng. "Anh ta đã đến á?"
"Vậy em nghĩ bọn chị lúc ấy quen nhau như thế nào, Tobi?"
"Chị đã đến xem trận đấu của em sao?!?"
"Em trai chị đang thi đấu. Ở Tokyo, nơi chị sống. Ở giải quốc gia."
Cậu nghĩ lúc này mình đang há hốc mồm như một con cá. Lúng túng như cá mắc cạn.
"Tại sao chị không nói với em?" cuối cùng cậu nghẹn giọng hỏi.
"Chị không muốn làm em mất tập trung," chị thừa nhận, cảm giác tội lỗi lộ rõ trong giọng nói của chị đến mức cậu không thể làm ngơ trước nó ngay cả khi cậu muốn, điều này chỉ khiến cậu bối rối hơn nữa, và, thành thật mà nói, nó xát muối vào lòng cậu theo mọi cách sai lầm nhất có thể.
"Chúng ta có thể đã gặp nhau,"Cậu nghiến răng. "Chúng ta đã không gặp nhau được một năm rưỡi rồi, nee-san."
"Chị không nghĩ là em sẽ muốn—"
"Tất nhiên là em muốn rồi! Chị là chị gái ruột của em, không phải sao?"
"Vậy tại sao em chưa bao giờ nói vậy?" chị vặc lại. "Chị phải thông qua đồng nghiệp của chị, người có con trai chơi cho đội đầu tiên em đấu thắng, mới biết việc em được tham gia tuyển quốc gia,."
"Em không phải là người 'quá bận rộn với công việc' đến mức 5 năm mới về nhà một lần—có lẽ lâu hơn nếu không có đám tang của jii-san."
"Em nói cứ như chị là một con khốn vô tâm ấy."
"Hoặc thế, hoặc là một kẻ hèn nhát. Chị chọn đi."
Điều tồi tệ nhất bạn có thể làm để chọc tức một người nhà Kageyama là gọi họ là kẻ hèn nhát.
"Em đừng có hỗn, Tobio," chị quát. "Chị không chạy trốn cái khỉ gì cả."
"Vậy thì chị đúng là con mụ khốn vô tâm."
"Bây giờ lại giở thói khôn lỏi tinh vi ra chứ gì—ồ, đúng rồi, dù sao thì em cũng là thiên tài, đứa con vàng giữa hai chúng ta," chị rít lên, giống như một con rắn lục, nhe những chiếc răng nanh độc, nhỏ nọc độc và lời báng bổ thậm tệ.
"Đừng làm như tất cả chuyện này là do em!" Cậu gầm gừ. "Người rời đi không phải là em!"
"Em biết thừa hiểu rằng chị phải làm thế cơ mà!" chị phản bác.
"Ra đi không có nghĩa là không bao giờ quay trở lại," cậu đáp lại. "Chị cứ nói là chị không bỏ chạy, thế thì về nhà đi—em thách chị đấy."
Giữa hai người họ, Miwa là người hướng ngoại, thân thiện, dễ gần và ăn nói trôi chảy. Tobio không thể ngăn được tiếng hát chiến thắng ác liệt trong huyết quản như MDMA khi chị gái mình im lặng, rằng cậu buộc chị im lặng, xé nát tất cả những lời bào chữa mỏng manh mà chị rất thích giấu đằng sau và cậu đã từng để chị dùng chúng để trốn thoát bởi vì chị là chị gái cậu.
Lần này thì không. Cậu đã ngán lắm rồi.
Vị cay đắng có vị như trên lưỡi cậu – cậu cho rằng mối quan hệ của họ bây giờ đang ở trạng thái như vậy: tro tàn.
"Ừ, em biết thừa rồi," cậu chế nhạo, rồi ngắt cuộc gọi. Đây là lần đầu tiên cậu cúp máy trước chị mình.
.
.
.
Tobio suy luận rằng chuyện này bắt đầu với Miwa.
Thành thật mà nói, lẽ ra mọi chuyện phải bắt đầu từ ba mẹ cậu, những người luôn chìm đắm trong núi công việc đến mức hiếm khi có nhà, vì nếu bạn đạt đến một tầm cao nhất định, một chiều sâu nhất định trong một lĩnh vực, thì công việc gần như là cuộc sống của bạn. Tuy nhiên, trong những trường hợp hiếm hoi, họ vẫn cố gắng và giữ liên lạc bằng hết khả năng của mình, cậu có thể công nhận điều đó. Và cậu chắc chắn đã thừa hưởng niềm đam mê học hỏi, tìm tòi và khám phá mọi bí mật mà thế giới này mang lại. Và cậu thực sự có thể nói chuyện với ba mẹ mình, ở một mức độ nào đó, ngay cả khi đó chỉ là những câu nói luyên thuyên về vật lý, Ba và Mẹ vẫn liên tục gửi cho cậu những luận văn và tài liệu nghiên cứu và sẵn sàng thảo luận về chúng, nếu khối lượng công việc của họ cho phép - đó không phải là một ví dụ điển hình về chuyện trao đổi giữa cha mẹ và con cái, nhưng Tobio lấy những gì cậu có thể nhận được, và họ thỏa mãn sự tò mò của cậu, thực sự khuyến khích và vui mừng khi con trai họ có cùng sở thích với họ, cậu quả là con của bố mẹ cậu, người ta thường nói vậy đấy.
Miwa thì khác. Cả hai người họ đều lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nội, tuy nhiên chị đã ở với Kazuyo lâu hơn, vì vậy chị giống ông nhiều hơn là giống bố mẹ họ - chị khéo tay, biết nấu ăn, vẽ, chơi bóng chuyền, tạo kiểu tóc và làm các công việc trang điểm giỏi như nhau, chị có con mắt thẩm mỹ, biết khi nào cần cứng rắn, khi nào cần mềm mại, chị biết cách giao tiếp, cách thể hiện bản thân. Chị là hội tụ của rất nhiều thứ mà Tobio không phải. (Rất nhiều điều khiến Tobio ước ao.)
Họ nói rằng Tobio cũng là một người mà chị không phải là: một thần đồng, cả về bóng chuyền lẫn trí thông minh.
(Đó là một trong những lý do tại sao việc tăng tốc học tập là điều không nên đối với cậu-nó sẽ sinh ra sự ganh đua giữa anh chị em ruột thịt. Ngay cả khi chị lớn hơn cậu tám tuổi, và nếu cậu chịu nắm lấy cơ hội thì cậu vẫn kém chị vài lớp.)
Tobio nghĩ—không, cậu biết Miwa ghét mình. Hoặc ít nhất là chị cay nghiệt, chị không thoải mái với cậu. Cậu biết rằng mình khiến rất nhiều người khó chịu, Miwa thật không may là người đầu tiên trong danh sách dài chết tiệt đó. Cậu không thể trách chị vì đã bỏ bóng chuyền, vì đã bỏ đi, vì hiếm khi gọi điện, bởi vì chị cần tìm một chỗ đứng cho riêng mình – chị cần đi tìm chính mình. Và người nhà Kageyama rất kiên cường, bướng bỉnh một khi họ quyết định làm điều gì đó.
Khi Miwa rời đi, Tobio vẫn còn có Kazuyo, cho đến khi không còn nữa. Cậu cũng không thể chê trách một người đã chết, và đó là quy luật của cuộc sống: bạn đến thế giới, bạn già đi, bạn ngã bệnh, rồi bạn trở về với người tạo ra mình. Kazuyo không muốn để cậu một mình, ông không cảm thấy đúng khi để cậu một mình, cháu vẫn còn quá trẻ, ông đã nói, vào một trong những ngày cuối đời của ông, bàn tay to lớn và khỏe mạnh đã từng chạm vào cậu lúc ấy lại cảm giác thật khô ráp, thật mong manh khi ông vuốt tóc Tobio; và Tobio không thể khóc, vì cậu sẽ chỉ lo lắng cho người ông đang hấp hối của mình nhiều hơn nếu cậu làm vậy, và đó là điều ít nhất cậu có thể làm, để ông ra đi, để ông yên nghỉ khi biết rằng cháu trai mình sẽ ổn, cậu đã tự chiến đấu một mình lâu như vậy, cậu sẽ có thể làm điều đó thêm một thời gian nữa, trong suốt quãng đời còn lại của mình nếu gặp khó khăn, và cậu ổn với điều đó, vì nếu bạn chết đi thì dù sao bạn cũng chết một mình.
Hoặc là cậu tự nhủ như vậy. Hoặc ấy là cách cậu thành kính tâm tâm niệm niệm trong đầu. Cậu sẽ không nói rằng cậu không tin vào Chúa, nhưng nếu thực sự có một vị thần ngoài kia, thì—
Tobio vẫn gặp ác mộng về thời trung học cơ sở, về sự chế nhạo gay gắt của Oikawa, về việc Oikawa kiên quyết từ chối dạy cậu cách giao bóng, về lời chế nhạo nổi da gà của Oikawa khi Tobio giúp học sinh năm ba làm bài tập toán và vật lý của họ chỉ vì cậu có thể và cậu muốn giúp đỡ, muốn trở thành một kouhai tốt, để cho Oikawa và nhiều người khác có thêm lý do để ghét cậu hơn trước; về khuôn mặt căng thẳng và ánh mắt lạnh lùng của Kunimi và Kindaichi khi họ quay lưng lại với cậu, khi họ tuyên bố rằng họ sẽ vào Aoba Johsai, thực tế là bảo cậu đừng nộp đơn vào đó (không phải cậu có dự định ấy, chương trình giảng dạy của Seijoh không hợp với cậu ); tất cả những căng thẳng dồn nén, rồi sự ra đi của Kazuyo, trận đấu là giọt nước cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà, và cậu đã bị đánh trượt khỏi Shiratorizawa—tất cả đều quá sức chịu đựng.
Tobio gặp ác mộng về tất cả những mất mát và thất bại, cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Cậu đã làm Kitagawa Daiichi thất vọng, cậu đã làm Karasuno thất vọng, và cậu sợ rằng mình sẽ khiến Karasuno thất vọng nhiều hơn những gì mình đã từng làm, hơn những gì cậu đang làm, thất bại trước Date Tech vẫn còn mới, vẫn nặng nề, vẫn khó chịu, vẫn khiến họ dằn vặt . Người setter là bộ não của cả đội, Nekoma luôn niệm câu đó trước mỗi trận đấu, nếu não không hoạt động bình thường thì cơ thể sẽ suy sụp, nếu đầu óc bạn có vấn đề thì cơ thể sẽ mục nát, suy cho cùng, chết não được dùng như một dấu hiệu về cái chết hợp pháp ở nhiều khu vực trên thế giới. Cậu biết điều đó, cậu có tội, cậu có lỗi, cậu đã phạm quá nhiều sai lầm, quá nhiều bước sai lầm, quá nhiều đánh giá sai lầm, cậu không đủ mạnh mẽ, không đủ nhanh nhẹn, không đủ thông minh, không đủ chu đáo, không đủ tốt—
Tất cả đều quá sức chịu đựng, thế nhưng khi tỉnh dậy, nó không ồn ào, không bạo lực, lạnh lẽo và sự tĩnh lặng và thậm chí còn tàn khốc hơn, ngột ngạt hơn, đáng sợ hơn cả những ký ức, những cơn ác mộng, bởi vì hiện thực đôi khi còn tàn nhẫn hơn, hơn cả những cơn ác mộng, không thể tha thứ hơn những giấc mơ. Những giấc mơ chỉ ở trong đầu bạn, những biểu hiện của nỗi sợ hãi của bạn, thực tế là thứ bạn phải đối đầu trực diện, thứ bạn không thể chạy trốn, thứ bạn không thể chọn cách quên đi.
Vì vậy, khi setter năm nhất của họ, Fukuda Shintarou, nhờ Tobio hướng dẫn cách chuyền cũng như giải các bài toán hình học, sau đó cảm ơn cậu rất nhiều và nói rằng em muốn một ngày nào đó trở nên giống như cậu, Tobio chỉ cười, vì nếu không cười, cậu sẽ khóc và trả lời, không, em không muốn trở nên giống anh đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro