Chương 7
Tsukishima là người kín đáo và Tobio cũng vậy. Cậu không có ý định đến thăm nhà người khác và cũng không hào hứng mời ai đó về nhà. Vì vậy, nếu nói rằng cậu rất ngạc nhiên khi Tsukishima muốn cậu ghé qua thì cũng là nói giảm nói tránh đi. Cậu cho rằng bây giờ họ là bạn bè, thậm chí là bạn tốt; thật dễ dàng để nói chuyện với y, lập chiến lược với y, ở bên y, cậu chắc chắn đã không nhìn thấy sự phát triển này khi họ gặp nhau lần đầu, nhưng cậu hoàn toàn hài lòng về điều đó.
Họ là bạn bè và việc bạn bè đến nhà nhau là chuyện bình thường phải không?
(Từ khi nào mà cậu lại có những thứ bình thường, chẳng hạn như bạn bè và một ngôi nhà không còn trống rỗng và những thành viên trong gia đình thực sự ở đó?)
Tuy nhiên, cậu không ngờ tới sự xuất hiện của Tsukishima Akiteru. Và xét theo vẻ mặt của Tsukishima khi anh trai y dẫn cả hai vào phòng ăn thì cậu cũng chưa tỉnh.
Akiteru làm Tobio nhớ đến Miwa trước đây khi còn thơ ấu, khi chị vẫn còn đập những cú chuyền của cậu và lôi kéo cậu vào "thí nghiệm" của mình, khi chị vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ với cậu và ôm cậu vào giường mỗi đêm và ôm cậu bất cứ khi nào cậu cảm thấy khó chịu sau khi học ở trường. Akiteru đã tham dự các trận đấu của họ một vài lần, và Tobio nhớ mình đã đến cổ vũ cho chị gái mình khi chị vẫn còn thi đấu ở trường trung học cơ sở, và cậu tự hỏi liệu Tsukishima có làm như vậy không. Cậu chỉ có một ý tưởng mơ hồ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai anh em và nó liên quan đến bóng chuyền, và cậu có thể đoán được rằng điều đó đã khiến Tsukishima bị tổn thương đến mức bằng cách nào đó nó cũng làm tinh thần của y bị suy sụp và thay đổi. Tobio vẫn đang cố sửa nó. Cậu không biết liệu mình có giúp được gì không.
(Và điều đó thật là khó chịu, bởi vì Tsukishima con mẹ nó đã có thể trở thành một hiện tượng nếu y thoát ra khỏi cái suy nghĩ chết tiệt của chính mình.)
Tuy nhiên, có vẻ như họ đã làm lành, Akiteru vẫn đùa giỡn và khiến em trai mình xấu hổ còn Tsukishima thì giận dữ và trừng mắt lại, điều này đã khơi dậy điều gì đó ở Tobio, điều gì đó gần giống như hy vọng, rằng sau tất cả, mối quan hệ giữa cậu và Miwa có thể hàn gắn lại.
(Tobio đã cố gắng gọi cho chị, sau trận đấu với Date Tech, bất chấp chiến tranh lạnh đang diễn ra giữa họ—thành thật mà nói, điều đó không khác nhiều so với thời điểm trước cuộc cãi vã. Chị đã đi chơi với bạn bè nên đã nhắn tin lại cho cậu vào sáng hôm sau và hỏi cậu xem có chuyện gì không. Cậu nói với chị là không, cậu chỉ muốn hỏi thăm chị thôi. Mọi chuyện kết thúc ở đó. Họ đã không nói chuyện lại kể từ ngày đó.)
Ngoài ra còn có điều gì đó giống như khao khát, ghen tị khi nhìn thấy anh em Tsukishima thực sự tương tác với nhau, ngay cả khi đứa nhỏ hơn có vẻ im lặng hơn, trầm tính hơn, vì lý do nào đó—chết tiệt, cậu lại bắt đầu chế độ tự kỉ, phải không?
Tobio là một thảm họa trong việc giao tiếp xã hội, cậu thậm chí không thể nói chuyện với chị gái của mình, thậm chí không thể nói về bất cứ điều gì khác ngoài vật lý với chính bố mẹ mình, thậm chí không thể đưa ra những hướng dẫn thích hợp cho học sinh lớp dưới nếu không có hiệu ứng âm thanh hoặc vô số thuật ngữ kỹ thuật, và cậu chắc chắn rất tệ trong việc an ủi người khác. Nhưng nói chuyện với Tsukishima luôn dễ dàng nên cậu cũng coi như là chấp nhận được. Chúng có nhịp điệu, chúng có bước sóng, phải không? Xử lý tín hiệu, lọc nhiễu tĩnh cho đến khi bạn tìm thấy tần số phù hợp và nó sẽ hoạt động. Nó phải hoạt động.
Bằng một phép lạ nào đó, Tobio thầm thở phào nhẹ nhõm khi Tsukishima tiếp tục nói về ankylosauria, những bức tượng nhỏ trên kệ trông đáng yêu một cách ngớ ngẩn trong phòng của một người nghiêm túc như vậy. Tsukishima không phải là người hay nói chuyện, và Tobio cũng vậy, nhưng dường như luôn có một thiên hà, một vũ trụ tồn tại giữa hai người họ. Tsukishima có cách phá vỡ phạm vi rộng và kết hợp các vấn đề riêng biệt lại với nhau một cách liền mạch, chẳng hạn như sự phân hạch và hợp nhất hạt nhân nguyên tử; và lần đầu tiên, Tobio không sợ bị đẩy ra ngoài vũ trụ, vì phản ứng hạt nhân biến khối lượng thành năng lượng, năng lượng bằng khối lượng nhân với bình phương tốc độ ánh sáng, và do đó vũ trụ của cậu sáng lên.
.
.
.
Khi các tiền bối rời câu lạc bộ, Ennoshita chuyển băng đội trưởng cho Yamaguchi, trong khi Tanaka trao chiếc áo số hai cho Tobio. May mắn thay, cả hai quá trình đều được thực hiện riêng tư, vì vậy không ai khác sẽ phải chứng kiến cậu rối thành một mớ hỗn loạn.
"Bây giờ nó là của chú," Tanaka cười và càng cười lớn hơn khi nhìn Tobio lần theo con số in trên lưng áo, tay hơi run rẩy.
"Em chưa bao giờ được mặc áo này." Miệng cậu đang hoạt động tự động với vô số sự kinh ngạc và hân hoan tràn ngập trong mình. Cậu từng là một chuyền hai giỏi, một mảnh ghép có giá trị ở Kita-Ichi, tuy nhiên cậu bị coi là quá giống một quả bom tích tắc để được giao trách nhiệm như vậy.
(Chà, công bằng mà nói, cuối cùng thì cậu vẫn nổ tung.)
"Yamaguchi sẽ làm tốt vai trò là trái tim của cả đội," Tanaka nói với cậu khi tiếng cười đã lắng xuống. "Mặt khác, em vẫn luôn là bộ não của đội ta."
"Có phải anh đang trích dẫn bài tụng kinh của Nekoma vì anh không thể tự mình nghĩ ra một bài phát biểu đầy cảm hứng không?"
Tanaka đập vào sau ót cậu. "Khi bọn anh hy vọng em và Tsukishima hợp nhau, bọn anh chắc chắn không hy vọng các em hợp nhau đến mức này."
"Chúng em làm điều đó vì muốn tốt cho đội, Tanaka-san," Tobio ngây thơ nói.
"Ừ đúng rồi," người đàn anh năm ba lớn tiếng khịt mũi. "Quay lại vấn đề chính—dù sao thì em cũng gần như là chỉ huy chiến trường của chúng ta trong hai năm qua, vì vậy không có gì phải bàn cãi rằng em sẽ là ứng cử viên phù hợp nhất cho vị trí phó đội trưởng."
Tobio cúi đầu, cảm thấy hơi nóng lan khắp người mình. "Anh tin tưởng em quá mức rồi."
Tanaka búng trán cậu. "Ngược lại là đằng khác – Là em không đủ tin tưởng vào bản thân mình, nhóc ạ," anh mắng, không hề có ác ý, rồi mỉm cười, miệng mở toe toét và trìu mến, đôi mắt khôn ngoan một cách kỳ lạ và không hiểu sao lại già hơn một chút, "Anh tin tưởng em sẽ giúp dẫn dắt đội này đến giải quốc gia năm sau, nhưng—dựa vào đồng đội của mình thường xuyên hơn, được chứ?"
Câu đó nghe có vẻ thiêng liêng, giống như là lời thề, và là lời khuyên khôn ngoan, chân thành, cả hai sẽ theo cậu đến hết năm sau. Cậu gật đầu trịnh trọng, chiếc áo đấu giữa hai tay anh nặng trĩu nhưng lại bồng bềnh một cách kỳ lạ.
.
.
.
Cậu không thể tin rằng mình đã sụp đổ.
Cậu không thể tin rằng mình đã sụp đổ trước mặt Tsukishima.
Cậu không thể tin được Tsukishima đã không rời đi.
Cậu không thể tin được Tsukishima đã đưa mình về nhà.
Cậu không thể tin được mình thực sự đã mời Tsukishima ở lại.
Cậu không thể tin được Tsukishima thực sự đồng ý.
Cậu không thể tin được Tsukishima đang ở trong nhà mình. Suốt một đêm.
Tai nạn tan chảy lõi xảy ra khi nhiệt do lò phản ứng hạt nhân tạo ra vượt quá nhiệt do hệ thống làm mát tỏa ra đến mức ít nhất một nguyên tố nhiên liệu hạt nhân vượt quá điểm nóng chảy của nó.
(Những cơn ác mộng, cảm giác thất bại, Miwa, Mẹ, Ba, được thăng chức đội phó, bài tập ở trường, môn văn học hiện đại đẫm máu và các thì tiếng Anh, cậu đã làm việc cho đến khi gục ngã, thế nhưng-)
Trong một lò phản ứng hiện đại, sự tan chảy hạt nhân, dù là một phần hay toàn bộ, phải được chứa bên trong cấu trúc ngăn chặn của lò phản ứng. Giả sử rằng không có thảm họa lớn nào khác xảy ra, trong khi vụ tan chảy sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng cho chính lò phản ứng, có thể làm ô nhiễm cấu trúc bằng vật liệu có tính phóng xạ cao, thì chỉ riêng việc tan chảy sẽ không dẫn đến phát tán phóng xạ đáng kể hoặc gây nguy hiểm cho cộng đồng.
Tuy nhiên, câu chuyện sẽ thay đổi nếu vụ nổ hạt nhân là một phần của thảm họa dây chuyền. Giống như Chernobyl.
Hiện tại cậu thực sự cảm thấy mình như một Chernobyl thứ hai.
Cậu cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và mịn màng đang ngọ nguậy trong lòng mình. Cậu cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và mịn màng chạm vào lòng bàn tay mình. Cậu lơ đãng vỗ về cô bé. Cậu nghe thấy tiếng rừ rừ, giống như tiếng vo ve của dây điện cao thế, tiếng ồn tĩnh, tín hiệu ngẫu nhiên có cường độ bằng nhau ở các tần số khác nhau, mật độ quang phổ công suất không đổi. Tora đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu kể từ khi nhà Wakabayashi chuyển đến sống ở nhà bên cạnh.
Cũng như Tsukishima đã luôn ở bên cậu kể từ khi họ gặp nhau.
"Cậu thật sự có quần áo vừa với tôi đấy."
Cậu quay lại, chớp mắt thật nhanh, giữ nút chụp của máy ảnh ở chế độ chụp liên tục, chụp càng nhiều ảnh càng tốt để hình ảnh có thể ăn sâu vào tâm trí cậu và không bị phai nhạt nhanh chóng. Tsukishima cao hơn và có bờ vai rộng hơn cậu, chiếc áo sơ mi buông thõng trên người và vòng quanh eo vừa vặn với chàng trai kia một cách hoàn hảo. Mặt khác, chiếc quần dài ngắn lại trên mắt cá chân của y. Những lọn tóc vàng của y trông mềm mại và mịn màng, giống như vàng ròng vậy.
Cậu không thể hình dung ra một Tsukishima trông hiền khô, nhưng trong mắt y luôn mang ánh sáng vàng óng. Tsukishima luôn gọi cậu là Vua, Bệ hạ và Đức Ngài cao quý và những danh hiệu tương tự, nhưng chính y cũng toát ra vẻ vương giả, ngay cả khi y không phải một quý tộc.
Cậu cũng không phải là người cao quý gì cả.
"Tôi thích những chiếc áo oversize," cuối cùng cậu mở miệng. Cậu thích cách những nếp vải bao bọc lấy mình. Cảm giác giống như một cái ôm vậy.
"Tôi cũng ngờ ngợ thế."
Cậu vỗ nhẹ vào lưng Tora ba lần. Con mèo hiểu được gợi ý, nhảy khỏi lòng cậu và bám theo họ khi họ leo lên cầu thang lên gác mái. Cậu ngồi phịch xuống sàn, dựa lưng vào giường, Tora lại bò vào lòng cậu, trong khi Tsukishima nhìn quanh nơi ở khiêm tốn của cậu.
"Nó phải rộng gấp năm lần phòng của tôi," Tsukishima nhận xét khi cuối cùng y cũng ngồi xuống cạnh cậu ở một khoảng cách khá xa, bằng khoảng cách mà y ở cùng cậu ở phòng tập thể dục.
(Y đã ở lại. Y ở lại.)
"Có thể nói là tôi có cả một tầng cho riêng mình," cậu nói.
"Tôi cho đấy thật là một không gian phù hợp cho một vị vua."
"Tôi là cư dân duy nhất, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Và bên cạnh đó," cậu ngước nhìn lên giếng trời phía trên khu vực làm việc và thư viện cá nhân, nơi chiếm phần lớn diện tích phòng, " nơi này dễ nhìn thấy các vì sao hơn."
"Tôi hiểu rồi."
Tora meo meo và rúc vào gần hơn. Cô bé là một sinh vật thông minh, đôi khi gần giống con người, cô bé biết nhận ra khi cậu đang buồn và sẽ rúc vào người cậu. Nó không đủ để làm tan đi sự lạnh giá sâu trong xương cốt cậu hay lấp đầy lỗ hổng trong lồng ngực cậu, nhưng cậu vẫn cảm kích những nỗ lực nhỏ đó. Rốt cuộc, cô bé đã ở bên cậu qua những đêm đen tối nhất, lạnh giá nhất. Cô bé ở đó khi cậu không còn ai khác.
Tuy nhiên, bây giờ có thêm một người khác rồi. Đã lâu không có ai đó bên cạnh, cảm giác thật xa lạ. Cậu cảm thấy xa lạ trong từng tấc da của chính mình.
"Cậu là cung Thiên Bình phải không?"
"Phải."
"Nó có thể nhìn thấy rõ nhất ở bán cầu bắc từ tháng 4 đến tháng 7, đẹp nhất là vào tháng 6." Lúc này đang là đầu tháng 12. Cậu sẽ bước sang tuổi mười bảy trong vòng chưa đầy ba tuần nữa.
"Và thời điểm tốt nhất để tìm Ma Kết là cuối hè đầu thu. Tiếc thật đấy."
"Dù sao thì chòm sao này cũng mờ nhạt. Cậu sẽ cần một bầu trời tối. Ít hoặc không bị ô nhiễm ánh sáng."
"Vậy cậu có gợi ý nào khác không?"
"Chòm Tam giác và Bạch Dương ở bầu trời phía bắc, Eridanus, Fornax và Horologium ở phía nam."
"Kojima là Bạch Dương phải không?"
"Ngày mười tháng tư, đúng thế. Cậu muốn ngắm nó với hay không có kính thiên văn?
"Chúng ta có thể làm cả hai được không?"
"Nếu cậu muốn."
Họ di chuyển dưới giếng trời. Tsukishima ngẩng đầu lên để tìm kiếm Chòm Ram trong khi cậu lục lọi tìm thiết bị. Bạch Dương không phải là chòm sao đặc biệt nổi bật, vì vậy bầu trời vùng quê tối tăm không có ánh trăng là điều lý tưởng nhất để ngắm nó. Tuy nhiên, tối nay—
"Hôm nay là trăng tròn," Tsukishima nói.
Cậu xem qua cuốn lịch trong đầu. "Tôi tin hôm nay là ngày mười lăm âm lịch."
Tsukishima ngân nga, "Trăng tròn thường gắn liền với chứng mất ngủ và sự điên loạn."
"Cậu có phải là người bị mất ngủ không?"
"Thói ngủ của tôi rất tuyệt vời, cảm ơn cậu rất nhiều," Tsukishima cười khúc khích. Y không gầm lên cười như Tanaka, Nishinoya hay Hinata. Khi y cười, nó lặng lẽ và ngắn gọn, nếu đó không phải là chuyện hiếm có một lần, vì vậy khi y cười thì thậm chí còn đẹp hơn. Tsukishima thật thanh tao khi y cười thật lòng. "Cậu định hỏi liệu tôi có bị điên không à?"
"Công bằng mà nói thì mọi người đều hơi điên một chút," cậu gắt gỏng. "Tôi biết tôi hơi điên." Sau đó, giọng cậu nhỏ đi, nhỏ hơn cả mức thì thầm, "Tôi cảm thấy như hầu như lúc nào tôi cũng gần như thực sự phát điên," lần đầu tiên cậu thú nhận thành tiếng với chính mình và với cả thế giới.
Tsukishima nghiêng đầu. "Ấy là điều đáng sợ nhất khi cậu thông minh phải không? Đặc biệt là khi cậu là một thiên tài."
"Tôi không phải thiên tài," cậu tự động phản đối. "Chỉ là tôi có rất nhiều tài liệu và thời gian thôi."
Tsukishima nửa nhún vai. "Cũng có khác là bao đâu." Y ngồi xuống sàn. Đang là mùa đông, sàn phòng cậu trải thảm nên cậu có thể đi chân trần, thậm chí cậu còn chọn loại có lông siêu mịn. Nó đủ thoải mái để nằm trên sàn. Cậu đã ngủ quên khi nằm trên sàn trong khi đọc rất nhiều lần.
"Tôi hiểu mà," Tsukishima thì thầm, một lời thú nhận từ chính y.
"Thật à."
"Vậy tại sao cậu luôn suy nghĩ vậy?"
"Cậu thì sao?"
Tsukishima nhắm mắt lại vài giây trước khi lại mở ra.
"Để sắp xếp sự hỗn loạn trong tâm trí tôi," y thở ra.
"Bởi vì cậu nhìn thấy quá nhiều?"
"Ừ." Y lại nhắm mắt lại. "Nói chung, nó luôn quá ồn ào, quá khắc nghiệt, quá sắc nét, quá lộn xộn—quá nhiều."
"Bệnh cận thị có giúp ích gì không?"
"Đến một mức độ nhất định. Đó là một kiểu 'nhìn thấy' khác, cậu biết thừa mà."
"Ừ tôi biết."
"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi." Cặp mắt hổ phách lướt qua cậu. Y học cổ truyền Trung Quốc sử dụng hổ phách để "làm dịu tâm trí", Tsukishima từng nói với cậu như vậy trong một lần họ say mê nói về hóa thạch. "Quid pro quo." (Có qua có lại)
Cậu không biết từ khi nào mình đã ngừng mày mò với chiếc kính thiên văn và để tay lên đùi. Cậu không hiểu nổi nhiều chuyện đang diễn ra tối nay.
"Để lấp đầy khoảng trống vốn là cuộc sống của tôi," lời nói bao lâu này chợt kết tinh lại.
Tsukishima quay đầu lại đối mặt trực tiếp với cậu, sự bối rối dâng lên trong biển nước trong vắt, "Cậu cũng thấy quá nhiều."
"Đó là sự thật," cậu chấp nhận.
Cậu nghĩ về vật chất tối và năng lượng tối. Trong mô hình vũ trụ học Lambda-CDM tiêu chuẩn, tổng khối lượng-năng lượng của vũ trụ chứa 5% vật chất và năng lượng thông thường, 27% vật chất tối và 68% năng lượng tối. Nếu vật chất tối tồn tại, nó hầu như không thể tương tác với vật chất baryon và bức xạ thông thường, ngoại trừ thông qua lực hấp dẫn. Năng lượng tối được suy đoán là nguyên nhân gây ra sự giãn nở nhanh chóng của vũ trụ, mật độ của nó cực kỳ thấp, nhỏ hơn nhiều so với vật chất thông thường hoặc vật chất tối trong các thiên hà, nhưng nó lại chiếm ưu thế trong khối năng lượng của vũ trụ vì nó phổ biến trong không gian.
Cậu nghĩ đó không phải là chân không, nhưng nó có nghĩa lý gì không nếu đó là một không gian chứa đầy chất mà bạn không thể chạm vào, bạn không thể cảm nhận, bạn không thể cảm nhận, bạn không biết chắc liệu nó có tồn tại hay không. Hầu hết vũ trụ của cậu được tạo thành từ chất liệu mà người ta không thể cảm nhận được. Hoặc có thể cậu được tạo ra từ chất liệu mà người ta không thể cảm nhận được. Hoặc có thể cậu được tạo ra từ chất liệu không thể cảm nhận được—
"Này."
Một bước sóng có tần số khác nhau và mật độ năng lượng khác nhau sẽ cắt giảm tiếng ồn trắng. Cậu chớp mắt khi mật độ năng lượng giảm và tần số tăng lên cho đến khi nó nằm ngoài phạm vi nghe thấy của con người. Tsukishima vẫn đang nhìn cậu, không cau mày lắm nhưng rõ ràng là y đang bất an. Thậm chí, còn lo lắng rằng liệu cậu có đang để cho mình suy nghĩ như vậy.
"Tôi xin lỗi," cậu rên rỉ.
"Đừng," Tsukishima nói. "Cậu không cần phải nói với tôi."
Y di chuyển phần cong cổ cứng ngắc của mình.
"Nhưng, tôi thực sự muốn," cậu vuột ra từng chữ, "Chỉ— chỉ là—" nhưng các âm tiết lại mắc kẹt trong cổ họng cậu như xương cá.
Tuy nhiên, Tsukishima hiểu. Y mỉm cười nhẹ nhàng, "Tôi có thể đợi được mà," và đưa tay ra.
Cậu nhận lấy bàn tay ấy. Cậu có thể để mình có được điều này, để mình bị kéo xuống, để mình rơi tự do, chịu khuất phục trước lực hấp dẫn của trọng lực. Tsukishima như một sự hiện diện vững chắc bên cạnh cậu, y không buông tay cậu ra mà đan những ngón tay của họ vào nhau, những sợi dây nhỏ đến mức trông như một chấm nhỏ, các electron dao động và quay tròn qua lại giữa các nguyên tử.
"Bây giờ cậu có đang suy nghĩ không?" cậu hỏi, khi liên kết cộng hóa trị đã ổn định. Cả hai đều nhắm mắt lại, hướng về phía giếng trời.
Tsukishima siết nhẹ bàn tay họ đang đan vào nhau. "Không. Ở đây yên bình lắm." Một hơi thở ra. "Cậu thì sao?"
Cậu cảm nhận được những nếp gấp, vết chai và làn da mềm mại của bàn tay kia. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay kia.
Tobio nắm chặt lại. "Không. Ở đây không trống vắng chút nào."
.
.
.
(Thật là nực cười, việc buông bỏ lại khiến cậu cảm thấy trọn vẹn hơn, vững vàng hơn, hữu hình hơn bao giờ hết.)
(Có lẽ là vì giờ đây cậu đã có người sẽ không buông tay mình.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro