Chương 5 : Không có nghị lực để che giấu nỗi buồn

"Cậu đã tạo ra một vườn hoa trong phổi của tớ. Dù rất đẹp nhưng lại khiến tớ không thể thở."

Yamaguchi vẫn đang chết lặng trước những lời mà đàn anh hơn một năm dành cho mình. Kenma đúng là đàn anh của cậu, nhưng anh chưa bao giờ cư xử theo thâm niên vì quá khứ của mình. Vậy ... Kenma phát hiện ra mình mắc bệnh?

Điều này không thể để yên được. Yamaguchi không muốn mọi người biết rằng mình bị bệnh. Cậu không cần sự thương hại của mọi người hay nhìn cậu với suy nghĩ rằng cậu yếu đuối, ...

"Kenma-san, xin hãy giữ bí mật về nó. Tôi thực sự không muốn mọi người biết."

"Tôi không hứa, nhưng tôi sẽ cố gắng."

Anh ấy đã đồng ý, nhưng nếu Kenma làm rò rỉ nó thì sao? Không không, anh ấy không thể bị lung lay được. Cậu chắc chắn Kenma có thể làm những gì cậu muốn.

Tsukishima đã nhìn thấy cậu và đang tiến lại gần chỗ Yamaguchi, sau đó Kenma hiểu ra tình hình. Anh không muốn làm phiền hai người họ và trở thành một kì đà cản mũi, vì vậy anh đã chọn ra đi.

"Cậu nên đi ngủ."

"Cậu cũng vậy, Tsukki!" Yamaguchi đáp lại với một nụ cười vui vẻ.

Tsukishima im lặng, rồi chuyển sang chủ đề khác.

"Cậu đang làm gì với Kozume-san?"

"À-ừm, ừm ... Chỉ là trò chuyện một chút thôi. Mà này, Tsukki, cậu có thân với Kuroo-san không? Dù mới chỉ là ngày đầu tiên."

"Tại sao cậu lại hỏi tôi như vậy?"

Yamaguchi lắc đầu, "Không, chỉ là ... Chúng ta từ nhỏ đã thân nhau rồi phải không?"

"Sau đó?"

"Cậu không bao giờ cười với tớ như cách cậu cười với anh ấy."

Hôm nay là ngày thứ hai của trại huấn luyện. Nói Tsukishima là ngu ngốc, đó là sự thật. Những gì Yamaguchi nói đêm qua khiến anh không thể ngủ được và cứ nghĩ mãi về nó.

Yamaguchi có ý gì khi nói như vậy? Cậu ấy không thích Tsukishima thân thiết với Kuroo sao? Có thể là vậy, nhưng anh không thể nói chuyện thẳng thắn.

"Yamaguchi-kun, cậu có ổn không? Trông cậu nhợt nhạt quá!"

Yachi đặt lòng bàn tay lên trán Yamaguchi, cô gái lo lắng cho tình trạng của bạn mình. Tất nhiên, cô ấy sẽ là quản lý tương lai của Karasuno sau khi các đàn anh năm ba tốt nghiệp.

Yamaguchi hơi đỏ mặt, sau đó lắc đầu, "Không, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ."

"Không có gì, chỉ là ... Ah, đừng lo lắng về điều đó! Hãy nói cho tớ biết nếu cậu không được khỏe nhé."

Yamaguchi gật đầu. Sau đó họ tiếp tục luyện tập.

Tsukishima hơi lo lắng. Thật vậy, khuôn mặt của Yamaguchi trông còn nhợt nhạt hơn bình thường. Cậu ấy có bị ốm không? Anh tự hỏi mình.

Anh định đến gần người bạn thời thơ ấu của mình, nhưng ai đó đã nắm lấy tay anh.

"Oi, bốn mắt. Mang cho tôi một bình nước với, làm ơn."

Tsukishima khịt mũi, thật ra cậu rất bất đắc dĩ, nhưng trái tim cậu muốn đưa chai nước cho anh ấy.

"Đây, Kuroo-san."

"Aah, cảm ơn," anh ấy vừa đáp lại vừa vò tóc Tsukishima.

Yamaguchi đang khóc trong lòng, cậu chỉ cười một chút rồi siết chặt quần áo trên ngực.

"Yamaguchi, cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao, Tsukki! Hôm nay tớ không có nghị lực để che giấu nỗi buồn của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro