tttatt-hm p2 c19

Chương 19: Ôn chuyện cũ

Nhà hàng nhiều tầng, lãng mạn mà ấm áp, không khí cũng mang theo hương vị của quý tộc.

Nơi này không giống với các nhà hàng khác, ngay cả đầu bếp đều đến từ giới ẩm thực toàn cầu, ngay cả một ly nước chanh cũng có thể thấy được hương vị khác thường, cũng không phải nơi tất cả mọi người có thể đi vào.

Trong nhà hàng toàn cảnh thực yên tĩnh, tiếng đàn vi – ô – lông du dương chuyển động, nhè nhẹ từng đợt rất dễ nghe.

Mạch Khê cho tới bây giờ cũng chưa từng tới nơi này, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.

Trong chốc lát, phục vụ nhà hàng mang lên một ly kem, lập tức Mạch Khê vui mừng hô lên, chỉ ngay sau đó, phát hiện chính mình có chút liều lĩnh, ngượng ngùng thè lưỡi, đối Kanve đang nhìn chằm chằm nàng từ đầu tới chân, cười cười…

“Thật ngượng a, Kanve tiên sinh, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì sao?”

Vừa nói vừa liếc trộm kem ly trên bàn, nam nhân này có phải con giun trong bụng nàng đâu thế mà biết nàng siêu thích ăn kem ly, biết rằng Hàn Á bá bá nói nữ hài tử ăn nhiều đồ lạnh sẽ không tốt cho thân thể, luôn hạn chế nàng ăn thứ này.

Tựa hồ nhìn ra hành động nhỏ của Mạch Khê, bên môi Kanve ẩn hiện nếp nhăn trên mặt khi cười, đem kem ly đưa tới trước mặt nàng, giọng nói xa cách pha một tia dịu dàng, “Ăn đi.”

Mạch Khê thèm nuốt nước miếng, “Kanve, anh thật tốt!”

Nước dãi đã chảy ra, hai mắt tỏa hưng phấn, không chút khách khí há to mồm ăn, thoải mái cười híp mắt.

Kanve buồn cười, “Mời cô ăn kem ly nên tôi là người tốt?”

“Ừ.” Mạch Khê gật đầu mạnh, “Hàn Á bá bá quản rất nghiêm, tôi thực mấy tháng đã không ăn.”

Bộ dáng thẳng thắn của nàng làm Kanve mỉm cười, ánh mắt lại hiện lên một tia phức tạp…

“Cô thường xuyên đi ra ngoài làm thêm?”

“Hả?”

Đang ăn ngon miệng Mạch Khê nghe vậy dừng một chút, lập tức lắc đầu, “Không, kỳ thật đây là lần đầu tiên tôi đi ra ngoài làm thêm.”

“Cô thiếu tiền?” Đáy mắt Kanve thoáng hiện một tia đau lòng không dễ bị phát giác.

Mạch Khê sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại hỏi những chuyện này.

Kanve thấy thế, trầm thấp nói, “Cô nói chúng ta là bằng hữu, tôi chỉ tò mò thôi, không cần hiểu lầm.”

Khuôn mặt nhỏ của Mạch Khê đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, “Những lời đó không phải sự thực, lúc nãy trên sân khấu là tôi nói bậy, anh là nhà thiết kế nổi tiếng, như thế nào là bằng hữu của một nha đầu vô danh.”

Kanve nhìn nàng thật lâu sau đó thở dài…

“Chính là Mạch Khê này, chúng ta thật sự là bằng hữu.”

Mạch Khê dừng động tác ăn kem ly, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt của hắn tựa hồ như có lốc xoáy…

“Mạch Khê…”

Kanve đưa tay, đem bàn tay nhỏ bé của nàng kéo qua, nắm lấy, dùng bàn tay to của hắn bao lấy, trong lúc đó con ngươi đen không chớp nhìn nàng…

“Em không nhớ anh sao? Nhìn kỹ lại xem.”

Trong mắt đẹp của Mạch Khê chứa đựng nghi hoặc, nhìn Kanve thật lâu xong, lông mi của hắn dịu dàng gợn sóng, không xa cách giống như trên buổi trình diễn thời trang, con ngươi thâm thúy đen nháy tựa như mặt trăng đen sáng tỏ trên nền trời đêm, ánh mắt cùng đường nét anh tuấn này giống như đến từ nơi nào đó, nhưng là…

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Thật ngại quá, tôi thật sự không biết anh.”

Ánh mắt Kanve hiện lên tia thất vọng, nhún nhún vai, đưa tấm danh thiếp tới trước mặt nàng.

Mạch Khê tiếp nhận danh thiếp… Hơi thở ám muội chăm chú nhìn lại hắn tên là Kanve, nhìn xuống chút nữa lại rõ ràng viết: Nhiếp Thiên Luật – tổng tài của Nhiếp thị.

Chữ trên danh thiếp rất đơn giản nhưng lại nói lên thân phận tôn quý không gì sánh nổi của hắn!

Toàn bộ tầm mắt của Mạch Khê đều bị ba chữ “Nhiếp Thiên Luật” hấp dẫn, nàng nhìn chằm chằm cái tên này, trí nhớ trong đầu như làn thủy triều đánh úp lại!

“Nhiếp Thiên Luật… Thiên Luật… Ngươi là Thiên Luật ca ca?” Ánh mắt của nàng từ do dự đến kinh hỉ vô cùng, đột nhiên giữ chặt tay hắn. (ai không nhớ anh này mời xem lại quyển 1 chương 7)

Một màn trước đây hiện lên trước mắt nàng, nam hài tử dưới ánh mặt trời kia, giúp nàng giải quyết lời đồn đại nhảm nhí, lúc ở tiểu học không có ai dám tiếp cận nàng, chỉ có anh ấy ở bên cạnh mình, thậm chí nàng còn nhớ rõ cầu anh cho ăn kem ly…

Nhiếp Thiên Luật thản nhiên cười, đối khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hỉ của nàng, dịu dàng nói câu, “Hoàn hảo, em còn nhớ tên của anh, không đến nỗi làm mất mặt anh từ trong ra ngoài.”

Trong mắt Mạch Khê tràn ngập kinh hỉ, lôi cánh tay của hắn, “Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ tên của anh, Thiên Luật ca ca, thật là anh, em còn nghĩ cả đời này không gặp lại anh nữa.”

So với kích động của nàng, Nhiếp Thiên Luật mỉm cười, vẻ mặt cũng biến hóa nhiều hơn, hắn nhìn nàng ôn nhu như nước, ánh mắt tựa hồ cũng mang theo một tia dịu dàng, hắn tự tay sủng nịch vuốt ve đầu nàng một chút…

“Nhiều năm như vậy có khỏe không?”

Người quen cũ ân cần hỏi thăm ngọt ngào tựa một khối kẹo, có thể nhanh chóng làm tan chảy lòng dạ của đối phương, Mạch Khê gật gật đầu, mắt đẹp nổi lên oán trách, “Thiên Luật ca ca, anh không hỏi em vì sao lúc trước ra đi không từ biệt sao?”

Nhiều năm như vậy, nàng ngay cả cảm ơn cũng chưa kịp nói, nhiều năm như vậy, gặp lại hắn, lòng nàng ít nhiều cũng áy náy.

Nhiếp Thiên Luật mỉm cười, “Anh nghĩ năm đó nhất định không được suy nghĩ nhiều, trong lòng anh, tiểu Mạch Khê không phải nữ hài tử làm việc không tình nghĩa.”

“Thiên Luật ca ca…”

Bây giờ Mạch Khê như đang trở lại hồi trước, hướng hắn ngọt ngào cười, “Cũng chỉ anh hiểu rõ nhất em, anh biết không, em rất nhớ anh đó.”

“Nhớ anh?”

Nhiếp Thiên Luật nghe vậy xong cười cười, đưa tay nhéo má nàng, “Tiểu nha đầu nói năng thực ngọt, nhớ anh đến độ không nhớ được diện mạo của anh?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê hồng lên một trận, ngượng ngùng thè lưỡi, “Nào có a…” Mắt to của nàng chuyển động, thông minh nói: “Là vì Thiên Luật ca ca càng ngày càng soái, em không thể nhận ra thôi.”

“Được rồi, vật nhỏ, anh nhận lời khen tặng của em.” Nhiếp Thiên Luật sủng ái cười cười, tiểu Mạch Khê trước mắt không phải cũng trổ mã duyên dáng yêu kiều đấy thôi.

“Đúng rồi, đúng rồi, tổng tài Nhiếp thị chính là anh, bất quá, Luật ca ca, nguyên lai anh chính là vị tổng tài trẻ tuổi của Nhiếp thị mà mọi người luôn miệng nhắc tới. Sao anh lại đi thiết kế trang phục?” Mạch Khê thật sự hiếu kỳ.

Nhiếp Thiên Luật không nhanh không chậm đem kem ly tới trước mặt Mạch Khê, ôn nhu nói: “Nhiếp thị là công ty lớn, trong đó ba gồm hơn mười loại ngành nghề sản xuất kiếm tiền, thiết kế trang phục chính là số một, mà công ty KY chính là một trong số những công ty thời trang của Nhiếp thị, vừa được thu mua hai năm trước, kỳ thật anh cũng phải nhà thiết kế, mấy thứ thiết kế này anh cũng không dám làm bừa, kiên trì lên sân khấu thôi.”

“Woa, tin tức thật sự đáng sợ.” Mạch Khê cố ý trêu đùa nói: “Người ngoài giới lại coi Thiên Luật ca ca là thần thiết kế, anh không biết lúc anh vừa rời đi xong, ánh mắt nhóm người mẫu cũng bị cuốn theo đó.”

Nhiếp Thiên Luật tựa hồ đối với câu nói này nghe mãi thành quen, ảm đạm cười, nhìn nàng, “Chỉ cần em muốn cũng có thể nhìn.”

Mạch Khê lè lưỡi, ngay sau đó như là phát hiện một bất ngờ lớn, kéo bàn tay to của hắn, “A? Thiên Luật ca ca, sao anh không mang nhẫn?”

“Nhẫn? Nhẫn nào?” Nhiếp Thiên Luật khó hiểu nhíu mày, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của mình, bàn tay không khó nhìn ra chất lượng cuộc sống của hắn.

“Nhẫn kết hôn a…” Mạch Khê đột nhiên trừng lớn mắt đẹp, “Nguyên lai Thiên Luật ca ca trước mắt vẫn là nam nhân độc thân siêu cấp hoàng kim a!”

Nhiếp Thiên Luật nhìn bộ dáng cả kinh của nàng, nhịn không được cười cười, trầm thấp phối hợp, “Anh đích xác còn chưa kết hôn mà.”

Mạch Khê như suy nghĩ gì đó, gật đầu, “Ngày đó Luật ca ca mỗi lần tới cửa, tuổi trẻ anh tuấn, lại là tổng tài một tập đoàn lớn, bộ dáng cao lớn anh tuấn, cẩn thận có ngày bị nữ nhân nuốt sống đó.”

“Em nha…” Nhiếp Thiên Luật đưa tay vuốt tóc mượt của nàng, “Vẫn là bộ dáng trước đây, rất thích đem anh làm trò cười.”

Mạch Khê cười rất vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lộ rõ vẻ hạnh phúc, “Thiên Luật ca ca, anh không hỏi nhiều năm qua em như thế nào, một chút cũng không quan tâm em, hừ.”

Kháng nghị nho nhỏ của nàng mang theo chút làm nũng của tiểu hài tử.

Trước đây, trước mặt hắn tâm Mạch Khê không hề đề phòng, tuy nói xa cách nhiều năm như vậy, gặp mặt lại Mạch Khê vẫn tìm lại cảm giác thoải mái hồi xưa, chẳng qua Thiên Luật ca ca trước mắt so với hồi xưa khác rất nhiều, trầm ổn như mai, cho dù hắn không nói gì nhiều, chỉ ngồi một chỗ thản nhiên cười, nhưng vẫn cảm thấy đây là chuyện rất vui.

Nàng hiểu được, tình bằng hữu không thay đổi, nhất là đối với hoàn cảnh của nàng, gặp mặt thế này rất khó khăn.

Mạch Khê lên án nho nhỏ làm bên môi Nhiếp thiên Luật gợn sóng, hắn ôn nhu nói: “Anh biết.”

“Đâu? Anh biết sao?” Mạch Khê khó hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn.

Nhiếp Thiên Luật cười, “Tuy rằng nhiều năm như vậy không có gặp em, nhưng anh có biết tin tức về em.”

Mạch Khê lại càng khó hiểu. Như thế nào bộ dáng Thiên Luật ca ca lại thâm sâu khó lường như vậy?

Thấy bộ dáng nàng trăm ngàn lần không tìm được đáp án, Nhiếp Thiên Luật dịu dàng cười, “Tiểu nha đầu ngoan, không cần ra vẻ tò mò như vậy, ăn một bụng kem không định ăn cơm sao?”

“Ăn, đương nhiên muốn ăn, hơn nữa hôm nay sẽ ăn thật nhiều đó!” Mạch Khê cũng thông minh, không hỏi nhiều chuyện lại, nàng chính là người như vậy, người khác không muốn nói chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không hỏi lại.

Đáy mắt Nhiếp Thiên Luật ẩn chứa ý cười, “Không vấn đề.”

Ngay tại lúc hai người cười cười nói nói, một chiếc xe xuất hiện…

“Mạch Khê tiểu thư!” Thanh âm trầm thấp mang theo lực đạo bình ổn đánh vỡ không khí dùng cơm của hai người.

Mạch Khê ngẩn ra, ngẩng đầu, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, là Phí Dạ!

“Phí, Phí Dạ…” Nàng theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

“Mạch Khê tiểu thư yên tâm, tại hạ đi một mình!” Phí Dạ liếc mắt một cái liền nhìn thấu kinh hoàng nơi đáy mắt nàng, thản nhiên nói.

Tâm Mạch Khê đột ngột buông nhẹ xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhiếp Thiên Luật cũng cảm giác được ánh mắt nàng vừa rồi dựng đứng kinh hoảng cùng sợ hãi, nhíu mày một chút.

“Không nghĩ đến Thiên Luật thiếu gia về nước sớm như vậy.” Thanh âm Phí Dạ hiện lên chừng mực, cung kính có thừa lại mang theo một tia lãnh khí.

Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật lại khôi phục xa cách như cũ, như là bình tĩnh cho kẻ khác tiếp cận, lại như làm người khác cảm thấy xa cách ngàn dặm, thản nhiên nói: “Xưng hô này không thích hợp với tôi.”

Đáy mắt Phí Dạ chuyển động, hơi hơi cúi người, “Thứ lỗi, Nhiếp tiên sinh! Nếu hai vị đang dùng cơm, tại hạ sẽ không quấy rầy, cáo từ!” Nói xong, ánh mắt Phí Dạ lơ đãng nhìn lướt qua Mạch Khê, sải bước rời đi.

Nhiếp Thiên Luật không có phản ứng gì, chỉ vẫn nhàn nhã ngồi một chỗ, Mạch Khê thấy Phí Dạ rời đi, vốn đang sửng sốt, lập tức đột nhiên phản ứng trở lại, lập tức đuổi theo…

“Phí Dạ!”

Phí Dạ dừng cước bộ, xoay người nhìn nàng, đáy mắt phóng ra một tia dịu dàng thản nhiên, “Mạch Khê tiểu thư có việc gì?”

“Cái kia…” Mạch Khê có chút nghẹn lời, “Anh không thể…”

Nàng vô thức liếm liếm môi, cánh hoa hồng phấn rơi vào mắt nam nhân, ám muội xuất hiện đôi chút…

“Chuyện đêm nay, tiểu thư không muốn để Lôi tiên sinh biết?” Hắn một câu nói toạc ra tâm tư của nàng.

Mạch Khê sửng sốt, lại lập tức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập cầu xin, “Phí Dạ, anh có thể giúp tôi không? Coi như chưa thấy tôi, cầu xin anh…”

Phí Dạ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới rốt cục gật đầu một cái.

“Cảm ơn anh, Phí Dạ!” Mạch Khê cao hứng kéo cánh tay của hắn, từ đáy lòng cảm tạ. Nàng biết Phí Dạ luôn luôn trung thực với dưỡng phụ, làm như vậy thực khiến hắn khó xử.

Nụ cười của nàng xinh đẹp như vậy, ánh mắt Phí Dạ nổi lên ánh sáng ôn nhu, tiếng nói hắn cũng có chút mềm nhẹ, trầm ổn nói: “Đừng chơi quá muộn.”

Như là trẻ nhỏ được cưng chiều, Mạch Khê ngọt ngào cười, dùng sức gật đầu.

Cách đó không xa, Nhiếp Thiên Luật như có suy nghĩ nhìn biểu cảm của Mạch Khê, lông mày nhíu một chút…

Chương 1.1: Đêm hè điên cuồng

Ta là đế vương của ngươi, theo tháng năm ngươi từ lâu đài lớn lên.

Dấu hôn trên người của ngươi cũng chỉ để cho ta nhìn.

Hoặc là nghe, sau đó tương tư, thậm chí đến lúc chết.

Yêu.

Cùng nhau qua đêm tối, dây dưa không tình ái…

Ta nghĩ sẽ lập tức chán ghét nhưng vận mệnh tàn nhẫn lại luân hồi.

Nhất định ngươi là con quay trong tay ta.

Muốn thoát ra rời đi.

Lại phát hiện ra rằng chạy trốn là không thể.

Chương 1.1: Đêm hè điên cuồng

Mạch Khê mất ngủ, bởi vì Nhiếp Thiên Luật xuất hiện!

Trong lòng nàng, Nhiếp Thiên Luật vẫn chiếm một vị trí quan trọng, như một loại cảm kích, nhiều năm như vậy sau khi hắn xuất hiện, tâm nàng như tìm được một bờ an toàn để cập bến.

Dưới ánh trăng, nàng lẳng lặng ngồi trên ghế trong hoa viên, tựa hồ cấm kỵ trước đây đã thành quá khứ, đối với Ngọc sơn bạc tuyết kia, Mạch Khê ngọt ngào mỉm cười, trên người đang mặc chiếc váy do chính tay Thiên Luật thiết kế.

Thiên Luật ca ca giống như ánh sáng trong cơn sương mù, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy tràn ngập ấm áp.

Ánh trăng ôn nhu như nước lẳng lặng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê, tóc quăn màu cây đay thản nhiên rơi trên vai nàng, ánh mắt nàng cười mang theo hạnh phúc, nụ cười kia như đám mây ấm áp trên trời, hoặc như giấy Tuyên thành được mực nước vẽ lên. (Ngựa nhớ có lần cũng hỏi mọi người cụm này mà chưa có câu trả lời rõ ràng T_T)

Trong vườn Bạc tuyết rộng lớn có thân ảnh màu trắng nho nhỏ của nàng, giống như bông tuyết sắp bị hòa tan, đẹp không sao tả xiết.

Đột nhiên, phía sau có tiếng bước chân trầm ổn đánh gãy hồi tưởng ngọt ngào của Mạch Khê, nàng quay đầu lại…

Dưới ánh trăng, thân ảnh cao lớn của Lôi Dận hơi có vẻ u ám!

Nàng đột ngột đứng dậy, nguyên bản ngọt ngào trên mặt đã sớm bị sợ hãi cũng kinh hoàng xâm chiếm, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt quần áo đến chết.

“Dưỡng, dưỡng phụ…”

Theo bản năng muốn tìm đường lui lại phát hiện phía sau ngoài đám lớn hoa Ngọc sơn bạc tuyết thì không có một đường thoát.

Con ngươi xanh lục của Lôi Dận có chút hỗn độn, ánh mắt nhìn Mạch Khê đã tràn ngập nguy hiểm, theo chiếc cằm kiêu ngạo lạnh băng, mỗi điểm đều tỏa ra hơi thở của dã thú.

“Nơi này là để ngươi tơ tưởng đến nam nhân khác sao?”

Thanh âm của hắn băng lãnh, thấy nàng có hành động đào thoát, bàn tay to duỗi ra, như là túm một con gà, kéo nàng đến trước mặt.

Mạch Khê một phen hoảng hốt, mùi hương thản nhiên trên người hắn rõ ràng mang theo mùi rượu, ngay cả trong không khí cũng phảng phất men rượu.

“Dưỡng phụ, con, con không có…”

Hắn uống rượu sao? Uống rượu?

Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười rất lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng như dã thú…

“Thật sự là vưu vật…” (vưu vật – chỉ thứ đẹp đẽ, quý giá nhưng luôn mang lại điều không may)

Hắn cúi đầu nói xong, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh băng, “Thấp hèn, bại hoại, ngươi thật sự một ngày cũng không thể rời khỏi đàn ông!”

Mạch Khê đột nhiên trừng lớn hai mắt, dần dần nước mắt xuất hiện, lời của hắn đâm sâu đau đớn vào lòng nàng!

“Con không có!” Lần đầu tiên nàng rống lên lớn tiếng với hắn như vậy.

Ánh mắt Lôi Dận đột nhiên lạnh lùng, vừa muốn phản ứng thì Phí Dạ đứng phía sau một phen kéo lấy hắn, thấp giọng nói: “Lôi tiên sinh, ngài uống rượu như vậy sẽ dọa Mạch Khê tiểu thư.”

Lôi Dận vung tay, thân mình nho nhỏ của Mạch Khê đột nhiên ngã trên mặt đất, váy dài lộn xộn, hai chân thon dài lộ ra bên trong Bạc tuyết.

Ánh mắt hắn tối lại, không để ý đến lời nói của Phí Dạ, ngược lại ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Mạch Khê, ánh mắt hắn trầm thấp u ám, kinh hoảng của nàng rơi vào đáy mắt hắn, nhất là mưa bụi thản nhiên trong cặp mắt đẹp kia…

Namnhân chìa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve hai má mềm mại của nàng, không phát hiện ra đường nét cứng rắn băng lãnh trên khuôn mặt mình đã pha thêm một tia ôn nhu.

Mạch Khê phát run theo bản năng quay đầu trốn tránh, lại lộ ra thêm da thịt, nội tâm Lôi Dận hơi hơi chấn động, ngón tay lập tức mơn trớn da thịt của nàng, từ cổ đi xuống, xương quai xanh của nàng nhô ra hơi tròn tròn, da thịt mềm mại nhất thời khiến trong lòng hắn nổi lên một cỗ dục vọng quen thuộc…

“Ngươi thật sự không đơn giản! Người của ta đều muốn sai bảo, ân?”

Giọng nói của hắn thực trầm thấp, hơi thở tựa như đang mời rượu ngon kẻ khác, nhưng lại mang ý vị uy hiếp sắp có mưa gió nổi lên.

Thân mình Mạch Khê cùng Phí Dạ đồng thời run lên.

“Như thế nào? Bị ta nói trúng?”

Ngữ điệu Lôi Dận bình thản như nước, ánh mắt càng mơ hồ giận dữ, nàng sửng sốt, lãnh ý lây lan như một căn bệnh trong máu nàng, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến tức giận rõ ràng trong mắt dưỡng phụ.

“Dưỡng phụ, con…”

“Lại học thói hư, như thế nào ngươi mới nhớ kỹ lời giáo huấn đây?” Lôi Dận lầm bầm lầu bầu, rồi lại như nói cho nàng nghe thấy.

Một cỗ nguy hiểm to lớn đem nàng bao phủ thật sâu, còn không chờ nàng phản ứng trở lại, liền thấy Lôi Dận đứng dậy, thân thể cao lớn hơi hơi lắc lư…

“Lá gan lớn lắm!”

Không khí căng thẳng, không cần giải thích gì, Phí Dạ quỳ gối xuống, “Thực xin lỗi Lôi tiên sinh, thỉnh Lôi tiên sinh trừng phạt!”

Lôi Dận nhìn hắn từ trên cao xuống, ánh mắt u ám cực độ, ngay sau đó lại nhìn về phía Mạch Khê, đem nàng kéo đến, mặt của hắn tới gần nàng, gương mặt lạnh lùng càng thêm to lớn, chiếm hết tầm mắt của nàng, làm nàng một phen cực độ khẩn trương.

“Khê nhi, Phí Dạ là người của ta, lại hết lần này đến lần khác vì con mà phạm lỗi, nếu con là ta, sẽ trừng phạt hắn như thế nào?”

Mạch Khê nghe trong lời nói của hắn có vị của máu, hơi thở càng trở nên dồn dập, gian nan nhắm mắt lại, hướng hắn chậm rãi quỳ xuống…

“Mạch Khê tiểu thư?” Phí Dạ cả kinh.

Lôi Dận thấy thế xong, ánh mắt tàn lãnh, lạnh tựa đêm khuya.

“Dưỡng phụ, cầu ngài không cần trách Phí Dạ, đều là con không tốt, là con cầu anh ấy không nói cho người, con, con đêm nay không trở về quá muộn, dưỡng phụ, thỉnh ngài không nên tức giận…”

Mạch Khê nghĩ rằng làm như vậy vì không muốn liên lụy tới Phí Dạ nên nàng chỉ có thể hướng hắn cầu xin.

Đêm xuống bầu trời trong suốt, Ngọc Sơn bạc tuyết rơi xuống thân ảnh cao lớn của Lôi Dận, hắn đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ trước mắt, lạnh lùng nhếch môi, tựa hồ không nghe thấy khẩn cầu của Mạch Khê, ngược lại một tay đem súng ném đến trước mặt nàng…

“Trừng phạt do ngươi quyết định! Chỉ có như vậy ngươi mới có thể nhớ kỹ khi nào phải nghe lời!”

“Dưỡng phụ…”

Mạch Khê sợ tới mức mặt trắng bệch, nhất là tay kia cầm súng, đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với súng lục như vậy, cảm nhận sức nặng của nó, thậm chí nó còn mang theo tàn lãnh của chính dưỡng phụ.

“Không, con không thể…”

“Lôi tiên sinh, thỉnh ngài không cần làm khó Mạch Khê tiểu thư, là thuộc hạ không đúng, thuộc hạ tự nhận phạt!”

Phí Dạ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đã trắng bệch, ánh mắt mơ hồ nổi lên đau đớn, không nói gì thêm cầm lấy súng, hướng tới chính mình bóp cò…

“Đoàng…”

Bầu trời đêm hè, tiếng súng đánh vỡ yên lặng, máu tươi đỏ thẫm theo cánh tay Phí Dạ chảy xuống, hắn thậm chí nhíu mày cũng không dám.

Vẻ mặt Lôi Dận càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt đã tràn ngập u ám…

“Phí Dạ…”

Mạch Khê cả kinh vội vàng xoay người, bàn tay nhỏ bé run rẩy muốn bịt lại vết thương của hắn, rồi lại sợ hắn đau, nước mắt kìn nén rốt cục chảy xuống. Ngay sau đó quay đầu, mắt đẹp lộ rõ dũng cảm cùng phẫn nộ…

“Như thế nào làm vậy? Hết thảy đều là tôi sai, không liên quan đến Phí Dạ! Ông muốn giết người phải không? Vậy giết tôi đi!”

“Mạch Khê tiểu thư, không cần làm gì hơn!”

Phí Dạ cả kinh, vội vàng thấp giọng ngăn cản, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Mạch Khê hung hãn như vậy, cũng chưa bao giờ thấy Lôi tiên sinh để lửa giận xuất hiện trong ánh mắt!

Nguy hiểm cùng hỗn loạn điên cuồng làm Phí Dạ không khống chế được!

“Lôi tiên sinh, phát sinh chuyện gì?”

Vệ sĩ nghe tiếng súng nổ nhanh chóng chạy tới hoa viên lại thấy cánh tay Phí Dạ chảy máu…

Ánh mắt Lôi Dận khôi phục bình tĩnh nhất quán, lửa giận vừa rồi chỉ như đã nhìn lầm, giống như sóng êm gió lặng, hắn thản nhiên nói: “Đưa Phí Dạ đi băng bó miệng vết thương!”

“Lôi tiên sinh, chính là ngài…” Bọn vệ sĩ lo lắng.

“Không cần ở lại đây! Cút xuống cho ta!” Âm điệu Lôi Dận đột nhiên tăng cao, bọn vệ sĩ sợ tới mức vội vàng hướng tới Phí Dạ.

Lần đầu tiên Phí Dạ rất muốn ở lại, dù biết ở lại cũng không thể làm bất cứ chuyện gì.

“Phí Dạ tiên sinh…” Bọn vệ sĩ không dám nói thêm, sốt ruột hốt hoảng đưa hắn rời đi.

Vườn Bạc tuyết lớn như vậy chỉ còn hai người Lôi Dận cùng Mạch Khê.

Ánh mắt Mạch Khê lạnh thấu xương theo dõi hắn, tựa như con báo trên núi rừng, phá bỏ hình tượng vâng vâng dạ dạ nhát gan bình thường.

Lôi Dận tiến lên, hai chân thon dài của nàng thu vào đáy mắt hắn, ngay sau đó, hắn nâng cằm nàng lên…

“Cuối cùng dám chống đối ta…” Giọng nói trầm thấp của nam nhân như là đang tán thưởng, lại mang theo lãnh đạm không rõ ràng.

Mạch Khê chỉ thấy cằm đau quá, giống như sắp bị hắn bóp nát, tuy rằng vẻ mặt hắn rất bình thản, nhưng ánh mắt ngày càng u ám.

Nàng dũng cảm đứng lên, “Hay là tát một cái cho tôi chết đi!”

Đối diện với cặp mắt xanh lục lạnh như băng hằn những tia máu của hắn, gằn từng tiếng: “Tranh luận lại đi chứ? Dù sao sự sống của tôi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì đối với dưỡng phụ mà!”

“Biết dạng con mồi nào là hấp dẫn nhất không?” Lôi Dận không tức giận, ngược lại lại cười, nhưng làm kẻ khác có thể phát hiện ra điểm bất thường, buông tay, ngay sau đó túm lấy thân thể mềm mại của nàng, đột nhiên giữ chặt…

“Có đôi khi lạt mềm buộc chặt mới có ý nghĩa! Càng ngỗ ngược ta lại càng thích chinh phục! Đây chính là ý nghĩa sự sống của ngươi!”

“Tôi không phải con mồi!”

Quật cường của Mạch Khê hoàn toàn phát kích bởi tiếng súng nổ kia, dùng sức giãy dụa, lại bị hắn càng ôm sát thêm, mùi rượu mê muội kẻ khác lần thứ hai vây lấy nàng.

“Nga, quên mất, ngươi thật sự không phải con mồi, ngươi là nữ nhân của ta!”

Lôi Dận đem môi chậm rãi tới gần vành tai của nàng, thanh âm trầm thấp thoảng qua như thôi miên, “Chỉ có thể là nữ nhân phóng đãng nằm dưới thân mình của ta!”

Tâm Mạch Khê đột nhiên căng thẳng, không đợi phản kháng, thân mình như con bướm rơi xuống mặt đất, dưới thân là một đám hoa Ngọc sơn Bạc tuyết. Ngay sau đó, thân thể nam nhân cũng hạ xuống…

Hắn cậy mạnh ép cơ thể Mạch Khê làm nàng hô hấp dồn dập, vừa muốn gầm lên giận dữ, thân mình liền bị hắn mạnh mẽ chặn xuống.

“Buông! Tôi không cần ông thương tôi!”

Mạch Khê liếc mắt một cái đã thấy con ngươi thâm trầm của hắn tràn ngập dục vọng, nhất thời hít vào một hơi, vội vàng dùng sức giãy dụa trong ngực hắn.

Nàng đã quên, không thể phản kháng nam nhân này.

Cũng thiếu chút nữa quên buổi tối hôm đó hắn tra tấn nàng như thế nào.

Giờ khắc này, tất cả kí ức sợ hãi hiện lên trong đầu, nhất là nhìn thấy con ngươi như muốn ăn thịt người của nam nhân…

“Không muốn đụng vào thì ta cũng đã chạm qua! Thân thể của ngươi có mùi vị gì, ta cũng đã nếm qua!” Thanh âm Lôi Dận băng lãnh, mặc kệ nữ nhân dưới thân ra sức giãy dụa, hắn dùng sức xé rách quần áo trên người nàng.

“Buông!” Thân mình Mạch Khê phát run phản kháng, lực đạo của nàng hoàn toàn không thể chống cự, quần áo nàng bị hắn xé nát xong, dưới ánh đèn thứ trước ngực nàng càng thêm đẫy đà, hoàn toàn lọt vào con ngươi của hắn, lực đạo hắn không chút thương tiếc làm Mạch Khê hít vào một hơi, nàng rốt cục vẫn rất sợ hãi, toàn thân đều run rẩy, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập khủng hoảng chưa bao giờ lớn thế, ngay cả đôi môi anh đào cũng phát run.

Điềm đạm đáng yêu của nàng không làm Lôi Dận thương tiếc, trái lại càng làm dục vọng muốn chinh phục trong cơ thể hắn tăng mạnh!

Cách trở trên người Mạch Khê hoàn toàn bị bàn tay to mạnh mẽ vứt bỏ, thân thể trắng muốt xinh đẹp mang theo khủng hoảng sinh ra run rẩy càng hấp dẫn, ánh mắt Lôi Dận xảy ra biến hóa, như là người đã đói khát đến tận cùng, toàn thân tràn ngập lực lượng muốn xâm chiếm…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: