Phần 11

22-

  Ta muốn như thế nào ngươi hẳn là rõ ràng."Hắn cầm tay tôi, hoàn toàn  không để ý nơi này là nơi công cộng, giả vờ thâm tình nói, "Ta không từ bỏ được ngươi." Tôi bỏ tay hắn ra, "Hắn ở nơi nào? Ngươi làm gì hắn rồi?" "Hắn hiện tại rất an toàn, đi theo ta."Hàn Tĩnh nở nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay. Tôi lên xe của hắn, đi tới một ngôi nhà lầu hẻo lánh. Hàn Tĩnh mang tôi lên lầu, nơi này có rất nhiều người, thấy Hàn Tĩnh liền cung kính cúi đầu, "Thiếu gia."Tôi cảm giác những người này trên người đều ẩn dấu sát khí, cha của Hàn Tĩnh xem ra quả thật không đơn giản. Đi lên trên lầu, Hàn Tĩnh chỉ tay vào căn phòng liên tục phát ra tiếng chửi rủa, "chính là chỗ này." Tôi nhẹ nhàng mở cửa chỉ để hé ra một khe hở nhỏ, rất sợ Thất Tịch thấy tôi như vậy. Gian phòng rất lớn, bên trong có tám người đang vậy quanh một người bị treo vào một cái giá, trong tay cầm ống thép vung vẫy đe dọa, sao với mấy người vừa nhìn thấy dưới lầu, bọn họ càng giống lưu manh hơn. Mà người kia tuy rằng bị trói, vẫn đang liên tục la mắng 

──
quả nhiên làThất Tịch, đã lâu không gặp, hắn tuy rằng vóc người cao lên rất nhiều, da cũng đen đi không ít, nhưng tôi vẫn nhận ra gương mặt quật cường đó. "Tính tình hắn quả thật không nhỏ, đả thương không ít người."Hàn Tĩnh bên tai tôi nhẹ nhàng nói. Tôi đóng cửa lại, "Nói đi, ngươi muốn ta làm thế nào." "Ta đã nói rồi, ta muốn ngươi theo ta." Tôi thở d
à
i, nhìn thẳng vào hắn, "Hàn Tĩnh, ngươi chẳng hề thích ta, cũng không thích đàn ông, tại sao nhất định phải làm như vậy?" Hắn mỉn cười vô vị. "Bởi vì ta chưa từng có thứ gì muốn mà không chiếm được. Nếu như không chiếm được ngươi, cuộc đời ta ngày ngày sẽ không được yên ổn
──
" "Dù cho ngươi già đi, xấu đi, đã chết biến thành thi thể, ta cũng muốn có được ngươi!"Nói xong lời cuối cùng gương mặt đẹp trai của hắn đã biến thành dữ tợn như yêu quái. Tôi thật có cảm giác muốn nhổ ra, nếu như Tề Tư Âm nói thích tôi tôi còn tin tưởng, Hàn Tĩnh căn bản là đối đãi tôi như thứ đồ để chứng minh quyền lực của hắn. "Ta không muốn giống Âm ép buộc ngươi, ta mong muốn ngươi có thể cam tâm tình nguyện thuộc về ta."Hắn lại dịu dàng nói. Cách nói càng buồn cười, lẽ nào uy hiếp sẽ không tính là ép buộc sao? "Kỳ thực chính ngươi cũng có thể rõ ràng, ta đối với ngươi đã là thủ hạ lưu tình lắm rồi, nếu không, chỉ bằng vết thương trên mặt ta, ngươi không biết đã chết mất mấy cái mạng rồi." Tôi biết hắn nói không sai. "Cho ta suy nghĩ một chút. Ta nhất thời không thể có câu trả lời thuyết phục cho ngươi." "Không, ngươi ngay bây giờ phải quyết định!"Hắn nói như đinh đóng cột, "Muốn đi tìm Âm cầu viện sao? Ta nói cho ngươi, chỉ cần ngươi rời khỏi một bước, ta liền làm thịt tên tiểu tử kia!" "Ngươi không sợ Tề Tư Âm biết? Vì ta huỷ đi tình bạn bao năm của các người có đáng không?"Tôi thật nghĩ là không đáng. "Chỗ Âm ta sẽ xử lý. Ta không muốn đợi thêm nữa, ban đầu cũng chính là vì không sớm ra tay, mới bị Âm đoạt trước. Ngày hôm nay ta cũng muốn bắt chước học hắn, nói gì cũng phải đạt được ngươi!" "Được, ta đáp ứng ngươi, "Tôi nở nụ cười vô vị, "Ngươi lập tức thả hắn!" "Chờ chuyện xong, ta tự nhiên sẽ thả hắn, bảo chứng không ai làm bị thương hắn." Tôi chán ghét nhìn hắn. Xong? Ngươi thật giống Tề Tư Âm, cho rằng giữ lấy cơ thể của ta thì đã chiếm được ta, càng buồn cười. Ta cũng không phải con gái, chẳng lẽ còn muốn các ngươi phục trách? "Thiếu gia, Tề thiếu gia tới."Một người đàn ông cao to đi tới nói với Hàn Tĩnh.
Không biết tại sao, tôi tự nhiên trước mắt sáng ngời. "Thật đúng là nhanh."Hàn Tĩnh chau mày, "Mẹ nó, ta sớm đã nói là có nội gian, để ta tìm được nhất định làm thịt nó!" Hắn mỉm cười chuyển hướng ta, "Hạo Thiên, không nên sợ, Âm tìm không được ngươi đâu, ta đối với ngươi vì tình thế bắt buộc
──
đem Mạnh tiên sinh đi." Tôi còn chưa kịp nói, sau gáy đau nhức, liền ngã vào bóng tối. Ai đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt của ta? "Tề Tư Âm, đừng động đậy."Tôi cảm thấy rất nhột. "Ta không phải Âm, ngươi thật đẹp."Tiếng Hàn Tĩnh cười hì hì bay vào trong tai. Tôi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện đang nằm ở một gian phòng xa lạ, Hàn Tĩnh ngồi bên cạnh.
"Nguy hiểm thật, còn kém một bước thôi, Âm có thể tìm được ngươi rồi."Hắn tiếp tục vuốt ve mặt của ta, "Ta sớm đã biết hắn cài người giám thị bên cạnh ta, Cho nên mang ngươi từ cửa ngầm đi ra, hắn hiện tại khẳng định tức chết rồi."Hắn cười ha ha lên. Lòng tôi không biết tại sao lại thất vọng, còn tưởng rằng Tề Tư Âm khẳng định có thể tìm được ta, không nghĩ tới đến cuối cùng vẫn rơi vào tay Hàn Tĩnh. "Chúng ta bắt đầu đi, ta không muốn đợi thêm nữa, chờ thêm một giây thì nguy hiểm mất đi ngươi lại thêm một giây."Hắn bắt đầu cởi quần áo của tôi. Tôi cuối cùng tuyệt vọng. Tôi nên làm sao đây? Không có bạo lực, tôi vẫn đang không thể chống lại. Thượng đế tại sao phải cho tôi có thân nhân, có bạn bè? Bọn họ đều thành công cụ uy hiếp tôi. Không, hẳn là thượng đế tại sao cho tôi gặp phải bọn người Tề Tư Âm, số phận của tôi lẽ nào đã định trước bị người khác đùa bỡn? Khi Hàn Tĩnh cuối cùng tiến nhập tôi, trong đầu tôi đã trống rỗng, ngay cả Tề Tư Âm cũng không thể cứu tôi, hiện tại tất cả đều đã định trước không cách gì thay đổi.
Hàn Tĩnh đối với tôi rất dịu dàng, tầm vóc hắn so với Tề Tư Âm cũng tinh tế hơn, nhưng mà trong cơ thể co rút của tôi thì vẫn đang thập phần hung mãnh, giống như muốn đem tiếc nuối chồng chất mấy năm nay chất đều phát tiết ra, tôi đau đến cắn môi, hắn liền thành thạo giải khai khớp hàm tôi, đem đầu lươi duỗi vào, linh hoạt quấn lấy tôi, giống như một con rắn giảo hoạt. Tinh lực hắn tràn đầy đến đáng sợ, không biết trong người tôi đã xuất ra bao nhiêu, cuối cùng tôi ngay cả sức giơ ngón tay cũng không có, nhưng căn bản vẫn không cách gì hôn mê, lần lượt bị kích thích vui vẻ và sự trùng kích mạnh mẽ trong người lờ mờ giật mình tỉnh giấc, thân thể đã mẫn cảm thành như vậy. Khi hắn ôm tôi tới phòng tắm thì, lòng tôi cả kinh, từ lúc nào bản thân đã nhẹ đến mức người khác có thể ôm đi đơn giản như thế? Tôi lẽ nào trong lúc bất tri bất giác đã ốm đến tình trạng này? Hàn Tĩnh ôm tôi ngồi trong bồn tắm rộng mở , nhẹ nhàng lau thân thể cho tôi. Nhưng tôi đang suy nghĩ tới Tề Tư Âm, hắn hiện tại nhất định tức đến phát điên, tôi không thể gặp lại hắn nữa, hắn khẳng định sẽ giết tôi. Lúc trước còn cho rằng có thể thoát khỏi Tề Tư Âm, hiện tại không nghĩ tới ngay cả Hàn Tĩnh cũng thoát không ra, trong lòng tôi cười tuyệt vọng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ giữa hơi nước vây quanh. Tôi phải thừa nhận, Hàn Tĩnh đối xử tôi đích xác tốt, hắn dường như một người khác, không còn nói với tôi một câu khó nghe, hơn nữa mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh tôi, một tấc cũng không rời. Khi tôi phiền muộn không nói lời nào thì, Tề Tư Âm sẽ vì tôi không chú ý tới hắn mà giậm chân giận dữ, nhưng Hàn Tĩnh lại tiên tục tự nói, hắn rất thích kể chuyện của hắn cho tôi, tôi yên lặng lắng nghe, phát hiện hắn so với Tề Tư Âm càng giống trẻ con hơn. Hay là do chính chỗ thiếu hụt so với người thường này, bọn họ mới có thể trong sự nghiệp đạt được thành công khiến người khác kinh ngạc, nhưng trong lòng họ vẫn là những đứa trẻ vĩnh viễn không trường thành, cần người khác đích quan tâm an ủi. Như vậy tại sao không xem tôi như anh trai? Mà lại sử dụng loại thủ đoạn không bình thường này trói buộc tôi? Tôi hiện tại rất nhàn nhã, cũng không muốn tính toán thời gian trôi qua bao lâu, không cần làm việc, đầu óc đều nhanh chóng hoang phế. Tôi thường miên man suy nghĩ, nhớ Tề Tư Âm, không biết hắn hiện tại có đúng hay không đã bỏ cuộc rồi? Lâu như thế rồi cũng không có người tìm tới đây, tôi nhìn thấy đều là những gương mặt quen thuộc. Tôi nhớ tới Thất Tịch, Hàn Tĩnh tuy rằng nói đã thả hắn, tôi vẫn lo lắng, hắn từ nhỏ đã nóng nảy như vậy, vẫn liên lạc với tôi không được, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tôi phát hiện, ở bên cạnh Hàn Tĩnh quả thật rất nhẹ nhàng, bởi vì không cần lo lắng tương lai sẽ thế nào, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào, ở đây sinh hoạt đoạn tuyệt với bên ngoài là thứ thuốc giúp quên đi những đau khổ về tâm hồn tốt nhất. Hôm nay, tôi nằm trên sô pha trong phòng khách, dựa vào trong lòng Hàn Tĩnh, lười biếng ăn nho hắn đưa đến tận miệng, gần đây không biết tại sao, tinh thần càng ngày càng biếng nhác. "Ngươi thật giống con mèo trước đây ta nuôi."Hàn Tĩnh cười sờ sờ tóc tôi. Hình như đã có người nói như thế? Là ai nhỉ? Trong lòng tôi có chút phiền não, Hàn Tĩnh vẫn chưa có dấu hiệu chán ghét tôi, vốn cho rằng hắn đạt được cơ thể tôi rất nhanh cũng sẽ thả tôi, thế nhưng con mắt hắn nhìn tôi càng ngày càng giống Tề Tư Âm, làm tôi cảm giác như bị ác ma nhìn thẳng. Khi nào thì loại cảm giác tê liệt này mới có thể qua đi? Chừng nào thì tôi mới có thể sống cuộc sống của chính mình không bị xem như sủng vật hay đồ chơi?
"Phanh!"Một tiếng nổ đem tôi từ trong mê man giật mình tỉnh giấc. Cửa lớn bị đẩy ra, mấy người bảo tiêu dường như muốn ngăn cản người đang xông vào, đã có chút ném chuột sợ vở bình (ý là muốn ra tay nhưng không dám). Tề Tư Âm thoạt nhìn khá uể oải, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi nằm trong lòng Hàn Tĩnh, tôi bị hắn nhìn thẳng có chút chật vật, trong lòng sợ hãi đối với hắn liền chiếm thượng phong. Muốn đứng lên, nhưng Hàn Tĩnh như thị uy ôm chặt thắt lưng tôi. "Âm, ngươi bình tĩnh chút!"Phương Duy vội vã đuổi tới, thấy cảnh tượng trước mắt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn nói không ra lời. Tôi vẫn cảm thấy bối rối, giãy dụa tránh tay Hàn Tĩnh, từ trên sô pha đứng dậy. Hàn Tĩnh cũng đứng lên, Tề Tư Âm đi về phía tôi, tôi không biết tại sao, tự nhiên trốn phía sau Hàn Tĩnh, hung quang trong mắt hắn càng thêm doạ người. "Ngươi quả nhiên lừa ta!"Hắn quả thực tức điên rồi, tiến tới trước kéo   tôi, "Theo ta đi!"

"Hắn hiện tại thuộc về ta!"Hàn Tĩnh ngăn cản tôi, "Hạo Thiên thích chính là ta." "A Tĩnh, đừng ép ta động thủ."Trong mắt Tề Tư Âm như có ngọn lửa bùng cháy. "Ngươi cũng đừng ép ta động thủ!" Hai người thực sự đều đã muốn bắt đầu ra tay. "Đều dừng tay!"Phương Duy giật lại hai người bọn họ, lại dùng lực túm tôi ra, "Ngươi thật là biết tìm phiền toái, để tìm được cái tổ này của A Tĩnh, ta đều nhanh bị Âm bức điên rồi!" Kẻ mà gương mắt luôn mang theo nụ cười ưu nhã tự nhiên là Phương Duy chưa từng nhăn nhó qua như vậy, ngày hôm nay phá lệ, xem ra tức giận không nhẹ. Thật tốt. "Đều là bạn bè, sao lại vì một việc nhỏ thương tổn hòa khí? Âm, A Tĩnh, cho Mạnh Hạo Thiên tự mình chọn, hắn dù sao cũng có cái quyền này." "Bất kể kết quả làm sao, cũng không được quậy nữa."Phương Duy liền bổ sung thêm một câu. Hàn Tĩnh gật đầu, Tề Tư Âm trái lại qua nửa ngày mới gật đầu, có thể nghĩ chính mình không có phần thắng, hắn vẫn còn rất tự mình biết mình. Đáng tiếc, tôi cũng cũng không muốn chọn Hàn Tĩnh. Tôi chọn lựa? Tôi bây giờ quả thực muốn cười to, tôi khi nào thì có cái quyền này? Nhìn ánh mắt bọn họ nhìn tôi, tôi nghĩ bản thân thật ra là nô lệ đang bị bán đấu giá. Tôi không nói gì. "Mạnh Hạo Thiên, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chọn!"Phương Duy tàn bạo trừng tôi, hắn thực sự tức điên rồi. Thật tốt. "Thực sự muốn ta chọn?"Tôi quyết định cho bọn hắn bất ngờ một chút, coi như là báo đáp bọn họ "đối xử tử tế " mấy năm nay. "Đúng, nhưng phải chọn một người! Trong số những người ở đây, chỉ được chọn một!"Phương Duy sợ tôi phá rối, liền cảnh cáo. "Được, ta chọn..." Tề Tư Âm và Hàn Tĩnh đều khẩn trương nhìn tôi. Khẩn trương cái gì? Tôi chọn cũng là uổng phí, các ngươi sẽ lập tức tức điên, thế nhưng tôi thực sự muốn cho bản thân vui vẻ một lúc. "Ta chọn..."
──
"... bản thân ta." 20 "Ta chọn
──
"
"
──
bản thân ta." Sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi, bất quá chỉ có mức độ tức giận và kinh ngạc là không giống nhau thôi. Tôi mỉm cười chờ đợi bọn họ đáp lại. Ha ha, thật thú vị. Trước khi chết có thể thấy được ba người bọn họ cùng lúc biến sắc. Tề Tư Âm đương nhiên không cảm thấy buồn cười, hắn liền bước tới muốn đánh tôi, Phương Duy vội vã ngăn cản hắn. Cho dù tôi có chọn Hàn Tĩnh hắn cũng sẽ không tức giận đến thế, bởi vì tôi dường như đang bỡn cợt chân tình của hắn, nhưng tôi thật không có ý này. "Âm, nghìn vạn lần đừng nên nóng nảy!"Phương Duy cười khổ, chính là hắn đã nghĩ ra cái biện pháp hay ho này. "Tại sao không chọn ta? Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt?"Hàn Tĩnh phẫn nộ nói lớn, hắn nhận định hai chọn một tôi nhất định sẽ chọn hắn, thất vọng khiến cho sự dịu dàng trong mắt hắn lúc này đã hoàn toàn chuyển thành phẫn hận. Ngươi là đối với ta tốt, thế nhưng ta không có cách nào chấp nhận tình yêu đồng tính, hơn nữa ta cũng không cần người khác chăm nuôi. Ta thà rằng vĩnh viễn làm con chuột ở xóm nghèo, cũng không muốn bị trở thành sủng vật trong lồng vàng của bọn ngươi, là các người cho ta chọn, ta cứ dựa theo tâm nguyện của bản thân mà làm. "Trước mặt bạn bè các ngươi, không nên nói rồi không giữ lời."Tôi cười cười với họ, xoay người hướng ra cửa
──
quả nhiên không có ai tới cản! Tôi kỳ thực cũng đang cược một ván, theo tôi quan sát, bọn họ tuy rằng vô tình, nhưng lại khá kiêu ngạo sĩ diện, trước mặt nhau lời đã nói ra nhất định sẽ giữ. Ngày hôm nay thật không ngờ một cái quỷ kế nho nhỏ tự nhiên lại phát huy tác dụng, tôi quả thực phục chính mình muốn chết! Đương nhiên, tôi cũng biết, trước khi tôi đi ra khỏi cách cửa này mọi chuyện đều có thể biến đổi. "Đứng lại!"Quả nhiên, tiếng nói lạnh lùng của Tề Tư Âm từ phía sau vang lên. "Âm, không nên tức giận như trẻ con, hắn tuy rằng giở thủ đoạn, thế nhưng ước định đã nói ra không thể không theo."Phương Duy khuyên hắn. "Yên tâm, ta không phải người không giữ chữ tín." Tề Tư Âm lạnh lùng nói, "Mạnh Hạo Thiên, ngươi cho là ngươi có gì tốt chứ? Ta sẽ không tranh nữa, vì hạng như ngươi mà cãi nhau trở mặt với bạn bè thật không đáng. Thế nhưng ngươi đừng quên, ngươi ký hợp đồng với Tề thị là sáu năm, ngươi bây giờ vẫn là nhân viên của ta, ta muốn ngươi lập tức đi làm trở lại!" Tôi đứng lại, lòng chợt trầm xuống
──
không sai, hợp đồng kia vẫn còn trên tay hắn, hắn trên phương diện pháp luật vẫn là ông chủ của tôi. Đầu óc hắn thật nhanh nhạy, lập tức là có thể nghĩ đến biện pháp này. Nhưng mà, Tề Tư Âm, ngươi tội tình gì chứ? Như vậy giữ lại một người không có cách nào đáp lại ngươi có ý nghĩa gì đâu? Tề Tư Âm cười nhạt đi tới, nắm cánh tay của tôi. "A Tĩnh, chính hắn chọn ngươi cũng nghe được, ngươi không thể giữ hắn lại. Nhưng ta bây giờ vẫn là ông chủ của hắn, cho nên ta muốn mang hắn đi!" "Được! Ta - cho - ngươi - đi!"
Hàn Tĩnh cắn răng phun ra từng chữ một, ánh mắt hắn tràn ngập căm hận làm tôi rùng mình. Không phải là lỗi của ta, ta chỉ muốn tự do a! "Nhưng mà trước khi đi ta phải tặng cho ngươi một cái lễ vật." Hàn Tĩnh bắt lấy cái điều khiển từ xa trên bàn, TV màn ảnh rộng trong đại sảnh đột nhiên hiện lên hình ảnh.
──
lòng tôi nhất thời lạnh lẽo như đi vào hầm băng, thân thể lung lay sắp đổ. Thân thể gắt gao quấn quýt, tiếng hô hấp dâm đãng, ở phía dưới thân thể tinh tế mà tráng kiện của Hàn Tĩnh hiện ra gương mặt của kẻ đang đắm chìm vào vui sướng nhục dục là tôi. Không biết là vẻ mặt thống khổ hay vui sướng, hai mắt khép hờ trong mơ màng hiện ra ánh sáng vỡ nát, đôi môi đỏ mọng kiều diễm không ngừng ướt át khép mở, liên tục ph
á
t ra tiếng rên rỉ cao thấp. Gương mặt mê hoặc lòng người kia là tôi sao? Tôi quả thực không thể tin được vào mắt mình. Hàn Tĩnh lúc nào thì quay những thứ này? Tôi tại sao một chút cũng không nhận ra?
Lẽ nào... Trên trần phòng ngủ của hắn có gắn camera? Hàn Tĩnh lúc này trên mặt lộ vẻ say mê giống như trên băng, nhưng mà ngôn ngữ thì bình tĩnh cay độc không gì sánh được, "Hạo Thiên, đây vốn là chuẩn bị cho ngươi để tăng lạc thú, hiện tại ngươi rời đi rồi, ta đành dùng nó làm quà chia tay vậy, ta tin tưởng, ngươi cả đời đều sẽ không quên được." Đúng, tôi chính xác cả đời cũng không quên được cảnh tượng ngày hôm nay, tôi như vậy dâm đãng, thấp hèn, vô sỉ... Hơn nữa là trước ánh mắt của những kẻ mà tôi căm hận nhất. Buồn cười a buồn cười, biết rõ mỗi lần phản kháng đều mang đến khuất nhục lớn hơn, tôi vẫn còn muốn làm anh hùng; rõ ràng ở dưới hai người bọn họ đều sinh ra âm thanh dâm đãng như vậy, còn muốn làm bộ thuần khiết, giành lại tự do, người như tôi thật đúng là bỉ ổi! Tôi trước mắt bọn họ loả lồ như một đứa trẻ, bất kể là đang lăn lộn trên màn ảnh hay là đứng bất động trong hiên thực. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhục nhã như vậy, lòng tôi còn chưa chết a! Hàn Tĩnh, ngươi cũng quá độc ác rồi!
"Gọi..."Tiếng nói thấp trầm dịu dàng của Hàn Tĩnh từ hộp âm truyền ra "Tĩnh
──
a..." Tề Tư Âm bình tĩnh nhìn tôi, trong ánh mắt có phẫn nộ, chán ghét, tuyệt vọng... và đau xót, không nên nhìn ta như vậy, ta cái gì cũng không có làm sai! Ta không thích ngươi! Tại sao dưới ánh mắt của ngươi lại cảm thấy áy... Tôi ở trong lòng cười to, nhưng mà cũng nghe được rõ ràng âm thanh phóng túng tuyệt vọng của chính mình, liên tục quanh quẩn trong căn phòng rộng mở. "Đừng cười nữa!"Tề Tư Âm gầm lên giận dữ, bên tai tôi ông ông, nhưng tôi vẫn không khống chế được cười, toàn thân đều không nghe lời run run lên. Cánh tay Tề Tư Âm đã giơ lên cao, nhưng mà trước khi hắn chạm vào mặt mình, tôi đã run đến không đứng vững nữa, t
é
ngã trên mặt đất. Tôi không biết bị Tề Tư Âm lôi đi như thế nào, trong đầu hiện ra toàn là những hình ảnh điên loạn, tỉnh táo lại thì đã ở trong nhà Tề Tư Âm.
Hắn trái lại rất giữ lời, hoặc là đã thực sự đối với tôi cảm thấy buồn nôn, hay là lòng đã lạnh? Hắn kêu tôi thu thập đồ đạc lập tức cút khỏi nhà hắn. "Đem mấy thứ mắc ói của ngươi cút khỏi nhà ta!"Hắn đem một đống băng ghi hình ném lên người tôi. Tôi lúc này mới chú ý tới trên mặt hắn đã tăng thêm vết thương. Tôi nhìn hắn, ngực chấn động, lúc này mới từ trong ý thức có chút điên cuồng khôi phục lại lý trí. Tôi không biết nên nói với hắn ra sao, có chút áy náy lại có chút cảm kích, nhưng mà vẫn có hận, những tình cảm phức tạp này ngay cả tôi cũng không có cách nào hình dung hết. Nhưng khi tôi cầm quần áo ra khỏi Tề gia, trong lòng chỉ còn lại có thanh thản, vui vẻ đến muốn kêu to. Tôi biết, chỉ cần chưa hết hạn hợp đồng, tôi vẫn không có tự do thật sự, thế nhưng hiện tại cuối cùng cũng đã tự do hơn, Tề Tư Âm và Hàn Tĩnh cũng sẽ không tiếp tục làm phiền nữa, tính tình đại thiếu gia của bọn họ sẽ không cho họ làm chuyện thất tín, mặc dù bọn họ bây giờ đều hận tôi thấu xương.
Tôi đem những thứ lấy ra từ Tề gia toàn bộ nhét vào thùng rác, mặc dù có chút đáng tiếc, thế nhưng từ biệt quá khứ tôi cũng không muốn lưu lại ký ức gì. Cho đến tối mới nhớ ra chuyện quan trọng, tôi lập tức gọi điện cho Thất Tịch. Thất Tịch ngồi ở trước mặt tôi cắm đầu cắm cổ ăn, "Em cũng không biết những người đó tại sao bắt em, nói em cướp cái bô của lão đại bọn họ, em đâu có! Em sau khi đến đây còn chưa kịp nói cho bạn gái biết nữa."Hắn vừa ăn vừa oán giận nói. "Chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn."Tôi mỉm cười nhìn hắn. Tôi vừa nói xong, hắn quả nhiên liền nghẹn tới, uống một hớp nước lớn mới bình thường trở lại. Hắn không chỉ có tính tình, ngay cả bộ dạng khi ăn cũng không thay đổi, vẫn như vậy lỗ mãng. "May mà Hàn đại ca đã cứu em." "Người nào Hàn đại ca?"Tôi nhất thời hết hồn.
"Hàn Tĩnh đại ca. Được rồi, em còn chưa nói với anh, chính là hắn bắt những người   đó thả em ra, những người đó thực sự là rất nghe hắn nói."Hắn hưng phấn đến ngay cả ăn cũng không chú ý. "Hàn đại ca thực sự là bảnh nhất, lúc đó hình dạng uy phong làm em kính phục cực kỳ. Người đẹp trai như vậy, tâm địa cũng tốt, còn tiễn em một đường về trường học." "Thất Tịch, đáp ứng anh, sau này không nên gặp lại Hàn Tĩnh." "Tại sao chứ?"Hắn trừng lớn con mắt đen kịt. Liên quan đến chuyện hôm đó, tôi chỉ là nói cho hắn bị công ty phái đi nơi khác công tác, không có cách nào liên lạc đúng lúc, may là hắn từ trước đến nay đơn thuần, một chút cũng không hoài nghi lời nói dối lỗ chỗ của tôi, thế nhưng tôi làm sao khéo léo nói cho hắn Hàn Tĩnh là một nhân vậy cực kỳ nguy hiểm đây? Hơn nữa tôi rất hoài nghi, Hàn Tĩnh cố ý để lại ấn tượng như vậy cho Thất Tịch, lại có âm mưu gì đây. "Nói sao cũng vậy, hắn vẫn là không tránh được có quan hệ với bọn xã hội sinh viên, dù thế nào cũng không nên có quan hệ với những người như vậy."Tôi sầu lo nhìn hắn, "Hứa với anh, không nên qua lại với Hàn Tĩnh." Hắn do dự chỉ chốc lát, vẫn sảng khoái đáp ứng. Tảng đá trong lòng tạm thời rơi xuống, tôi biết, Thất Tịch sẽ không gạt tôi. Trong công ty, Tề Tư Âm ngoại trừ trong công việc không nói với tôi một câu. Hắn đem vô số việc giao cho tôi, làm tôi thường bận rộn tới tận khuya. Tôi biết hắn là muốn dùng phương pháp này hành hạ tôi, nhưng tôi không thèm để ý, bởi vì biết hắn cũng đã hết cách rồi. Cá tính cao ngạo của hắn nhất định không chịu nổi sỉ nhục nuốt lời. Cuối cùng sự gần gũi này làm hắn không cách gì quên đi mối hận trong lòng, Tề Tư Âm không thể tiếp tục chịu đựng nhìn thấy tôi ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, rất nhanh hạ lệnh điều tôi đi tới chi nhánh, tôi cũng không quá vui mừng và ung dung, hắn vẫn không có triệt để thả tôi, chỉ là đổi cách dùng hợp đồng trói buộc tôi. Tôi hiện tại đối với hắn hoàn toàn vô bổ, tuy rằng càng ngày càng không có ý nghĩa, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay. Tôi vẫn nỗ lực làm việc, thế nhưng lúc này đã không phải vì trốn tránh đau khổ, điều không phải còn hơn bốn năm hợp đồng với Tề thị mới tới hạn sao? Tôi đây liền liều mạng làm việc, đem tiền thiếu Tề gia toàn bộ trả cho bọn hắn, trả lại cho Tề tiên sinh cũng tốt, Tề Tư Âm cũng được, nói chung chỉ cần tôi không nợ bọn họ, tôi sẽ thật sự tự do. Ngoại trừ sinh hoạt phí cơ bản, tôi không hề động qua tiền lương, tích cóp từng tí một sẽ trả lại cho Tề gia. Chi phí học đại học phải góp trong nhiều năm, khi hợp đồng kết thúc cũng là lúc tôi cả vốn và lời đều hoàn trả sạch sẽ. Cho nên, tuy rằng tiền lương không thấp, sinh hoạt hiện tại của tôi lại trở về kham khổ như ngày còn đi làm công, thế nhưng tôi rất thỏa mãn, trãi qua mấy năm nay tôi chí ít hiểu rõ một việc, những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn không nên cưỡng cầu, quá tham lam đương nhiên sẽ phải chịu trừng phạt. Tôi hiện tại sinh hoạt rất vui vẻ, thường thường cùng Thất Tịch đi chơi, chúng tôi cùng nhau chơi điện tử, ăm đồ chiên, đi câu cá, chơi bóng, dường như trở lại cái thời còn bé vô tư lự. Nhưng cơ thể và tinh thần của tôi vẫn luôn không tốt lắm, vẫn đang mất ngủ, cân nặng cũng không tăng được. Bác sĩ nói tôi lo lắng quá nhiều dẫn tới thần kinh suy nhược nghiêm trọng, căn dặn tôi nghỉ ngơi nhiều nhiều. Tôi nghĩ, đây là thứ những năm gần đây tôi nhận được, thân thể suy nhược, thần kinh yếu đuối, còn có liên tục gặp ác mộng 

──
tôi thường hay mơ thấy đôi mắt hung ác mà dịu dàng của Tề Tư Âm, liền lập tức biến thành ủy khuất và thương tâm, "Tại sao lại gạt ta?"Còn có cặp mắt Hàn Tĩnh hận tôi khắc cốt ghi tâm, "tại sao không chọn ta?"Tại sao, tôi cũng luôn muốn hỏi như thế, tại sao gieo cho tôi hồi ức thống khổ này? Vừa mới bắt đầu một đoạn thời gian, thân thể buông thả đã quen luôn khó có thể chịu được hậu đình trống rỗng, tôi thường thường nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhiều lần tưởng tượng bị Tề Tư Âm hoặc Hàn Tĩnh xỏ xuyên qua mà xuất ra trong tay, sau khi thanh tĩnh lại vô cùng hối hận và sợ hãi, sợ loại hành vi dâm đãng này đã thâm nhập vào cốt tủy. Nhưng mà qua một thời gian tình trạng này dần biến mất hoàn toàn, tôi âm thầm cảm thấy may mắn, bản thân tôi vẫn đang bình thường a. Cứ như vậy, hơn hai năm vội vã trôi qua. Tôi cũng không gặp lại Tề Tư Âm bọn họ nữa, tuy rằng TV báo chí đều thường xuất hiện tin tức, phỏng vấn liên quan đến bọn họ. Hợp đồng của tôi với Tề thị chỉ còn hơn hai năm, điều này làm cho tôi càng ngày càng vui vẻ, cuộc sống vẫn có hi vọng. Tôi bây giờ vẫn chưa có bạn gái, bởi vì mong muốn sau khi triệt để thoát khỏi quan hệ với Tề thị mới bắt đầu tìm kiếm, khi đó tôi cũng vừa mới 30 tuổi, đường đời vẫn còn dài. Buổi trưa hôm nay, tôi một mình ngồi ở trong góc phòng ăn. Tôi vẫn không thể hoà nhập vời đồng nghiệp, có thể là tôi bây giờ với người khác theo bản năng vẫn sợ hãi, cho nên có vẻ hơi lãnh đạm, hơn nữa bọn họ biết tôi là từ tổng công ty bị điều xuống chi nhánh, nên đều chú ý đề phòng. "Ngươi nghe nói chưa? Thái thượng hoàng đã trở về." "A? Ông ấy sao đã trở về? Tôi còn tưởng rằng ông ấy dự định định cư tại nước ngoài luôn rồi!" "Có thể là trở về truyền ngôi cho thái tử." "Hẳn nên gọi là hoàng thượng ha? Lão nhân nếu là thái thượng hoàng rồi, sao có thể còn gọi là thái tử!" "Không, đừng xem lão nhân quanh năm tại ngoại, thế nhưng ông ấy vẫn nắm phần lớn cổ phần của Tề thị..." Tôi hết hồn, chẳng lẽ là Tề tiên sinh? "Khả năng thái tử thu mua thành công, lão nhân trở về sớm truyền ngôi." "Thực sự là cha nào con nấy, ngươi biết lão nhân đương quyền bức bao nhiêu người táng gia bại sản không? Hôm nay con trai càng ác hơn, thật nhìn không ra nữ nhân nào có thể làm ra thủ đoạn độc ác như vậy." "Ngươi sợ cái gì? Là công ty mình chiếm đoạt người khác, không phải người khác chiếm đoạt ngươi..." Hai người nói chuyện cười ha ha lên. Tôi cũng ăn không vô nữa, trong lòng như sóng lớn cuồn cuộn
──
khẳng định là Tề tiên sinh đã trở về. Ông ấy mấy năm nay chưa từng về nước, mà cái gút trong lòng tôi căn bản vẫn không có cởi ra. Tôi đã từng trong lúc tâm trạng Tề Tư Âm tốt đã hỏi qua làm thế nào liên lạc với Tề tiên sinh, thế nhưng hắn nói cha hắn đã nói qua trên điện thoại, khẳng định không muốn nói chuyện với tôi, hắn cũng thật quái lạ. Tôi đâu tin tưởng lời nói dối ấu trĩ như thế, chắc chắc là hắn ngăn cản tôi liên lạc với Tề tiên sinh. "Thái thượng hoàng, thái tử hôm nay đều đủ rồi..." "Còn thiếu một người thái giám..." "Điều không phải đã tới chỗ chúng tôi sao? Ngươi biết không? Hắn lớn như vậy rồi cũng không có một người bạn gái, mọi người đều nói hắn chỗ đó có tật..."
"Căn bản không phải như vậy đâu, tôi nghe người trong tổng công ty nói, hắn đối với nhà thái tử mưu đồ gây rối, cho nên mới bị điều xuống..." Tôi cũng không thể nghe tiếp, bưng khay ăn đứng dậy. Sóng cuộn trong ngực như sắp vỡ ra, lại ngừng không được, tôi không xin nghỉ đã chạy ra khỏi công ty. Tôi nhất định phải gặp Tề tiên sinh! Tôi phải hỏi Tề tiên sinh, chuyện bốn năm trước là sao vậy? Ngài rốt cuộc có đúng hay không gạt ta? Là không phải cố ý đẩy tôi vào bẫy đúng không? Hay vì tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, ngài liền đem những lời đã đáp ứng với tôi quên hết? Không lẽ còn có nguyên nhân khác? Tôi vẫn nghĩ không thông, những năm gần đây những nghi vấn này lúc nào cũng gặm nhấm trong ngực.
──
tôi quyết không tin Tề tiên sinh lừa tôi, trừ phi ông ấy chính miệng nói cho tôi biết.
──
tôi quyết không tin người tôi tin tưởng nhất lại gạt tôi, trừ phi chính tay ông ấy đập nát lòng tin của tôi. 21 "Ngươi tới làm gì?" Tề Tư Âm nhìn thấy tôi, sắc mặt quả nhiên rất khó coi. Hai năm không gặp, hắn lại cao lên không ít, nét mặt cũng chững chạc hơn vài phần. "Ta muốn gặp Tề tiên sinh! Ông ấy đã trở về phải không?"Tôi lo lắng hỏi. "Cha ta sẽ không gặp ngươi, ngươi cút đi cho ta!"Gương mặt Tề Tư Âm đen lại lợi hại hơn. "Ta không đi, trừ phi nhìn thấy Tề tiên sinh!" Hắn bắt đầu túm lấy tôi kéo ra ngoài cửa, "Mạnh Hạo Thiên, ngươi thật đúng là chai mặt mà! Chạy đến nhà người khác hô to gọi nhỏ, ngươi cho là ngươi là ai chứ!" "Thiếu gia, lão gia đã lên xe..."Một người người hầu từ phía sau phòng khách đi tới, nhìn thấy tôi liền sửng sốt, đem mấy chữ sau nuốt trở lại. Tôi đột ngột đẩy Tề Tư Âm ra, hướng về cửa sau chạy tới. Quả nhiên, một chiếc xe vừa mới nổ máy, tôi trông thấy thân ảnh người ngồi trên ghế sau, càng thêm khẳng định là Tề tiên sinh đã trở về. "Tề tiên sinh!"Tôi lớn tiếng hô lên, đuổi theo sau chiếc xe đang tăng tốc. Cảm giác tốc độ xe chậm lại, trong lòng mừng rỡ, vội vã vượt lên, nhưng mà xe lại đột nhiên tăng tốc, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Tôi liều mạng chạy theo, "Tề tiên sinh! Chờ một chút!"Cùng lúc một bên đuổi theo một bên phất tay, mong rằng tài xế từ kính hậu có thể trông thấy tôi, nhưng mà càng lúc càng bị xe bỏ xa. Khi xe chạy đến cự ly tôi không thể đuổi theo nữa, tôi cuối cùng dừng lại, mắt mở trừng trừng nhìn xe dần biến mất ở cổng trước. Hiện tại triệt để cảm nhận được cái gì là"Đường cùng mà đi ". Tôi ngơ ngác đứng đó, cứ như vậy đứng, không biết đã đứng bao lâu. Vốn có đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận thật tốt dù cho là câu trả lời tàn khốc nhất, thế nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới ngay cả cơ hội nhìn thấy Tề tiên sinh cũng không có. Cự ly xe gần như thế, bóng lưng của Tề tiên sinh trong xe cũng đã thấy được, ông ấy lẽ nào thực sự không có phát hiện tôi trên đường gọi ống ấy, đuổi theo ông ấy? Tôi hôm nay đã trãi qua nhiều chuyện như thế, đã không phải không thể tiếp nhận đả kích, thế nhưng tại sao ngay cả một câu giải thích cũng không có được? Tôi đứng một lúc lâu, mới chậm rãi hướng ra cửa lớn của Tề gia. Cứ như vậy từ Tề gia ở ngoại thành mà đi trở về nhà trọ giữa phố xá sầm uất, nhưng  tôi một chút cũng không thấy mệt. Cuộc đời thực sự là tràn ngập chuyện ngoài ý muốn, tôi đã nghĩ đến tất cả các khả năng, quả thực không nghĩ tới loại kết quả này. Tâm huyết sôi trào một lần nữa bình tĩnh trở lại, chỉ là còn có chút mê man, tôi không biết nên thế nào mới tốt. Cuối tuần, tôi từ siêu thị trở về, tay xách mấy túi thực phẩm và đồ dùng thật to, ngày hôm nay đã hẹn cùng với Thất Tịch ăn lẩu, cuối tuần chúng tôi luôn luôn cùng nhau cải thiện bữa ăn. Đứng trước cửa nhà trọ, tôi bỏ mấy túi khác trên mặt đất, một tay ôm cái túi chứa thịt bò và rau dưa, một tay cố gắng vói vào túi áo lấy chìa khoá nhà. Sao lại không có thế này? Lẽ nào lúc trả tiền ở siêu thị đã làm rớt vào trong túi đồ? Tôi liền khom người xuống tìm trong mấy cái túi trên mặt đất.

Một cánh tay từ phía trên đón cái túi tôi đang chật vật ôm trong ngực, "Thất Tịch, chìa khoá của anh không thấy nữa, em tới mở cửa đi."Tôi thở dài đứng thẳng dậy. Con mắt đen láy của Tề Tư Âm hiện lên những tình cảm biến động khó có thể gọi tên, giống như xoáy nước muốn cuốn tôi vào. "Hắn tại sao lại có chìa khoá?"Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, trong âm thanh bí mật mang theo sức mạnh của cơn bão sắp kéo tới. Tôi mặc dù nhìn thấy hắn lấy làm kinh hãi, nhưng không có trả lời, cũng không muốn trả lời. Thất Tịch là người thân của ta, sao hắn không thể có chìa khoá nhà tôi được chứ? Ngươi bằng cương vị gì quản tôi giao chìa khóa cho ai? "Ngươi tại sao lại phải xuất hiện trước mặt ta?"Hắn vươn tay muốn sờ mặt tôi, tôi mẫn cảm lùi về sau một bước. "Ta chỉ muốn gặp Tề tiên sinh, không nghĩ lại làm phiền ngươi."Tôi thấp giọng nói.
"Ta mặc kệ! Ngươi đã làm phiền ta rồi!"Hắn gầm lên. "Anh Hạo Thiên!"Thất Tịch kích động từ dưới lầu chạy lên, "Xin lỗi a, em tới trễ, trong trường học... Di, vị này chính là..." Hắn hiếu kỳ nhìn Tề Tư Âm, cho rằng hắn là bạn tôi. Mà Tề Tư Âm cũng nhìn hắn, có điều nhãn thần không có thân mật như thế, trong lòng tôi sợ hãi, sợ hắn giận chó đánh mèo Thất Tịch, vội vã nói: "Thất Tịch, em tới mở cửa, anh tìm không thấy chìa khoá." Thất Tịch mở cửa, giúp tôi xách mấy cái túi trên mặt đất vào nhà. Cái túi kia ở trong tay Tề Tư Âm làm sao đây? Tôi đang muốn mở miệng. "Ngươi cũng mời vào a!"Thất Tịch đã nhiệt tình bắt chuyện hắn, tên nhóc đơn thuần này đâu biết Tề Tư Âm đang vô duyên vô cớ ghét nó. "Anh Hạo Thiên, sao anh còn đứng ở cửa, còn không mời người ta vào a!"
"Mời..." Tôi vừa định nói "Mời trở về đi.", Tề Tư Âm đã ôm túi đi vào cửa. Tôi chỉ còn biết đi vào. Thất Tịch cười nhận túi từ tay hắn, "Em làm nha, Lẩu em nấu là ngon hạng nhất đó!Anh Hạo Thiên anh nói có đúng không?" Tôi gật đầu có lệ, trong lòng đâu còn nghĩ tới cái lẩu. "Ngươi có ăn cay không?" Thất Tịch cái đồ đại ngốc! Xem ra đã chuẩn bị giữ Tề Tư Âm lại ăn rồi. Tôi liền vội vã nói, "Tề tiên sinh bề bộn nhiều việc, hắn lập tức phải đi." "Ta không bận, "Trên mặt Tề Tư Âm đã khôi phục dáng vẻ tươi cười giả tạo, hắn cũng không nhìn ta, nói với Thất Tịch , "Ta thích cay một chút, cám ơn." Thất Tịch đem đồ đạc vào bếp.
"Mời ngươi đi đi."Tôi bất đắc dĩ nhìn Tề Tư Âm. Sinh hoạt bình ổn hạnh phúc đối với tôi mà nói là rất đáng quý, tôi không muốn bởi vì hắn xuất hiện mà sản sinh bất luận sóng gió gì. "Ngươi tại sao lại ở chỗ như vầy?"Hắn tự quay đầu nhìn bốn phía trong nhà, "Tiền lương của ngươi hẳn là không thấp a." Đó là bởi vì cần tiền trả nợ cho nhà ngươi, trong lòng tôi nghĩ, đương nhiên sẽ không nói cho hắn tôi thuê nhà trọ hai mươi mét vuông là để hoàn toàn phân rõ quan hệ với bọn hắn. "Có đúng hay không đều dùng để dưỡng tên nhóc kia rồi?" "Ngươi ra ngoài cho ta, đây là nhà của ta!" Một thời gian dài không gặp, sợ hãi của tôi đối với hắn đã giảm đi rất nhiều, ngày hôm nay tại chính nhà mình còn phải nghe hắn sỉ nhục, tôi quả thực bực mình cực kì. "Được rồi! Vẫn chưa hỏi ngươi tên gì nhỉ?"Thất Tịch từ trong nhà bếp nhỏhẹp nhô đầu ra. "Tề Tư Âm."Hắn lộ ra dáng tươi cười mê người, "Hạo Thiên không có nói với ngươi sao?" "Không có."Thất Tịch thành thật trả lời, liền quay đầu vội vã tiếp tục công việc. Tề Tư Âm ngay tức khắc biến sắc, tôi đột nhiên rất muốn cười to. "Tề Tư Âm, "Đối mặt với kẻ nguy hiểm như thế, tôi vẫn không có biện pháp thực sự cười to được. Tôi ngồi xuống trên đệm, hắn cũng ngồi xuống, bởi vì gian phòng tương đối thấp, cho nên tôi không dùng ghế. Tôi chân thành nói với hắn, "Ta bây giờ sinh sống rất yên ổn, xin ngươi đừng quấy rầy sự bình yên của ta, được không?" Hắn mỉm cười vô lại, "Muốn đuổi ta đi? Tôi đem tất cả quan hệ giữa chúng tôi nói cho thằng nhóc đó thì sao hả?
──
bưng lại cho ta ly trà." Tôi ngồi yên không nhúc nhích, hắn cũng không yêu cầu nữa, chúng tôi cứ như vậy im lặng, đây đó giống như kỳ thủ đánh cờ đang phỏng đoán ý đồ đối phương. Không có cách nào ở trước mặt Thất Tịch đuổi hắn đi, hắn thực sự là da mặt dày mà, còn dám ở lại ăn chực. "Tư Âm đại ca, "Bản tính chân thực của Thất Tịch thật là chịu không nổi, "Em hình như đã nghe qua tên anh ở đâu thì phải?" "Ta là ông chủ của Hạo Thiên."Tề Tư Âm mỉm cười trả lời hắn, nhưng con mắt vẫn nhìn tôi. Tôi cúi đầu dùng bữa, "Vậy không phải là tổng giám đốc Tề thị sao? Thật tốt quá, anh Tư Âm phải ăn nhiều một chút!"Thất Tịch nhiệt tình gắp đồ ăn cho hắn. Tề Tư Âm rốt cuộc muốn làm gì? Thất Tịch nấu lẩu không chê vào đâu được, nhưng tôi càng lúc càng không cảm nhận được mùi vị, hắn chẳng lẽ còn muốn bắt tôi quay lại? Hắn đã tuân thủ lờihứa hơn hai năm, lẽ nàolại bởi vì tôi lần thứ hai xuất hiện ở trước mặt hắn mà đánh vỡ? "Anh Tư Âm uống bia không?"Thất Tịch dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn. Hắn sẽ không uống loại đồ uống phổ thông rẻ tiền này đâu, hắn thường uống là loại rượu mà giá tiền một ly cũng đủ cho ngươi mua mười kết bia kìa. Tôi ở trong lòng nói với Thất Tịch. "Đương nhiên uống, có không?" "Thật tốt quá!"Thất Tịch vui vẻ đứng dậy đi vào bếp lấy bia, "Chỉ có em một người uống thật không có ý nghĩa, anh Hạo Thiên dạ dày không tốt, không thể uống bia được." Tề Tư Âm không có trả lời. Tôi cúi đầu ăn mà lòng đầy tâm sự, tay hắn đột nhiên xoa lên bụng ta, "Bình thường vẫn khó chịu sao?"Âm thanh ôn nhu giống như tiếng gió êm dịu. Tôi cầm cái chén cứng đờ người, da bụng cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Tề Tư Âm truyền tới. Nhưng mà chỉ như vậy có thể đủ rồi sao? Là ngươi làm cho ta không bao giờ có thể cùng Thất Tịch uống rượu nữa. Hơn nữa, ngươi trước sau đều chưa từng nói xin lỗi, có đúng hay không? Lúc Thất Tịch tiến đến, Tề Tư Âm đã giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn uống. Bọn họ giống như vừa gặp đã thân, có lẽ nói trong đó có một người đang giả vờ hơi quá, hai người không biết đã uống bao nhiêu, cuối cùng mặt đều đỏ. "Đừng uống nữa!"Tôi nóng nảy. Phải làm cho Tề Tư Âm đi, bằng không hắn sẽ càng ngày càng làm càn. "Được, không uống nữa, em cũng ăn no rồi."Thất Tịch đứng lên, "Anh Hạo Thiên, em về trường trước, anh và anh Tư Âm tiếp tục nha!" "Đi thong thả."Tề Tư Âm trong mắt sáng ngời, cười dối trá với hắn. "Thất Tịch, chờ một chút."Tôi kéo hắn, móc tiền ra đưa cho hắn, "Không nên lái xe, đón xe đi đi." Thất Tịch đi, tôi xoay người nhìn Tề Tư Âm. "Ngươi thật đúng là quan tâm tên nhóc đó nha."Hắn quả nhiên là giả ra bộ dạng bạn bè thân thiết, hiện tại đã lập tức biến trở lại. "Trước đây chúng ta ở cùng một chỗ, luôn luôn là ngươi nấu cơm. Hiện tại có hắn nấu ăn cho ngươi, ngươi hình như đặc biệt sung sướng ha?"Trong lời nói của hắn rõ ràng có vị chua.(ghen đó mà) "Ngươi phải trở về." "Hôm nay ta uống say rồi, sẽ không đi."Quả nhiên như tôi dự đoán, hắn lại bắt đầu chơi xấu. "Tề Tư Âm, chúng ta nói chuyện một chút."Tôi nghiêm túc nói. "Tốt, ta cũng đang muốn cùng tiểu Thiên trò chuyện vui vẻ..."Hắn liền lộ ra ánh mắt tràn ngập tình sắc.
"Ta... mong ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện trong cuộc đời ta nữa." Vẻ mặt giả vờ say xỉn của hắn liền biến mất, trong ánh mắt lần thứ hai lộ ra sự hung ác của thú dữ, "Là ngươi lần thứ hai xuất hiện trong cuộc đời ta trước!" Hắn gào to. "Ta đã nói rồi chỉ là đi gặp Tề tiên sinh!" "Thế nào cũng đều là lỗi của ngươi!"Hắn liền sấn tới áp đảo ta, lại bắt đầu xé rách áo ta, "Ta vừa nhìn thấy ngươi lòng đã bình tĩnh không được, ta muốn thấy ngươi, muốn ngươi, muốn đến sắp rồ!"Vừa nói hắn vừa ép lưỡi vào miệng ta, mang theo mùi rượu quấn lấy lưỡi ta. "Buông!"Tôi tuy rằng đã nghĩ tới là sẽ như vậy, vẫn bực bội vô cùng, cố sức giãy dụa. "Tề Tư Âm, ta hận ngươi! Ta hận ngươi luôn đối với tôi như vậy! Ta không muốn bị người cường bạo!"Tôi khó khăn mới né tránh miệng hắn, lớn tiếng nói. Hắn dừng tay lại, tôi cho rằng hắn lại muốn đánh tôi.
"Ta nghĩ ngươi cuối cùng nghĩ thông suốt đi tới tìm ta, ai biết ngươi lại nói muốn gặp lão già kia, "Hắn cúi xuống trên người tôi, trong ánh mắt xinh đẹp đã không còn thô bạo, chỉ là tràn ngập đau thương nhìn tôi. Lòng bỗng nhiên quặn đau. "Ta ngay lúc đó vui vẻ thoáng cái đã bị ngươi toàn bộ phá vỡ ."Hắn ép sát mặt vào mặt tôi, ở bên tai thì thào, "Ta thật khổ sở, khổ sở đến không thở nổi." Tôi không giãy dụa nữa, mặc cho hắn ôm, hắn hình như đã uống say thật rồi, chỉ chốc lát liền trầm trầm ngủ. Đẩy hắn đứng dậy, tôi một mình thu thập chén đũa và thức ăn thừa trên bàn, trong lòng không biết là mùi vị gì. Tôi hẳn là hận hắn, thế nhưng bộ dạng có đôi lúc bất lực và yếu đuối của hắn bảo tôi làm sao quyết tâm cho được, mặc dù hắn làm nhiều chuyện hành hạ, nhục nhã tôi nhiều như vậy.

25-  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro