Chương 41 - 50

Chương 41: Ngươi cút ngay cho ta

Trong đại trạch của Nhạc gia, mọi người đều tụ tập ở trong đại sảnh, Nhạc gia đã lâu như vậy không cao hứng như thế, Nhạc Tử Sơn kích động đến mức chảy cả nước mắt, Nhạc Thành quả nhiên không khiến cho ông cảm thấy thất vọng.
Tộc nhân của Nhạc gia cũng cảm thấy cao hứng không thôi mà Nhạc Tử Phong chính là người cao hứng nhất bởi vì hắn đã thu hồi được 1500 khối kim tệ, ván bàn đặt cược này chính là do hắn bỏ ra, tỉ lệ cược của Nhạc Thành chính là một được ba mươi, hắn đã lời một con số rất lớn.

- Thành Nhi, tốt chứ?

Nhạc Tử Sơn vỗ vỗ vai Nhạc Thành, trong mắt hiện ra một vẻ ướt át.

- Phụ thân, con muốn bế quan vài ngày.

Nhạc Thành cất tiếng nói, tuy đánh bại được Hoàng Khắc Lương nhưng linh hồn của hắn cũng bị tổn thương rất lớn, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.

- Được chờ đến khi con xuất quan thương thết tốt lên rồi ta sẽ chúc mừng con.

Nhạc Tử Sơn nói, xem sắc mặt tái nhợt của Nhạc Thành thì hắn biết đứa con của hắn đã bị thương.
Ở đằng sau Nhạc gia có một hậu sơn, Nhạc Thành tiến vào trong đó khoanh chân ngồi xuống uống một viên Phục Hồi Đan sau đó đứng dậy, trải qua tỉ thí lần này, Nhạc Thành đối với Đấu sư, ma pháp sư, Luyện Dược sư đều có một chút thực lực, lực công kích vô cùng lớn, ma pháp sư công kích vô cùng linh mẫn, linh hồn lực của Luyện Dược sư trong công kích với Đấu sư và ma pháp sư thì có thể nói là vô địch, mà Nhạc Thành hiện giờ nhờ có Hoàng Long thân thể nếu như luyến chế pháp khí công kích của mình thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, không sợ công kích của Đấu sư.
Trong đại sảnh Hoàng gia, Hoàng Huy nổi giận ngồi ở trên ghế, phia xung quanh chính là mười người ở gia tộc họ Hoàng vây quanh, lần này Hoàng gia thua vô cùng lớn, mà ngay cả Hoàng Khắc Lương cũng bị trọng thương, Hoàng Huy làm sao có thể nhịn được cơn tức này.

- Hoàng Tam, ngươi mau chóng đi Thất Tinh thành tới Nguyên Bảo tông lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cho Nhạc gia.
Hoàng Huy nói với một hán tử mặc áo bào màu lam bên cạnh mà nói, đây chính là người trước kia đánh lén Nhạc Thành.

- Gia chủ yên tâm, con sẽ lập tức đi ngay.
Hoàng Tam trả lời mà thầm nghĩ trong lòng, xem ra gia chủ lần này thật sự muốn động vào Nhạc gia.

Bảy ngày sau, Nhạc Thành từ từ mở to hai mắt ra, trong cổ họng thở ra một hơi thật dài, hai mắt hiện ra tinh quang không hề tiêu tán, trải qua tin tức bảy ngày, Nhạc Thành đã có tiến bộ về tu vi.

- Nên đi Nguyên Bảo tông một chuyến.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, hiện tại tu vi của mình cũng đã đạt tới Khai Quang trung kỳ, cũng nên luyện chế một số pháp khí, không có pháp khí thực lực của mình trở nên yếu bớt đi rất nhiều, mà Khai Quang kỳ cũng cần có Định thần đan, như vậy từ nay về sau tu vi của mình sẽ răng lên rất nhiều.
Sau khi rời khỏi sơn động, Nhạc Thành đi thẳng tới gian phòng của Nhạc Tử Phong, có một số chuyện hắn cần phải nhờ Nhạc Tử Phong hỗ trợ, sau khi đi ra bên ngoài đó, hắn mới phát hiện Nhạc Tử Phong không có nhà, hẳn là Nhạc Tử Phong vẫn còn đang ở Binh phô chưa về, bình thường Nhạc Tử Phong rất ít ở nhà, xem ra chỉ có thể đi binh phô để tìm hắn.
Nhạc Thành đang định đi tới binh phô của Nhạc gia thì hắn chạm phải hai thân ảnh mê người, chính là Tô Hân Nhi và Yến Hiểu Kỳ, hai người này hình như là đến tìm Nhạc Thành, Nhạc Thành cũng không hiểu tại sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ.

- Biểu ca, muội nghe nói huynh xuất quan, tại sao huynh không tới thăm ta.

Tô Hân Nhi hướng về phía Nhạc Thành mà làm nũng nói.

- Hiểu Kỳ, tại sao cô nương cũng tới.

Nhạc Thành đưa mắt nhìn Tô Hân Nhi, sau đó ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng hình của hai người xinh đẹp.
Tô Hân Nhi mặc một bộ y phục màu lục, tiểu ny tử này không hiểu tại sao lại thích màu lục như vậy, mái tóc của nàng phất về phía sau, đôi mắt to xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, phía trước là bộ ngực cao ngất, đầy hương vị nữ nhân.
Yến Hiểu Kỳ thì mặc một bộ đồ màu xanh, tóc dài màu vàng, phía trước cũng là một bộ ngực cao ngất, hình thành nên một khe mê người, hai mông thon dài rắn chắc, toàn thân là một đường cong mê người.

- Ta đến chơi với Hân Nhi.

Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói, trong lòng tìm ai chỉ sợ chỉ có cô ta mới biết được.

-Biểu ca, muội cùng với Hiều Kỳ tỷ tỷ chuẩn bị đi mua vài thứ, huynh có đi với chúng ta không?

Tô Hân Nhi yêu kiều nói, nghe nói có một cửa hàng trang phục trong trấn mới mở, trong đó có rất nhiều quần áo đẹp, nàng cũng muốn đi mua.

- Được rồi, ta cũng muốn đi đến chỗ Phong thúc, vừa vặn tiện đường.

Nhạc Thành mỉm cười, hắn cũng muốn đi tới binh phô của Nhạc gia.
Sau khi Nhạc Thành đáp ứng, Tô Hân Nhi liền kéo cánh tay của hắn ra bên ngoài, đã lâu rồi cả hai không đi dạo phố, nhìn thần sắc của Yến Hiểu Kỳ thì nàng không kìm được nở ra một nụ cười trộm, dựa vào trực giác của nữ nhân thì nàng biết hai người bọn họ không bình thường, có thể nàng cảm thấy vui vẻ thay cho biểu ca, nhưng trong lòng lại cảm thấy sự mất mát khó hiểu.
Có Tô Hân Nhi ở bên cạnh, Yến Hiểu Kỳ nhất thời cũng không biết nên nói gì với Nhạc Thành, rõ ràng là ở bên cạnh hắn không thể nói ra lời, trong lúc nhất thời nàng cũng trở nên trầm mặc.
Trên đường đi, ba người không nó gì với nhau, xung quanh bắt đầu có những người trẻ tuổi ghen tị và hâm mộ, nhìn thấy Nhạc Thành đi cùng với hai tuyệt sắc mỹ nữ, thật là một điều tức chết.

- Biểu ca, huynh thấy bộ y phục này thế nào.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Hân Nhi, ba người đi tới một cử hàng trang phục diện tích không nhỏ, Yến Hiểu Kỳ cũng nhanh chóng xem quần áo.

- Được đó.

Nhạc Thành cũng không thích những nơi này, chỉ là có hai nữ nhân bên cạnh thì hắn cũng không có cách nào, trong này quần áo rất nhiều, các loại cẩm phục của nữ nhân đều có.

- Hiểu Kỳ, tỷ xem cái này thế nào.

Tô Hân Nhi cầm lấy một cái quần dài hỏi Yến Hiểu Kỳ.

- Hân Nhi, muội xem cái này thế nào.

Yến Hiểu Kỳ cầm lấy một y phục màu hồng nhạt nói với Tô Hân Nhi, trước mớ quần áo trước mặt, nàng đã quên Nhạc Thành, nữ nhân chính là như vậy, thích đẹp đã trở thành thiên tính.

- Chúng ta đi thử đi.

Tô Hân Nhi kéo Yến Hiểu Kỳ tiến vào trong phòng thử quần áo, để lại một mình Nhạc Thành ở bên ngoài.
Lúc hai người đi ra đã là nửa canh giờ, Nhạc Thành trong lòng không kìm được thề rằng từ nay về sau không được đi cùng với nữ nhân. Hai người lựa chọn quần áo tựa hồ rất hài lòng, Nhạc Thành cũng chủ động trả tiền.
Dưới sự lôi kéo của hai nàng, Nhạc Thành không thể không đưa họ lên trên phía trước, không biết phải đi tới khi nào, mà đúng lúc này đã có gười nhìn thấy hai nàng nước miếng như muốn chảy ra, nhanh chóng tìm tời Nhạc Thành gây phiền toái.

- Tiểu tử, ngươi cút ngay cho ta.

Ba nam tử mặc hoa phục ngăn cản trước mặt Nhạc Thành, xem ăn mặc thì cho thấy bọn họ chính là thiếu gia của gia tộc.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi đánh giá ba người bọn họ, hai người có tu vi nhị tinh đại đấu sư, một người có tu vi tứ tinh đại đấu sư, cũng không biết là thiếu gia nhà ai mà mở miệng đã như vậy.

Chương 42: Gia canh đáo của Lập Anh trấn

Thanh niên hoa phục có tu vi Tứ Tinh Đại đấu sư một lần nữa quát Nhạc Thành:

- Ngươi còn không mau cút đi, hai vị tiểu thư này là của chúng ta.

- Đây không phải là Lập anh trấn tam phách hay sao? Bên kia hình như là tiểu thiếu gia của Nhạc gia.

Mấy người xung quanh xem náo nhiệt bắt đầu nghị luận.
Nói đến Lập Anh Trấn tam phách, không có mấy người không biết, ba người này đại danh đỉnh đỉnh, ỷ vào gia thế mà tác oai tác phúc, không mấy ai dám đắc tội với bọn họ, tu vi của ba người cũng thuộc vào hàng khá cho nên hoành hành không sợ ai.
Ba người này chính là Trương Long, Triệu Hổ, Lưu Báo, ba người ở trong Lập Anh trấn không hề tệ, so với ngũ đại gia tộc cũng không thua kém bao nhiêu, bình thường bọn họ nhìn thấy các nữ tử mỹ mạo thì đều tiến tới chiếm tiện nghi, hôm nay nhìn thấy Tô Hân Nhi và Yến Hiểu Kỳ dung nhan họa thủy vì vậy không kìm chế được. Chỉ tiếc ba người này quen tính kêu ngạo, nếu như bọn họ biết Nhạc Thành với Yến Hiểu Kỳ và Tô Hân Nhi thì chỉ sợ đã không dám làm như vậy.

- Lập Anh trấn Tam phách hôm nay xem ra đã xui xẻo.

Một số người nhận ra thân phận của Nhạc Thành thì cười chế giễu, trong kỳ ngũ đại gia tộc tỉ thí, Nhạc Thành đã khắc sâu vào nội tâm của mọi người.

- Ba người các ngươi tốt nhất là lui ra đi.

Nhạc Thành trầm mặt xuống, không ngờ nhị tinh đại đấu sư mà cũng dám kêu gào trước mặt mình.

- Tiểu tử ngươi biết chúng ta là ai không, chúng ta chính là ba người Trương Long, Triệu Hổ, Lưu Báo.

Trong ba người người tu vi cao nhất chín là Trương Long, hắn nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành, không ngờ còn có người không sợ mình.

- Muốn chết.

Nhạc Thành còn chưa nói thì Tô Hân Nhi đã nổi giận phát điên nàng cầm lấy trường kiếm thanh sắc, trên người đấu khí cuồn cuộn một kiếm không hề khách khí bổ xuống trường.

- Ngũ Tinh đại đấu sư.

Trương Long biến sắc, thân ảnh nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời trên tay cũng cầm một trường đao màu đen, trên người là đấu khí cuồn cuộn nghênh hướng Tô Hân Nhi, không ngờ cô gái xinh đẹp như hoa này lại là hoa hồng có gai.

- Đại ca.

Nhìn thấy Trương Long bị Tô Hân Nhi nhìn, Triệu Hổ và Lưu Báo hai người nhanh chóng nắm lấy hai thanh trường kiếm cũng muốn vây công Tô Hân Nhi.

- Hừ, Hân Nhi.

Yến Hiểu Kỳ hừ lạnh một tiếng sau đó cũng phát động nguyên tố ma pháp hỏa hệ trên người, một ngọn lửa nóng bỏng đánh về phía Lưu Báo bên cạnh.
Nhạc Thành sợ Tô Hân Nhi bị sao nên ngưng kết một thủ ấn quen thuộc, bàn tay mang theo một đám thanh mang nhanh chóng bắn về phía Triệu Hổ.
Không có bất kỳ lo lắng nào, Lập Anh Trấn Tam phách nhanh chóng bắn thân hình về phía au, Triệu Hổ cùng với Lưu Báo phun ra một ngụm máu tươi, bọn họ thực lực thấp nhất, chống lại Nhạc Thành và Yến Hiểu Kỳ không bị trọng thương mới là lạ.
Trương Long cũng bị Tô Hân Nhi đánh ngã xuống mặt đất, giãy dụa mới bò lên được, trường đao trong tay của hắn bị Tô Hân Nhi đánh rớt xuống mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ba người kia, không ngờ ba người lại có tu vi cao như thế, một chiêu đánh bại.

- A.

Lập Anh Trấn tam phách đúng là muốn chết, ngay cả ngũ đại gia tộc mà cũng dám chạm vào.
Nhìn thấy ba người những người vây quanh đã sớm nghĩ đến.

- Biểu ca, Hiểu Kỳ tỉ tỉ chúng ta đi thôi.

Tô Hân Nhi chẳng thèm liếc nhìn ba người mà kéo Nhạc Thành cùng với Yến Hiểu Kỳ đi khỏi, từ sau khi ăn hai viên đan dược mà Nhạc Thành đưa cho, tu vi của Tô Hân Nhi liền tăng vọt, một tứ tinh đại đấu sư không đáng để nàng để vào mắt.

- Nhớ kỹ cho ta, lần sau nếu lại đến, ta không khách khí với các ngươi.

Nhạc Thành nói với ba người, hắn cũng lười ra tay với bọn họ.
Ba người trơ mắt nhìn Nhạc Thành, Trương Long, Triệu Hổ, Lưu Báo ngay cả rắm cũng không dám phóng, đặc biệt là Triệu Hổ và Lưu Báo hai người này ngay cả đứng cũng không nổi, trên người bị thương, nếu như không tĩnh dưỡng nửa năm thì không khôi phục được.
Trải qua chuyện này tâm tình của hai nàng cũng không tốt nữa, không muốn đi dạo, bọn họ cùng với Nhạc Thành đi tới binh phô của Nhạc gia không xa. Nhạc Tử Phong quả nhiên không có ở đây, Nhạc Thành bảo hai nàng ở bên ngoài chờ, tiến vào trong mật thất.

- Phong thúc, thúc có biết Vạn Niên huyền cương không?

Nhạc Thành hướng về phía Nhạc Tử Phong mà hỏi, Nhạc Thành tính luyện chế mấy tài liệu phụ trợ, chỉ còn thiếu Vạn Niên Huyền cương.

- Vạn Niên Huyền cương cái này thật không dễ tìm chỉ có điều ta sẽ lưu ý giúp con một chút.

Nhạc Tử Phong nói, Vạn Niên Huyền cương chính là thiên tài địa bảo, so với huyền thiết nghìn năm thì còn cứng hơn gấp mấy lần, ngay cả cao thủ Đấu Linh cũng khó có nó.

- Được rồi, những dược liệu này thúc giúp con thu thập, con đang cần gấp.

Nhạc Thành đưa cho Nhạc Tử Phong một danh sách dược liệu, trên đó là những dược liệu luyện chế Định Thần Đan, trong đó tài liệu chủ yếu là Huyết Linh Chi đã được Nhạc Thành lần trước mua ở Nguyên Bảo tông.

- Không có gì, ta giúp con thu thập một chút rồi đưa cho con.

Nhạc Tử Phong nhìn danh sách mà nói, tài liệu ở trên đó cũng không phải là thứ tìm khó khăn.

- Cám ơn Phong thúc.

Nhạc Thành nói, nếu như dựa vào chính mình thì phải tốn không ít thời gian.

- Thành Nhi, tại sao con lại cùng với tiểu nha đầu của Yến gia đi cùng một chỗ? Có phải con có ý với nàng ta không? Ta thấy nàng ta cũng có ý với con đó, không bằng ta giúp con đi tới Yến gia nói vài câu.

Nhạc Tử Phong trêu ghẹo Nhạc Thành.

- Phong thúc, chuyện này hãy để sau đi.

Nhạc Thành cũng không phản đối, đúng là hắn với Yến Hiểu Kỳ có chút hảo cảm nhưng hắn cũng không vội, việc cần làm chính là đề cao tu vi của mình.

Chương 43: Định Thần đan

Sau khi rời khỏi Nhạc gia, Nhạc Thành liền cùng với Tô Hân Nhi và Yến HIểu Kỳ đi về, đưa Yến Hiểu Kỳ và Yến gia, Yến Hiều Kỳ mời Nhạc Thành và Tô Hân Nhi ở lại nhà một chút nhưng Nhạc Thành liền từ chối. Trên đường trở lại Nhạc gia, Tô Hân Nhi một mực ôm lấy cánh tay Nhạc Thành không nói một lời nào.

- Hân Nhi, muội làm sao vậy?

Nhạc Thành nhìn Tô Hân Nhi, tiểu ny tử này xem ra có chuyện gì đó.

- Biểu ca, Hiều Kỳ tỷ tỷ nói biểu ca đã từng cõng tỷ ấy, tại sao huynh cõng tỷ ấy mà không cõng muội?

Tô Hân nhi chu miệng, nhìn Nhạc Thành mà nói.

- Nàng ta lần trước bị thương, đi không được cho nên ta mới cõng.

Nhạc Thành nói, hắn không biết tiểu ny tử này muốn gì.

- Muội mặc kệ, bây giờ huynh phải cõng muội nếu không muội cũng không đi.

Tô Hân Nhi đứng ngay tại chỗ mà không đi, ánh mắt đáng thương nhìn Nhạc Thành.

- Được rồi, lên lưng của ta.

Nhạc Thành nhìn thấy xung quanh cũng không có ai liền đáp ứng. Dù sao Nhạc Thành hiện tại cũng không phải là Nhạc Thành trước kia, chuyện này dĩ nhiên cũng là vì vui mà thôi. Đối với tiểu ny tử này, Nhạc Thành đã sớm cảm giác, chỉ là chuyện này hắn áp chế tại đáy lòng.

- Vậy thì hay lắm !

Tô Hân Nhi liền cao hứng, thân thể của mình nhảy lên trên lưng của Nhạc Thành, nàng nhớ từ khi mình còn bé, biểu ca cũng thường xuyên cõng nàng như vậy, lúc đó trong lòng nàng vui không nói nên lời.
Tô Hân Nhi dựa vào bờ vai rộng lớn của Nhạc Thành, khẽ ôm lấy cổ của hắn, tựa như là khi còn bé.
Cảm giác của Nhạc Thành lúc này không giống như lúc trước, cơ thể của Tô Hân Nhi thành thục đầy đặn đặt ở trên lưng của mình, một mùi hương nhàn nhạt từ người của nàng truyền tới vào mũi, trong lòng không tự chủ được mà bắt đầu chuyển động.
Nhạc Thành khẽ vuốt ở trên đùi Tô Hân Nhi, năm đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ đó, hai tay nhịn không được mà di động lên vài phần.

- Biểu ca, huynh yêu thích Hiểu Kỳ tỷ tỷ một chút, yêu thích Hân Nhi một chút.

Tô Hân Nhi khẽ nói bên tai của Nhạc Thành.

- Chuyện này hai người yên tâm, ta đều yêu thích cả hai.

Nhạc Thành đối với chuyện này của Tô Hân Nhi thì liền cười khổ, xem ra tiểu ny tử này đã phát dục khá tốt nhưng tâm lý vẫn là một tiểu cô nương.

- Biểu ca, huynh sau này muốn lấy ta và Hiểu Kỳ tỷ tỷ đồng thời phải không?

Tô Hân Nhi tiếp tục nói bên tai của Nhạc Thành, Huyền Thiên Đại lục, nam nhân lấy nhiều hôn thê là chuyện bình thường, mà nàng với Nhạc Thành cũng chỉ là biểu huynh biểu muội, chuyện này cũng rất bình thường.

- Không có vấn đề gì.

Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Tô Hân Nhi thì nở ra một nụ cười khổ, tiểu ny tử này đúng là vẫn chưa thành thục.
Sau khi trở lại Nhạc gia, vài ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra, Nhạc Thành ngoại trừ những ngày bị Tô Hân Nhi quấn quít, thời gian còn lại thì hắn dùng toàn bộ để tu luyện, tu vi cũng từ từ đột phá.

- Thành Nhi, dược liệu con nhờ ta tìm đều ở đây.

Bốn ngày sau Nhạc Tử Phong tìm Nhạc Thành, mấy ngày nay vì danh sách thuốc này mà hắn tốn không ít kim tệ, cuối cùng cũng tìm được.

- Đa Tạ Phong Thúc.

Nhạc Thành tiếp nhận đống dược liệu trong tay Nhạc Tử Phong, có những dược liệu này hắn có thể luyện chế Định Thần Đan.

- Vạn Niên Huyền cương đúng là khó tìm, ta hỏi nhiều người mà đều không có, chỉ là những hôm nay ta nghe được một tin tức nói là ở vùng biển phụ cận đã có người tìm được tung tích Vạn Niên Huyền cương.

Nhạc Tử Phong nói.

- Song Tử Hải.

Nhạc Thành nghe thấy Song Tử Hải thì ngẫm lại, đây chính là một hải vực vô cùng lớn, bởi vì trong hải vực có hai tòa đại đảo cách nhau không xa cho nên gọi là Song Tử Hải, trên biển thường xuyên xuất hiện rất nhiều thủy ma thú, đó chính là chỗ mà các Luyện Dược sư rất thích, bởi vì nội đan của ma thú có thể luyện chế những đan dược không tệ. Tuy nhiên ở đó cũng vô cùng nguy hiểm, có khi ở đó mãnh thú tứ giai ngũ giai cũng có thể xuất hiện.
Sau khi Nhạc Tử Phong rời đi, Nhạc Thành liền tiến tới sơn động phia sau núi, tiện tay bố trí một cấm chế rồi ngồi ở trên một chiếc giường đá. Hiện tại tu vi của hắn đã là Khai Quang trung kỳ, cho nên hắn cũng muốn phục Định Thần Đan.
Tu sĩ quan trọng nhất chính là linh hồn và thần thức, tiến vào Khai Quang trung kỳ xong, Tu chân giả sẽ có thần thúc tồn tại, Định Thần Đan chính là dùng để ổn định thần thức, sau khi tu vi đạt tới thai tức kỳ sẽ có điểm rất tốt.
Nhạc Thành đem Vạn Thú Lô ở trước người rồi lập tức luyện chế Định Thần Đan., đan dược trọng yếu nhất chính là Yến Huyết Linh Chi cũng bày ở bên cạnh vạn Thú Lô. Luyện chế Định Thần đan cần bảy ngày, nếu như luận về phẩm giai mà nói, Nhạc Thành cảm thấy Định Thần Đan này hẳn là ở trong dược phẩm đan dược tứ giai.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Nhạc Thành ngưng kết thành một cái thủ ấn, chân khí trong cơ thể vận chuyển, nhanh chóng ngưng tụ thành hai ngọn lửa rót vào trong Vạn Thú lô, một lát sau, Vạn Thú Lô phát ra những tiếng kêu ong ong, trong lò đã đỏ bừng một mảng.
Nhạc Thành đối với Vạn Thú Lô tương đối thỏa mãn, tuy trong lò Vô Thượng Chân Hỏa đã được nung trở thành một mảnh đỏ bừng, tuy nhiên bên ngoài vẫn ôn mát như bình thường.
Cầm lầy một đống dược liệu ở trong tay, Nhạc Thành thay đổi thủ ấn, đem Vô Thượng Chân Hỏa bao trùm cả dược liệu, luyện đan cần phải khảo nghiệm linh hồn lực, ví dụ như luyện hóa dược liệu, lửa mà mạnh quá thì sẽ phá hủy, lửa mà nhỏ quá thì không cách nào luyện chế được, toàn bộ phải dùng linh hồn lực để khống chế. Tuy luyện đan khảo nghiệm linh hồn lực nhưng cũng là rèn luyện linh hồn lực.
Nửa ngày sau, dược liệu thứ nhất đã được Nhạc Thành luyện hóa xong, một hai chất lỏng màu vàng nhỏ lớn hiện ra ở trong Vạn Thú Lô, một linh khí nồng đậm cũng theo chất lỏng mà tràn ngập ra, tu vi từ từ nâng cao. Nhạc Thành đối với việc luyện chế đan dược tứ phẩm thì càng ngày càng nới lỏng.
Dược liệu thứ hai đã được Nhạc Thành nhập vào bên trong lò, hai tay của hắn một lần nữa bao trùm lấy hỏa diễm, một lần nữa tiến hành luyện hóa, cứ như vậy nhiều lần cho đến khi dược liệu được luyện hóa xong.
Đến khi Nhạc Thành bế quan tới ngày thứ bảy, thì mới trở lại Nhạc gia. Nhạc Tử Phong vô cùng cao hứng, lúc này y cả ngày nhắc tới Nhạc Kiều. Nhạc Kiều năm năm trước tiến vào trong đại thành, vào học viện học đấu khí, nghe Nhạc Kiều nói lần này mình về Lập Anh Trấn để chiêu sinh giúp sư phụ, sau đó mấy ngày tiếp theo sư phụ cùng đồng học sẽ tới.
Nửa tháng sau, Nhạc Thành đình chỉ việc luyện đan, vốn hắn định luyện một viên Định Thần Đan cho rằng bảy ngày đã đủ rồi, lần này hắn đã luyện được một bình mười viên, có thể nói những đan dược này đối với tu vi hiện tại của Nhạc Thành vô cùng tốt.

Chương 44: Ta là Kiều tỷ

Trải qua nửa tháng bế quan luyện đan, Nhạc Thành cảm thấy tu vi của mình tiến bộ một lần nữa, còn cách cảnh giới Khai Quang hậu kỳ không còn xa. Theo tu vi ngày càng cao, dĩ nhiên là đột phá ngày càng khó, tuy nhiên Nhạc Thành đã rất hài lòng, so với người khác tốc độ của mình đã là rất nhanh.
Thu thập một phen, Nhạc Thành một lần nữa rời khỏi động khẩu đi tới một sơn động, Nhạc Thành mấy ngày nay đã muốn đi tới Song Tử Hải, Vạn Niên Huyền cương đối với việc luyện chế của hắn vô cùng quan trọng, thiếu nó thực lực của Khôi Lỗi sẽ bớt đi rất nhiều.

- Là ai, ra đi.

Nhạc Thành vừa xuất sơn đã cảm nhận được gần đó có một cỗ khí tức rất lạ lẫm, trải qua cuộc đánh lén của Hoàng gia mấy bữa trước, gần đây Nhạc Thành rất cảnh giác.

- Không tệ, có thể biết được ta trốn ở đây.
Một thân ảnh màu đỏ từ cây đại thụ bên trái hiện ra.

- Dáng người thật là mê hoặc.

Nhạc Thành đánh giá nữ tử trước mát, chỉ thấy nàng che bởi một tấm sa màu trắng, tuy nhiên vẫn cảm nhận được nét xinh đẹp không gì sánh nổi. Người nàng mặc một bộ trang phục màu đỏ, trước ngực là một cặp ngực cao ngất, cảm nhận được khe ngực thật sâu trước mắt.

- Ngươi là ai?

Nhạc Thành cảm nhận được khí tức nóng bỏng của nữ tử trước mắt thì lập tức nhấc chân khí lên, khả năng người này là người của Hoàng gia phái tới, hắn cảm thấy đối phương dường như có tu vi bát tinh Đại đấu sư.

- Đừng chạm vào ta, trước hết cho ta biết một chút về thực lực của ngươi rồi nói sao.

Nữ tử kia yêu kiều nói, đột nhiên nàng xuất ra một thanh kiếm màu đỏ, quanh thân là đấu khí cuồn cuộn, trường kiếm ngưng tụ đấu khí đâm về phía Nhạc Thành.

- Ta không cần biết ngươi là a, dám đến Nhạc gia dương oai, hừ...

Nhạc Thành lạnh lùng quát một tiếng, sau khi biết rõ thân thể Hoàng Long của mình hữu dụng, Nhạc Thành đối với đại Đấu sư không sợ cận chiến.

- Xích.

Trong tay Nhạc Thành ngưng kết một cái thủ ẩn, sau đó một thanh mang nhanh chóng bắn về nữ tử nóng bỏng, nữ tử kia liền nhanh chóng lùi người lại, thủ ấn trong tay hơi biến đổi, một thanh mang ngưng tụ một lần nữa bắn về phía sau lưng nữ tử.
Nhìn thấy đòn công kích của Nhạc Thành, nữ tử nóng bỏng kia khẽ cau mày, trường kiếm màu đỏ trên tay khẽ nhếch lên, toát ra một Đoạt Hồn Chỉ. Trường Kiếm màu đỏ đột ngột đại thịnh kiếm quang, nghênh hướng về phía Nhạc Thành mà công kích.
Hai luồng lực lượng chạm vào nhau, một dòng nước lớn lập tức xoáy tán, Nhạc Thành mỉm cười rồi lui về phía sau mấy bước, trong thân thể không bị bất kỳ thương thế nào. Thực lực phòng ngự của Hoàng Long thân thể thật là lớn, có thể chính diện đối đầu với một bát tinh Đại Đấu sư.
Nữ tử nóng bỏng mỉm cười toàn thân, trong cơ thể đấu khí cuồn cuộn, thần sắc nhìn Nhạc Thành, tựa hồ như không thể tin nổi. Thân hình nàng đột nhiên đứng dậy, tong tay cầm kiếm, hồng sắc trường kiếm mang theo một uy lực lớn tấn công về phía Nhạc Thành.
Cảm thấy lực công kích mạnh mẽ của đối phương, Nhạc Thành cũng không thể thoải mái như trước, thủ ấn trong tay của hắn lại biến đổi, hai luồng chân hỏa đột ngột bắn ra, một khí tức nóng bỏng tràn ngập. Hai luồng vô thượng chân hỏa liền tụ tập thành một biển lửa, hướng về phía kiếm của đối phương mà cắn nuốt.
Dùng Vô Thượng Chân Hỏa ngưng tụ lực công kích, Nhạc Thành lần trước trong kỳ tỉ thí ngũ đại gia tộc đã được Hoàng Khắc Lương dẫn dắt mà biết được Vô thượng chân hỏa ngưng tụ so với Sát ma chưởng còn mạnh hơn vài phần, so với Tiên Liệt Diễm cầu cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Nữ tử nóng bỏng kia còn không ngờ Nhạc Thành lại có công kích quỷ dị như vậy, kiếm của mình trước hỏa diễm của đối phương mà cắn nuốt, sắc mặt của nàng không kìm được mà địa biến.

- Nhạc Thành, ngươi mau dừng tay cho tỷ tỷ.

Nữ tử nóng bỏng một mặt chống lại Vô Thượng Chân Hỏa của Nhạc Thành, một bên yêu kiều nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nhạc Thành nghe thấy nữ tử kia cất tiếng nói thì nghi ngờ, nàng nói nàng là tỷ tỷ của mình, nhưng mình hình như không có tỷ tỷ như vậy.

- Ta là Kiều Tỷ, tên tiểu tử hỗn đản này muốn ăn đòn, ngay cả ta mà cũng không nhớ.

Nữ tử nóng bỏng này khẽ cất tiếng, nàng đúng là Nhạc Kiều, nữ nhi bảo bối của Nhạc Tử Phong, bởi vì thiên phú tu luyện đấu khí không tệ cho nên đã tiến vào trong học viện đấu khí.
Nhạc Kiều sau khi trở lại Nhạc gia nghe người ta nói đến chuyện của Nhạc Thành thì nàng thế nào cũng không tin. Nhớ rõ năm năm trước khi mình tiến tới học viện, mình còn thấy tên đệ đệ này trói gà không chặt, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi đó mà có thể đạt được chức quán quân trong tỷ thí của ngũ đại gia tộc. Theo nàng biết, Yến Hiểu Kỳ của Yên gia cũng là tam cấp hỏa hệ ma pháp sư, mình cũng không nhất định thắng được nàng vậy tại sao Nhạc Thành lại lợi hại như vậy được?
Vì vậy Nhạc Kiều muốn thử xem thực lực của Nhạc Thành có như mọi người nói hay không. Tên tiểu thiếu gia phế vật này không ngờ thực lực so với nàng tưởng tượng còn mạnh hơn, tiếp tục đánh thì mình không thể không bị thương.

- Thành Nhi, con thu tay lại, ngàn vạn lần đừng làm bị thương Kiều Tỷ.

Nghe thấy Nhạc Thành nghi hoặc, ở bên trái đi ra ba người, chính là Nhạc Tử Sơn, Nhạc Tử Phong và Tô Hân Nhi. Ba người đứng ở phía sau nhìn Nhạc Kiều một chút mà nghẹn lời.

- Kiều tỷ, Nhạc Kiều.

Nhạc Thành nhìn thấy ba người Nhạc Tử Sơn cũng nhớ tới Nhạc Tử Phong có một đứa con gái tên là Nhạc Kiều, không ngờ nàng đúng là tỷ tỷ của mình, hắn vội vàng thu hồi Vô Thượng Chân Hỏa.

- Đây là tuyệt học gì đó của ngươi?

Nhạc Thành cũng thu hồi đấu khí ở trên người, nàng chưa từng thấy lực công kích kỳ quái như vậy, đấu khí mà không giống như là đấu khí, ma pháp mà không giống như là ma pháp, quỷ dị vô cùng, đánh tiếp chỉ sợ mình sẽ bị thương.

- Thật xin lỗi Kiều Tỷ, ta không biết là tỷ.

Nhạc Thành biết rằng mình không có ý tứ cho nên liền nói, may mà mình chưa sử dụng Tiên Liệt Diễm Cầu, nếu không cho dù Nhạc Kiều có tu vi bát tinh Đại Đấu sư cũng không thể chống lại. Hắn mơ hồ nhớ lại hồi nhỏ Nhạc Kiều đối với Nhạc Thành rất yêu thương, nếu có người khi dễ hắn nàng tuyệt đối không bỏ qua.

Chương 45: Tuyệt đối yêu nghiệt

- Khó trách ngươi, là ta tự tìm đến, tiểu tử ngươi cũng thật yêu nghiệt.

Nhạc Thành mỉm cười, lập túc gỡ mảnh vải xuống, nàng sợ Nhạc Thành nhận ra mình không chịu ra tay cho nên mới nghĩ tới biện pháp này.

- Đẹp quá.

Nhạc Kiều bỏ tấm sa che mặt xuống, hiện ra trước mặt Nhạc Thành. Trước mắt hắn chính là một nữ tử làn da trắng như tuyết, lông my cao vút, cái miệng nhỏ nhắn, ngũ quan vô cùng xinh xắn như là điêu khắc từ ngọc vậy.

- Kiều Nhi, hiện tại con đã tin vào thực lực của Nhạc Thành chưa?

Nhạc Tử Phong đi đến bên cạnh Nhạc Kiều rồi nói.

- Tin, tiểu tử này từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy?

Nhạc Kiều mỉm cười, nhìn thấy thực lực trước mắt của Nhạc Thành, nàng cũng thật cao hứng.

- Kiều tỷ tỷ, biểu ca là luyện dược sư Tứ phẩm đó.

Tô Hân Nhi ở bên cạnh cất tiếng nói.

- Cái gì, Tứ phẩm luyện dược sư, yêu nghiệt, yêu nghiệt.

Nhạc Kiều nhìn Nhạc Thành, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, tuổi của Nhạc Thành nàng biết rất rõ, hắn vẫn chưa tới mười chín mà đã trở thành luyện dược sư tứ phẩm, ở Đấu Khí học viện, thiên tài như vậy cũng khó có thể tưởng tượng.

- Được rồi, trước hết trở về rồi hãy nói.

Nhạc Thành nhẹ nhàng nói với mọi người, đối với thành tích hiện giờ của Nhạc Thành, hắn cao hứng biết bao nhiêu, lần đầu tiên Nhạc Tử Phong nghe nói Nhạc Thành trở thành luyện dược sư Tứ phẩm, hắn cũng giống như Nhạc Kiều.
Trong đại sảnh Nhạc gia, Nhạc Tử Sơn, Nhạc Tử Phong Nhạc Thành, Tô Hân Nhi và đám người của Nhạc gia phân chỗ mà ngồi, lần này Đấu khí học viện tới Lập Anh trấn chiêu sinh sẽ dẫn tới một hồi oanh động, phải biết rằng Đấu Khí học viện mọi người đều là thiên tài, sau khi tốt nghiệp tiền đồ sẽ rất đẹp.

- Kiều Nhi, sư phụ của con sẽ tới Lập Anh Trấn sao?

Nhạc Tử Sơn hỏi Nhạc Kiều, lần này người của Đấu Khí học viện đặt chân tới Nhạc gia, cũng là bởi vì danh tự của Nhạc kiều, người khác cầu còn chưa được.
Đấu khí học viện cùng với ma pháp học viện đều lập tại Cự Thành, nhắc tới hai học viện này, không ai không biết, hai học viện này chính là ước mơ của những người trẻ tuổi. Hai đại học viện này cũng vô cùng khủng bố, mấy nghìn năm nay không có môn phái nào dám trở mặt với bọn họ.

- Bá phụ, bọn họ hẳn là mấy ngày nay đã đến, có lẽ trên đường có việc nên trì hoãn.

Nhạc Kiều nói, tính thời gian thì bây giờ sư phụ của nàng đã đến.

- Kiều Nhi, sư phụ của con sẽ không gặp chuyện gì chứ.

Nhạc Tử Phong hơi bận tậm, đường từ Cực Thành tới Lập Anh trấn hơi xa, nhất là trên đường phải xuyên qua Quỷ Uyên sâm lâm.

- Phụ thân yên tâm đi, sư phụ của con chính là cao thủ thất tinh đấu linh, trong học viện đấu khí không ai dám chọc vào.

Nhạc Kiều nói, sự phụ của nàng cũng chỉ lớn hơn nàng vài tuổi mà thôi mà đã đạt tới tu vi thất tinh đấu linh, đây chính là sự cường hãn của đấu khí học viện.

- Hân Nhi, lần này ta với sư phụ đề cập qua, lần này cũng đưa muội tới đấu khí học viện, lúc đó tu vi của muội sẽ nhanh chóng tăng lên.

Nhạc Kiều chứng kiến Tô Hân Nhi có thực lực ngũ tinh đại đấu sư, thực lực không nhỏ, nếu như Hân Nhi học tại Đấu khí học viện thì có thể nói, không chừng trong vòng hai năm sẽ đạt tới tam cấp đấu linh.

- Kiều tỷ, muội có thể không?

Tô Hân Nhi không dám tin, nghe nói Đấu Khí học viện chiêu sinh rất nghiêm khắc.
Nhạc Kiều khẽ cười nói:

- Muội yên tâm đi, thiên phú của muội tuyệt đối không có vấn đề gì, hơn nữa ta cũng đã nói qua với sư phụ.

- Biều ca, huynh có tới đấu khí học viện không?

Tô Hân Nhi nói với Nhạc Thành, nàng rất hi vọng đi tới đấu khí học viện học, nếu như biểu ca nàng cùng đi thì tốt, nếu biểu ca không đi, nàng cũng không muốn đi.

- Thành nhi, không bằng lần này con cũng đi đi, với thiên phú của con tiến vào đấu khí học viện thì chắc không có vấn đề gì.

Nhạc Tử Sơn nói, đấu khí học viện nghìn năm bồi dưỡng kinh nghiệm thanh niên, nếu như Nhạc Thành tiến vào đấu khí học viện, tu vi thực lực sẽ tiến bộ nhanh hơn.

- Con...

Thứ Nhạc Thành tu luyện không phải là đấu phí, chỉ là người của nhạc gia không biết mà thôi, Nhạc Thành có đi vào đấu khí học viện cũng không có tác dụng gì.

- Nhạc Thành, hiện tại ngươi đã có thể tu luyện đấu khí vậy thì cũng báo danh đi, đấu khí học viện có vô số thiên tài trẻ tuổi, tỷ tin rằng sẽ có trợ giúp với thực lực của đệ, hơn nữa đệ còn là luyện dược sư, trong học viện Đấu Khí cũng có khoa chế thuốc, rất thích hợp cho đệ.

Nhạc Kiều nói.

- Để ta suy nghĩ đã.

Nhạc Thành nói, Nhạc Thành muốn đi đấu khí học viện, nơi đó thật sự có chỗ tốt với mình nhưng hiện tại hắn có nhiều chuyện cần làm, không thể phân thân, hiện tại ước hẹn với Thanh Dương môn ba năm đã hơn một năm trôi qua, hơn nữa hắn còn có Song Tử Hải cần phải đi tới.

- Dù sao thời gian vẫn còn sớm, đệ cứ nghĩ thoáng cái đi. Nghe nói lần này Ma pháp học viện cũng tới Lập Anh Trấn để chiêu sinh.

Nhạc Kiều nói, mỗi lần ma pháp học viện và Đấu khí học viện chiêu sinh đều phân cao thấp, ma pháp học viện cùng với đấu khí học viện là đối thủ cạnh tranh với nhau, ba năm đấu khí học viện cùng ma pháp học viện sẽ đánh giá với nhau, chỉ là thắng bại cũng không sai biệt lắm.
Đối với việc ma pháp học viện và đấu khí học viện chiêu sinh, Lập Anh trấn thực sự oanh động, người của hai đai học viện còn chưa tới, một số người ở các trấn nhỏ bên cạnh đã có người tới đây, một số khách điếm nhân cơ hội này mà nâng cao giá phòng, loại cơ hội này ở Lập Anh Trấn rất không thông thường.
Ba ngày sau, sư phụ của Đấu Khí học viện và hai đệ tử cuối cùng cũng đã tới Nhạc gia, Nhạc Tử Sơn cùng với Nhạc Tử Phong đã phái người từ xa tới để đón tiếp, có thể khiến cho người của Đấu Khí học viện ở chỗ của mình, Nhạc gia cảm thấy mình cũng thật vinh quang.
Vượt qua ngoài dự liệu của Nhạc Thành, sư phụ trong lời nói của Nhạc Kiều là một mỹ nữ tuyệt sắc, tuổi tác so với Nhạc Kiều cũng không lớn hơn bao nhiêu, sau lưng là hai đệ tử tuổi tác cũng không khác biệt với Nhạc Kiều bao nhiêu, đều có tu vi bát tinh đại đấu sư.

- Nhạc Thành, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là sư phụ Hàn Nguyệt của ta.

Nhạc Kiều kéo Nhạc Thành tới trước mặt Hàn Nguyệt mà nói.

- Xin chào, hoan nghênh tới Lập Anh Trấn.

Nhạc Thành hướng về phía Hàn Nguyệt mà mỉm cưới, ánh mắt không tự chủ được mà quét ngang người của Hàn Nguyệt, trên người nàng ta là một bộ trang phục màu lam xám, đôi mắt đen nhánh mở to, da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài búi ở sau gáy, thoạt nhìn anh tư tỏa sáng.
Hấp dẫn Nhạc Thành nhất chính là dáng người của Hàn Nguyệt, so với Nhạc Kiều thì không hề kém, bộ trang phục trước ngực tựa hồ như không cách nào bao trùm được bộ ngực cao ngất mê người, hai chân cao gầy thon dài, nhìn thấy Hàn Nguyệt, Nhạc Thành không thể không nhớ tới Vân Phỉ Phỉ của Nguyên Bảo tông, dán người của hai người đều vũ mị như nhau.

Chương 46: Hàn Nguyệt

- Chào ngươi, chúng ta quấy rầy rồi.

Hàn Nguyệt đánh giá Nhạc Thành, cảm giác được Nhạc Thành hơi thần bí.

- Hàn sư phụ, đây chính là Đường đệ của con, thực lực còn trên cả con, còn là tứ phẩm Luyện Dược sư.

Nhạc Kiều ở cạnh Hàn Nguyệt mà nói, trong mắt hiện ram một nụ cười nàng không hề có ý khoe khoang Nhạc Thành, mà Nhạc Kiều biết rõ, Hàn Nguyệt biết được thiên phú của Nhạc Thành sẽ tìm trăm phương nghìn kế để lôi hắn vào Đấu khí học viện, đế lúc đó Nhạc Thành không muốn đi cũng không được.

- Cái gì, ngươi nói thật chứ.

Hàn Nguyệt một lần nữa đánh giá Nhạc Thành, xoay người hỏi Hàn Nguyệt. Nhạc Thành là đường đệ của Nhạc Kiều, tuổi tác còn nhỏ hơn, mà thực lực lại không ở dưới Nhạc Kiều, hơn nữa còn là một luyện dược sư tứ phẩm, đây chính là thiên tài trong thiên tài, nếu như hắn gia nhập Đấu khí học viện thì sẽ có cơ hội làm học viện trưởng lão.

-Tuyệt đối là thật, không tin sư phụ có thể hỏi hắn.

Nhạc Kiều nói nhỏ, nàng biết nếu chạm phải thiên tài, Hàn Nguyệt tuyệt đối không bỏ qua.
Nhạc Thành nghi hoặc nhìn Nhạc Kiều cùng với Hàn Nguyệt bàn tán, hắn cũng không biết họ đang nói gì, chỉ biết rằng Hàn Nguyệt lộ ra một ánh mắt nhìn mình, giống như là thân cận, cảm thấy toàn thân thật không quen.
Dưới sự giới thiệu của Nhạc Kiều, Nhạc Thành cũng nhận ra hai đệ tử đi theo Hàn Nguyệt, một người tên là Hà Bằng, một người tên là Lý Chí Châu, cả hai người đều nho nhã lễ độ khiến cho Nhạc Thành ấn tượng với bọn họ, đấu khí của bọn họ cũng không tệ lắm, Đấu khí học viện có thể bồi dưỡng được người như vậy thật là khiến cho Nhạc Thành khâm phục.
Sau đó Nhạc Kiều liền dẫn ba người đi vào phòng khách, ba người đi tới Lập Anh Trấn cũng phải trải qua một chặng đường khá xa, đường đi cũng mệt nhọc, nhiều chuyện phát sinh, lúc này nghỉ ngơi cũng là việc tốt.
Đêm đó, Nhạc Thành trở lại phòng bày ra một đạo cấm chế, khoanh chân ngồi ở trên giường, một viên đan dược màu đỏ bằng ngón cái đặt trên bàn tay của hắn, trên đan dược là linh khí tràn ngập, đây chính là Định Thần đan mà mấy hôm trước hắn luyện chế.
Nhạc Thành chìm trong linh khí rồi nhét nó vào miệng, ngay lập tức một mùi hương ấm áp dọc theo yết hầu của hắn mà hướng về phía trong bụng, một dược lực rất lớn nhanh chóng tràn ngập, Nhạc Thành vội vàng vận khởi chân khí, từ từ hấp thu dược lực vô cùng lớn của Định Thần Đan, từ từ tiến tới cảnh giới vong ngã.
Đến nửa đêm Nhạc Thành mới hấp thu hết Định Thần đan, bỗng nhiên hắn cảm nhận nóc nhà vang lên tiếng động, nếu không phải là Nhạc Thành đang ở trong trạng thái tu luyện thì cũng không phát hiện ra tiếng động này.
Nhạc Thành nhanh chóng đứng dậy, vận khởi thần thức thì biết được hai người này chính là hướng hậu sơn đi tới, cả hai đều có tu vi thực lực rất cao, Nhạc Thành chần chừ một cái rồi lặng lẽ đi theo, nhìn hai thân ảnh nhảy trên nóc nhà, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, đảo mắt đã tới sau núi.

- Hai người này chính là Hà bằng và Lý Chí Châu, bọn họ tới hậu sơn làm gì?

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, dưới ánh trăng hắn nhận ra đó chính là hai người ban ngày tới Nhạc gia, hà Bằng và Lý Chí Châu. Nhạc Thành lập tức nhảy theo bọn họ tới sau núi, hai người hôm nay vừa mới tới Nhạc gia, Nhạc Thành sợ rằng bọn họ sẽ gây bất lợi cho nên đi theo một chút cũng tốt.
Ở phía sau núi, trên một tảng đá lớn, Hà Bằng và Lý Chí Châu khuôn mặt của hai người có vẻ hơi mất tự nhiên, mà lúc này Nhạc Thành ở một cây đại thụ không xa, hai người phỏng chừng cũng không nghĩ rằng có người theo dõi mình.

- Hà Bằng, ta không ngờ ngươi cũng thích Nhạc Kiều, tại sao ngươi lại như vậy?

Lý Chí Châu nói.

- Nhạc Kiều hiện tại không đáp ứng ở cùng một chỗ với ngươi, ta cũng có quyền lợi truy cầu, số người theo đuổi nàng trong học viện không hề ít.

Hà Bằng cất tiếng nói.

- Ta cũng biết rằng ở trong nội viện Đạo Học có rất nhiều người theo đuổi Nhạc Kiều, ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta, làm sao ngươi có thể tranh với ta.

Lý Chí Châu tựa hồ hơi tức giận, huynh đệ của mình tranh đoạt nữ nhân với mình, hắn khó có thể tiếp nhận.

- Chính vì ngươi cũng là huynh đệ của ta cho nên ta mới nói cho ngươi biết ta cũng thích Nhạc Kiều, huynh đệ chúng ta công bằng cạnh tranh, từ nay về sau mặc kệ Nhạc Kiều tiếp nhận ai chúng ta vẫn là huynh đệ.

Hà Bằng cất tiếng nói.
Sau khi nghe thấy những lời nói của hai người, Nhạc Thành hận không thể chạy ra cho mỗi người một bạt tai, mình tưởng tặc tử tiến ra sau núi làm gì, hóa ra là vì nữ nhân.

- Hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân đó.

Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân xinh đẹp sẽ gây ra không ít phiền toái, hắn cũng lười theo dõi hai người mà lặng lẽ rời ra hậu sơn. Nếu như trở về Nhạc Thành phải theo cửa chính, gọi người hầu ra mở cửa, cho nên hắn đánh phải theo nóc nhà mà quay về.
Đêm nay ánh trăng hơi u ám, trên bầu trời vài ngôi sao lấp lánh, Nhạc Thành cẩn thận đi trên nóc nhà, sợ gây ra động tĩnh gì. Có lẽ bởi vì nguyên nhân ánh trăng cho nên Nhạc Thành nhìn nóc nhà nào cũng giống nhau, không thấy phòng của mình.
Nhạc Thành nhảy xuống nóc nhà, phát hiện ra kia là phòng khách của Nhạc gia, gian phòng này ở trước phòng mình không xa. Lần trước Nhạc Thành luyện đan xong, phòng luyện đan bị thiêu hủy hắn cũng phải chuyển qua phòng khách để ở, Nhạc Thành đi qua phòng khách thì phát hiện bên trong ánh đèn vẫn sáng, trên cửa sổ có một thân ảnh mỹ diệu hiện ra.

- Đây hình như là phòng của Hàn Nguyệt.

Nhạc Thành không kìm nổi mà hiện lên vẻ hiếu kỳ, hắn ghé vào cửa sổ thì thấy dáng người của Hàn Nguyệt nóng bỏng đang hiện ra, tựa như nàng đang cởi quần áo đi ngủ.
Nhạc Thành cũng đoán như vậy, xuyên qua cái khe cửa nhỏ, Nhạc Thành cơ hồ muốn chảy cả máu mũi ra, chỉ thấy Hàn Nguyệt đứng ở trước giường, mái tóc xõa ra để ở trên vai, cả người vũ mị. Hai tay của nàng khẽ cử động, trang phục màu xám đã được thoát xuống, bên trong là chiếc áo màu đỏ, da thịt trắng như tuyết, đặc biệt là bộ ngực cao ngất phía trước.
Một thân hình tinh khiết mềm mại hiện ra, Nhạc Thành nhịn không được mà nuốt nước miếng ừng ực, hắn lập tức xoay người, Hàn Nguyệt nhìn về phía Nhạc Thành, kiều đồn rắn chắc lắc lư, cái quần dài cũng được nàng ta cởi xuống, ngay lập tức máu mũi của Nhạc Thành cơ hồ cũng muốn chảy ra.

Chương 47: Y phục cởi ra

Chỉ thấy Hàn Nguyệt lúc này mặc một chiếc quần lót tam giác màu đỏ, gợi cảm mê người hiện ra trong mắt của Nhạc Thành, kiều đồn khẽ ưỡn lên, cái chân thon dài gợi cảm. Dưới bụng của Nhạc Thành đã có lửa nóng, hắn không chịu nổi cảnh này.
Hàn Nguyệt hơi xoay người khẽ vuốt ve mấy cái, tựa hồ như nàng đối với thân thể của mình rất hài lòng, mà Hàn Nguyệt xoay người vưa vặn đối diện với cửa sổ, khu tam giác thần bí kia đã hiện ra trong mắt Nhạc Thành.
Chiếc quần lót tam giác màu đỏ hơi lồi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng tươi tốt ở trong đó, Nhạc Thành không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực một lần nữa. Dáng người của Hàn Nguyệt này thật quá đẹp, đúng là vưu vật trời sinh.

- Mình như vậy thật giống như là hạ lưu.

Nhạc Thành nghĩ trong lòng, nghĩ rằng nếu như nhìn nữa thì sẽ bị phát hiện cho nên định lặng lẽ rời đi.

- Là ai ở bên ngoài?

Hàn Nguyệt dù sao cũng là cao thủ thất tinh đấu linh, Nhạc Thành đi đã phát ra tiếng chân khiến cho nàng phát hiện, ngay lập tức nàng mặc một trường bào màu đỏ nhạt đi ra.

- Là tại hạ, muốn tìm Hàn sư phụ nói chuyện.

Nhạc Thành biến đổi thần sắc, bây giờ chạy đã không còn kịp, đành phải tiến vào cửa ra vào.

- Nhạc Thành, có chuyện gì không? Từ nay về sau gọi ta là Nguyệt tỷ là được rồi.
Hàn Nguyệt nhìn thấy Nhạc Thành ở cửa ra vào thì hơi bất ngờ, Nhạc Kiều nghe nói Nhạc Thành đã là luyện dược sư tứ phẩm, cho nên không có ý định để hắn gọi mình là sư phụ, một Luyện Dược sư tứ phẩm địa vị còn ở trên cả một thất tinh Đấu Linh.

- Tại hạ đến để hỏi xem gia nhập Đấu khí học viện có yêu cầu gì không?

Nhạc Thành thật sự không tìm thấy lý do khác, hắn nhìn vào trường bào của Hàn Nguyệt, tuy che khuất được da thịt trên người nhưng những đường cong lồi lõm vẫn hiện ra, hơn nữa mùi hương thơm ngát cũng xông vào mũi.

- À, chỉ cần thông qua khảo hạch là được rồi, ngươi muốn tham gia đấu khí học viện? Mau vào đây, ta hiện tại khảo hạch luôn.

Nghe thấy Nhạc Thành muốn có ý gia nhập Đấu khí học viện, Hàn Nguyệt nhất thời cũng quên rằng mình chỉ mặc một bộ trường bào che người, lôi Nhạc Thành vào trong căn phòng.
Nhạc Thành bị Hàn Nguyệt nắm chặt tay đi vào trong gian phòng của nàng, lập tức Hàn Nguyệt bảo Nhạc Thành ngồi xuống, nếu như Nhạc Thành thật sự có thực lực như Nhạc Kiều nói thì phải nói rằng đây là thiên tài trong thiên tài, đem hắn gia nhập vào đấu khí học viện, mình sẽ được học viện tưởng thưởng, nói không chừng cũng có thể ngồi lên vị trí trưởng lão.
Một lát sau, Hàn Nguyệt lấy từ trong tay một vòng tay trữ vật, ý bảo Nhạc Thành vươn tay ra, Hàn Nguyệt đang suy nghĩ làm cách nào kéo Nhạc Thành vào đấu khí học viện, không ngơ Nhạc Thành lại tự tìm tới đây.

- Đem bàn tay đặt trên khối đá đo lường.

Hàn Nguyệt đem một khối đá màu đen đặt trước mặt của Nhạc Thành, ý bảo Nhạc Thành đặt lên trên đó, sau đó dùng một sợi tơ màu lam mỏng cột tay Nhạc Thành lên trên đó.

- Nguyệt tỷ, tỷ...

Nhạc Thành tùy ý để Hàn Nguyệt cột tay mình lên trên đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng. Hóa ra Hàn Nguyệt vội vàng khoác trường bào không có đai lưng, hơn nữa nơi mà Nhạc Thành đang ngồi, một bộ ngực đã hiện lên trong mắt của hắn, tăng thêm mùi thơm nhàn nhạt, quả là câu dẫn kinh người.

- Làm sao vậy?

Hàn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thành thì không biết hắn nhìn mình làm gì.

- Nguyệt tỷ, y phục của tỷ lỏng ra.

Nhạc Thành cất tiếng nói, trường bào mở rộng ra khiến cho bộ ngực cao ngất, thậm chí là quần lót màu hồng tam giác Nhạc Thành cũng có thể nhìn thấy. Nhạc Thành hiện tại đã không nhịn được nữa, hỏa dục toát lên.

- A, tên tiểu quỷ này.

Hàn nguyệt thấy trường bào của mình mở rộng ra thì lập tức ửng đỏ cả khuôn mặt, nàng lập tức ngượng ngùng nhì Nhạc Thành, thầm nghĩ toàn thân đã bị tên tiểu tử này nhìn thấy, khuôn mặt không kìm được mà đỏ ửng lên vài phần.
Hai người nhất thời cảm thấy xấu hổ, một nam một nữ trong đêm khuya khoắt mà đã có hương vị xấu hổ mập mờ trong phòng.

- Chuyện này ngươi không được nói với người khác.

Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành, trong mắt hiện ra một vẻ bất đắc dĩ.

- A, tại hạ biết rõ.

Nhạc Thành cất tiếng nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không phải sợ dục hỏa của mình toát ra thì ta cũng không nói.

- Hiện tại ngươi tụ tập toàn bộ thực lực ở trên tay, ta muốn kiểm tra thực lực của ngươi.

Hàn Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nt, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn Nhạc Thành chính diện, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt của nàng chưa tiêu tan, tuy nàng lớn hơn Nhạc Thành vài tuổi nhưng nữ nhân dù sao vẫn là nữ nhân, hơn nữa nàng còn là xử nữ, từ xưa đến giờ chưa bao giờ bị nam nhân nhìn qua, nghĩ tới tràng cảnh lúc nãy, hận không thể có cái lỗ để chui vào.
Nhạc Thành cũng ngưng tụ chân khí ở bên tay phải, đối với việc có đi học đấu khí học viện hay không, Nhạc Thành cũng không lo lắng, khối thạch này để kiểm tra đấu khí, có lẽ đối với chân khí của mình cũng có tác dụng.
Một nồng đậm thanh mang toát ra từ cánh tay của Nhạc Thành, bao phủ cả khối đá đo lường, đúng lúc Hàn Nguyệt không thể tưởng tượng nổi thì khối đá đã toát ra một quang mang màu trắng, thoạt nhìn hơi quỷ dị.

- Bạch sắc, một vòng hai vòng, ba vòng, bốn vòng, năm vòng, sáu vòng, bảy vòng, tám vòng.

Hàn Nguyệt kiểm tra xong lẩm bẩm nói.

- Làm sao có thể như thế, thật là khó tưởng tượng.

- Nguyệt tỷ, được không vậy?

Nhạc Thành cất tiếng nói. Nhìn thần sắc của Hàn Nguyệt thì khối đá kiểm tra chân khí này khẳng định có kỳ quái.

- Tốt lắm.

Hàn Nguyệt phục hồi tinh thần lại, giải khai bàn tay của Nhạc Thành ra rồi lẩm bẩm nói:

- Rõ ràng kiểm tra đo lường có tu vi bát tinh đại đấu sư nhưng lại không có đấu khí tồn tại, điều này cũng thật kỳ quái.

- Để ta lấy đá kiểm tra linh hồn lực kiểm tra linh hồn lực của ngươi.

Hàn Nguyệt lại lấy ra một khối đá màu trắng, đây chính là khối đá để kiểm tra linh hồn lực mạnh hay yếu của Nhạc Thành. Luyện Dược sư quan trọng nhất chính là linh hồn lực, linh hồn lực mạnh hay yếu có thể đoán ra phẩm giai của Luyện dược sư.
Dựa theo chỉ thị của Hàn Nguyệt, Nhạc Thành ngưng kết một cái thủ ấn kỳ diệu ở trong tay, một thanh mang nhàn nhạt bắn ra từ đó, rót vào khối ngọc thạch kiểm tra linh hồn lực, lập tức khối bạch ngọc nảy sinh biến hóa khiên cho hai mắt của Hàn Nguyệt biến đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro