PHẦN 1: ĐẠI LỤC CỔ ĐỊA

PHẦN 1: ĐẠI LỤC CỔ ĐỊA

CHƯƠNG 1: CỔ LẠC THÔN

"Truyền thuyết từng ghi chép rằng: LẠC VIỆT cổ địa xưa là trung tâm thế giới tu chân ở kỷ nguyên Long Quân. Theo sử sách thì tên của kỷ nguyên thường được đặt theo 1 vị quân vương có đóng góp, có ảnh hưởng lớn nhất đến sự trường tồn và phát triển của cổ địa. Long Quân là niên hiệu của quân vương Lạc Long Quân năm thứ 6 của Vạn Thiên Niên Kỷ. Ngài có công rất lớn trong việc dẹp yên yêu ma cổ vực, hải vực tồn tại ngoài cổ địa. Cổ địa Lạc Việt gồm 5 châu với tứ hải với diện tich lớn không kể xiết. xung quanh cổ địa là ba hắc vực cổ và chiến trường cổ vạn vạn năm. Theo sách cổ còn sót lại ghi rằng tu sĩ đỉnh cao muốn bay hết từ Đông sang Tây của Cổ địa cũng không biết năm nào tháng nào mới tới được điểm cuối của cổ địa. Đã có rất nhiều cao thủ Nguyên Anh cảnh đã từng thử nhưng mười người đi thì chín mất tích và một trọng thương trở về. Điều đặc biệt là sau khi trở về vị nguyên anh kỳ kia vội vàng trốn bế quan không dám ra.

Cổ địa là nơi được thiên địa ưu ái nên phẩm chất linh khí và thổ nhưỡng cực kỳ tốt. Đây là điều kiện tiên quyết cho các mầm non tu hành phát triển rực rỡ trong tương lai. Và sử sách còn ghi lại rằng thời kỳ đỉnh phong thì tu sĩ nguyên anh chạy đầy đất, hóa thần cũng thấy thường xuyên, không có gì là lạ.

Lạc Việt cổ địa có trung tâm linh mạch, long mạch ở quốc đô Đại Việt. Vị trí địa lý đắc đạo ở đây đã hình thành thế cửu ngũ chí tôn. Tất cả các nhánh linh mạch trên cổ địa đều tập trung ở đây, đã hình thành cửu long khí và đã từng thai nghén ra chân long hùng mạnh. Đáng tiếc là về sau không tìm thấy sổ sách ghi chép gì về chân long này.

Trải qua trăm vạn năm phát triển, đấu tranh bảo vệ cổ địa Cổ địa Lạc Việt phát triển huy hoàng rực rỡ. Nhưng cách đây mười vạn năm trước cổ địa Lạc Việt đã tan rã dưới sự liên thủ của 3 kẻ thù lớn nhất là tam cổ vực. Hầu hết tinh anh tu sĩ cổ địa Lạc Việt hầu như bị diệt toàn bộ trong trận chiến này. Nhưng cũng có nhiều ghi chép lại nói rằng trận này hầu như các tu sĩ đỉnh cấp của cổ địa Lạc Việt và cả ba cổ vực đều cùng ngã xuống, rấ thảm khốc. Đồng quy vu tận là cách cuối cùng để bảo vệ sinh linh cổ địa mà các tu sĩ đã tự nguyện hi sinh xương máu tìm ra một tia sinh cơ cho thế hệ sau. Các tu sĩ may mắn sống sót đã thi triển thủ đoạn thần thông di cư toàn bộ sinh linh còn sót lại vào một không gian cấm địa phong ấn tránh bị kẻ thù tìm ra. Đợi sau này các đời sau có nhân vật tuyệt thế sẽ phá giải phong ấn dẫn dắt tộc nhân diệt kẻ thù và lấy lại vinh quang..."

- Hay quá ông ơi! Ông kể tiếp đi.

- Khà khà! Để lão già này uống miếng nước đã!

Dứt lời ông lão với tay lấy cái hồ lô đeo bên hông uống một hơi. Một mùi thơm phả ra thơm nức mũi.

- Ông lai uống rượu à? Một đứa trẻ nhíu nhíu mày hỏi .

- Thói xấu quen rồi, không bỏ được.

Nói rồi ông lão đao sĩ khẽ vuốt vuốt chòm râu bạc dài như ba ông tiên trong bộ tam đa tụi trẻ hay thấy ở trên đồ gốm cổ cười khà khà.

- Muốn nghe tiếp nữa không? Ông lão hỏi mấy đứa trẻ đang giựt bộ đạo bào rách rưới của ông lão.

               Mấy đứa trẻ nhao nhao vậy quanh ông lão ríu rít gật gật. Chuyện cũng thật kỳ lạ. Cách đây nửa năm trước, khi mà cả làng tụi trẻ đang bị thú dữ và một vài yêu ma quấy nhiễu không lối thoát. Cầu cúng, treo thưởng khắp nơi tìm thầy, tìm tráng sĩ thu phục, tiêu diệt yêu ma mà không có ai đáp ứng. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì có một đạo sĩ xuất trần đi qua làng xin ở nhờ ít hôm. Thấy đạo sĩ cũng có tuổi nên trưởng làng đã khuyên đạo sĩ nhanh rời đi ko lỡ bị yêu ma bắt thì lại tội nghiệp. Nghe trưởng làng và mọi người khuyên bảo, đạo sĩ cười và đã nhẹ nhàng ra tay thu phục hết yêu ma quỷ quái. Từ đó làng bản không bị yêu ma quấy nhiễu, tiếng cười, tiếng hát ngân vang khắp nơi. Dân làng biết ơn nên mời đạo sĩ ở lại làng dạy dỗ trẻ nhỏ và thanh thiếu niên pháp thuật để bảo vệ làng. Tưởng đạo sĩ sẽ từ chối nhưng đạo sĩ rất vui vẻ và nhận lời. Từ đó ai ai cũng biết đạo sĩ trừ yêu ma rất thiện lương, hiền từ và dễ gần. Những lúc rảnh rỗi đạo sĩ thường uống trà, uống rượu ngâm thơ, kể truyện cho mọi người nghe. Nhưng có lẽ biệt tài kể truyện của đạo sĩ là cả làng thích nhất.

             Tụi trẻ của làng ngoài lúc đi học là bám riết lấy đạo sĩ , cúng bám lấy ông lão vì lúc nào ông cũng có thể kể những câu truyện hay chưa từng có, chưa bao giờ được nghe. Truyện nào cũng đầy màu sắc, ly kì, hồi hộp và hấp dẫn. Nghe một lần là muốn nghe mãi. Không dứt ra được. Các câu truyện của đạo sĩ cứ kể, cứ nghe, nghe mãi, kể mãi mà không hết.

             - Mệt chết ta rồi! Lão ca, ngươi trâu bò vậy chắc chắn đạt được thành tích cao và có thể gia nhập Trúc Thiên Tông rồi. Giọng tên béo the thé phía xa xa rống lên ầm ĩ. Hắn và Thạch Thanh cùng dự thi tuyển đệ tử của Trúc Thiên Tông, tính tên béo kia khá hài hước nên cả 2 xưng huynh gọi đệ rất tự nhiên. Hắn xuất thân từ gia thế rất có điều kiện, hắn tên Mã Đại là con một - đích tôn duy nhất đời này của nhà họ Trần. Sản nghiệp gia thế nhà hắn ước chừng 2 cái gia thế tầm chung cộng lại. Được cái hắn rất tốt tính, trượng nghĩa. nhìn dáng vẻ hắn lạch bà lạch bạch chạy tới bên Thạch Thanh ai cũng cười . Hắn vừa phì phò thở hổn hển vừa cười nói:

- Lão ca, ngươi trâu bò vậy chắc chắn đạt được thành tích cao và chắc chắn có thể gia nhập Trúc Thiên Tông rồi. Ta thì chắc khó qua. Cái rừng trúc chết dẫm, báo hại ta mất mấy kiện bảo khí.

Nhìn vẻ mặt vô số tội của tên béo Thạch Thanh mắng to:

- Ngươi nghĩ khảo hạch đệ tử dễ thế sao? Gia thế ngươi giàu vậy thì lo gì 1 suất đệ tử. Ta đây ko thân thích, không gia thế như ngươi mới phải lo chứ?

- Hề hề hề. Ai chứ tài năng của lão ca ta thấy rồi( hắn vừa cười vừa xoa xoa, nhớ lại trận đánh đầu tiên giữa hắn và Thạch Thanh, tại hắn định lừa Thạch Thanh kiếm chác chút. Nhưng hắn đâu nghĩ là bị ngược đãi tả tơi.)

Bỗng 1 tiếng quát lớn làm cả bọn giật nảy mình:

- Sắp hết thời gian nên các ngươi phải nhanh tay chặt đủ số lượng Hoàng Thanh Trúc. Ai không chặt đủ được số lượng coi như bị loại

- Rất nhanh thôi, vượt qua khảo hạch này là các ngươi có thể gia nhập ngoại môn Trúc Thiên tông!

Tiếng quát to của 1 vị sư huynh nội môn giám sát khảo hạch sơ khảo của đợt này làm tất cả các thí sinh đang nghỉ giải lao chặt trúc chợt tỉnh ngộ. Vòng sơ khảo phải vượt qua rừng bách trúc và phải chặt đủ 10 cây hoàng thanh trúc mới đạt yêu cầu. Nói thì dễ nghe nhưng khi vượt qua là rừng thanh trúc với muôn vàn bẫy rập, yêu quái cấp thấp thì có đến 2/3 số thí sinh chắc chắn bị loại. 1/3 số còn lại cũng cực khổ đổ máu mới qua được rừng thanh trúc.

Phần 2 vòng thi sơ khảo là phần khó nhất, hao sức nhất. Chặt 10 cây Hoàng bách trúc. Theo như truyền thuyết kể lại thì cây Hoàng Bách Trúc này rất đặc biệt. Giống cây này có từ thời Đại Việt – cách hơn mười vạn năm. Khi trưởng thành thân cây mọc đủ 100 đốt, lá xanh, to hơn trúc thường gấp 3 lần, mọc đối so le. Thân vàng óng điểm thêm nhiều vân xanh dọc đốt cây. Loài này sinh trưởng rất chậm, nhưng thân cây cực kỳ cứng, cứng hơn cả hàn thiết thông thường. Đao thương bằng hàn thiết của cao thủ võ đạo thế tục dẫu dùng thập phần hoả hầu chém vào cây trưởng thành cũng chỉ để lại 1 vết ngấn trắng mờ mờ chứ đừng nói mấy trăm thí sinh đang thở hồng hộc, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi sau khi vượt qua phần thi vừa rồi. Kể cả lúc sức khoẻ toàn thịnh nhất chặt được 2 - 3 cây cũng không hề đơn giản. Đằng này phải chặt tới 10 cây mới miễn cưỡng đạt yêu cầu.   

- Đi thôi, lão tử ta chặt cả rừng trúc này cũng đếch sợ!

- Các sư tỷ, sư muội xinh đẹp chờ ta chặt 10 cây trúc sẽ ghé thăm nhé – tên béo hét lớn, khí thế hừng hực như con trâu đực chuẩn bị chọi nhau.

- Ha ha ha!

- Nói hay! Nói hay

- Tiểu bàn tử, ngươi là anh em huynh đệ tốt của ta...Ha ha ha. Nhiều tiếng phụ họa vang lên với tên mập. Tất cả đều cười to.  

- Ôi Long sư tỷ xinh đẹp kìa! Chợt một tiếng kêu thất thanh vang lên

- Đâu! Đâu! ...

- Vị sư tỷ mặc bộ xanh lam nhạt cạnh vị trưởng lão giống tiên nhân đó!

- Xinh quá! Nhiều tiếng cảm thán vang lên, nhiều ánh mắt hâm mộ, ngưỡng mộ, tự ti, ghen ghét hướng về thiếu nữ mặc xiêm y màu lam nhạt. Thiếu nữ cũng chỉ hờ hững, giống như rất quen thuộc với các ánh mắt quan tâm như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro