Chap 3

"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa.

"Tiểu Ngạn. Đệ thức chưa?"

Một âm giọng trầm ấm đang gọi Ngạn Nhi.

Ngạn Nhi từ từ ngồi dậy, đôi bàn chân nhỏ bé chậm chậm xỏ vào đôi hài đen nhám, tay vừa dụi dụi vừa nói: "Đệ tỉnh rồi ạ."

Ngạn Nhi vừa nói vừa mở cửa ra nói tiếp: "Chào Tiểu Dư sư huynh."

Tiểu Dư thấy Ngạn Nhi nửa tỉnh nửa ngơ, mặt nhem nhem nên cười nói: "Đệ rửa mặt đi rồi cùng ta xuống ăn sáng với mọi người trước khi luyện tập nhé."

Ngạn Nhi gật gù vài cái rồi quay vào bên trong phòng chuẩn bị, Tiểu Dư vẫn đứng bên ngoài đợi. Một lát sau, Ngạn Nhi bước ra nói: "Đệ chuẩn bị xong rồi. Chúng ta đi thôi."

Hai người bước thông thả bước xuống phòng ăn. Ngạn Nhi chỉ vừa mới đến nên vẫn còn chưa quen, nàng bước đi vẫn còn ngượng ngùng, vẫn không dám nói nhiều với Tiểu Dư. Đi một hồi cũng đến phòng ăn, ở đây đã có rất nhiều người khác đến trước, Ngạn Nhi đứng ngơ ngác nhìn mọi người đang ăn rất vui vẻ.

Tiểu Dư đưa Ngạn Nhi một đĩa thức ăn và một cái bánh bao rồi nói: "Luyện tập sẽ rất vả, đến tối mới được ăn nữa. Đệ ăn nhiều vào nha."

Ngạn nhi Tiểu Dư rồi hai tay nhận lấy, nàng lẳng lặng bước vào một góc bàn rồi từ từ nhấm nháp bánh bao.

Đột nhiên, có người vỗ vai Ngạn Nhi từ phía sau rồi nhẹ nhàng bước lên trước mặt Ngạn Nhi nói: "Đệ e thẹn cứ như con gái vậy. Tiểu Ngạn đúng không? Ta ngồi ở đây được không?"

Ngạn Nhi nhất thời chưa quen với việc có người vỗ vai lại bị nói trúng bí mật nhất thời đờ đẩng cả người.

Tiểu Dư bước nghiêm giọng nói: "A Tích! Tiểu Ngạn mới đến đây thôi, nhất thời chưa quen. Đệ đừng làm đệ ấy sợ."

A Tích hậm hừ rồi tiếp tục ăn bánh bao.

Tiểu Dư nhìn Ngạn Nhi nói: "Đây là A Tích, trong đây ấy hơi lỗ mãn nhưng là ngươi không để bụng. Tiểu Ngạn đừng sợ nha."

Ngạn Nhi nghe vậy thở dài một cái gật đầu nói: "Chào A Tích sư huynh."

A Tích không nói gì vẫn tiếp tục ăn.

Tiểu Dư vừa ăn vừa hỏi A Tích: "Đệ đã gọi được cửu vân chưa."

A Tích quay sang gắt gỏng nói: "Sao huynh cứ hỏi đệ chuyện này hoài vậy."

Tiểu Dư cười nói: "Đệ ngày càng to ra, ta sợ cửu vân của ta chứa thêm đệ không nổi thôi."

A Tích hứ một cái rồi há mồm thật to ăn hết một cái bánh bao.

Ngạn Nhi thấy hai người nói chuyện vui vẻ nên đột nhiên bật ra tiếng cười. Tiểu Dư và A Tích ngỡ ngàng khi thấy Ngạn Nhi cười rồi cũng cười theo.

Một thời gian sao đó Ngạn Nhi mỗi ngày đều nghiêm túc tu luyện cùng các sư huynh. Thấm thoát đã qua năm năm, bây giờ Ngạn Nhi cũng đã mười tám tuổi, các sư huynh vẫn chưa nhận ra Ngạn Nhi là nữ nhi.

Lúc này Ngạn Nhi đang nằm trên giường, chân gác lên chân còn lại, nhẩm một hồi thì chợt nhớ ra hôm nay là tiết Thanh Minh, là giỗ của mẫu thân nàng. Ngạn Nhi nhẹ nhàng mở cửa khẽ nhìn ngó xung quanh không có ai rồi từ từ bước ra khỏi phòng, nàng vừa đi vừa nhìn xung quanh, đi một hồi thì ra khỏi thác nước. Ngạn Nhi tiếp tục đi thêm một chút thì đến một hang động nhỏ, ở đây có rất nhiều bươm bướm, chúng đang phát ra ánh sáng mập mờ huyền ảo.

Kỳ thật, nơi đây là nơi Ngạn Nhi vô tình tìm ra trong khi tu luyện, khi muốn ở một mình nàng đều đến đây. Hôm nay lại là tiết Thanh Minh, Ngạn Nhi muốn đường đường chính chính cầu nguyện cho mẫu thân trong hình dạng nữ nhi nên nàng lại đến đây. Vừa bước vào thì thấy một con hồ ly nhỏ đang bị thương rất nặng, trường cơ thê bê bết máu lần ra xung quanh, nó nằm thoi thóp, có vẻ sắp chết.

Ngạn Nhi không nghĩ ngợi chạy đến ôm nó vào lòng mặc kệ cho máu đáng bám hết vào y phục. Ngạn Nhi cẩn thận ôm con hồ ly lên rồi nhẹ nhàng bước qua một bên rồi lại từ từ đặt nó xuống. Thấy nó đã nằm ổn định, Ngạn Nhi truyền cho nó một ít pháp lực để khôi phục lại kinh mạch, rồi nàng xé từng mảng vải trên y phục đang mặc băng bó lại vết thương.

Qua một lâu cũng đã chữa trị xong các vết thương trên cơ thể con hồ ly, nhưng có lẽ nó bị thương quá nặng nên chưa thể tỉnh lại ngay. Ngạn Nhi thấy trời cũng đã, hơn nữa con hồ ly nãy cũng đang bị thương nặng sẽ không thể tự bảo vệ mình khỏi thú hoang nên Ngạn Nhi đã quyết định ở, nàng ôm nó một cách cẩn thận vào lòng rồi ngã lưng vào mỏm đá phía sau trong hang động ngủ một chút.

Ngạn Nhi vừa ngồi ôm con hồ ly, đầu vừa nghiêng qua nghiêng lại, nghiêng một hồi trúng vào mỏm đá rồi bất giác tỉnh lại. Nàng từ từ mở mắt ra thấy trời đã gần sáng, nàng vỗ nhẹ vào con hồ ly vào cái là cho nó cũng tỉnh theo.

Con hồ ly vừa tỉnh dậy đã liền quơ móng vuốt của nó vào vài nàng một cài, máu chảy thấm ra bên ngoài y phục, rồi nó nhảy ra một bền gầm gừ khó chịu.

Ngạn Nhi nhìn nó yếu ớt như vậy cũng không giận dữ gì mà lấy trong người ra một cái bánh bao để trước mặt nó rồi cười nói: "Ta cũng không biết ngươi có hiểu ta đang nói gì không, nhưng mà đây là bánh bao, ngươi có đói thì ăn cái này nha. Bây giờ ta phải về rồi, tối đến ta sẽ ra thăm ngươi.".

Nói xong Ngạn Nhi nhanh chóng rời đi.

Con hồ ly vẫn gầm gừ nhìn nàng.

Ngạn Nhi quay về luyện tập, rồi cũng đến tối. Nàng khẽ ra khỏi phòng đến phòng ăn lấy vài cái bánh bao bỏ vào người rồi nhẹ bước ra.

Vừa vào hang động, Ngạn Nhi ngơ ngác lấy tay dụi dụi mắt, con hồ bị lại bị thương như hôm qua. Ngạn Nhi cẩn thận bước đến quan sát thấy những mảnh vẫn đang quấn trên cơ thể con hồ ly, nàng lại vừa chữa trị cho nó vừa thầm nghĩ nó đã đi đâu để bị thương đến vậy. Tối này Ngạn Nhi lại ôm con hồ ly vào trong người rồi ngã người ngủ một lát, đến sáng lại để một cái bánh bao.

Cứ như vậy suốt mười ngày liền, tối nào Ngạn Nhi cũng trị thương cho con hồ ly đó. Hôm nay, Ngạn Nhi không chịu đựng nổi nữa, nàng vừa trị thương cho nó vừa khó thầm, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống rồi hòa vào máu của con hồ ly.

Con hồ ly nữa tỉnh nửa mơ nhìn thấy Ngạn Nhi rơi nước mặt, nó kêu một tiếng rồi ngất đi. Ngạn Nhi vẫn ôm nó vào lòng ngủ một giấc, đến khi gần sáng Ngạn Nhi tỉnh lại, nàng lặng lẽ đặt con hồ ly xuống nhưng đột nhiên nó tỉnh lại, mở mắt nhìn Ngạn Nhi rồi cười ríu rít, nó đưa cái đuôi yêu ớt lên phẩy mấy cái. Ngạn Nhi nhìn nó như vậy cũng nở một nụ cười ấm áp, một lát sao Ngạn Nhi nói với con hồ ly: "Vì ngươi không biết nói chuyện nên ta cũng không biết ngươi tên gì, vậy ta gọi ngươi là A Bạch nha. Ta sẽ quay lại thăm ngươi. A Bạch, A Bạch!"

Nói xong Ngạn Nhi nhẹ nhàng bước quay về đạo quán.

Vừa về đến đạo quán thì Ngạn Nhi thấy sư phụ đang đứng trước cổng của đạo quán, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm lại, vẻ mặt trầm tư. Ngạn Nhi vừa từ từ bước đến vừa nghĩ nên giải thích sao với người, đang định mở lời thì sư phụ trầm trầm giọng nói: "Tiểu Ngạn. Năm này còn đã mười tám tuổi. Ta có một chuyện muốn nói con biết."

Ngạn Nhi thành kín đáp: "Dạ, sư phụ nói đi ạ."

Vị đạo sĩ thở dài một hơi rồi nói: "Năm xưa mẫu thân con là một tiên nhân nhưng một lần hạ phàm đã gặp và ái mộ phụ thân. Vì muốn bên cạnh phụ thân con nên đã chịu rút gân tiên, trở thành một người bình ở bên tướng quân. Ta là người đã rút gân tiên của mẫu thân con. Vì cảm động trước tấm chân tình của mẫu thân dành cho tướng quân nên ta đã hứa nếu có chuyện bất trắc ta sẽ thay họ chăm sóc cho con đến khi mười tám tuổi."

Ngạn Nhi nghe những lời này có quá nhiều khúc mắc vừa định mở lời hỏi thì vị đạo sĩ nói tiếp: "Nay con đã mười tám tuổi. Nên ta sẽ nói còn biết một chuyện. Năm năm trước, Đức Vua nghe lời suối dục của Quốc sư gán tội phản quốc cho tướng quân. Tướng quân sợ con sẽ có chuyện gì nên đã giao con cho ta. Sau đó ngài ấy quay về cam chịu hàm quan chập nhận hình phạt vạn kiếm xuyên người. Nhưng sau đó Đức vua đã thêu sống luôn toàn bộ người trong phủ của con. Sớm muộn gì con cũng sẽ biết nên hôm nay ta quyết định nói con biết. Ta nghĩ ngày đó tướng quân không muốn chiến tranh xảy ra, ảnh hưởng hưởng đến người vô tội nên đã tự mình cảm chịu."

Ngạn Nhi đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba lại trước mặt sư phụ rồi từ từ đứng lên, tay nằm chặt lại. Ngạn nhi ngẩn đầu lên nhìn sư phụ, khoé mắt đong đầy nước mắt nhưng vẫn chưa chảy xuống, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi về phía Châu Sa...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tudang