C1,2: Chỉ cần anh hạnh phúc


Tại một ngôi biệt thự đồ sộ nằm giữa lòng thành phố hoa lệ, đó chính là căn biệt thự của Mạnh Quỳnh, một đại thiếu gia giàu có, con nhà hào môn thế gia nhất cái đất Thượng Hải.

Trong phòng khách với lối thiết kế và nội thất sang trọng lúc này là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên sofa giữa thanh thiên bạch nhật.

Mạnh Quỳnh mân mê bàn tay vào nơi vòng ngực đẩy đà của một người con gái có làn da trắng mịn nõn nà như bông hoa tuyết ngày đông.

Hai thân hình nam nữ áp sát vào nhau trong tư thế ái muội, vòng tay của Lại Minh San không ngừng vuốt ve, lên xuống nơi vòm ngực nam nhân được che đậy bên trong lớp áo sơ mi đen huyền bí, từng cơ thịt săn chắc của anh đang ngày một nóng hơn khi trước mắt giờ đây là người con gái hắn yêu nhất trên đời.

Họ mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn nhau đã rất lâu. Bờ môi đỏ mọng, mềm mại như phủ mật của cô gái đang mấp máy như khiêu khích bản năn ham muốn, sự thèm khát của người đàn ông, ánh mắt nữ nhân tràn đầy đường nét gợi tình như thể đang chờ anh lao tới và gặm nhấm môi cô để thỏa lòng mong đợi.

Và sự thật là anh đã chẳng thể kìm nén được nữa, sau khi bị khiêu khích quá đà anh đã lao tới nuốt chửng bờ môi non mềm đầy hư hỏng ấy. Lại Minh San cũng nhanh chóng đáp trả, cả hai hôn nhau đến trời đất có quay cuồng thì cũng chả màn quan tâm tới.

Họ gặm nhấm bờ môi của nhau, trêu đùa hai đầu lưỡi tinh nghịch, cùng càn quét hết tất cả những dư vị ngọt ngào chứa đầy mật tình trong khoang miệng đối phương.

Khi cô gái dần dịch chuyển bàn tay nhỏ nhắn đến thắt lưng của người đàn ông, định uyển chuyển tháo nốt vật dụng vướng víu để dễ dàng thâm dò nơi thần bí nam nhân thì...

"Dạ... Thiếu gia bên ngoài có Phạm tiểu thư đến tìm."

Sự xuất hiện bất ngờ của Quản gia Ôn khiến hai con người đang chìm trong thú vui hoan tình thoáng chốc giật mình. Lại Minh San nhanh chóng rời tay khỏi thắt lưng của người đàn ông, sau đó dùng lực đẩy nhẹ Mạnh Quỳnh ra để kết thúc màn dạo chơi đang hiện hữu.

Bị quấy rối, người đàn ông tuy có chút cáu gắt nhưng vì phía sau còn có chuyện quan trọng cần giải quyết nên anh tạm gác bực dọc qua một bên.

"Mời cô ấy vào đây."

Dùng chất giọng lãnh đạm để ra lệnh cho Quản gia xong, người đàn ông liền quay lại nhìn người phụ nữ của mình với ánh mắt cưng chiều vô hạn.

"Em muốn ở đây nghe bọn anh nói chuyện hay lên phòng tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước chờ anh lên?"

Cô gái tỏ vẻ suy tư ba giây, sau đó mỉm cười thật tươi rồi mới đưa ra câu trả lời:

"Em lánh mặt sẽ tốt hơn. Lên phòng tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa và nằm chờ anh lên thưởng thức."

"Em đúng là hư hỏng! Nhưng mà em càng hư anh càng thích."

"Dạ! Em chờ đó nha, anh nhanh nhanh lên với em đó!"

"Ok em yêu!"

Nói xong anh liền hôn chụt lên môi cô gái thêm một cái rồi mới chịu để cô ta rời đi.

Anh điều chỉnh lại quần áo ngay ngắn, lúc Lại Minh San khuất dáng sau dãy cầu thang thì Quản gia Ôn cũng đưa cô gái bên ngoài vào tới.

"Mạnh Quỳnh, em tới rồi!"

Cô gái nhỏ nhẹ lên tiếng, đứng trước người đàn ông đối diện cô lại khép nép lạ thường như đang dành cho anh một sự tôn trọng tuyệt đối.

"Em ngồi đi."

Giọng anh trầm thấp vang lên, phất tay cho Quản gia Ôn lui ra ngoài sau khi ông đã rót trà cho khách xong.

Cô gái ngồi xuống sofa đối diện với người đàn ông, lúc này cô mới ngẩng thẳng mặt lên nhìn Tôn Tử Đằng.

"Anh tìm em có chuyện gì sao?"

"Chắc em cũng nghe nói về chuyện hôn ước giữa hai chúng ta rồi đúng không?"

Vốn là người không dài dòng, lại có người còn đang chờ đợi bên trên nên Mạnh Quỳnh đã nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.

Điều đó cũng không làm cô gái quá bất ngờ, vì sau khi nhận được điện thoại của anh nói muốn gặp cô bàn chút chuyện, điều mà trước nay chưa từng xảy ra thì lúc đó cô đã đoán được chuyện mà anh muốn nói là chuyện gì rồi.

"Dạ biết, em vừa nghe ba mẹ nói qua sáng nay."

"Vậy em định thế nào? Sẽ đồng ý đúng không?"

Mạnh Quỳnh lại lần nữa hỏi thẳng, nhưng câu hỏi này lại khiến cô gái nhất thời câm lặng.

Cô không biết trả lời như thế nào mới đúng. Liệu nói rằng cô cũng muốn làm vợ anh thì anh có đồng ý hay không, khi bên cạnh anh đã có người phụ nữ anh yêu. Mà người đó còn là bạn thân từ nhỏ của cô.

"Em..."

"Phi Nhung, tôi biết em có tình cảm với tôi. Nhưng tôi chỉ xem em như một người em gái. Giữa chúng ta dù là có hôn ước định sẵn nhưng suy cho cùng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được, vì người tôi yêu là tiểu San điều đó em cũng biết rõ mà. Tôi nghĩ em là một cô gái hiểu chuyện, cho nên sẽ không mù quáng đến nổi tranh giành người yêu của bạn thân mình đâu đúng không?"

Trong khi cô còn ấp úng không trả lời thì phía Mạnh Quỳnh lại lên tiếng. Lần này anh còn thẳng thừng hơn nữa khi đã nói rõ mong muốn của mình là không hề muốn hôn sự giữa anh và cô xảy ra, dù đó có là ước hẹn gì giữa hai nhà Nguyễn gia và Phạm gia. Vì trong lòng anh đã có ý trung nhân của riêng mình, Lại Minh San chính là người anh đã chọn.

Người đó đã bên cạnh anh mười năm, cô cũng bên anh mười năm. Cả ba cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên, cùng nhau chia sẻ biết bao chuyện buồn vui trong cuộc sống này. Dù là cô có thích anh trước, nhưng sau cùng thì người anh chọn vẫn không phải là cô. Vậy thì cô hà tất phải cưỡng cầu, điều đó chỉ khiến anh thêm buồn phiền mà anh buồn thì cô cũng chẳng hề vui vẻ.

Ngồi đối diện với anh bây giờ là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, nhan sắc kiều diễm, thanh khiết, cùng đôi mắt đơn thuần của thiếu nữ, vậy mà lúc này lại đang bị anh làm cho tổn thương đến cùng cực. Sau khi nghe xong những gì anh ấy nói, cô chỉ khẽ cười, là nụ cười chua xót xen lẫn đau thương.

"Em hiểu mà! Anh yên tâm, bằng mọi giá em sẽ từ chối hôn ước này. Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẵn sàng đánh đổi tất cả vì anh!"

______

C2: Kẻ đau lòng người hạnh phúc(H+)

Rời khỏi biệt thự của Mạnh Quỳnh, Phi Nhung lên xe trở về Phạm gia trong trạng thái thơ thẩn, như nột bông hoa bị rút cạn sự sống trở nên khô héo, úa tàn đến đáng thương.

Ngồi trên xe, từng dòng ký ức từ mười năm trước liên tục hiện về. Những mảnh ký ức vụn vặt có hình bóng của cô và anh khiến cô mỉm cười, và giờ đây tại giây phút đau thương này cũng chính nó làm cô rơi nước mắt.

Họ đã từng cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui vẻ, trong mắt tất cả mọi người họ là một đôi thanh mai trúc mã. Dù anh lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng điều đó trong mắt cô lại là một điểm cộng vì từ nhỏ anh đã rất ra dáng nam nhân chín chắn. Anh đối với cô lúc nào cũng ôn hòa, ấm áp khiến cô yêu anh từ lúc nào cũng không hề hay biết.

Tưởng chừng tình yêu của cô sẽ được anh đón nhận, rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. Nhưng nào ngờ, vào một ngày người con gái ấy từ đâu xuất hiện kết giao với cô trước. Cả hai nhanh chóng là một đôi bạn rất thân, cái gì cũng hợp nhau từ ăn tới uống, sở thích hay đi chơi đều có cùng một gu. Có được người bạn tốt như vậy đương nhiên cô sẽ giới thiệu cho anh cùng biết.

Nhưng rồi đó cũng là chuyện khiến cô về sau phải ân hận nhất. Vì sau vài năm đi chơi cùng nhau, vào ngày tốt nghiệp vốn dĩ cô định sẽ bày tỏ tình cảm với anh. Nhưng thật không ngờ hôm đó anh cũng tới, tay anh cầm hai bó hoa hồng. Một bó tặng cho cô, một bó tặng cho Lại Minh San, mọi chuyện sẽ không có gì nếu trên bó hoa của cô ấy không có thêm một tấm thiệp bên trong có ghi lời tỏ tình của anh.

Giữa trường học, người đàn ông cô yêu thầm vậy mà lại quỳ gối tỏ tình trước một người con gái khác. Xung quanh biết bao người tán thưởng, trầm trồ thì cô lại đứng chết lặng ở một góc.

Bao nhiêu dự định vỡ tan thành mây khói chỉ trong phút chốc. Cứ tưởng ngày ấy cô sẽ là người hạnh phúc nhất nhưng hóa ra lại không phải, lời yêu còn chưa bày tỏ thì con tim đã tổn thương đến đau thắt, nước mắt thay cho lời muốn nói. Chút tình yêu nhỏ đành gói ghém cất vào một góc nhỏ trong tim.

Cho đến hôm nay, khi cô vừa được ba mẹ báo tin rằng giữa cô và Thiếu gia nhà họ Nguyễn là Nguyễn Mạnh Quỳnh có hôn ước từ bé, đến khi cô 20 tuổi sẽ được cử hành hôn lễ theo như giao ước năm xưa thì một lần nữa cô lại nhận về đau thương, khi người đàn ông đó đã không ngại đâm thẳng vào tim cô một vết dao. Anh nói anh chỉ xem cô như em gái, người anh yêu là Lại Minh San, anh không muốn thực hiện hôn ước. Và người buộc phải dàn xếp chuyện này lại là cô.

Có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau phải từ bỏ người mình yêu để nhìn họ hạnh phúc bên người khác đâu chứ!

.....

Trong khi một cô gái bé nhỏ như Phi Nhung đang ôm trong mình nỗi đau to lớn, tự mình chịu đựng tổn thương thì tại một căn phòng khác, có hai con người lại đang chìm vào biển tình, say mê trong cuộc vui ái tình không lối thoát.

"Ưm...ư...a...Mạnh Quỳnh, anh...anh mạnh hơn chút nữa đi..."1

Nằm dưới nệm mềm mại là thân hình mảnh khảnh với đường cong bỏng mắt của Lại Minh San. Cô ta đang bị người đàn ông như mãnh hổ cưỡi trên người, nơi hạ thân đang ra sức vận động kịch liệt.

Từ khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kiều suyễn, lay động lòng người. Gương mặt thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi giờ đây đang lộ ra nét dâm đãng đến không còn chi tiết nào để diễn tả.

Cô ta cứ bắt nam nhân phía trên phải mạnh hơn, phải nhanh hơn mỗi lúc một nhịp thì mới đủ thỏa mãn dục vọng đang hừng hực dâng cao trong người. Chính sự ham muốn quá đỗi nhiệt huyết này càng khiến anh tăng thêm thích thú.

Là đàn ông ai lại chẳng muốn bạn đời, bạn tình của mình giỏi chuyện chăn gối, đôi khi làm chủ cuộc chơi, đưa tấm thân nam nhi hạ xuống kèo dưới, tăng thêm phần kích thích trong mỗi một cuộc vui hoan ái cùng nhau.

Và Lại Minh San là người đang hội tụ đủ những yếu tố đó. Sau khi cơ thể đã được đưa đến cao trào lần đầu tiên là hơi thở dồn dập phát ra cả âm thanh có thể khiến đối phương nghe thấy.

Phía trên, anh cũng giảm dần tốc độ để cô gái bé nhỏ của mình kịp lấy lại sức. Thế nhưng điều đó lại khiến Lại Minh San tuyệt không hài lòng, cô ta bắt lấy hai bàn tay đang chiếm ngự trên đôi gò bồng đào căng tròn của mình, dùng tay anh làm vật chủ để bật người ngồi dậy.

Trong tư thế quỳ gối, anh nhanh chóng dừng mọi động tác lại để nương theo kiểu dáng mới mà cô gái đang muốn.

Anh ngoan ngoãn ngã lưng xuống nệm, chấp nhận nằm dưới để người con gái ấy cởi lên thân hình cường tráng của mình. Dùng độ dẻo dai của thân thể làm chủ cuộc tình.

Cô ngồi xổm, hai chân đặt hai bên hông anh, cứ thế đi theo một đường thẳng từ trên xuống dưới, mật dịch không ngừng trào ra tạo nên những âm thanh nhạy cảm, làm đỏ mặt người nếu có ai vô tình nghe thấy.

"Ư...ưm..."

Lại Minh San vì sung sướng mà lại rên rỉ, đôi gò má mỗi lúc một thêm ửng hồng khi sự hưng phấn được dâng cao. Cô cắn nhẹ vành môi mỏng, cường độ lên xuống càng lúc càng nhanh và mạnh, ép chặt lấy vật thể to lớn của người đàn ông mà phóng túng.

Anh cũng bị Lại Minh San làm cho đê mê đầu óc, hai tay anh không ngừng xoa đắn quả đào tiên no đủ, cùng tận hưởng những giây phút tuyệt vời lên đến đỉnh cao mà người phụ nữ ấy mang tới.

Kỹ thuật trên giường của cô chính là điểm mạnh, cũng là thứ mà anh luôn quyến luyến, say mê đến không điểm dừng.

Sau một lúc chơi đùa không ngừng nghỉ, đổi hết không biết bao nhiêu tư thế thì cũng thỏa mãn được hai con người đầy dục vọng. Khi cả hai đều phóng thích được hết những tinh hoa từ nơi tư mật ra ngoài thì ai nấy đều vô cùng mệt mỏi.

"Bé cưng, có muốn đi tắm cùng anh không?"

Nghỉ ngơi một chút, anh đã đưa ra lời đề nghị nhưng lại bị Lại Minh San khéo léo từ chối.

"Em muốn nằm nghỉ thêm một chút, anh cứ vào tắm trước đi."

"Cũng được, hôm nay em làm chủ hơi nhiều nên mệt cũng phải. Vậy anh đi tắm, lát nữa nhớ vào với anh nhá!"

"Dạ!"

Cô gái nhỏ giọng trả lời, cùng nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cho đến khi người đàn ông khuất bóng sau cánh cửa phòng tắm thì nụ cười ấy mới vụt tắt.

Lại Minh San nhanh chóng ngồi dậy, cầm chiếc túi xách được đặt gần đó, mang từ bên trong ra một vỉ thuốc nhỏ. Cô ta lấy một viên bỏ vào miệng rồi lấy ly nước được để sẵn cạnh đó uống một ngụm.

Sau khi đem cất mọi thứ lại y như vị trí ban đầu thì cô mới xuống giường, lấy khăn tắm quấn quanh người sau đó bước vào phòng tắm với người đàn ông ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro