C37,38: Vợ


Tiết trời đầu mùa đông mang đến cảm giác se se lạnh khiến con người ta thật muốn nương náu mãi trong chiếc chăn tìm lấy hơi ấm.

Hơn sáu giờ sáng, mặt trời mới dần xuất đầu lộ diện ra khỏi những tảng mây trắng khổng lồ trên bầu trời phủ kín từng tầng mây.

Những ánh dương mỏng manh chiếu xuống cõi trần, len qua mọi ngóc ngách và rọi thẳng vào tấm kính trong suốt ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ tại một ngôi biệt thự tráng lệ.

Trên giường là người phụ nữ xinh đẹp như thiên thần vẫn còn đang say sưa trong giấc mộng đẹp. Có lẽ cô đang mơ thấy gì đó rất đặc biệt vì nơi phiến môi đỏ hồng tự nhiên như cánh anh đào đang cong nhẹ nhàng, tạo ra một nụ cười mỉm chi trông đáng yêu vô đối.

Sau vài giây, thân hình mảnh mai khẽ cựa mình xoay qua ôm lấy chiếc gối ôm bên cạnh, lúc này cô đột nhiên hơi nhíu nhẹ hai hàng lông mày thanh tú khi đã cảm nhận ra được điều gì đó.

Đôi mắt ngọc dần dần hé mở, theo phản xạ đầu tiên khi đón nhận ánh sáng sau khi chìm trong giấc ngủ hồi lâu là mi tâm khẽ chớp vài cái để kịp thời thích nghi.

Khi đôi đồng tử long lanh đã mở ra, đập vào mắt cô là khung cảnh trong một không gian quen thuộc, điều đó khiến cô có chút giật mình, liền vội vàng bật người ngồi dậy.

Theo phản xạ đầu tiên, cô cúi xuống nhìn lại thân thể của mình thì nhận ra trang phục vẫn còn nguyên vẹn trên người. Ngồi thẫn thơ suy nghĩ, cô mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua đã xảy ra và thắc mắc rằng tại sao cô lại lên được phòng ngủ mà không hề hay biết gì.

Cô nhớ tối qua sau khi cùng người đàn ông đó vui vẻ xong, vì quá buồn ngủ mà đã thiếp đi ngay trong khi còn chưa kịp mặc lại quần áo. Sau đó thì... đến bây giờ khi cô tỉnh dậy đã trong hoàn cảnh này.


Chẳng lẽ tối qua người đàn ông ấy đã giúp cô mặc lại quần áo, còn bế cô lên tận phòng? Mà sao cô lại ngủ say như chết vậy chứ? Bị người ta sốc tới sốc lui, bê từ chỗ này sang chỗ khác mà vẫn không hay biết gì? Hay tại anh hành động nhẹ nhàng quá, hay do cô quá mệt mà ngủ li bì đến quên trời quên đất?

Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng dưng cô gái lại ngây ngô mỉm cười khi nhớ lại những điều tuyệt vời đã xảy ra tối qua.

Cuối cùng thì cũng đến ngày cô đón nhận được hạnh phúc, thật không uổng công ôm lấy hi vọng, ẩn nhẫn chờ đợi.

"Đây không phải là mơ đâu đúng không tiểu Nhung? Mày có được tình yêu thật sự rồi đúng không?"

Cô tự độc thoại với chính mình xong thì lại bật cười, nét mặt tươi vui rạng rỡ như một cành hồng vừa khoe sắc vào buổi sớm mai, toát lên nét đẹp dạt dào sức sống.

- ---------------

Cùng lúc này dưới phòng khách, Mạnh Quỳnh đang ngồi thưởng thức cà phê sáng vừa lướt web xem tin tức trên IPad. Trông anh hôm nay cũng khác hẳn mọi ngày, nét mặt hòa nhã và thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn qua cũng có thể đoán ra được tâm trạng anh đang khá tốt.

"Chuyện lạ nhỉ? Hôm nay lại còn xem tin tức nữa à... Mà sắc mặt cũng tốt hơn mọi khi. Xem ra tối qua đi dự tiệc bên nhà vợ rất suôn sẻ nên sáng nay tâm trạng mới có vẻ phấn khởi thế này."

Diệu Ninh vừa xuống tới đã liếc mắt nhìn qua IPad trên tay người đàn ông, thì liền hoà nhã cất lời, khiến Mạnh Quỳnh phải di dời sự chú ý về phía người phụ nữ trung niên vừa ngồi đối diện.

"Con như thế không phải mới vừa lòng mẹ à? Sao lúc nào mẹ cũng châm biếm con vậy?"

"Ai bảo con cứ mãi không chịu chín chắn hơn. Đã 24 tuổi rồi mà tính tình vẫn không trầm ổn được, lúc nào cũng háo thắng, chả biết lo nghĩ gì cho tương lai."

Thái độ Diệu Ninh bất mãn rõ ràng, bà tự rót một ly trà sau đó đưa lên môi thưởng thức hương vị đậm đà của loại trà thượng hạng mang tới.


"Thế từ giờ mẹ không cần phải lo nữa. Vì từ ngày mai con sẽ tự lập nghiệp, không phụ thuộc vào ba mẹ nữa."

Mạnh Quỳnh đặt chiếc IPad lên bàn, sau đó cũng nâng tách cà phê lên môi, từ từ thưởng thức.

"Con không đến Tập đoàn phụ giúp ba một tay nữa à? Ở nhà đã có cơ ngơi sẵn, tại sao không tiếp quản mà lại gầy dựng cái khác?"

"Vì con không thích thế thôi. Con sẽ chứng minh thực lực của mình cho ba mẹ thấy, còn chuyện Tập đoàn Thái Tuế thì con vẫn sẽ tới lui phụ giúp ba một tay, chuyện đó mẹ không cần phải lo."

Diệu Ninh hơi nhíu mày nhìn cậu con trai quý tử của mình, bà đang cảm thấy bất ngờ vì đột nhiên anh lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng lẽ con của bà cũng dễ dạy bảo thế sao?

Không gian chợt rơi vào yên tĩnh thì từ phía cầu thang đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người con gái đang hối hả chạy xuống, cô không kịp nhìn trước sau, trái phải mà đã vội vàng hướng đến phòng bếp, nhanh chân bước vội.

"Vợ."

Một tiếng "vợ" bất ngờ vang lên từ tuyến giọng trầm ổn của người đàn ông, khiến cả hai người phụ nữ đều cùng lúc sửng sờ đến đứng hình vài giây.

Phi Nhung đột ngột dừng bước, tim bất giác đập mạnh từng nhịp như muốn nhảy cẩn ra ngoài, khi cô vừa nghe thấy cái gì mà "vợ", là anh đang gọi cô hay sao? Hay cô đã nghe nhầm?

Đến cả Diệu Ninh cũng đang không tin vào tai mình mà cứ tròn xoe hai mắt nhìn người đàn ông đối diện, tập trung lắng nghe xem Mạnh Quỳnh sẽ nói gì tiếp theo.

"Anh đang gọi em đó tiểu Nhung, còn không mau qua đây đi, đứng ngay ra đó làm gì?"

Lúc này thì cả hai người phụ nữ mới tin là tai mình không có nghe nhầm. Diệu Ninh liền khẽ cười hài lòng, còn cô gái cũng mím nhẹ môi mỏng mỉm cười, sau đó quay lưng bước về phía anh và mẹ chồng.

"Dạ con chào mẹ! Dạ anh gọi em ạ!"

Cô lễ phép cúi đầu chào Diệu Ninh rồi quay sang người đàn ông cũng hơi cúi đầu, nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Em đi đâu mà hớt ha hớt hãi vậy? Mẹ với anh ngồi đây mà cũng không nhìn thấy."

"Dạ em xin lỗi, tại sáng nay em ngủ quên nên mới gấp gáp đi xuống bếp định nấu bữa sáng cho anh với mẹ. Do vội quá mới không chú ý đến mẹ với anh đang ngồi ở đây."

Phi Nhung lí nhí trả lời, cô còn đang lo không biết có làm anh nổi giận hay không thì nơi bàn tay bất ngờ bị ai đó nắm lấy, kéo cô ngồi xuống sofa, mà người đó lại không ai khác ngoài anh.

"Từ giờ không cần phải nấu nữa, cứ giao lại cho giúp việc họ làm. Lát nữa ăn sáng xong em theo anh ra ngoài mua thêm ít quần áo, trang sức để tối nay dự tiệc."

Giọng anh nhẹ nhàng tựa như cánh hồng tung bay trong gió khiến Phi Nhung như muốn rụng tim tới nơi, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện ngọt ngào như thế với cô, trái tim nhỏ bé của thiếu nữ thật chẳng thể nào chịu nổi nữa rồi.

"Dạ được, anh nói gì em cũng nghe. Nhưng mà dự tiệc gì, ở đâu vậy anh?"

"Ở tại đây! Là tiệc gì thì tối nay em sẽ biết."

______

C38: Tiệc cẩu lương

Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh nắng vàng óng ả chợt tắt khi một ngày dài đã kết thúc, thì trong khuôn viên rộng rải tại biệt thự Winner cũng được thắp sáng bởi những ánh sáng lấp lánh từ đèn trang trí giăng khắp trên từng tán cây, lẫn con đường dẫn vào trong ngôi biệt thự nguy nga.

Hôm nay không khí tại đây chợt trở nên nhộn nhịp, tươi vui và ấm áp hơn hẳn.

Giữa trung tâm phòng khách, một bàn tiệc được bày trí rất nhiều món ngon, đủ mọi sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, đúng chất bữa ăn của một bậc thượng lưu.

Trên bàn ăn có hoa, có rượu, xung quanh bao bọc bởi ánh đèn chùm lập lòe ánh sáng trên trần nhà, tạo nên một không gian lãng mạn như bữa ăn của một đôi tình nhân trong lần đầu hẹn hò.

Lúc này, từ bên ngoài lần lượt có hai chiếc ô tô cùng lúc đỗ đến, dừng vào đúng vị trí để xe trong khuôn viên. Từng cánh cửa xe được mở ra, người bước xuống là Tiêu Đài, anh lịch lãm trong bộ quần âu phối với áo sơ mi trắng, đi cùng là giày da thời thượng, tôn lên khí chất của một quý ông sang trọng.

Người đến cùng lúc với anh chính là Thoại An, người anh em kết nghĩa được cho là tri kỷ hơn mười năm qua.

Khác hẳn với Tiêu Đài khi anh chọn phong cách thoải mái, đậm chất phong lưu lãng tử với outfit là quần jean phối với áo phông đơn giản, kết hợp thêm chiếc áo khoác jean và giầy thể thao càng toát lên nét cá tính, đi cùng vài phụ kiện kiểu cách tinh xảo, trông anh chẳng khác một đại thiếu gia hào sảng, rộng rãi trong vấn đề tiền nong các thứ.

"Dạo này tôi có lộc ăn uống quá nhỉ!"

Tiêu Đài đứng tựa lưng vào đầu xe ô tô, một tay thong thả đút vào túi quần, nhìn anh bạn của mình vừa cong môi cười vừa buông lời bong đùa.

"Còn chưa biết có nuốt trôi hay không đây. Nhưng mà cơ ngơi của em cậu cũng không tệ nhỉ, quả là không hổ danh gia đình tài phiệt nhất đất Thượng Hải."

Thoại An cũng cho hai tay vào túi quần, vừa đảo mắt quan sát tổng thể diện tịch tại nơi này và điểm cuối cùng là khuôn mặt điển trai của Tiêu Đài, trên môi thoáng hiện lên nụ cười bỡn cợt.

"Phạm gia của cậu và Nguyễn thị của tôi cũng đâu phải dạng vừa. Hà tất phải tự hạ thấp chính mình mà đưa kẻ khác lên cao chứ."

Người đàn ông dửng dưng đáp nhẹ. Thái độ của anh khiến Thoại An có chút ngỡ ngàng.

Dẫu sao thì giữa hai tên họ Nguyễn này cũng là dòng họ, mang cùng dòng máu của gia tộc Nguyễn gia nhưng sao mối quan hệ của cả hai lại có vẻ không được tốt cho lắm.

"Hình như cậu với cái tên họ Nguyễn kia không hợp nhau đúng không? Sao anh em mà cứ như chó với mèo vậy?"

"Tính khí trái ngược nhau đương nhiên là không hợp. Tôi không thích loại người bắt nạt phụ nữ."

Tiêu Đài dửng dưng bỏ lại một câu trả lời, sau đó bước đến khoác tay qua vai người anh em của mình.

"Vào trong thôi, tôi đói rồi."

Nói rồi hai người đàn ông cùng song hành bước vào biệt thự, nơi có một bàn tiệc đang chờ đón bọn họ.

Vừa đặt chân vào phòng khách họ đã nhìn thấy người đàn ông ấy nghiêm nghị ngồi ngay ngắn tại vị trí ngay đầu bàn ăn, trước mặt là ly rượu đang được uống dang dở.


"Anh họ, anh vợ! Tới rồi thì ngồi xuống đi. Bữa tiệc này chỉ có người nhà chúng ta thôi."

Mạnh Quỳnh điềm đạm lên tiếng, vẫn là thái độ tồn tại một chút ngông cuồng như mọi khi.

Hai người đàn ông còn lại cũng không nói gì mà tùy ý ngồi vào bàn tiệc. Ba con người, mặt đối mặt nhưng trong lòng lại âm thầm che thành hai phe phái khác nhau.

"Tiểu Điệp, lên mời Thiếu phu nhân xuống ăn tối."

Mạnh Quỳnh lại cất giọng ra lệnh cho tiểu Điệp đang đứng hầu phía sau.

"Không cần đâu, em xuống tới rồi đây."

Tiểu Điệp còn chưa kịp đi thì từ phía cầu thang chợt vang lên giọng điệu trong trẻo, thanh khiết của một người con gái, khiến tất cả mọi người đều vô thức nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh ấy.

Ánh mắt nam nhân đều trở nên si mê khi nhìn thấy Phi Nhung lộng lẫy trong chiếc váy body cúp ngực màu đỏ, có tà váy xẻ cao lên tận cặp đùi trắng mịn, trên người cô đi kèm không ít trang sức sang trọng, gương mặt xinh như thiên thần nay lại càng trở nên hấp dẫn khi được trang điểm một cách chỉn chu.

Thoại An lần đầu tiên nhìn thấy em gái mình xinh đẹp đến thế này nên cũng không tránh khỏi nét ngỡ ngàng.

Tiêu Đài thì dường như đã hoàn toàn bị nét đẹp của cô thu hút, ánh mắt anh nhìn người con gái phía trước tràn đầy thâm tình.

Riêng Mạnh Quỳnh chỉ nhìn cô một vài giây sau đó đã quay đầu trở lại, trên môi thoáng hiện lên nụ cười đắc ý. Anh đang tự cảm thấy kiêu hãnh vì người phụ nữ của anh là một người có thể khiến tất cả các nam nhân khác thèm thuồng nhưng lại không được đưa tay chạm vào.

Cái cảm giác chỉ được nhìn mà không chiếm đoạt được thật sự rất thú vị, và anh đã thành công có được cảm giác ấy.

"Sao...sao mấy anh nhìn em dữ vậy? Mặt em có dính gì hả?"

"Không phải mặt em dính gì mà là vợ của anh hôm nay quá đổi xinh đẹp nên hai anh mới say đắm thế ấy chứ."

Phi Nhung vừa hỏi xong thì Mạnh Quỳnh đã lập tức đưa ra câu trả lời, sau đó anh còn đứng dậy đích thân kéo ghế cho cô ngồi ngay bên cạnh mình.

Trên môi người phụ nữ liền hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Còn phía Tiêu Đài vài Thoại An đã bị một màn ngọt ngào như đường mật của hai người họ làm cho sửng sờ.

Mới hôm qua còn cô cô, tôi tôi. Thái độ lạnh nhạt, đối xử như người dưng. Vậy mà mới qua một ngày một đêm, mọi chuyện đã đi theo chiều hướng khác.

Trong lúc này, cả Tiêu Đài và Thoại An đều đang có chung một suy nghĩ rằng. Họ không biết người đàn ông quỷ quyệt này lại định bày ra trò gì, và bữa tiệc này thứ họ được ăn là sơn hào hải vị, cực phẩm nhân gian hay thứ mà cẩu độc thân như bọn họ cực ghét, là cơm tró tẩn đến ngập mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro