C73,74: Người đặc biệt
Giọng nói truyền tới là của một thiếu nữ vừa mở cửa bước vào phòng, khiến Mạnh Quỳnh có chút giật mình.
Lúa anh quay qua nhìn thì thấy quả thật là một cô gái với vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt, đáng yêu đang mang trên tay một bát cháo còn nghi ngút khói thơm của thức ăn đang bước vào.
Cô gái nhìn anh mỉm cười hòa nhã nhưng trên môi người đàn ông vẫn cứ hờ hững chẳng hở kẽ môi dành lại một nụ cười cho cô dù chỉ là đáp lễ. Chỉ có ánh mắt thôi không còn lạnh lùng như mọi khi hay nhìn người khác nữa, vì đây có lẽ là người đã giúp đỡ anh vào đêm qua lúc anh mê man bất tỉnh giữa đường.
Lúc đầu anh còn đang nghĩ thầm rằng đây có lẽ nào là phòng của Phi Nhung hay không? Nhưng giờ thì anh đã rõ, người quan tâm đến sự sống chết của anh không phải là người anh mong đợi mà lại là một người dưng hoàn toàn xa lạ.
"Cô là người đưa tôi về đây tối qua sao?"
Tuyến giọng của người đàn ông khe khẽ vang lên, tuy có phần lạnh lùng nhưng cô gái ấy vẫn không quan tâm cho lắm. Vì cô thường xuyên đọc những quyển tiểu thuyết ngôn tình, nếu so những nam chính trong chuyện với người đàn ông này thì lại chẳng khác gì mấy. Không những cô không thấy khó chịu mà ngược lại còn rất thích thú.
Thiếu nữ tuổi đời còn non dại hay mộng mơ cũng là điều dễ hiểu.
"Một mình em thì không thể đưa anh về được đây đâu. Tối qua lúc em với anh hai đang trên đường đi làm về thì tình cờ nhìn thấy anh ngất xỉu bên đường, xung quanh lại không có ai nên em với anh hai mới đưa anh về đây á."
Cô gái đặt bát cháo lên bàn, sau đó đứng đối diện với người đàn ông, hồn nhiên trả lời câu hỏi của anh.
Nhưng nghe xong, anh lại chẳng phản ứng gì quá đặc biệt cũng chẳng nói gì mà lại đặt chân xuống khỏi giường, vừa định đứng dậy thì đột nhiên lại cảm thấy choáng váng khiến anh mất thăng bằng, phải lần nữa ngồi trở lại giường ngủ.
"Em thấy sức khỏe của anh còn yếu lắm, anh định đi đâu sao?"
"Quần áo của tôi đâu?"
Nghe câu hỏi một đằng nhưng anh lại trả lời một nẻo. Thấy vậy cô gái cũng không dài dòng liền trả lời lại:
"Thì anh nằm ngoài mưa, quần áo ướt hết cả rồi nên lúc về đây anh hai của em đã thay ra cho anh. Thứ anh đang mặc trên người là quần áo của anh hai em, tuy không được cao cấp như đồ của anh nhưng ít ra vẫn giữ ấm được cơ thể. Còn đây là phòng của em, do phòng anh hai nhỏ với chật chội còn bừa bộn nữa nên mới cho anh vào phòng em ở tạm."
"À còn nữa..."
Đột nhiên nét mặt cô gái như vừa nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, nói được một nửa cô liền quay lưng đi đến chiếc tủ nhỏ cạnh tủ quần áo lấy ra một tấm thẻ tín dụng màu đen, và chiếc điện thoại đi đến đưa cho người đàn ông.
"Trả lại cho anh nè! Lúc thay quần áo, anh hai em chỉ thấy có mỗi hai thứ này thôi, chúng tôi không có lấy cái gì của anh đâu."
Lúc này trên môi Mạnh Quỳnh mới khẽ hé lộ ra một nụ cười, nhưng chỉ thoáng qua một hai giây sau đó lại thu về.
Anh nhận lấy hai món đồ trong tay cô gái, sau đó mới mở lời:
"Tôi đã nghĩ gì đâu mà cô phải giải thích."
"Em chỉ sợ anh hiểu lầm thôi. Tuy nhà em nghèo thật nhưng đạo đức của con người thì không có nghèo nàn đâu. Giúp người cũng không cần đền đáp, cho nên anh đừng có nghĩ đến chuyện cảm ơn bằng tiền bạc gì cả, ở đây không có ai nhận đâu."
"Sao cô biết tôi sẽ dùng tiền để cảm ơn cô?"
"Ờ thì...Trông anh ăn mặc sang trọng, lại còn dùng điện thoại đắt tiền dĩ nhiên là người giàu có rồi, mà mấy cảnh như thế này giống trong tiểu thuyết ngôn tình á, cho nên em nghĩ là anh sẽ như thế. "
Cô gái ngập ngừng, đôi gò má có chút ửng hồng vì ngại. Điều đó vô tình lại khiến người đàn ông lại hơi mỉm cười.
"Cách nói chuyện của cô rất giống với một người."
"Giống như vợ của anh hả?"
Mạnh Quỳnh thoáng bất ngờ khi nghe câu hỏi hết sức thẳng thắn của cô gái.
Mới gặp chưa bao lâu, nói chuyện còn chưa được mấy câu mà sao cô lại biết anh là người đã có vợ cơ chứ?
"Sao cô biết?"
"Em đoán bừa thôi à! Tại tối qua lúc cầm điện thoại của anh vô tình màn hình lại sáng lên nên nhìn thấy ảnh nền là hình cưới của anh, trên ngón áp út của anh còn đeo nhẫn nữa kìa. Với lại tối qua trong lúc sốt cao, anh mê man không tỉnh cứ gọi mãi tên một cô gái. Cho nên em nghĩ rằng người đó rất đặc biệt với anh, mà đã là người đặc biệt thì lúc nào cũng đứng ở vị trí thứ nhất trong lòng, cũng là người mà anh sẽ nhắc đến đầu tiên khi thấy có gì đó trùng hợp với người ấy."
"Hì, anh đừng trách em nói nhiều nha! Tại em nghĩ sao thì nói vậy thôi à! Có gì không đúng thì anh bỏ qua cho em nha."
Nói xong cô gái cười ái ngại, cũng biết rõ bản thân nói nhiều nên hi vọng anh không chấp nhất.
"Không! Những gì cô nói đều rất đúng, cách nói chuyện của cô rất giống với vợ của tôi."
Nói đến ba từ "vợ của tôi" Mạnh Quỳnh chợt cảm thấy ngượng miệng. Vì người đó bây giờ thật chất đâu phải là vợ của anh nữa, tình yêu nơi cô ấy nay đã trao cho người khác mất rồi.
Không gian trong phòng chợt yên tĩnh sau câu nói của người đàn ông. Khoảng vài giây sau, cô gái cũng không hỏi gì thêm khi thấy sắc mặt của Mạnh Quỳnh đã chùn xuống khi nhắc đến vợ anh. Cô lẳng lặng mang bát cháo đến đưa cho anh, sau đó mới nhỏ giọng cất lời:
"Anh ăn đi rồi uống thuốc, anh vẫn còn sốt cao lắm á nên tạm thời chưa rời đi được đâu."
Không gian lại im lặng, sau vài giây thì anh mới nhận lấy bát cháo trong tay cô gái.
"Cảm ơn!"
Sau đó anh bắt đầu ăn, còn cô thì đứng đó nhìn người đàn ông ấy từ tốn thưởng thức bát cháo do chính tay cô nấu bằng nét mặt vui vẻ. Vì cô đang rất tự tin vào tài nấu ăn của mình bảo đảm sẽ làm nam nhân này hài lòng.
"Cô tên gì? Giỏi tiếng Trung như vậy, chắc cũng là người Trung Hoa đúng không?"
"Dạ, em tiên Mộng Thiên Chúc. Còn anh hai em là Mộng Thiên Ân, hai người bọn em đều là người Trung Hoa, do có một số chuyện gia đình nên em với anh hai mới sang đây sinh sống cũng được hơn ba năm rồi."
"Vậy à!"
Mạnh Quỳnh cũng không thích hỏi quá nhiều về chuyện cá nhân của người khác nên lúc này căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, mãi một lúc sau thì Mộng Thiên Chúc mới hỏi nhỏ anh một câu:
"À mà... Sao anh lại nằm bất tỉnh trước cửa nhà của Bạch tổng vậy?"
____
C74: Lần nữa tìm lại tình yêu
Vốn đã đang miễn cưỡng ăn, vì miệng nhạt nuốt không trôi thì sau khi nghe xong câu hỏi của Mộng Thiên Chúc, người đàn ông liền nhíu mày vì thắc mắc, anh buông muỗng xuống và đặt lại bát cháo lên tủ đầu giường.
Thấy anh tự dưng lại nghỉ ăn, nét mặt cô gái liền trở nên ngây ngô khó hiểu, vốn định hỏi tại sao thì người đàn ông đã lên tiếng trước.
"Cô quen biết tiểu Nhung sao?"
"Tiểu Nhung mà anh nói là Phạmtổng đó hả?"
"Ý tôi là cô quen chủ nhân của căn nhà đó hay sao?"
Anh đột nhiên lại trở nên sốt sắng làm Mộng Thiên Chúc cứ lơ tơ mơ ra không hiểu gì nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Đúng là có quen, thậm chí còn khá thân thiết nữa. Vì trước đây lúc gia đình em khó khăn chị ấy hay giúp đỡ bọn em lắm. Không chỉ vậy mà chị Nhung còn đưa anh hai em vào làm trong công ty của chị ấy nữa. Nhờ vậy mà cuộc sống của em với anh hai mới khá hơn."
"Vậy cô biết gì về gia đình của cô ấy không?"
Mạnh Quỳnh lại gấp gáp hỏi tiếp khiến Mộng Thiên Chúc chợt trở nên dè dặt khi không hiểu sao người đàn ông này lại muốn biết về gia đình của Phi Nhung, cô hàng xóm tốt bụng của anh em nhà cô.
"Nhưng sao anh lại hỏi về gia đình của chị ấy? Ơ mà khoan đã. Tiểu Nhung... Phạm Phi Nhung...Chẳng lẽ anh là... Không lẽ nào... Không không, chắc chỉ là trùng hợp thôi."
"Này, cô đang lẩm bẩm gì vậy? Tôi hỏi sao cô không trả lời?"
Anh cau mày, thật sự anh đã rất nôn nóng muốn biết về cuộc sống hiện tại của người con gái ấy.
Anh muốn biết cô và Tiêu Đài kết hôn khi nào? Sao lại giấu giếm cả nhà họ Nguyễn, hai người họ có con từ bao giờ và cô có được sống hạnh phúc hay không? Đó là tất cả những gì anh muốn biết kể từ khi nhìn thấy Tiêu Đài và Phi Nhung sống chung một nhà.
Giờ có người có thể giúp anh giải đáp những thắc mắc ấy thì không thể nào không nóng lòng cho được.
"À không có gì. Nhưng mà sao anh lại muốn biết về gia đình của chị ấy? Anh còn chưa trả lời em mà."
"Vì cô ấy là vợ của tôi. Là người đặc biệt trong lòng tôi mà cô đã nói."
Câu trả lời của người đàn ông lập tức khiến Mộng Thiên Chúc ngây ra, cô còn cho rằng chỉ là trùng hợp tên giống với tên thôi nhưng không ngờ lại là sự thật.
"Nhưng mà..."
"Thật ra cô ấy đã muốn ly hôn với tôi từ ba năm trước, nhưng vì quá yêu nên tôi mới không chịu ký vào đơn ly hôn. Trong chuyện đó cô ấy không có lỗi, mà lỗi lầm đều do tôi mà ra. Tôi đã từng tổn thương cô ấy rất nhiều nên cô ấy mới rời xa tôi, đến khi kịp thời nhận ra thì đã thật sự đánh mất người con gái mình yêu. Tôi đã đi tìm cô ấy suốt ba năm qua chỉ để nói hai từ xin lỗi và cầu mong được bù đắp lỗi lầm, nhưng giờ thì cô ấy đã có gia đình riêng của mình rồi. Nên tôi chỉ muốn biết cuộc sống của cô ấy như thế nào mà thôi. Cô có thể nói cho tôi biết được không? Coi như tôi xin cô."
Chỉ có khi nhắc đến cô thì người đàn ông này mới trở nên kích động như thế, từ một kẻ lạnh lùng, vô cảm thoáng chốc trở thành một nam nhân với nội tâm sâu sắc chứa đầy khổ sở.
Trong mắt Mộng Thiên Chúc lúc này Mạnh Quỳnh lại là một người đàn ông chung tình. Cô đã bị những lời nói của anh làm cho cảm động đến hai mắt đỏ hoe.
"Nếu sự thật là như vậy thì anh thật đáng thương."
"Vậy cô nói cho tôi biết đi được không? Những năm qua cô ấy sống như thế nào? Có tốt không, có hạnh phúc không? Chồng của cô ấy có yêu thương cô ấy hay không?"
Quá nhiều câu hỏi cùng lúc dồn tới khiến Mộng Thiên Chúc không biết phải trả lời câu nào trước, nhưng cô lại chăm chú vào câu hỏi sau cùng, khi nghe Mạnh Quỳnh nhắc đến chồng của Phi Nhung.
"Anh nói chồng của chị ấy, người đó là ai?"
Mạnh Quỳnh lập tức cau mày và nhanh chóng trả lời ngay:
"Thì là người đàn ông sống cùng với cô ấy."
"Người đó chị Nhung nói chỉ là anh trai của chị ấy thôi mà."
Nét mặt của người đàn ông như thể đang có một ánh sáng lóe lên giữa lúc tăm tối nhất trong cuộc đời, anh lại gấp gáp hỏi tiếp:
"Vậy còn đứa bé gái đáng yêu đó?"
"Là con của chị ấy. Bé đó tên là Phạm Nhược Lam. Thật ra khi mới gặp bé tiểu Lam em cứ nghe bé gọi anh Nguyễn là ba mãi thôi, nên cũng nghĩ họ là một gia đình ba người. Nhưng sau này em lại thắc mắc sao bé tiểu Lam họ Phạm còn ba của bé lại là họ Nguyễn thì chị Nhung mới nói thật cho em biết anh Nguyễn chỉ là ba nuôi của bé tiểu Lam thôi. Còn chị ấy thì xem anh Nguyễn như một người anh trai. Thật ra em cũng không hiểu rõ rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng chị ấy nói vậy thì em nghe vậy thôi chứ cũng không dám hỏi gì thêm."
Người đàn ông như bừng tỉnh sau chuỗi ngày mụ mị đầu óc. Anh đang trách chính bản thân mình sao lại trở nên ủy lụy mà không đi tìm hiểu sự thật cho rõ ràng, trong khi còn quá nhiều uẩn khúc bên trong.
Tay của Tiêu Đài không hề đeo nhẫn cưới. Giữa anh và cô trên giấy tờ vẫn còn là vợ chồng hợp pháp thì sao có thể đăng ký kết hôn với một người khác. Quá nhiều vấn đề rành rành ngay trước mắt vậy mà anh lại ngu ngốc không nghĩ tới, mà chưa gì đã trở nên tiêu cực, còn vùi đầu vào men rượu biến đầu óc trở nên mụ mị không còn suy nghĩ được chuyện gì.
Giờ đây anh đã biết được tất cả, ngõ cụt như được khai sáng ra một hướng đi mới. Chứng tỏ rằng anh vẫn còn có cơ hội tìm lại được tình yêu của đời mình thêm một lần nữa.
Ngay lúc này, nét mặt của người đàn ông tuyệt không thể giấu đi nét vui mừng đang hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Và cũng là lúc Mộng Thiên Chúc được nhìn thấy nụ cười thật sự trên môi anh.
Có lẽ đối với nam nhân này bây giờ thì cô đã giúp được anh một chuyện gì đó rất lớn lao và quan trọng.
"Thiên Chúc, cảm ơn cô! Thật lòng cảm ơn cô rất nhiều. Nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, cô giúp tôi lấy lại quần áo của mình nha."
"Ờ được, anh chờ một chút để em ra ngoài mang vào cho."
Nói rồi cô gái liền nhanh chóng đi lấy quần áo cho Mạnh Quỳnh. Vì cô biết được rằng bây giờ dù như thế nào thì anh cũng phải đi, đi để tìm lại tình yêu và hạnh phúc của đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro