Leonard Christopher
Nhà báo Linda Loyd đã viết trên tờ Inquirer ở Philadelphia rằng: “Leonard Christopher đã không có sự phản ứng rõ ràng nào, nhưng vị luật sư bào chữa cho hắn đã lắc đầu tỏ vẻ không bằng lòng với phán quyết của tòa. Mặc dù công tố viên đã yêu cầu bản án tử hình nhưng tòa đã quyết định xử Leonard án chung thân. Leonard cho rằng, anh ta đã bị các cô gái điếm "chơi xỏ" và họ đã bị cảnh sát mua chuộc để ra làm nhân chứng chống lại anh ta. Ngoài câu nói hết sức kỳ quặc với người chủ, Leonard chẳng thú nhận gì cả. Luật sư McMahon nói rằng: “Kẻ giết người thật sự có thể vẫn sống tự do”. Phải chăng ông ta đã đúng?
Vào 8h30 sáng ngày 26/8/1985, các nhân viên nhà ga xe lửa Septa ở thành phố Frankford, thuộc tiểu bang Pennsylvania đã phát hiện xác chết của một phụ nữ được đặt nằm giữa các đống tà vẹt trong bãi chứa vật liệu của nhà ga.Nạn nhân trong tình trạng bán khỏa thân, hai chân dang rộng và chiếc áo được kéo lên để lộ nguyên bộ ngực.
Ngày hôm sau, các nhà điều tra đã xác định được nạn nhân là bà Helen Patent, 52 tuổi, sống ở Parkland, Pennsylvania, một tỉnh gần hạt Bucks. Sau khi tiến hành các xét nghiệm pháp y, cảnh sát khẳng định nạn nhân bị đâm nhiều lần dẫn đến cái chết. Helen Patent bị hãm hiếp và chết vì 47 nhát dao đâm vào đầu và ngực, thậm chí còn có một vết cắt rất sâu ở vùng bụng đến nỗi người ta có thể nhìn thấy các bộ phận bên trong.
Người chồng cũ của bà Helen, Kermit Patent, khai với cảnh sát rằng, ông nhìn thấy bà ta lần cuối tại nhà riêng vào ngày 19/08. Kermit được đưa tới để nhận diện xác chết và khẳng định đó chính là bà Helen. Dù họ không còn là vợ chồng nữa, hai người vẫn sống chung trong căn nhà ở hạt Bucks nhưng vợ ông đã bỏ đi một tuần trước đó và không nói là đi đâu. Đối với ông, điều này không có gì là bất thường vì sống chung nhà nhưng hai người mạnh ai nấy sống, không quan tâm đến chuyện riêng tư của nhau.
Cảnh sát chưa xác định được động cơ của vụ giết người nhưng họ phỏng đoán rằng thủ phạm muốn giết bà Helen để bịt đầu mối. Theo các bản tin trên báo chí, bà Helen thường đến các quán rượu trong khu vực và rất có thể tại đó, bà đã gặp một người lạ, bị hắn hãm hiếp và giết chết. Các tờ báo không đề cập đến khả năng nạn nhân hành nghề mại dâm nhưng khi mọi chuyện từ từ được tiết lộ điều này được xem là rất có thể. Trong khoảng một năm rưỡi sau đó, có thêm ba nạn nhân nữa được tìm thấy và các nhà điều tra cho rằng thủ phạm của ba vụ trên cũng chính là kẻ đã giết chết Helen. Một tờ báo địa phương đã đặt tên cho kẻ sát nhân bí ẩn này là “The Frankford Slasher”.
Vào sáng sớm ngày 03/01/1986, lại một nạn nhân nữa được tìm thấy. Bà Anna Carroll, 68 tuổi, sống trong một khu ngoại ô của Philadelphia, trong tòa chung cư số 1400 phố Ritner. Cánh cửa căn hộ của nạn nhân đã để mở trong ngày mùa đông lạnh giá đó. Bà Anna nằm chết trên sàn của phòng ngủ. Nạn nhân trần truồng từ lưng quần trở xuống, bị đâm sáu nhát dao vào lưng với một vết cắt rất sâu từ ngực tới quá rốn. Có vẻ như tên giết người có ý định mổ bụng xác chết. Một con dao làm bếp được để bên cạnh nạn nhân.
Mặc dù hiện trường vụ án này cách nơi Helen được tìm thấy hơn 15km nhưng khoảng thời gian ngắn giữa hai vụ và tình trạng tương tự của hai xác chết cùng với thời điểm xảy ra án mạng - cả hai đều xảy ra buổi tối - đã khiến nhà chức trách xét đến khả năng rằng hai nạn nhân này có thể bị giết chết bởi một hung thủ. Anna Carroll cũng được nhìn thấy trong các quán rượu ở Frankford và nạn nhân kế tiếp bị giết chết gần một năm sau trong ngày Giáng sinh cũng được nhìn thấy trong các quán rượu này.
Thật sự thì cả ba phụ nữ này đều được nhìn thấy tại Goldie, quán rượu nổi tiếng ở số 5200 phố Frankford. Quán rượu này nằm gần một trạm xe lửa. Susan Olszef, 64 tuổi, được tìm thấy nằm chết trong nhà riêng và cũng bị đâm sáu nhát ở lưng. Nạn nhân sống trên đường Richmond Street, cách xa hiện trường của vụ giết người đầu tiên khoảng 12km.
Frankford là hạt có nhiều người cao tuổi và nổi tiếng là nơi lưu diễn thường xuyên của các đoàn xiếc vào mỗi khi đông đến. Hạt Frankford bảo trợ cho một giàn nhạc giao hưởng và một đội bóng bầu dục (sau này trở thành Philadelphia Eagles). Loại xe lửa ET xuất hiện tại nơi đây vào năm 1922, mang lại sự thịnh vượng và nhiều ngành kỹ nghệ cho thành phố này. Tuy nhiên đến năm 1980, Frankford đã trở thành một nơi đầy rẫy gái điếm, tội ác, nghiện hút và những nhà tiểu thương phải đứng bên bờ vực phá sản.
Cuộc sống về đêm nơi đây rất nhộn nhịp, và chính điều đó khiến cuộc điều tra giết người trở nên khó khăn hơn. Mặt khác, cảnh sát vẫn chưa khẳng định được các vụ giết người này có liên hệ với nhau bởi thực tế, chúng đã xảy ra trong các khu vực khác nhau của thành phố. Và hơn nữa họ không có các đầu mối quan trọng để xâu chuỗi 3 vụ giết người này thành một.
Những điều người ta lo lắng đã xảy ra. Khoảng 7h30 ngày 08/01/1987, cảnh sát đã tìm thấy nạn nhân thứ tư. Jeanne Durkin là một phụ nữ vô gia cư, thường hay ngủ bụi ngay trước cửa một lò bánh mì cũ, cạnh quán rượu Goldie hai dãy nhà. Jeanne bị đâm vào ngực, mông, lưng và cũng bị rạch một đường rất sâu ngang bụng, tổng cộng có 76 nhát dao. Kết quả giám định pháp y khẳng định, nạn nhân cũng bị hãm hiếp.
Ngay sau vụ Jeanne bị sát hại, nhiều tờ báo bắt đầu gây áp lực, yêu cầu cảnh sát điều tra tích cực hơn để làm sáng tỏ các vụ giết người này khi mà người dân đang bị đe dọa trước một kẻ giết người hàng loạt đang nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật.Trong khi các tội ác do tên sát thủ có biệt danh Frankford Slasher đang được điều tra, cảnh sát nhận được tin báo của một người phụ nữ rằng có một người đàn ông đang giam giữ các phụ nữ trong căn nhà ở đường North Marshall và mình đã may mắn thoát khỏi kẻ điên loạn đó.
Khi cảnh sát đột kích vào căn nhà, họ tìm thấy 2 phụ nữ đã chết và ba phụ nữ khác trong tình trạng bị xiềng chân trong một căn hầm rất bẩn thỉu. Gã đàn ông tên Gary Heidnik đã giam giữ họ như những nô lệ tình dục. Sau khi bị bắt, hắn thú nhận đã ăn thịt một nạn nhân và cũng bắt các tù nhân khác phải ăn thịt người.
Tháng 08/1987, Harrison “Marty” Graham đã bị đuổi khỏi căn nhà ở Philadelphia bởi mùi hôi thối gớm ghiếc bốc ra từ nơi hắn ở. Gã này rời khỏi đó, nhưng mùi hôi trở nên nồng nặc hơn nữa, do đó cảnh sát đã được gọi đến. Họ khám phá các xác chết đã bị thối rữa của 7 phụ nữ. Graham ngoan cố khai rằng các xác chết này đã có ở đó trước khi hắn dọn vào, nhưng cuối cùng thú nhận đã bóp cổ tất cả họ sau khi thỏa mãn dục vọng.
Nhà chức trách đã nhanh chóng thành lập một nhóm đặc nhiệm và đến từng nhà trong khu vực Frankford để tìm hiểu xem có ai biết thông tin gì liên quan đến các nạn nhân không. Họ đã trò chuyện với một nữ tiếp viên tại quán rượu Goldie trong vài tiếng đồng hồ bởi vì cô ta đã nhìn thấy những phụ nữ này và cho biết Jeanne thường đến đây để uống rượu.
Theo các cuộc phỏng vấn, những người quen biết nạn nhân thứ tư đã không tin cô ta có thể bị cưỡng hiếp đến chết. Trước đây, thậm chí có lúc 6 cảnh sát còn chẳng thể bắt nổi cô ta. Điều này khiến các thám tử tin rằng Jeanne Durkin có thể quen biết với kẻ đã tấn công và rằng hắn đã dùng sự xảo quyệt chứ không phải là sức mạnh để đưa cô ta vào tròng.
Chỉ một đêm trước khi Jeanne bị giết hại, một phụ nữ tên Michelle Martin, cũng thường đến các quán rượu ở Frankford Avenue, đã cãi nhau với Jeanne về một tấm chăn nhưng điều nhưng sau khi điều tra, cảnh sát khẳng định chi tiết đó không liên quan đến vụ án mạng kể trên. Suốt 5 năm qua, Jeanne sống không nhà không của và thường xuyên bị gửi vào các bệnh viện tâm thần.
Vào ngày 20/01, 50 người trong khu vực đã mang nến và hoa đến trạm xe lửa ET để cầu nguyện cho các nạn nhân và cũng để cảnh cáo tên giết người rằng hãy coi chừng, họ sẽ tìm ra hắn. Nhiều người đã khóc cho Jeanne, mẹ của bốn đứa con và là người rất quen thuộc đối với họ. Trong số đó, có một người đàn ông đã hy vọng có thể kết hôn với cô ta vào mùa Hè.
Tới cuối tháng 01/1988, cảnh sát tin rằng những vụ giết người này không hề liên quan tới nhau cho dù chúng có một số điểm chung. Tuy nhiên, sau đó không lâu, họ đã phải nhìn nhận lại quan điểm này. Theo tạp chí Inquirer, bà Margaret Vaughan, 66 tuổi, được tìm thấy nằm chết ở lối vào của chung cư 4900 phố Penn. Trước đó bà ta sống trong một căn hộ ở khu vực này nhưng đã bị trục xuất trong cùng ngày vì không trả tiền thuê nhà. Bị đâm 29 nhát dao, bà Margaret bị giết chỉ cách có ba dãy nhà từ nơi Jeanne Durkin được tìm thấy hồi đầu năm.
Một tiếp viên kể rằng bà Margaret đã có mặt trong quán rượu buổi tối trước khi bị giết và bà đã uống với một người đàn ông da trắng có khuôn mặt tròn, đeo kính và dáng đi hơi khập khễnh. Nhân chứng này đã cung cấp các chi tiết đủ cho một họa sĩ phác họa được bức chân dung của người đàn ông đó. Tuy nhiên, chẳng ai nhận diện được hắn.
Rồi đến ngày 19/01/1989, Theresa Sciortino, 30 tuổi, được tìm thấy trong nhà riêng, với 25 nhát dao. Cô sống một mình trong chung cư ở phố Arrott, cách nơi nạn nhân thứ năm 3 dãy nhà và chỉ cách Frankford Avenue khoảng 1km. Cũng giống như Jeanne, nạn nhân này cũng đã có thời gian sống trong bệnh viện tâm thần và hiện là bệnh nhân điều trị ngoại trú. Khi được tìm thấy, Theresa chỉ đeo đôi tất dài màu trắng, nằm ngửa trong vũng máu trên sàn phòng ăn. Tên giết người đã để hung khí dính đầy máu bên cạnh bồn rửa chén và để lại một dấu chân dính máu. Buổi tối trước đó, một người hàng xóm đã nghe tiếng vật lộn, cùng với tiếng đập mạnh xuống sàn, như thể một vật gì đó rất lớn bị ném xuống sàn nhà. Kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy, đã có một cuộc vật lộn rất dữ dội đã xảy ra trong căn hộ, từ phòng này sang phòng khác, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Theresa Sciortino cũng giống như các nạn nhân khác thường đến Frankford Avenue, và vui chơi với cánh đàn ông. Những lời khai của các nhân chứng cho thấy, lần cuối cùng cô ta được nhìn thấy là ở Jolly Post Tavern. Một người đã nhìn thấy Theresa đi cùng với người đàn ông trung niên, da trắng vào khoảng 6 giờ chiều. Không bao lâu sau đó, người hàng xóm nghe thấy tiếng động giống như một cuộc vật lộn trong căn hộ của cô ta.
Với suy đoán có một kẻ giết người hàng loạt đang hiện diện tại khu vực, cảnh sát đã xem xét lại một số hồ sơ cũ và kết luận rằng, vụ giết người năm 1987 có thể có liên quan với sáu vụ án mạng này. Trong vụ đó, Catherine Jones, 29 tuổi, được tìm thấy vào ngày 29/01/1987, thi thể trần truồng bị đông cứng dưới lớp tuyết dày. Catherine làm nghề chạy bàn và cũng thường xuyên đến các quán rượu ở Frankford Avenue. Mặc dù Catherine bị đánh bằng gậy cho tới chết, hàm và xương sọ bị bể nát, cảnh sát vẫn cho rằng cô ta cũng là nạn nhân của kẻ đã gây ra 6 vụ án mạng những năm sau đó.
Khoảng 2 giờ sáng ngày 29/04/1990, một cảnh sát tuần tra đã tìm thấy xác chết trần truồng của Carol Dowd, 46 tuổi, trong một ngõ nhỏ phía sau nhà hàng Newman’s Sea Food tại 4511 phố Frankford Avenue.
Đầu và mặt của nạn nhân bị đánh bầm giập cùng với 36 nhát đâm ở mặt, cổ, ngực và lưng. Cũng tương tự nhiều nạn nhân trước đây, Dowd bị mổ bụng, ruột lòi cả ra ngoài và một núm vú bên trái bị cắt mất. Nạn nhân này cũng có nhiều vết cắt ở bàn tay, có lẽ là do bà ta đã chống đỡ quyết liệt. Qua xét nghiệm ban đầu, cảnh sát dự đoán nạn nhân chết vào khoảng 1 giờ 40 phút sáng.
Dowd sống không xa hiện trường vụ án mạng và một nhân chứng khai với cảnh sát rằng, vài tiếng trước đó đã nhìn thấy nạn nhân đi bộ với một người đàn ông da trắng lớn tuổi hơn. Quần áo của Dowd được tìm thấy gần xác chết và chiếc ví nằm trên đường với nhiều thứ văng ra ngoài. Vì kẻ giết người không lấy đi thứ gì nên giả thiết đây là một vụ cướp của giết người bị loại bỏ.
Ngay lập tức, cảnh sát đặt giả thiết, kẻ giết Dowd cũng chính là thủ phạm của 7 vụ án mạng trước trong khu vực. Có thể hắn đã đi theo từng nạn nhân sau khi họ rời khỏi các quán rượu vào buổi tối, hoặc đã bắt các nạn nhân trước khi họ về đến nhà. Cảnh sát đã lấy lời khai của một số cư dân quanh đó và các nhân viên của một cửa hàng bán cá trong đó có Leonard Christopher. Anh ta đã nói với các phóng viên rằng, thời gian gần đây, cửa hàng cá này đã bị ăn trộm một vài lần. Và khi biết cảnh sát điều tra về một vụ giết người, Leonard đã nói chuyện với họ và thừa nhận có quen biết một trong các nạn nhân trước đây là Margaret Vaughan.
Việc quen biết nạn nhân và rất quen thuộc khu vực này đã khiến người đàn ông này bị cảnh sát nghi ngờ. Khi các nhân viên cảnh sát hỏi Leonard đã ở đâu buổi tối hôm bà Dowd bị giết, anh ta khai đến nhà người bạn gái. Nhưng cô này lại khai với cảnh sát rằng, buổi tối đó, cô ở nhà một mình. Cảnh sát càng có cơ sở để nghi ngờ Leonard. Sau đó, họ tìm được một nhân chứng, người đã nhìn thấy Leonard Christopher ngồi cùng với Dowd trong một quán rượu buổi tối người phụ nữ này bị giết chết. Một gái bán hoa cũng thừa nhận rằng cô ta đã nhìn thấy hai người bên ngoài quán rượu còn một người khác thì nhìn thấy Leonard đi ra khỏi con đường hẻm bên cạnh cửa hàng cá, người đầy mồ hôi và mang một con dao rất lớn ở thắt lưng.
Trong khi tiến hành lục soát căn phòng của Leonard, cảnh sát đã tìm thấy một vài bộ quần áo có dính máu. Leonard đã gọi điện thoại cho một người bạn tại cửa hàng cá để báo cho họ biết anh ta bị cảnh sát nghi ngờ. Người bạn này, được giấu tên, khai rằng, người chủ của họ đã bảo Leonard lau các vết máu trên con đường hẻm nên việc quần áo anh ta bị dính máu là điều dễ hiểu. Những người làm việc tại đây cũng khẳng định Leonard rất tốt và không thể có việc anh ta giết người. Người chủ nhà của Leonard cũng khẳng định như vậy và chỉ nói rằng đôi khi anh ta quá ồn ào.
Mặc dù Leonard là một người da đen và không phải người đàn ông trung niên da trắng được nhìn thấy đã đi cùng với các nạn nhân nhưng ngày 05/05, hắn vẫn bị bắt và bị buộc tội ăn cướp, đối xử tồi tệ với một xác chết và giết người.Leonard bị giam và không được tại ngoại. Đến ngày 20/06, Leonard phải ra hầu tòa trong phiên xét xử vụ giết chết bà Dowd vì đã có đủ chứng cứ khẳng định anh ta chính là thủ phạm trong vụ này.
Sau đó cô ta đi với một người khách nên đã không thể chứng kiến điều gì khác nữa. Linda Washington, một phụ nữ thứ hai, cho biết đã nhìn thấy Leonard rời khỏi con hẻm này, vắt chiếc áo sơ-mi trên cánh tay và đeo một con dao có vỏ bọc ở thắt lưng.
Luật sư bào chữa cho Leonard, ông Jack McMahon cho rằng lời khai của các nhân chứng có nhiều mâu thuẫn và không có giá trị tại tòa án. Và việc buộc tội ăn cướp đối với Leonard là không đúng, bởi mọi thứ trong chiếc ví của bà Dowd, kể cả tiền mặt vẫn còn nguyên (mặc dù nó đã bị mở tung). Ông này đưa ra giả thiết rằng, chiếc ví có thể đã bị rơi ra trong khi bà Dowd bị tấn công. Dù không có đủ chứng cớ để kết tội kẻ tình nghi, các cư dân khu vực Frankford Avenue cảm thấy nhẹ nhõm khi biết một người nào đó đã bị bắt. Họ nghĩ rằng khu phố của họ có thể trở lại bình thường. Thế nhưng họ đã lầm.
Trong khi Leonard Christopher đang ở trong trại giam thì ngày 06/09/1990, người ta lại phát hiện xác chết của một phụ nữ tên là Michelle Dehner, 30 tuổi, sống trong căn hộ ở tầng thứ tư trên đường Arrott Street, cách không xa Frankford Avenue. Trước đây, Dehner đã bị tình nghi có liên quan đến cái chết của Durkin vì hai người đã cãi nhau về một tấm chăn đắp. Còn bây giờ, cô ta chính thức được gạt khỏi danh sách tình nghi bởi đã là một nạn nhân. Cảnh sát tìm thấy Michelle nằm chết trên sàn nhà, bị đâm 23 nhát ở ngực và bụng. Không có dấu hiệu nào cho thấy, kẻ giết người đã đột nhập vào căn hộ của Dehner và cảnh sát cũng không tìm thấy một vũ khí giết người nào tại hiện trường và những khu vực lân cận. Hiện trường vụ án mạng này chỉ cách nơi bà Carol Dowd bị giết chết 3 dãy nhà và đây cũng là con đường mà năm 1989, Theresa Sciorotino đã bị giết chết.
Đến lúc này, người ta mới nghĩ rằng, cảnh sát đã bắt nhầm người. Dù sao thì Leonard cũng không giống người đàn ông da trắng trung niên mà các nhân chứng đã nhìn thấy đi cùng với hai nạn nhân ngay trước khi họ bị giết chết và nhiều người khẳng định anh ta là người đàng hoàng và rất thân thiện. Nếu cảnh sát đã bắt nhầm Leonard thì có nghĩa là kẻ giết người vẫn sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật và rất có thể hắn sẽ giết nhiều người nữa.
Các thám tử đã liên tục tuần tra trên các con đường, để ý các phụ nữ ra vào các quán rượu với hy vọng nhìn thấy một người đàn ông có cách ứng xử hoặc dáng vẻ ngờ vực. Họ đã điều tra hơn 50 người đàn ông rời khỏi các quán rượu với các phụ nữ, và đang theo dõi sát sao ba người đàn ông. Tuy nhiên, họ không thấy có biểu hiện khác thường nào ở những người này.
Một điều làm các thám tử ngạc nhiên là, trong tất cả các vụ giết người đó, tại sao không có ai nhìn thấy một người đàn ông đi trên đường với những vết máu dính trên người hoặc trên quần áo trong khi tất cả các nạn nhân đều đã bị đâm chém rất dã man. Mặc dù họ đã nhận được nhiều điện thoại báo của người dân nhưng chẳng có thông tin nào có thể giúp cảnh sát tìm ra manh mối của kẻ tình nghi. Một số người kêu gọi cảnh sát trả tự do cho Leonard, nhưng đến tháng 11, Leonard lại phải ra hầu tòa một lần nữa.
Phiên tòa xử rất ngắn và việc tranh tụng đã kết thúc nhanh chóng trong ngày 11/12. Ông McMahon nhấn mạnh đến những tính tốt của Leonard và hành động tàn ác mà anh ta bị buộc tội là hoàn toàn không thích hợp. Bên nguyên đã không đưa ra được chứng cớ cụ thể, động cơ và vũ khí giết người nào. Và lời khai của Leonard về người đàn ông da trắng trong buổi tối xảy ra vụ giết người rất khớp với miêu tả của các nhân chứng khác về người đàn ông mà họ đã thấy với các nạn nhân trước đây.
Thế nhưng bà Rubino đã đặt vấn đề về động cơ nói dối của các nhân chứng này. Thật sự thì một số họ là các người bạn của Leonard, gồm một người đã nói dối với cảnh sát. Hơn nữa, bà Rubino đã nhắc nhở bồi thẩm đoàn rằng bà đại diện cho hai nhân chứng khác, những người đã nhìn thấy Leonard nói chuyện với bà Dowd trong một quán rượu buổi tối hôm bà ta bị giết chết. Bà Rubino cũng trình bày lời khai từ bạn gái của Leonard, Vivian Carter, rằng anh ta không hề có mặt tại căn phòng của cô ta buổi tối hôm đó, trái ngược lời khai của anh ta với cảnh sát.
Bà Rubino đã kết thúc bằng một lời kêu gọi rất cảm động, gồm những gì mà bà Carol Dowd đã phải trải qua khi bị tấn công bằng một con dao và bị đâm tới chết. Nạn nhân biết cái chết đang đến với mình. Các vết cắt ở hai bàn tay của bà Dowd đã nói lên câu chuyện này. Khi các lời tranh luận kết thúc, thẩm phán đưa ra những lời hướng dẫn cho bồi thẩm đoàn. Họ thảo luận trong hơn bốn tiếng đồng hồ trước khi ông ta kết thúc cuộc họp và giữ họ sống tách biệt buổi tối hôm đó. Ngày hôm sau, rõ ràng bồi thẩm đoàn đã tin vào những lý lẽ của bên khởi tố. Vào ngày 12/12, sau 4 tiếng thảo luận nữa, họ kết tội Leonard Christopher đã giết chết bà Carol Dowd, tội sát nhân cấp một.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro