Chương 70.


Kim Mễ Ni vẫn cảm thấy Tiểu Duyên Nhi nhà nàng là loại mỹ nhân ôn nhu vô cùng, cho dù mình làm sai chuyện gì cũng sẽ không phạt quá mạnh tay, cho nên có thể nói gánh nặng trong lòng nàng cũng chỉ tương đối thôi chứ không phải quá lớn. Nhưng mà lúc nghe Tiểu Duyên Nhi muốn gặp nàng vào ban đêm để nói chuyện thì trong lòng lại thoáng có dự cảm không tốt, hơn nữa giác quan thứ sáu cũng rất mãnh liệt.

Ôm tâm tình vô cùng không yên, Kim Mễ Ni đến viện của Mỹ Duyên, nhẹ nhàng gõ cửa. Tuy rằng bình thường nàng chưa bao giờ gõ cửa nhưng giờ là thời kì đặc biệt, nàng cũng hiểu được nên đúng mực.

"Vào đi." - Giọng nói của Mỹ Duyên không có gì khác thường, Kim Mễ Ni hơi yên tâm buông tảng đá trong lòng, biết ngay là Mỹ Duyên nhà ta sẽ không làm gì quá mức với ta mà!

Mở cửa ra, đập vào mắt Kim Mễ Ni là hình ảnh Mỹ Duyên im lặng, ánh trăng mỏng như mảnh vải chiếu vào phòng, ánh mắt Mỹ Duyên chăm chú, nàng cầm một chiếc bút lông vẩy mực lên giấy Tuyên trên bàn.

Vì sao nhiều lần tìm Mỹ Duyên thì nàng ấy không phải đang đọc sách thì là vẽ tranh hoặc viết thư pháp? Kim Mễ Ni có chút cảm thán, Mỹ Duyên nhà ta thật sự là mỹ nhân thông thái! Hương vị kia khiến ta muốn say!

Cho xin đi, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn mê gái?

Kim Mễ Ni ho khan một tiếng, hé ra một khuôn mặt tươi cười muốn ăn đòn:

"Tiểu Duyên Nhi tìm ta có việc gì? Có phải nhớ ta không?"

Mỹ Duyên ngẩng đầu lên, nhìn Kim Mễ Ni đầy vẻ lạnh lùng chăm chú, trong lòng cân nhắc không ngừng.

Đối với người này, ban đầu là không thèm để ý, đến bây giờ lại không đành lòng xuống tay, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội giết chết nàng ta?

Người khiến tâm tình mình dao động chính là người uy hiếp sự tồn tại của mình. Vì không tin vào điều đó cho nên mình đã đem tất cả ý niệm giết chóc trong đầu bóp chết từ lúc vừa nảy sinh.

Nàng chết rồi thì khúc mắc trong mình cũng có thể được hóa giải. Nhưng vì quen sự tồn tại của nàng mà thật sự không xuống tay được.

Không thấy sẽ nhớ, thấy rồi sẽ sợ, đây chính là cảm giác khiến Triệu Ngạo Phong ngày trước không muốn gặp mình phải không?

"Kim Mễ Ni, ngươi có biết ta thật sự là ai không?" - Đối với vấn đề nên hay không nên, Mỹ Duyên hoàn toàn bỏ qua theo bản năng, hôm nay muốn nói toàn bộ cho người kia biết, để nàng biết rằng mình không phải là loại người như trong tưởng tượng của nàng. Khiến nàng chết đi phần tâm kia, cũng khiến mình phong tỏa lại phần tâm không an phận của mình.

Kim Mễ Ni bị ngữ khí của Mỹ Duyên làm cho mông lung, đây là chuyện khỉ gió gì? Ai? Cái này còn phải trả lời sao?

"Nữ nhân..."

"...." - Ngươi có thể đừng ngu ngốc một chút không?

"Đùa thôi, ta hay nói giỡn!" - Thấy ánh mắt lạnh như băng của Mỹ Duyên thì Kim Mễ Ni cũng hoảng sợ, rốt cuộc hôm nay sao vậy? Mỹ Duyên ôn nhu nhà nàng chạy đi đâu rồi?

"Chuyện này... kỳ thật, ta biết hay không thì có sao? Chẳng lẽ ta biết rồi thì sẽ thay đổi? Được rồi, ta đã chuẩn bị tâm lý, dù sao thì nhìn địa vị của Trân Ni ở Thần Y Sơn Trang cũng thấy được Tiểu Duyên Nhi nhà ta nhất định cũng sẽ không kém hơn. Cho nên mặc kệ, là xấu cũng được, tốt cũng được, dù sao ta chỉ biết đó là Tiểu Duyên Nhi là được."

Kim Mễ Ni cảm thấy bản thân nàng vẫn xem như rất cởi mở, đương nhiên trừ bỏ việc hơi chấp nhất đối với tiền bạc thì năng lực nhìn nhận của nàng vẫn còn khá mạnh, cho dù Mỹ Duyên nói mình là nữ hoàng gì đó thì nàng cũng có thể chấp nhận một cách lạnh nhạt, nhưng sẽ cảm khái mình lại có thể ăn bám nữ hoàng. Đương nhiên, đây không phải là sự thật.

Mỹ Duyên không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với những lời này, nàng nên cười nhạt sao? Đó là vì người kia không biết chuyện của mình cho nên mới có thể nói như vậy, giống như chưa chính mắt nhìn thấy thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

"Ngươi có biết Triệu Môn không?" - Giọng nói nặng nề, bút lông trong tay cũng ngừng lại một chút.

"Triệu Môn? Tứ Xuyên? Món cay Tứ Xuyên?" - Kim Mễ Ni nghe hai chữ Triệu Môn thì trực tiếp liên hệ đến món cay Tứ Xuyên, thật không thể không khiến người ta bội phục! Cái này không phải trọng điểm được không?! "...Biết một chút..." - Cả người lạnh lẽo một trận, ánh mắt Mỹ Duyên quả thực còn lạnh hơn so với tảng băng!. "...Độc dược?" - Không chắc chắn hỏi.

Nghe được hai chữ này thì cả người Mỹ Duyên run rẩy, nắm chặt bút trong tay, bình tĩnh bình tĩnh, trăm ngàn lần không thể hành hung! Tên này, Triệu Môn bán độc dược lúc nào?!

"Độc cái đầu ngươi!" - Mỹ Duyên rốt cục không thể khắc chế mình được nữa, quát lên với Kim Mễ Ni. Rốt cuộc mình đụng đến cái dạng hàng hóa gì thế này?!

Kim Mễ Ni trợn ngược hai mắt, Mỹ Duyên...Tiểu Duyên Nhi...Duyên Duyên nhà ta lại mắng chửi người? Trời ạ, ta không nghễnh ngãng chứ?

(Tác giả: Đứa nhỏ Mỹ Duyên này là bị ngươi bức được chưa?)

"Tiểu Duyên Nhi, ngươi mắng ta thêm một lần đi!" - Trong mắt tràn đầy phấn chấn, ngữ khí và thần thái lúc Mỹ Duyên mắng chửi người quả thực đáng yêu muốn chết!

Khóe miệng Mỹ Duyên run rẩy, được rồi, nàng đã xem nhẹ lực sát thương của Kim Mễ Ni, vốn muốn làm cho nàng ta hết hy vọng, kết quả lại làm cho mình sắp hết hy vọng.

"Đến đi... đến đi..." - Kim Mễ Ni vòng hai tay ôm vai, híp mắt, vẻ mặt đen tối, dâm đãng nhất có thể.

"Ngươi đi chết đi..." - Một cây bút lông bay về phía nàng, đánh thẳng vào giữa hai lông mày của Kim Mễ Ni, một chấm mực đen điểm vào chính giữa ấn đường, hơi bị giống Ấn Độ.

Mỹ Duyên thấy một màn như vậy thì đột nhiên liên tưởng đến cảnh mình bị Kim Mễ Ni hắt xì khiến khắp mặt đều là mực nước, tâm tình vốn âm trầm cũng trong sáng lên vài phần, nhẹ nhàng cười lên tiếng:

"Ngươi thật là..." - Muốn ta làm sao với ngươi bây giờ?

Về phần tiếp nối đề tài đang nói, Mỹ Duyên vừa muốn nói tiếp lại vừa muốn giấu đi, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đem mọi chuyện nói ra, còn kết quả sẽ không do nàng quyết định.

"Triệu Môn ở trong chốn võ lâm có thể coi như là Thái Sơn Bắc Đẩu, vừa chính vừa tà. Không chỉ tạo ra binh khí áo giáp mà còn cả các loại ám khí, thậm chí còn liên quan một chút đến cơ quan ngầm. Mà vũ khí tạo ra, không hề ít thứ là bán cho triều đình. Vì có triều đình làm chỗ dựa nên Triệu Môn mới có thể một mình lớn mạnh, không sợ gì các môn phái võ lâm. Ta hiện tại có thể xem như là môn chủ Triệu Môn." - Dù sao những người trong môn đều nghe lời nàng, chỉ là nàng không chính thức thừa nhận mình là môn chủ mà thôi.

"Đây là thương gia bán sỉ vũ khí lớn nhất trong truyền thuyết sao?" - Kim Mễ Ni thì thào tự nói, Mỹ Duyên nhà nàng rất có tiền! Nàng cảm thấy mình không phải là bám được vào một núi vàng mà là núi kim cương!. "Vậy thì sao? Chứng tỏ rằng Tiểu Duyên Nhi nhà ta có nhiều tiền? Hay lắm! Ta thích!" - Kim Mễ Ni rất thẳng thắn thành khẩn nói, biết làm sao được, thành thật là phẩm chất tốt nhất của ta!

Mỹ Duyên hít sâu một hơi, ngoài tiền ra thì ngươi nhìn ra miêu nị nào khác không?! Còn nữa, ngươi thích ta là vì tiền sao?

(Tác giả: Đây là ước nguyện ban đầu...)

"Người chết trên tay ta không hề ít! Hoặc có thể nói, nhiều đến mức ngươi không đếm được." - Ánh mắt Mỹ Duyên hơi ảm đạm. "Dùng tử tù để thử nghiệm uy lực của binh khí, thậm chí còn lấy cả người nhà của các quan viên triều đình mắc tội, trong số những người đó có khi còn có cả trẻ con. Thời điểm máu tươi dính trên mặt, thậm chí ta không cảm thấy một chút độ ấm của máu." - Tiếng nói càng ngày càng thấp, đến cuối cùng thì khó nghe được.

Kim Mễ Ni không cắt lời Mỹ Duyên, chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt là vẻ nghiêm túc chưa từng có. Biết làm sao được, đề tài này mà không nghiêm túc thì không phải muốn chết hay sao?

"Nếu là tử tù thì là bọn họ bị trừng phạt đúng tội, nếu không đáng tội thì sao lại trở thành tử tù? Về phần người nhà đại thần, ta chỉ có thể nói đó là vật hi sinh cho vương quyền. Cho dù ngươi không xuống tay thì bọn họ cũng sẽ chết, nếu kiểu gì cũng phải chết thì chết trên tay ai còn quan trọng gì? Huống hồ, dùng bọn họ thử nghiệm uy lực vũ khí cũng không phải là một chuyện không tốt, so với việc dùng người dân vô tội vẫn tốt hơn. Bọn họ cũng coi như là hy sinh có công lao." - Kim Mễ Ni cũng không ngờ đến chuyện Mỹ Duyên lại có một mặt như vậy, ở trong tiềm thức của nàng, Mỹ Duyên chính là loại tiểu thư khuê các, nhìn cảnh giết gà cũng té xỉu. "Diệt cỏ mà không trừ tận gốc, gió xuân thổi về lại sinh sôi, điểm này ta cũng rất đồng ý."

Mỹ Duyên thật không ngờ Kim Mễ Ni lại nói như vậy, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn nàng:

"Ngươi không sợ?"

Kim Mễ Ni bị Mỹ Duyên làm cho muốn ngất:

"Vì sao ta phải sợ? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta?"

"Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ vậy sao?"

"Vì sao?" - Ta làm gì đắc tội với ngươi?

"Ta không thích chuyện ngoài ý muốn."

"Hử?" - Có ý gì?

"Kim Mễ Ni, ngươi... thích ta sao?"

*Thích ta sao?*

*Thích ta sao?*

*Thích ta sao?*

Ba chữ này như tua đi tua lại trong đầu khiến Kim Mễ Ni bất ngờ đến không kịp phòng thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro