Chương 97.


Tống Vũ Kỳ nhìn bộ đồ cưới được đưa tới thì không khỏi nhớ tới lời của Tử Hà tiên tử trong Đại Thoại Tây Du: 'Ta biết có một ngày hắn sẽ xuất hiện dưới mục đích dạy bảo vạn chúng sinh, thân mặc kim giáp thánh y, chân đạp mây bảy màu đến cưới ta!'. Đương nhiên là Tống Vũ Kỳ không hy vọng xa vời Tiểu Quyên sẽ mặc kim giáp thánh y, cũng không cảm thấy nàng có thể đạp mây bảy màu, càng không hi vọng nàng ấy tới là để cưới mình, bởi vì Tống Vũ Kỳ trong thâm tâm vẫn luôn cho rằng mình có vẻ thích hợp với từ 'cưới' hơn, giống như Tiểu Quyên là nữ tử xinh đẹp như vậy thì dùng từ 'gả' có vẻ hợp hơn.

Hiện tại nàng đã có thể cảm nhận được tâm tình năm đó của Tử Hà tiên tử. - Đây là loại tích tụ cỡ nào!

Không phải không nghĩ tới chuyện chạy trốn, tuy rằng chỗ nàng ở không có người trông coi, nhưng đường ra ngoài thì phòng thủ nghiêm mật, loại người không có võ công tuyệt thế thái điểu thì trừ khi mọc thêm cánh, nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát. Bức chân dung của nàng đã để cho toàn bộ người Bái Nguyệt Giáo xem qua, tuyệt đối không thể lừa gạt mà qua cửa. Dịch dung gì đó nàng cũng không biết, thật đáng buồn!

"Kỳ công tử, giáo chủ mời công tử tới trước tế đàn cầu phúc cho đại hôn ngày mai." -Người đến gọi Tống Vũ Kỳ là một thiếu nữ diện mạo coi như thanh tú, cũng là người hầu hạ Tống Vũ Kỳ mấy ngày nay. Tuy rằng thiếu nữ không rõ chuyện vì sao Tống Vũ Kỳ rõ ràng là nữ nhân mà lại bị xưng là công tử, nhưng với chuyện giữa giáo chủ và công tử Tống Vũ Kỳ thì nàng thấy biết ít một chút có vẻ hay hơn.

"Ta biết rồi." - Tống Vũ Kỳ đáp hữu khí vô lực, tế đàn? Nửa đêm đi cầu phúc? Đây là khái niệm gì chứ? Ta chỉ biết là nửa đêm đi chiêu hồn có vẻ linh, thật không biết nửa đêm đi cầu phúc cũng được.

Tống Vũ Kỳ đẩy cửa ra, tìm đúng phương hướng chậm rãi thong thả đi. Mấy ngày nay nàng không có việc gì làm, vì thế Bái Nguyệt Giáo này trên cơ bản là hoảng loạn chín nhừ không thể tái chín.

Lúc Tống Vũ Kỳ đến thì lập tức nhìn thấy một tòa nhà đá thật lớn. Trên nhà đá có khắc đầy kí hiệu mà người ta xem không hiểu, Tiểu Nguyệt Nguyệt toàn thân mặc lụa mỏng màu trắng đang đón gió, để lại cho Tống Vũ Kỳ một bóng dáng thực 'tốt đẹp'.

Trinh Tử* thật là béo! (*Sadako, ma Nhật Bản) Tống Vũ Kỳ thực sự không rõ Tiểu Nguyệt Nguyệt nửa đêm thần thần bí bí gọi mình đến một nơi quỷ dị như chỗ này làm gì.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn bức chết ta?" -Mấy ngày nay Tống Vũ Kỳ cự tuyệt người kia không chỉ một lần, đáng tiếc thái độ của Tiểu Nguyệt Nguyệt đối với nàng vẫn không hề gì, tùy ý nàng. "Ta nói rồi, chúng ta là không thể! Ta sẽ không thích ngươi, cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi hết hy vọng đi! Ta đến nơi này là để nói cho ngươi biết, chuyện bái đường thành thân ngày mai là tuyệt đối không thể! Ta tình nguyện đâm đầu vào cột chết!"

Tống Vũ Kỳ cũng bạo phát, tuy rằng ăn bám Tiểu Quyên là vì làm sâu gạo, mà ăn bám Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng thuộc cùng loại sâu gạo, đáng tiếc Tiểu Quyên và Tiểu Nguyệt Nguyệt không thuộc cùng một cấp bậc, mà Tống Vũ Kỳ thật không khéo lại hoàn toàn thuộc loại mê nhan sắc, còn là mê cực phẩm hồng y, hiện tại đã muốn tiến hóa thành mê Tiểu Quyên hồng y, cho nên mắt Tống Vũ Kỳ chứa không nổi ai khác.

"Tối nay lại là Thiên cẩu thực nguyệt (Nguyệt thực)." -Giọng Tiểu Nguyệt Nguyệt rất mơ hồ và mê mang.

Cái này với ngươi có quan hệ gì? Tống Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, đối với loại thiên tướng này nàng luôn luôn không tìm hiểu.

Tiểu Nguyệt Nguyệt xoay người, sâu kín nhìn về phía Tống Vũ Kỳ:

"Ngươi cho rằng với cái dạng này ta thực sự có được danh hiệu Nguyệt Thần sao? Ngươi cho rằng Hàn Tam hàng thứ ba Ám Bộ Thập Sát lại coi trọng một người như vậy sao?"

Ý tứ khỉ gì đây? Tống Vũ Kỳ lui về phía sau một bước, cảm giác thật kì quái.

"Đây mới là chính là... Nguyệt Thần!"

Tống Vũ Kỳ luôn luôn không tin phim kinh dị, nhưng sau khi thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt biến hình thì nàng thật sự bị chấn động.

Đáng sợ! Không phải vì âm trầm, mà bởi vì không thể nắm giữ!

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy cảnh này thì Tống Vũ Kỳ vô luận thế nào cũng không dám tin, mỹ nữ tao nhã tuyệt thế, tiên tử chi tư, áo trắng gió cuốn phiêu dật này lại có thể là Tiểu Nguyệt Nguyệt?!

Tuy nàng mê hồng y nhưng cũng không cản trở nhận thức của nàng đối với mỹ nhân. Nguyệt Thần, đây mới là Nguyệt Thần chân chính!

Nhưng mà...cái này liên quan gì đến ta? Tuy rằng Tống Vũ Kỳ thật thưởng thức tiên nữ mà Tiểu Nguyệt Nguyệt biến thành, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, cho dù ngươi đẹp như tiên, thọ ngang trời đất, ta vẫn là ta.

Tống Vũ Kỳ đột nhiên phát hiện ra thì ra mình không nông cạn như tưởng tượng. Trước kia nàng vẫn cho rằng nếu Tiểu Nguyệt Nguyệt cùng cấp bậc với Tiểu Quyên thì nàng sẽ lo lắng cân nhắc, hiện tại Tiểu Nguyệt Nguyệt vượt qua Tiểu Quyên một bậc mà mình cũng không động tâm, bởi vậy có thể thấy được kỳ thật nàng vẫn là một người chuyên nhất!

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, tuy nước chảy cố tình nhưng hoa lại rơi vô tình, ngươi cần gì nhất định phải đem tâm đặt trên người ta?" - Tống Vũ Kỳ thật là có một chút cảm động nho nhỏ, nàng tự nhận mình không có bản lĩnh lớn gì, cũng không biết làm thế nào mà hấp dẫn ánh mắt giáo chủ Bái Nguyệt Thần Giáo. "Người ta thích không phải là ngươi, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy?"

"Ta như vậy cũng không nhập được vào mắt của ngươi sao?" - Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng có chút không hiểu mình, có lẽ từ đầu là có chút hứng thú nhỏ với Tống Vũ Kỳ, sau khi biết nàng là nữ nhân liền nghĩ tới hai vị sư phụ ngao du, nếu hai sư phụ có thể thì mình sao lại không được? Cho nên quyết định tiếp tục sai thêm, chỉ cần Tống Vũ Kỳ nhìn thấy bộ dạng thật của mình còn sợ nàng không động tâm với mình sao?

Nhưng mà... vì sao kết quả lại như vậy? Có lẽ không chiếm được sẽ càng muốn, đối với Tống Vũ Kỳ, Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng bắt đầu từ không chút để ý đến chấp nhất như bây giờ.

"Tống Vũ Kỳ ta lại là người nông cạn như thế? Bề ngoài gì đó đều là mây bay, trăm năm sau đều là hồng nhan xương khô!" - Tống Vũ Kỳ nói năng có khí phách. "Ta có người thích rồi, cho nên, xin lỗi!"

Đương nhiên, 'bề ngoài gì đó đều là mây bay' chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối của Tống Vũ Kỳ, nếu Tiểu Quyên xấu thì Tống Vũ Kỳ tuyệt đối sẽ không nhìn hay liếc mắt một cái!

Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Tống Vũ Kỳ, một lúc lâu không nói gì, sau đó sâu kín thở dài:

"Ngươi từng nói là không phải là Tiểu Quyên?"

"Được rồi, ta thừa nhận lúc trước là nói dối, quan hệ của ta và nàng ấy tuyệt đối không thuần khiết như ta nói. Đúng, ta thích nàng ấy!" - Tống Vũ Kỳ cũng không ngại ngùng, thật ra là hiện tại cũng không có gì để phải ngại ngùng, không nói thật thì sẽ gả cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, vậy không bằng ăn ngay nói thật. " Cho nên ngươi không nên ép buộc."

"Ngươi cũng biết nàng ta đã sớm đến đây?" - Tiểu Nguyệt Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói: "Đến giờ nàng ta còn chưa tới gặp ngươi sao? Ta cũng không biết nàng ta suy nghĩ gì, chẳng qua ta thế nhưng thật sự nhận được hạ lễ Ám Bộ đưa tới, chỉ là không biết nàng ta rốt cuộc có ý gì."

Cái gì? Tiểu Quyên lại còn đưa hạ lễ tới? Tống Vũ Kỳ tức đến thiếu chút nữa phun máu, kẻ không lương tâm kia, không cứu ta ra ngoài cũng coi như xong, thế nhưng còn đưa hạ lễ, nàng ta có ý gì? Ta gả cho Tiểu Nguyệt Nguyệt nàng ta lại cao hứng như vậy? Mẹ kiếp!

"Ngày mai chắc nàng ta cũng tới xem lễ rồi. Ngươi vẫn nên tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ đi!" - Tiểu Nguyệt Nguyệt nói xong câu này liền phiêu nhiên rời khỏi, cũng không để Tống Vũ Kỳ kịp thắc mắc.

Bỏ nàng sao? Đây là bỏ nàng sao?

Tiểu Quyên chết tiệt! Ta không đẩy ngã ngươi thì ta mang họ của ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro