1
Còn gì tệ hơn việc bị nhốt trong tủ cùng kẻ thù truyền kiếp của mình chứ? Sirius nghĩ.
Trong không gian tối tăm, chật hẹp, tay chân Sirius và Snape đan vào nhau trong một tư thế kỳ lạ. Sirius có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, ẩm ướt của Snape phả vào gáy mình, hòa quyện cùng hơi thở của chính mình, tạo nên một cảm giác kỳ lạ, gần như thân mật. Sirius không khỏi lộ vẻ đau đớn khi nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra như thế này.
Thời gian quay ngược lại năm phút trước. Sirius không ngờ mình sẽ gặp Snape trong chuyến đi dạo đêm.
Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt hắt bóng lên đôi má nhợt nhạt của Snape. Dưới chiếc mũi sắc là hai bờ môi sắc nhọn, như thể chúng có thể phun ra nọc độc của con Tử Xà bất cứ lúc nào.
Sirius quyết định ra tay trước: "Này, đó không phải là Snape sao? Sao, bị lạc đường khi quay lại hầm rượu à?"
"Hừ." Snape cười khẩy, không muốn thua kém. "Đồ chó ngu, nếu đầu cậu không chứa đầy Sphinx, thì cậu nên biết đây là đường về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Giờ thì tránh đường đi."
"Cứ nghĩ xem có ai tin lời nhảm nhí của cậu không." Sirius nói với vẻ khinh bỉ, đứng khoanh tay. "Đừng tưởng tôi không nhận ra cậu đã lén lút sau lưng chúng tôi mấy ngày nay."
"Theo cậu à?" Giọng Snape gần như mỉa mai. "Cậu đang tự mãn đấy. Tôi không nghĩ một lũ quỷ Gryffindor đáng để theo đâu."
"Tốt hơn hết là cậu nên làm vậy." Sirius bước lên vài bước, lợi dụng lợi thế chiều cao để nhìn xuống Snape. "Nghe này, tôi không quan tâm cậu và nhóm nhỏ bí ẩn của cậu làm gì sau lưng tôi, nhưng nếu cậu làm gì với bạn bè tôi, đừng trách tôi vô lễ."
"Cứ như thể cậu chưa từng làm vậy bao giờ vậy," Snape nói với vẻ khinh bỉ. "Nhìn xem cậu đã làm gì với những kẻ được gọi là bạn của cậu kìa."
"Cậu!" Mặt Sirius đỏ bừng vì tức giận. Hắn rút đũa phép ra và chĩa vào Snape.
Snape nhanh chóng thò tay vào trong áo choàng đồng phục và nắm lấy đôi đũa phép.
"Này!" Những bức chân dung hai bên hành lang bắt đầu cựa quậy không ngừng, cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai người. "Nhỏ giọng chút đi, chúng ta còn phải ngủ!"
Tiếng ồn ào của những bức chân dung khiến Sirius cảm thấy bất an, và một lát sau, ánh đèn lồng chiếu sáng từ góc hành lang. Đó là Filch đang đi tuần.
Sirius không muốn trừ thêm điểm nào nữa. Học kỳ này hắn đã bị trừ tổng cộng 200 điểm rồi. Nếu không muốn bị hiệu trưởng phạt cấm túc vĩnh viễn hoặc bị James siết cổ đến chết (dĩ nhiên là vì huynh trưởng Lily yêu quý của anh), tốt nhất là tránh xung đột trực tiếp với Filch.
Và Snape, bất kể y đang làm gì vào đêm nay, rõ ràng là không muốn bị bắt.
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc chạy đến nơi ẩn náu duy nhất trong hành lang - chiếc tủ đứng một mình ở góc.
"Ra ngoài, không đủ chỗ cho hai chúng ta đâu." Snape trốn trong tủ trước, một tay giữ chặt cửa, cố gắng không cho Sirius vào.
"Không còn chỗ nào để trốn nữa." Sirius nhét một chân vào tủ và cố nhét cả phần thân còn lại vào. "Giờ là lúc cãi nhau à? Hay là cậu nghĩ tôi sẽ không giao nộp cậu nếu bị bắt?"
Tiếng bước chân của Filch ngày càng gần. Snape im lặng vài giây, rồi buông tay và thỏa hiệp.
Sirius cố gắng chui vào tủ và đóng cửa lại ngay trước khi Filch rẽ qua góc.
Chiếc tủ hẹp chỉ vừa đủ chỗ cho hai thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển. Sirius cố gắng hết sức để giữ lưng dựa vào tường tủ, tránh xa người trước mặt, và tin rằng Snape cũng đang làm như vậy, nhưng hai người họ vẫn không tránh khỏi bị ép sát vào nhau.
Sirius có thể cảm thấy tóc Snape đang cù vào mũi mình. "Bỏ cái đầu của cậu ra," hắn gầm gừ.
"Cậu nghĩ tôi muốn thế sao?" Snape rít lên giữa hai hàm răng. "Im đi, đồ chó ngu, nếu cậu không muốn giáo sư Filch phát hiện ra."
Tiếng bước chân của Filch vang lên, cả hai người đều im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều vang vọng trong bóng tối.
Quá gần, Sirius nghĩ, gần đến nỗi hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng từ Snape, một sự thật khiến hắn khó chịu một cách khó hiểu.
Trong không gian chật hẹp, không khí dần nóng lên vì hơi ấm từ cơ thể hai người, điều này chắc chắn khiến Sirius càng thêm cáu kỉnh. Vốn luôn năng động, Sirius đành phải đứng im, cảm nhận sự đụng chạm và nhiệt độ cơ thể của kẻ thù truyền kiếp đang áp sát vào mình...
Dừng lại! Sirius nhận ra mình đang nghĩ gì và kịp thời dừng lại. Hany lắc đầu giận dữ, như thể điều này có thể xua tan những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu. Chắc chắn là do môi trường kỳ lạ này, Sirius nghĩ.
Khi tiếng bước chân của Filch xa dần và tiếng báo động được dỡ bỏ, Sirius gần như ngay lập tức muốn mở cửa tủ.
"Đừng!" Snape cố ngăn y lại. "Chúng ta chưa chắc Filch đã rời đi hẳn chưa."
Sirius, người chỉ muốn thoát khỏi tình huống hiện tại càng nhanh càng tốt, đã chọn cách phớt lờ Snape và tiếp tục cố gắng mở cửa.
"Cậu không nghe thấy tôi nói à?" Snape nắm lấy cổ tay Sirius. "Nếu cậu muốn chết thì đừng lôi tôi vào chuyện này."
Sirius vô thức rụt tay về, hai người bắt đầu vật lộn trong tủ. Chiếc tủ tội nghiệp không chịu nổi sức nặng, rung lắc dữ dội.
Trời đất quay cuồng, Sirius nghe thấy một tiếng động lớn trước khi cảm thấy đầu mình đập vào thứ gì đó cứng cứng. Cơn đau khiến hắn thở hổn hển. Phải mất một lúc lâu hắn mới hồi phục.
"Cậu ổn chứ?" Snape hỏi nhỏ và cúi xuống nhìn hắn.
"Hiếm lắm. Cậu thực sự lo cho tôi à?" Sirius ho hai tiếng. "Tôi vẫn chưa chết. Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng."
Ngay cả trong bóng tối, Sirius vẫn cảm thấy Snape đang trừng mắt nhìn mình dữ dội.
Bây giờ Sirius cuối cùng cũng có đủ năng lượng để cảm nhận tình hình.
Chiếc tủ đã bị lật nghiêng trong lúc đánh nhau. Sirius, xui xẻo là người nằm bên dưới, cảm thấy một cơn đau nhói ở sau đầu và xương sườn. Snape nằm đè lên hắn, và với Sirius làm đệm, có lẽ y vẫn ổn. Tay chân họ quấn lấy nhau một cách khó xử. Sirius cảm thấy mặt Snape áp vào bên cổ mình, từng hơi thở phả vào gáy hắn.
"Nghĩ tích cực lên nào. Filch không đến dù ồn ào thế này, nghĩa là ông ta đã đi xa thật rồi." Sirius ho thêm vài tiếng nữa, cảm thấy cơn đau ở sườn dịu đi. Hình như xương sườn của mình không bị gãy, hắn lạc quan nghĩ.
Snape im lặng một lúc: "cậu có thể ra ngoài rồi. Làm ơn mở cửa ra. Tôi không rút tay ra được."
"Khoan đã, để tôi thử xem." Sirius cố gắng điều chỉnh góc tay, mò mẫm tìm khe hở trên cửa tủ. Hắn đẩy mạnh, nhưng cửa tủ không nhúc nhích. "Chết tiệt, kẹt cứng rồi."
Snape tặc lưỡi và nói, "Có lẽ cánh cửa bị biến dạng do cú ngã. Thử dùng phép thuật xem."
Sirius cố tỏ ra vô tội nhất có thể: "Cây đũa phép của tôi vừa bay mất, và giờ tôi không biết nó rơi ở đâu trong tủ nữa."
"Cậu bị ngốc à?" Snape không nhịn được chửi thề, "và cậu có thể buông đũa phép ra được không?"
"Vừa nãy..."
"Đũa phép của tôi," Snape ngắt lời. "Nó ở trong túi áo bên trái."
Sirius có lý do để tin rằng nếu Snape không lấy được đũa phép, có lẽ y đã tự nguyền rủa mình trước khi cố gắng mở cửa. Hắn làm theo chỉ dẫn của Snape và thận trọng thò tay vào chiếc áo choàng rộng thùng thình của Snape.
"Cậu đang chạm vào đâu vậy?" Snape vừa sốc vừa tức giận.
"Không phải cauy bảo tôi lấy đũa phép của cauy sao?" Sirius không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giây tiếp theo, lòng bàn tay hắn chạm vào một làn da mịn màng, mềm mại. Cảm giác dễ chịu đến mức Sirius không thể kiềm chế mà chạm vào thêm hai lần nữa.
"Tôi không bảo cậu thò tay vào áo tôi!" Snape gầm gừ vào tai Sirius. "Giờ thì bỏ mấy cái móng vuốt chó của cậu ra khỏi eo tôi."
Sirius rụt tay lại như thể bị điện giật.
"Tôi không nên trông cậy vào cậu." Snape tiếp tục nói một cách hung dữ, "Quên đi, tôi sẽ làm."
Sau đó, Snape bắt đầu cố gắng điều chỉnh tư thế, cố gắng gỡ tay mình ra khỏi đống quần áo vướng víu và tay chân của Sirius. Mái tóc dài của Snape thỉnh thoảng lại lướt qua cổ Sirius theo từng cử động, và Sirius cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Snape dần trở nên nặng nề hơn.
Hôm nay Sirius cảm thấy ngượng ngùng lạ thường. Bình thường, mỗi khi gặp Snape, họ luôn to tiếng gay gắt, nguyền rủa nhau trước khi kịp nói vài lời. Và giờ đây, (do hoàn cảnh ép buộc), cả hai đã có được một khoảnh khắc hòa hoãn hiếm hoi.
Slytherin, lúc nào cũng nhe nanh, giờ gập cánh lại và ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, trông có vẻ... ngoan ngoãn. Sirius giật mình trước tính từ đột nhiên hiện lên trong đầu. Hắn không khỏi xoay xoay đầu ngón tay, nơi hắn vẫn còn cảm nhận được làn da mềm mại trên eo Snape.
Snape hơi xoay người, chân thỉnh thoảng cọ vào đùi Sirius. Sirius cảm thấy có gì đó thay đổi trong cơ thể nên vội vàng nói: "Đừng nhúc nhích!"
"Làm sao tôi có thể cầm đũa phép nếu tôi không cử động?" Giọng điệu của Snape lộ ra chút khinh thường.
"Cậu gầy quá, quanh eo chẳng còn mấy miếng thịt," Sirius nói, cố gắng che giấu cảm giác tội lỗi. "Nó làm anh đau xương sườn."
Snape dừng lại, rồi nhanh hơn và nhiều lần khuỷu tay y đập thẳng vào bụng dưới của Sirius. Sirius tin rằng y cố ý làm vậy.
Sirius chỉ có thể cố gắng hết sức để lùi lại, hy vọng Snape không để ý. Tuy nhiên, một lát sau, Snape rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng đè lên hông mình.
"Cậu là một con chó đực có thể động dục bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu à?" Giọng Snape nghe gần giống như đang nghiến răng.
"Là do cậu cứ xê dịch thôi." Sirius giả vờ cứng rắn phản bác, "Tôi đã bảo cậu đừng xê dịch rồi mà. Đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thôi." Đồng thời, hắn cũng mừng vì trời không có đèn, Snape cũng không nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ của hắn.
"Aloho!" Câu thần chú đột nhiên vang lên, cánh cửa tủ mở ra dưới tác dụng của câu thần chú mở khóa. Sirius và Snape đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía cửa tủ.
James, Lupin và Lily đứng bên ngoài cửa tủ, kinh ngạc quan sát mọi việc.
Sirius nhắm mắt lại trong đau đớn, cố gắng tự nhủ rằng từ hai mươi phút trước, có điều gì đó còn tệ hơn việc bị nhốt trong tủ với kẻ thù không đội trời chung, đó là bị bạn thân và người bạn thân thầm thương trộm nhớ nhìn thấy trong tình huống này.
Có lý do nào giải thích tại sao hắn lại ở trong tủ quần áo với Snape, đầu tóc bù xù, vào lúc đêm muộn không?
"Cậu đang làm gì Sev vậy?" Lily là người đầu tiên phản ứng, rút đũa phép ra và chĩa vào Sirius.
James nháy mắt với Sirius một cách điên cuồng.
Dựa vào tình bạn nhiều năm với James và sự hiểu ngầm mà họ có được sau nhiều lần cùng nhau chơi khăm, Sirius một cách kỳ diệu đã hiểu được ý của James: Nhanh chóng bình tĩnh Lily lại!
Trong nháy mắt, Sirius phản ứng lại: "Đúng vậy, chúng tôi đang hẹn hò." Hắn vòng tay ôm Snape, ôm chặt y vào lòng và nở một nụ cười quyến rũ với Lily.
"Lily, đừng nghe..." Snape vùng vẫy trong vòng tay Sirius.
Trước khi Snape kịp nói thêm lời bào chữa nào nữa, Sirius cúi đầu và mím chặt môi.
"Ừm..." Cô phù thủy tóc đỏ vốn hung hăng giờ rõ ràng bối rối, ánh mắt đảo qua đảo lại một lúc, "Tôi ước... Tôi ước cậu hạnh phúc, Sev... Bất kể cậu thích ai, tôi cũng sẽ ủng hộ cậu, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa." Sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
James và Remus vội vã đuổi theo cô, và trước khi rời đi, James nhìn Sirius với ánh mắt như muốn nói "cảm ơn vì đã giúp, bạn".
Nụ hôn Snape là kết quả của hành vi bốc đồng của Sirius. Tối nay đã đủ kỳ lạ rồi, nên việc mình làm điều gì đó kỳ lạ hơn cũng chẳng sao, Sirius nghĩ, hôn sâu hơn.
"Xì." Khi Sirius cố gắng cạy răng Snape ra, Snape há miệng và cắn mạnh vào Sirius.
Khi Sirius buông tay vì đau, Snape đẩy hắn ra và bỏ đi theo hướng của Lily và những người khác, nói một cách gay gắt, "Cứ đợi đó, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu." Nhưng y trông như thể đang bỏ chạy trong hoảng loạn.
Sirius liếm máu ở khóe miệng, nhìn bóng dáng Snape đang khuất dần, đôi mắt xám nhạt hơi lóe lên. Nếu James hoặc Remus, những người hiểu rõ Sirius, ở đây, họ hẳn đã nhận ra Sirius đang mang vẻ mặt thường thấy mỗi khi nhìn thấy điều gì đó thú vị. Hắn khẽ cười khúc khích, phủi bụi trên áo choàng và chậm rãi bước đi về hướng đó.
Không ai để ý rằng trên đỉnh chiếc tủ bụi phía sau họ, một hàng chữ rune màu bạc nhấp nháy dưới ánh trăng:
ᚨ ᛞᚱᛖᚨᛗ ᚲᛟᛗᛖ ᛏᚱᚢᛖ (Giấc mơ thành hiện thực).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro