Chương 3: Dây Mơ Rễ Má Của Định Mệnh

Mưa đêm rơi mãi, dai dẳng như không muốn dứt.

Ánh chớp lóa lên, soi rõ hai gương mặt đối diện — một người lạnh lùng, một người run rẩy. Giữa họ, là cả một kiếp ân oán chưa từng được hóa giải.

Tiêu Thù Hạc lặng nhìn Đoạn Tử Ngang đứng bất động giữa phòng. Áo hắn ướt sũng, mái tóc dính bết vào trán, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, như chỉ cần anh cử động, hắn sẽ lập tức lao đến.

“Ngươi nói ngươi đến chỉ để… nhìn ta?” – Tiêu Thù Hạc cười nhạt. – “Ngươi nghĩ ta sẽ tin?”
Đoạn Tử Ngang không tránh ánh nhìn ấy. Hắn chỉ khẽ đáp, giọng trầm và khàn:
“Ngươi không cần tin. Chỉ cần… để ta nhìn thấy ngươi vẫn còn sống.”

Tiêu Thù Hạc khẽ nhíu mày. Lời nói ấy, giọng điệu ấy – lạ lẫm mà quen thuộc. Trong lòng anh dấy lên cảm giác bất an mơ hồ, như thể mình đang đối diện với một phiên bản khác của Đoạn Tử Ngang – không phải thích khách tàn nhẫn năm xưa, mà là một người mang theo nỗi thống khổ từ tận sâu trong linh hồn.

Anh bước chậm lại, ánh mắt sắc lạnh:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ai phái ngươi tới? Vì sao không đến cung Thái tử như trong kế hoạch mà lại đột nhập vào phủ của ta?”
Câu hỏi dồn dập khiến Đoạn Tử Ngang khẽ khựng. Hắn mím môi, ánh mắt thoáng một tia kinh ngạc.
“Ngươi… nói gì?”

Tiêu Thù Hạc nheo mắt.
“Hôm nay là ngày ngươi lẻn vào cung Thái tử. Lẽ ra giờ này ngươi đã bị truy sát, chứ không thể xuất hiện ở đây. Ngươi biết quá nhiều, hành động lại khác hoàn toàn với lẽ thường. Nói đi, ngươi có âm mưu gì?”

Khoảnh khắc ấy, Đoạn Tử Ngang bật cười khẽ. Tiếng cười như mang chút cay đắng.
“Âm mưu sao… Nếu thật sự có âm mưu, thì là ta âm mưu… giữ ngươi lại bên mình.”
Tiêu Thù Hạc giật mình.

Một cơn gió mạnh ập vào, cánh cửa gỗ bật mở, mưa hắt vào sàn. Trong tiếng gió gào thét, Đoạn Tử Ngang chậm rãi bước đến gần. Ánh mắt hắn nhìn anh không còn như kẻ xa lạ, mà là ánh nhìn của một người đã từng… mất đi cả thế giới.

“Thù Hạc.” – Hắn gọi tên anh, rất khẽ, nhưng như dao cứa vào lòng. – “Ngươi không biết… cảm giác nhìn người mình yêu chết trong tay mình là thế nào đâu.”
Tiêu Thù Hạc sững lại.
Hơi thở anh ngưng trệ. Trong khoảnh khắc, trái tim như bị bóp nghẹt.

Làm sao hắn có thể nói những lời ấy?
Chẳng lẽ… hắn cũng—

“Ngươi…” – Anh run giọng. – “Ngươi nhớ…?”

Đoạn Tử Ngang nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng lạc đi:
“Ta nhớ tất cả. Nhớ ngươi đã đứng trên điện vàng, nâng chén rượu độc giữa trăm quan. Nhớ ngươi cười với ta — nụ cười cuối cùng — rồi ngã xuống. Nhớ cả cảm giác máu nóng của ngươi thấm vào tay ta…”
Đủ rồi!” – Tiêu Thù Hạc bật lên, tiếng anh run rẩy, nghẹn ngào. – “Câm miệng!”

Không khí như đông cứng. Chỉ còn tiếng mưa rơi nặng nề ngoài hiên.

Anh quay lưng đi, nhưng bàn tay lại siết chặt lấy mép bàn, đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Trái tim anh hỗn loạn.
Anh không ngờ… thật sự không ngờ rằng Đoạn Tử Ngang cũng trọng sinh.
Trong kế hoạch của anh, chỉ có một mình anh biết trước vận mệnh, có thể thay đổi tất cả, tránh xa mối nghiệt duyên ấy. Nhưng giờ đây, mọi thứ đảo ngược. Người kia cũng biết. Người kia cũng mang vết thương giống anh.

“Vì sao…” – Anh thì thào. – “Vì sao ngươi lại nhớ?”

Đoạn Tử Ngang bước thêm một bước, giọng nói mang theo run rẩy:
“Ta không biết. Chỉ biết khi ta mở mắt ra, ngươi đã chưa từng chết. Còn ta… đã không thể thở nổi nếu không tìm thấy ngươi.”

Tiêu Thù Hạc nhắm chặt mắt. Một cơn đau nhói chạy dọc tim.
Đó là thứ tình cảm anh từng khát khao, từng ôm ấp suốt nửa đời — nhưng giờ đây, khi gặp lại, nó lại khiến anh sợ hãi hơn bao giờ hết.

“Ngươi đi đi.” – Anh nói khẽ, giọng run run nhưng cứng rắn. – “Giữa ta và ngươi, mọi chuyện đã kết thúc từ lúc chén rượu ấy cạn.”

Đoạn Tử Ngang lặng nhìn anh. Một nụ cười nhạt hiện trên môi — vừa đau, vừa bất lực.
“Chén rượu ấy, ta đã uống cùng ngươi trong cơn tuyệt vọng. Thù Hạc, ngươi có thể quên, nhưng ta thì không.”
Mưa ngoài hiên rơi nặng hơn, như dệt thành màn sương mờ che kín cả thế gian.
Tiêu Thù Hạc ngẩng nhìn bóng người trước mặt — vừa quen thuộc, vừa xa lạ, vừa đáng sợ.

“Định mệnh đã trói buộc hai ta… đến tận kiếp này sao?” – Anh lẩm bẩm, giọng khản đặc.

Đoạn Tử Ngang bước tới, đôi mắt ánh lên sự quyết tuyệt:
“Nếu trời đã trói buộc, vậy thì ta sẽ không trốn tránh nữa. Kiếp này, Thù Hạc — cho dù là yêu hay hận, ta cũng sẽ giữ ngươi bên mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro