Chương 5 - Một đời mất nước, một đời giữ nước

Đêm rơi xuống phủ Lục hoàng tử bằng một vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ. Những bóng đèn lồng trước hiên theo gió lay động, thân ảnh Tiêu Thù Hạc phản chiếu lên cửa gỗ như một dải bóng mảnh khảnh nhưng kiên cố.

Trọng sinh về lại tuổi mười tám, thời điểm mọi thứ chưa đổ nát, thế nhưng trái tim anh đã không còn vô tư như trước nữa. Những tiếng kêu của dân chúng khi thành sập, thân thể lạnh băng của Thái tử, vẻ điên cuồng của Đoạn Tử Ngang… tất cả vẫn còn như một vết lửa chưa tắt trong tim.
Tiêu Thù Hạc đặt bút xuống bản đồ trải rộng trước mặt. Đây là bản đồ biên giới phía Bắc — nơi mà trong kiếp trước, Ký Bắc cuồn cuộn kéo quân tràn vào Nam Huy như nước lũ.

Ở kiếp đó, anh đã không ngăn được.
Nhưng kiếp này… anh nhất định sẽ chắn được.

Cánh cửa ngoài phòng khẽ động. Hoắc Ảnh đứng đó, vẫn là dáng người thẳng tắp như cây thương, mặt mày lạnh lùng nhưng đôi mắt có phần phức tạp khi nhìn Tiêu Thù Hạc.
Điện hạ vẫn chưa nghỉ?” Hoắc Ảnh hỏi khẽ.

“Chút nữa.” Thù Hạc nhẹ giọng. “Hoắc hộ vệ đến tìm ta?”

Hoắc Ảnh tiến vào, đóng cửa lại. Khi bóng đêm nuốt cả hai vào sự yên lặng, y mới lên tiếng:
“Điện hạ… hôm nay Thái tử có nhắc đến người.”

Thù Hạc hơi khựng tay.
Thái tử.
Người anh đã từng nghĩ không hòa hợp, không thân thiết… nhưng lại chết thảm trong tay Đoạn Tử Ngang.
Người kiếp trước nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp – chẳng phải hận, chẳng phải oán – mà là tiếc nuối chưa từng nói ra.

Anh nhắm mắt. “Hôm nay Thái tử nói gì?”
“Ngài ấy bảo… điện hạ dạo này thay đổi.” Hoắc Ảnh đáp. “Không còn ham rong chơi, cũng không còn nói chuyện thoải mái với ngài ấy như trước.”

Tiêu Thù Hạc cười nhẹ, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.
Tiêu Thù Hạc cười nhẹ, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.

Kiếp trước, Thái tử không phải người xấu.
Hắn chỉ đa nghi, cảnh giác và sợ một người cùng huyết thống có tài như anh sẽ đe dọa ngai vàng.

Chỉ tiếc… cả đời nghi kỵ, cuối cùng lại không đề phòng nổi mũi kiếm của kẻ thù.

Anh trầm giọng:
“Hoắc Ảnh, nếu ta và Thái tử không cùng chí hướng, ngươi sẽ chọn ai?”
Hoắc Ảnh không do dự:
“Thái tử. Thuộc hạ trung với Thái tử.”

Câu trả lời quá rõ ràng, quá thẳng thắn.
Nhưng Thù Hạc lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Kiếp trước cũng vậy. Hoắc Ảnh trung thành với Thái tử đến giây phút cuối cùng.
Kiếp này, biết mình trọng sinh, Hoắc Ảnh chỉ coi đó là vận mệnh kỳ lạ, nhưng y không phản bội Thái tử — điều đó khiến Thù Hạc an tâm hơn là cảnh giác.

“Ta không muốn tranh gì với Thái tử.”
Tiêu Thù Hạc nghiêm túc nói, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh như lưỡi đao.
“Kiếp này, ta chỉ muốn bảo vệ quốc gia. Bảo vệ hắn… miễn là hắn không quá đáng.”
Hoắc Ảnh nhìn anh hồi lâu, rồi khẽ cúi đầu.
“Thuộc hạ tin điện hạ.”

Nến lụi dần, bóng đêm dày đặc hơn.

Tiêu Thù Hạc kéo bản đồ lại gần hơn. Tay anh đặt lên vùng biên giới giữa Nam Huy và Ký Bắc — nơi mà kiếp trước, quân Ký Bắc đổ xuống như lũ, càn quét toàn bộ Nam Huy.
Sự tàn bạo, chiến thuật nhanh, trực diện, gọn gàng ấy—tất cả đều mang dấu ấn của một người:

Đoạn Tử Ngang.
Kiếp này - Anh vẫn còn cơ hội.
Quốc gia vẫn chưa tan.
Thái tử vẫn còn sống.
Biên cương vẫn chưa nhuộm máu.
Hoắc Ảnh nhìn anh, cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.

“Điện hạ muốn làm gì tiếp theo?” y hỏi.

“Ta muốn củng cố quân đội ở biên giới phía Bắc.” Thù Hạc đáp. “Kiếp trước, Nam Lăng để biên cương trống trải quá lâu. Lần này… ta không để Ký Bắc có cơ hội.”
Hoắc Ảnh hơi cau mày.
“Điện hạ, điều đó cần sự cho phép của Thái tử.”

Tiêu Thù Hạc gật đầu.
“Ta sẽ thẳng thắn nói với hắn. Kiếp này… ta không muốn đánh mất tình thân.”

Hoắc Ảnh ngạc nhiên.
Tiêu Thù Hạc trước đây dù không chống đối, nhưng cũng không thực sự gần gũi Thái tử.

Giờ lại muốn chủ động kéo gần khoảng cách?
Y cảm nhận được:
Lục hoàng tử sau khi bệnh nặng tỉnh dậy, đã hoàn toàn trở thành một người khác. Một người lớn hơn, lạnh hơn… và kiên định hơn.

Thù Hạc khép bản đồ lại, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm bình thản đến đáng sợ.

“Kiếp trước, ta không cứu được ai.
Kiếp này, ta muốn cứu tất cả.”

Ngoài cửa, gió thổi mạnh hơn, cuốn lá trúc bay lả tả xuống sân.
Không ai biết rằng ở góc tối của mái hiên, một bóng người áo đen vừa rời đi — không để lại dấu chân, chỉ để lại ánh mắt đỏ hoe vì kìm nén.

Đoạn Tử Ngang.

Hắn đến để nhìn xem Thù Hạc còn sống.
Chỉ cần nhìn thấy anh, hắn mới có thể thở nổi.

Mà giờ đây…
Hắn nghe thấy tất cả.

“Thù Hạc…” hắn thì thầm trong bóng đêm, giọng run nhẹ như mất đi chỗ dựa.
“Là ta giết Thái tử khiến em hận ta đến vậy ư?”
Tim hắn co thắt lại.

“Không sao.”
Giọng hắn nghẹn lại nhưng kiên định tuyệt đối:
“Kiếp này, dù em có hận ta… ta vẫn sẽ bảo vệ em.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro