Chương 19:

Căn phòng làm việc rộng lớn chìm trong một thứ yên lặng nặng nề. Ánh đèn hắt xuống, loang loáng trên mặt gỗ tối màu, để lộ những chồng tài liệu cao ngất và gạt tàn vương đầy mẩu thuốc.

Min Yoongi ngồi bất động trên ghế xoay, lưng hơi ngã ra sau. Mày hắn cau chặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào hoảng không trước mặt, như đang nghiền ngẫm một bí ẩn chưa có lời giải.

Dáng vẻ ấy không phải là một ông trùm đang điều hành cả một thế lực ngầm, mà là một kẻ đang bị câu nói nhỏ bé kia đè nặng.

Hắn đang rơi vào trạng thái nghi ngờ sâu sắc, một dạng bất an mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng nếm trải.

Căn phòng làm việc vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh mịch, nhưng thứ im lặng ấy đã bị một loạt câu hỏi trong đầu hắn xé nát.

Tại sao Jimin lại buột miệng như vậy?
Có phải cậu đang dàn kế để triệt hạ hắn không?

Lập tức một nửa lý trí bác bỏ ý nghĩ đó.

Jimin hiện đang bị giam cầm, từng chuyển động, từng hơi thở đều bị căn phòng đó kiểm soát. Nếu có kế hoạch lớn hơn, làm sao cậu đủ tự tin nói ra ngay trước mặt hắn?

Không thể đơn giản như vậy. Nhưng nếu không phải do Jimin chủ động, thì câu nói ấy xuất phát từ điều gì?

Hắn bắt đầu dò quanh những thứ tiếp xúc gần cậu: hai tên canh cửa, những nhân viên được phép ra vào phòng, kể cả những người giao tiếp tưởng như vô hại — người hầu, nhân viên bảo trì, thậm chí là những lần vận chuyển đồ đạc.

Hắn lục đi lục lại trong đầu, cố bóc từ lớp này rồi tới lớp kia để tìm ra một khe hở khả dĩ. Mỗi khả năng bị cân nhắc, loại trừ, rồi lại trả về để kiểm chứng kỹ hơn.

Nhưng không thể chỉ dựa vào trực giác. Phải biến nghi ngờ thành chứng cứ rõ ràng.

Hắn lập tức nhấc điện thoại lên, giọng nói cắt ngang không khí:

"Rà soát toàn bộ log camera từ ba ngày trước tới nay. Khóa mọi cổng liên lạc ra ngoài tạm thời. Đưa danh sách nhân sự trực đêm và báo cáo kho vũ khí cho tôi trong một giờ tới."

Hắn tiếp tục liệt kê, mỗi mệnh lệnh vừa ra là một mắt xích được thắt chặt:

"Kiểm tra lịch sử truy cập hệ thống, audit các bản sao lưu. Dò nguồn gốc mọi cuộc gọi, mọi thẻ quẹt lạ. Đặc biệt là kiểm tra kỹ lưỡng hai tên canh cửa kia — từ quan hệ thân thiết tới lịch sử nhận lệnh."

Hắn còn ra lệnh thêm cho một người khác:

"Để mắt đến cả HYBE — mọi liên hệ, mọi thư từ, ngay cả những đường dây ngụy trang. Nếu có ai đứng sau khơi động Park Jimin, phải lập tức nắm được danh tính trước khi họ rút lui."

Các đội thi hành lập tức được kích hoạt; thông tin và các báo cáo ngắn gọn bắt đầu dồn về. Yoongi ngồi lại, mắt nhìn sâu vào màn hình máy tính trên bàn, đầu óc tiếp tục chạy phát các phép thử.

Trong khoảnh khắc im lặng trước cơn bão thông tin, hắn tự nhủ: phải bóc từng lớp cho tới khi lỗ hổng lộ nguyên hình.

Rồi hắn ngả người ra ghế, không phải để nghĩ ngơi mà là để lắng nghe từng con số, từng dòng báo cáo, và nắm lấy manh mối quan trọng.

Nhưng kết quả trả về lại trơn tru đến mức khó tin. Camera vẫn vận hành, log không ghi nhận truy cập lạ, kho vũ khí không có sai sót, hồ sơ cũng ngay ngắn như chưa từng bị ai chạm vào. Một sự hoàn hảo giả tạo đến mức khiến người khác buộc phải nghi ngờ.

Hắn ngồi lặng thêm vài giây, ánh mắt tối lại. Đầu ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn gỗ, từng tiếng cộc cộc vang vọng như kim châm vào không khí.

"Chưa thấy lỗ hổng... không có nghĩa là không có lỗ hổng," hắn tự nhủ, giọng trầm vang lên trong căn phòng vắng.

Bản năng của Min Yoongi chưa bao giờ sai. Kinh nghiệm sống chết trong giới ngầm mách bảo hắn rằng càng im ắng, càng tiềm ẩn một cơn bão ngầm.

Min Yoongi rút một điếu thuốc, bật lửa chạm vào, ánh lửa bập bùng soi lên gương mặt sắc lạnh. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa kính sát trần. Khói thuốc mờ ảo quấn lấy bóng dáng cao lớn, hòa vào ánh đèn thành phố trải dài bất tận dưới kia.

Từng ánh sáng nhấp nháy như đại diện cho vô số con người, vô số bí mật. Hắn im lặng, đôi mắt tối lại, dõi xuống dòng chảy hỗn loạn ấy.

Hắn biết, câu nói nhỏ bé kia không thể chỉ là ngẫu nhiên. Ẩn sau nó chắc chắn là một bàn tay đang thử giật dây.

Và hắn cũng biết, mình tuyệt đối sẽ không để yên. Dù phải trả bất cứ cái giá nào, Min Yoongi cũng sẽ tìm ra sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro