Chương 24:

Yoongi bước vào thư phòng, khép cửa lại thật khẽ. Không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng hắt xuống bàn làm việc, soi lên những chồng tài liệu chất cao, như những bức tường vô hình đang đè xuống.

Hắn thả người xuống chiếc ghế da cứng, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Khói thuốc bay lên, mờ mịt len lỏi giữa ánh sáng yếu ớt, như cuộn theo từng dòng suy nghĩ rối bời đang xoay vòng trong đầu hắn.

Hắn ngửa đầu ra sau rồi nhắm mắt lại, cảm nhận khói thuốc len qua khe mũi, ấm áp và cay nồng.

Tại sao... lúc nãy hắn lại không nỡ đánh cậu?
Tại sao lại chọn làm đau chính mình thay vì trút giận như trước?

Hắn không có câu trả lời.
Chỉ biết rằng, khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt Jimin — đôi mắt đỏ hoe, run rẩy vì sợ và tủi hờn — có thứ gì đó trong hắn đã vỡ vụn.

Hắn ghét cảm giác ấy — cái cảm giác tim mình đột nhiên thắt lại, chẳng còn kiểm soát nổi lý trí.
Một người như hắn... sao lại có thể vì một ánh mắt mà dao động đến thế?

Một hơi thở dài, nặng trĩu tràn ra từ lồng ngực.
Hắn mở mắt, chăm chú nhìn lên vết thương nhỏ trên khớp tay.
Da rách, máu đã khô, nhưng cảm giác đau vẫn còn đó, nó âm ỉ, như gợi nhắc cho hắn về điều gì đó vừa vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hắn ngồi đó rất lâu, bàn tay vẫn giữ điếu thuốc đã tàn, đôi mắt vô định nhìn về khoảng không mờ ảo.

Trong ánh sáng vàng mờ nhạt, khuôn mặt hắn thoáng run lên một chút — thứ cảm xúc mà ngay cả chính hắn cũng không muốn thừa nhận.

Phải chăng... hắn đã bắt đầu sợ làm tổn thương cậu?

Ở một nơi khác trong căn biệt thự ấy — căn phòng như thuộc về Jimin, giờ lại im lìm đến lạ.

Chiếc bát cơm vỡ vung vãi khi nãy đã được dọn sạch sẽ, nhưng hình ảnh ấy vẫn hằn lại rõ ràng trong tâm trí cậu, như thể chỉ vừa xảy ra một khắc trước.

Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Hai bóng người bước vào, dáng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc lẹm hướng thẳng về phía Jimin.

"Đi tắm." Một trong hai tên lên tiếng, giọng bình thản nhưng lại mang theo cảm giác áp lực khó chịu.

Jimin nhíu mày, đôi mắt thoáng nhìn hai tên đó. Cậu nhận ra ngay, đây có vẻ là hai tên mới được cử đến, vì hai tên cũ... chắc giờ đã bị tống vào ngục rồi.

Cậu thở dài, đôi vai nhỏ hơi bất lực, nhưng chẳng phản ứng thêm.

Phòng tắm vẫn là căn phòng ấy: sạch sẽ, sáng bóng, và bộ đồ mềm mại được treo sẵn. Và cậu chẳng còn để tâm đến những thứ đó nữa, chỉ bình thản làm sạch cơ thể như mọi ngày.

Một lúc sau, Jimin rời khỏi phòng tắm, mái tóc vẫn còn lóng lánh giọt nước, da thịt còn tỏa hương thơm dịu nhẹ của xà phòng. Cậu bước chậm ra khỏi phòng lớn, không mảy may quan tâm đến những chi tiết xung quanh.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu xuất hiện, ánh mắt hai tên đàn em mới lập tức dán chặt vào dáng vẻ mềm mại của cậu. Chúng trao nhau một cái liếc mắt, ý tứ rõ ràng, như đang bàn bạc một điều gì đó.

Jimin cảm nhận được luồng khí lạ len vào xương sống, một thứ bất an mơ hồ mà cậu không thể định hình. Nhưng cậu vẫn bước chậm, mà cực kỳ thận trọng.

Cậu nhắm mắt một nhịp, rồi khẽ hít sâu, cố duy trì thần thái bình tĩnh, nhưng trong lòng, sự bất an vẫn tràn lên, như nhắc cậu rằng... không khí hôm nay rất khác, và... không hẳn an toàn.

Jimin trở về phòng, bàn tay run run định đóng cửa thật nhanh để tách mình ra khỏi không khí ngột ngạt kia. Nhưng chưa kịp, hai bàn tay mạnh mẽ đã đẩy cửa xông vào.

Jimin sững người, tim đập thình thịch trong lồng ngực, chân tay bỗng như tê cứng. Cảm giác cơn hoảng loạn lan tỏa khắp cơ thể.

Cậu run rẩy lùi lại, nhưng hai tên đàn em đã áp sát, mỗi bước đi đều nặng nề, uy hiếp.
Ánh mắt chúng hướng về cậu, sắc lẹm và đầy thèm muốn. Một tên cười khẩy, giọng bình thản mà đáng sợ:

"Nếu lão đại đã dùng rồi, mình ké một chút cũng chẳng mất mát gì đâu nhỉ?"

Trước khi kịp phản kháng, cậu đã lập tức bị tóm lấy, đẩy mạnh về phía giường.

"Tránh ra!!!" — tiếng la thét vang lên trong phòng, lẫn cả sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Cậu lùi về gốc giường, tay ôm chặt trước ngực như một cách phòng vệ mỏng manh.

Hai tên đàn em nhanh chóng áp sát, mạnh tay kéo cậu ra giữa giường.

"Bỏ ra!!!"

Jimin hét lên, giọng khàn đi vì hoảng loạn.
Cậu giãy giụa, cố đẩy chúng ra, nhưng sức lực nhỏ bé chẳng thể chống lại được hai gã đàn ông lực lưỡng.

Cậu cảm nhận rõ từng ngón tay bẩn thỉu đang chạm lên da mình, buồn nôn đến mức muốn hét đến lạc giọng.

Trong đầu cậu chợt vụt qua một ý nghĩ mơ hồ mà đầy cay đắng: Dù bị Min Yoongi giam cầm, dù bị hắn áp đặt mọi thứ... nhưng hắn chưa bao giờ khiến cậu thấy ghê tởm như hai kẻ trước mặt.
Và ít ra... ánh mắt hắn, dù lạnh lẽo, vẫn chưa từng nhìn cậu bằng dục vọng bẩn thỉu như hai tên khốn này.

Cậu siết chặt tay, run rẩy gào lên: "Tránh ra!!!"

Tiếng hét bật ra khàn đặc trộn lẫn với tiếng vải sột soạt và tiếng cười khẽ rợn người.

Và rồi, ngay khi cậu nghĩ mình đã hoàn toàn tuyệt vọng, thì...

Rầm! — cánh cửa mở tung.
Tiếng va chạm vang dội khiến cả căn phòng rung lên.

Hai tên đàn em chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một cú đá như sấm giáng thẳng vào giữa ngực. Cả hai lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh xuống sàn, rên rỉ đau đớn.

Jimin sững sờ, tim đập thình thịch, toàn thân run lên không kiểm soát được.
Khi nhận ra người đứng đó chính là Min Yoongi, một luồng cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lồng ngực — vừa mừng rỡ, vừa bối rối, vừa không biết phải tin vào điều gì.

Không kịp suy nghĩ, cậu vội lao đến ôm chặt lấy hắn, như tìm một điểm tựa, một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa cơn hoảng loạn đang nuốt chửng mình.

Cái ôm ấy khiến Yoongi sững người, toàn thân như đông cứng.

Từ trước đến nay, hắn chỉ quen với mùi khói thuốc, tiếng kim loại lạnh lẽo và những xác chết không tên. Trái tim tưởng như đã hóa đá, chẳng còn biết run rẩy trước bất cứ điều gì.

Thế nhưng giây phút này — khi thân thể nhỏ bé kia run rẩy trong lòng hắn, hơi thở đứt quãng hòa lẫn nước mắt lại khiến tất cả lý trí trong hắn bỗng trở nên rối loạn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, người từng khiến hắn giận đến mức muốn bóp chết... lại có thể khiến hắn xót xa đến thế.

Một cảm giác lạ lẫm trào lên, vừa mềm yếu, vừa khó chịu, vừa khiến hắn không thể dứt ra.

Rồi một tiếng nấc khẽ vang lên nơi lồng ngực, khiến hắn như bừng tỉnh.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, Jimin đang nép sát vào người hắn, bờ vai nhỏ run rẩy không ngừng, nước mắt lấm tấm thấm ướt cả vạt áo hắn.

Dáng vẻ ấy khiến Yoongi bối rối, bàn tay đang buông lơi cũng trở nên lúng túng.

Một thoáng do dự, rồi bàn tay thô ráp khẽ nâng lên, chậm rãi đặt lên lưng cậu, vỗ nhẹ một nhịp.

"Không sao rồi."

Giọng hắn thấp khàn, nhưng lại mang theo sự dịu dàng đến lạ.

Nhưng Jimin trong cơn hoảng loạn vẫn không ngừng run rẩy, càng níu chặt hắn hơn.

Yoongi định sẽ đẩy cậu ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ đáng thương ấy, hắn bỗng nhận ra mình không nỡ.
Rồi hắn khẽ đặt bàn tay lên sau gáy cậu, ép cậu nép sát hơn, như muốn che đi tất cả những gì dơ bẩn vừa diễn ra.

Ánh mắt hắn lạnh dần. Từng đường nét trên gương mặt chậm rãi khôi phục lại vẻ sắc bén vốn có.
Chỉ một cái liếc, đôi mắt đen sẫm hướng về phía hai kẻ đang nằm sõng soài trên sàn.

"Đáng lẽ... tụi mày không nên chạm vào người của tao."

Cạch.
Âm thanh kim loại vang lên, khô khốc và lạnh lẽo.

Đoàng! Đoàng!

Hai phát súng vang lên gần như cùng lúc.
Tiếng nổ dội khắp căn phòng, hòa cùng mùi thuốc súng khét lẹt và vị tanh của máu.

Jimin giật nảy người, cả thân thể run bắn. Hơi thở cậu nghẹn lại nơi cổ họng, bàn tay theo phản xạ siết chặt lấy vạt áo hắn, mắt mở to trong kinh hoàng.

Cậu vừa kịp nhìn thấy ánh lửa lóe nơi nòng súng, mùi thuốc súng quyện với máu tanh, thì lại bất ngờ bị ép sát lần nữa.
Bờ ngực vững chãi áp chặt lên tầm mắt, che đi toàn bộ khung cảnh hỗn loạn phía sau.

Hơi thở hắn phả xuống đỉnh đầu cậu, nóng rát, gấp gáp mà nặng trĩu.

Rồi không nói một lời, Yoongi cúi xuống, một tay giữ chặt sau gáy, tay kia luồn qua eo cậu, bế thốc lên.
Bước đi dứt khoát, lạnh lùng, như thể vừa gạt bỏ cả thế giới lại phía sau.

Tiếng giày va lên sàn lạnh, vang lên từng nhịp khô khốc.
Mỗi bước đi, hơi ấm trên người hắn lại bao trùm lấy Jimin — thứ duy nhất giữ cậu khỏi tan vỡ trong cơn sợ hãi vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro