Chương 31:
Đêm Seoul phủ xuống tầng ánh sáng nhàn nhạt. Dưới ô cửa sổ cao, thành phố trải dài trong những vệt đèn vàng đan xen, lấp lánh nhưng xa cách đến lạ.
Jimin đứng lặng, bàn tay khẽ đặt lên khung kính lạnh. Cậu nhìn xuống khoảng không bên dưới, nơi dòng xe nhỏ dần thành những vệt sáng trôi chậm giữa màn đêm.
Hình ảnh người đàn ông khi nãy lại hiện lên trong tâm trí. Chỉ thoáng qua vài giây, nhưng đủ khiến tim cậu nặng trĩu.
Hắn ta... đến đây để làm gì?
Chẳng lẽ là để hoàn thành nốt nhiệm vụ mà cậu đã thất bại?
Ý nghĩ ấy khiến tim cậu khẽ thắt lại. Nhưng thứ khiến cậu không dứt ra được... là ánh nhìn khi nãy.
Lạnh lẽo. Sâu thẳm.
Không phải thù hận, cũng chẳng phải khinh miệt — chỉ là một thứ gì đó khó gọi tên, khiến cậu thấy nghẹt thở trong vài giây ngắn ngủi ấy.
Ánh mắt đó... như đang ẩn giấu điều gì.
Một bí mật, hoặc một lời cảnh báo mà cậu chưa đủ can đảm để đối mặt.
Cậu vẫn đứng đó, thẫn thờ nhìn ra ngoài thành phố xa xăm. Mọi thứ dường như trôi chậm lại — chỉ còn ánh sáng và nhịp tim cậu vang lên mơ hồ giữa đêm.
Không biết đã qua bao lâu, cậu vẫn chưa thể rời khỏi những suy nghĩ quẩn quanh. Cho đến khi... một hơi ấm bất ngờ lan dọc sống lưng.
Jimin khẽ giật mình khi cảm nhận được vòng tay ấm áp đang siết nhẹ quanh eo.
Hơi thở ấm nóng phả nhẹ sau gáy, hòa cùng hương bạc hà thoảng mùi rượu, cay nồng mà mê hoặc, khiến cậu khẽ rùng mình.
Cậu định quay lại, nhưng chưa kịp, giọng trầm thấp của Yoongi đã vang lên sát bên tai:
"...Nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?"
Jimin khẽ run, bàn tay vô thức nắm lấy mép áo sơ mi của mình, giọng nhỏ, hơi lạc đi:
"Kh–không có gì..."
Yoongi khẽ cười, một nụ cười gần như không rõ hình, rồi chậm rãi xoay người Jimin lại đối diện với mình.
Động tác của hắn không mạnh, nhưng đủ khiến cậu khẽ chao đảo, bàn tay theo phản xạ chống lên ngực hắn. Hơi ấm dưới lòng bàn tay khiến tim Jimin đập loạn, loạn đến mức quên mất phải rút lại.
Yoongi cúi xuống, đôi mắt sâu thẩm dõi theo từng đường nét trên gương mặt cậu.
Cái nhìn ấy mang theo sự dịu dàng, nhưng ẩn trong đó là thứ nguy hiểm lạnh lùng, khiến không khí xung quanh như đông lại.
Jimin khẽ nghiêng đầu, né tránh theo bản năng, nhưng Yoongi nhanh hơn một nhịp.
Bàn tay hắn siết nhẹ nơi cằm, buộc cậu ngẩng lên đối diện mình.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở hai người chạm nhau. Hương bạc hà xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt khiến tim Jimin lỡ mất một nhịp.
Rồi môi hắn khẽ chạm xuống.
Không gấp gáp, không chiếm đoạt — chỉ là một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi như muốn khắc dấu vào tận trái tim.
Đôi mắt Jimin mở to, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Cậu muốn đẩy ra, nhưng vòng tay dưới eo lại siết chặt hơn, mang theo một thứ ấm áp kỳ lạ khiến mọi phản kháng trở nên yếu ớt.
Một giây. Hai giây. Rồi Jimin khẽ thả lỏng.
Hàng mi cong rủ xuống, môi khẽ hé ra — lặng lẽ đáp lại nụ hôn ấy, một cách yếu ớt nhưng chân thật.
Yoongi nhận ra phản ứng ấy, môi hắn khẽ nhấn sâu hơn. Jimin giật mình, bàn tay trên ngực vô thức siết lại. Tim đập nhanh đến mức gần như không theo kịp nhịp thở của chính mình.
Nụ hôn kéo dài, mang theo sự say đắm, từng nhịp chậm rãi len lỏi vào mọi giác quan của Jimin.
Trong lòng cậu, một luồng cảm xúc hỗn độn trỗi dậy: sợ, lo lắng, xao xuyến... và cả một chút hứng thú mà cậu không dám thừa nhận.
Rồi hắn khẽ rời môi, để lại một khoảng trống mờ ảo trong hơi thở. Chỉ ngay sau đó, hắn nghiêng đầu, bờ môi lạnh nhẹ nhàng chạm lên cổ cậu.
Jimin bất giác rùng mình, tim đập mạnh. Cậu hoảng loạn, tay vụng về đẩy hắn ra:
"Dừng lại...!"
Nhưng Yoongi không hề dừng lại. Hắn chậm rãi, nhưng dứt khoát, vòng tay siết nhẹ quanh eo cậu và nâng bổng cơ thể mảnh mai lên.
Jimin chới với, bàn tay nhỏ theo phản xạ ôm chặt lấy vai hắn.
Hắn đặt cậu xuống giường, rồi cẩn trọng cúi xuống, hôn lên từng tấc da thịt của cậu — từ cổ xuống vai, đến từng đường cong nhạy cảm — khiến Jimin vừa bối rối, vừa bị cuốn theo một cách không thể chống cự.
Mỗi nụ hôn, mỗi cử chỉ của hắn đều như một bản nhạc trầm, vừa dịu dàng, vừa mê hoặc, khiến Jimin cảm thấy mất phương hướng giữa sự phản kháng và sự đắm say.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro