Chương 8:
Căn phòng đặc quánh mùi ám muội, ánh đèn neon trắng lạnh hắt xuống thứ ánh sáng yếu ớt, chẳng có lấy một tia nắng nào len vào.
Không gian chật hẹp và tù túng, như cái nhà giam vô hình giam chặt cả thể xác lẫn tâm hồn.
Đôi mi nặng trĩu run rẩy mở ra.
Ánh mắt Jimin mờ nhoè, toàn thân ê ẩm đến mức chỉ khẽ cử động cũng khiến cậu nhăn mặt.
Mỗi thớ thịt, mỗi khớp xương đều như đang gào thét nhắc nhở cậu về đêm qua.
Cậu khẽ cựa mình, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trễ nải trên vai trượt xuống, mùi hương lạnh lẽo và xa lạ phả thẳng vào khứu giác.
Mùi của hắn.
Mùi từ người đã chà đạp cậu.
Chỉ trong khoảnh khắc, những ký ức đêm qua ùa về dồn dập.
Từng tiếng xé toạc vải vóc, từng cú ghì chặt không thể vùng vẫy, từng giọt nước mắt mặn chát bị ép nuốt ngược vào trong... tất cả như đang tái hiện ngay trước mắt.
Nước mắt bất giác trào ra, nóng hổi lăn dài xuống gò má. Cậu nghiến răng, gằn giọng nghẹn ngào:
"Đồ khốn..."
Hai bàn tay bị trói dập mạnh xuống nệm, phát ra những âm thanh nặng nề, như muốn trút hết cơn căm hận dồn nén.
Cậu vùng vẫy, cố gắng giật phăng chiếc áo sơ mi kia ra khỏi người, như thể chỉ cần thoát khỏi nó là có thể rũ bỏ hết nỗi nhục nhã. Nhưng càng giật, dây trói càng cứa sâu, áo lại càng siết chặt, khiến cậu thêm bất lực đến nghẹn thở.
"Khốn... kiếp..." Cậu rít qua kẽ răng, giọng khàn đặc vì giận dữ.
Nỗi nhục nhã dâng lên tận cổ, hòa cùng mùi hương của hắn ám trên da thịt, khiến dạ dày Jimin cuộn thắt, ghê tởm đến buồn nôn.
Nước mắt hòa với sự phẫn nộ, rơi xuống ướt đẫm gối. Cậu run rẩy, vừa đau đớn vừa căm hận, trái tim như bị bóp nghẹt trong lồng ngực.
Cậu khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt đầy giận dữ và thù hận — những giọt nước mắt khắc sâu thành vết thương không bao giờ lành.
Sức lực như bị rút cạn, Jimin cố gắng nhổm người khỏi tấm nệm nhưng khớp chân run lẩy bẩy, cả cơ thể chỉ còn lại sự đau nhức rã rời.
Mỗi lần cử động, cơn buốt nhói lại xộc thẳng vào từng thớ thịt, khiến cậu khụy xuống, ngã quỵ bên mép giường.
Tấm áo sơ mi rộng thùng thình trễ xuống, phơi ra những vệt bầm tím loang lổ trên da thịt. Hơi lạnh từ nền gạch xuyên thẳng qua lớp vải mỏng, khiến thân thể vốn đã tàn tạ càng thêm run rẩy.
Sợi dây trói vẫn ghì chặt đôi tay, buộc cậu chỉ có thể co người lại, ngồi bệt nơi góc phòng như một kẻ tù nhân bị chà đạp.
Mái tóc rối bời che khuất nửa gương mặt, đôi mắt sưng đỏ tràn ngập phẫn hận nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài run rẩy và thở dốc.
Bất ngờ, tiếng cạch vang lên khô khốc, ngay sau đó là âm thanh bản lề rít lên két một tiếng dài, như xé toạc bầu không khí tù túng.
Cánh cửa nặng nề bị đẩy ra, ánh sáng trắng lạnh từ hành lang hắt vào, cắt đôi bóng tối trong phòng.
Jimin giật thót, ánh mắt đỏ hoe ngước nhìn về phía cánh cửa vừa bật mở.
Yoongi bước vào, bóng dáng cao lớn phủ trùm cả căn phòng ngột ngạt. Bên cạnh hắn là một thuộc hạ, tay bưng khay thức ăn còn bốc khói, đặt nặng nề xuống bàn rồi rời đi ngay sau đó, để lại sự im lặng đặc quánh.
Mùi hương ấm nóng lan tỏa, nhưng lại trở thành sự mỉa mai tàn nhẫn trong không gian nặng nề này.
Yoongi đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Jimin như nhìn một kẻ tù nhân rệu rã. Khoé môi hắn nhếch lên một đường cong khẽ, không phải nụ cười, mà là sự giễu cợt chua chát.
"Ăn đi." Giọng hắn trầm khàn, kéo dài đầy khinh miệt. "Mày không chết được đâu... ít nhất là chưa."
Jimin trừng mắt nhìn khay thức ăn trên bàn.
Mùi thịt, mùi canh nóng hổi kia chẳng khác gì mùi máu tanh nồng nặc, khiến dạ dày cậu cuộn thắt lại vì ghê tởm.
Cậu bật ra tiếng cười khàn đặc, đôi mắt đỏ hoe ánh lên vẻ căm phẫn.
"Đừng hòng tao chạm vào cái thứ dơ bẩn đó của mày!"
Câu nói lạnh lùng và khinh bỉ ấy như một nhát dao xoáy thẳng vào lòng kiêu hãnh của Yoongi.
Hắn đứng im vài giây, ánh mắt lạnh lẽo phủ bóng xuống thân hình gầy guộc run rẩy kia. Nụ cười nhếch môi hiện ra, tàn nhẫn và khinh miệt.
Đột nhiên—BỐP!!!
Bàn tay hắn vung lên, dứt khoát hất mạnh khay thức ăn xuống nền. Bát đũa rơi loảng xoảng trên sàn, vỡ tan thành từng mảnh. Mùi thức ăn bốc lên càng nồng, càng khiến bầu không khí thêm nồng nặc khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro