Chương 1

01

Trong một biệt thự cổ xưa, xung quanh mạng nhện phủ kín khắp nơi, đèn pin sinh ra một luồng sáng chiếu thẳng vào trong, tro bụi bay tứ tán.

Đinh Trình Hâm không nhớ được từ khi nào đã cầm trên tay một chiếc đèn pin, theo âm thanh đi xuống dưới lầu.

Nơi đó một mảng đen kịt, sàn gỗ rung động phát ra những thanh âm kẽo kẹt, tận cùng của hắc ám vẫn đang không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thanh âm thê lương đó khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy vô cùng quen thuộc. Tựa như một chiều hướng, chiều hướng của vận mệnh, khiến cho người sợ hãi tất cả những điều này như cậu, lại lựa chọn tiến vào tầng hầm địa ngục đó.

Cậu mở cánh cửa ra.

Ma quỷ đang tay đấm chân đá lên thân thể non nớt của đứa trẻ liền dừng lại, hắn đưa lưng về phía Đinh Trình Hâm, phảng phất như đã sớm dự đoán được Đinh Trình Hâm đã đến, nam nhân thong dong quay đầu lại, khẽ nhếch miệng mỉm cười.

Ánh mắt của hắn làm cho gương mặt Đinh Trình Hâm bỗng chốc trở nên nóng rát, cậu giơ tay lên chạm vào nước mắt trên mặt, cũng không biết bản thân đến tột cùng vì sao lại khóc.

Thân hình nhỏ gầy gắt gao cuộn tròn dưới sàn nhà, giống như một con nhím bị rút lông, chỉ còn những lỗ hổng vỡ nát trên da thịt non mềm, vậy mà vẫn tự lừa dối mình rằng như vậy có thể chống đỡ thương tổn. Nó chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng nơi cánh cửa mà Đinh Trình Hâm vừa mang đến.

Một trận kinh hãi thoáng chốc lan ra toàn bộ da đầu Đinh Trình Hâm, đau nhức như thuỷ triều cuộn trào nơi lồng ngực, bên tai ồn ào vang lên tiếng người bị cuốn theo trong nước, cậu cái gì cũng nghe không rõ, vô pháp hít thở......

Hít thở không thông.

Là sự nghẹt thở tuyệt vọng nhất.

"A!"

Đinh Trình Hâm há miệng thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi lạnh, trong bóng tối nỗ lực mở to hai mắt, cố gắng muốn nhanh chóng thích ứng với bóng tối. Cậu đưa tay đỡ trán, muốn giúp bản thân bình tĩnh.

Lại gặp ác mộng rồi!

Đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, đuôi mắt đảo qua, không biết từ khi nào bên mép giường đã có một thân ảnh đứng đó.

"A!" Đinh Trình Hâm bị doạ tới ngồi bật dậy.

Thân ảnh đó đang ôm một cái gối, dùng thanh âm uỷ khuất khẽ nói: "Anh, em sợ, tối quá....."

Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ ôm ngực. "Đứa nhỏ" một mét tám mươi ba trước mắt, đang làm nũng với cậu.

Nương theo ánh trăng, hai người giằng co, mười giây sau Đinh Trình Hâm liền bị đánh bại, cậu hướng phía bên trong giường dịch một chút, vỗ vỗ ga trải giường, nói với thân ảnh kia: "Lại đây~"

Hết cách rồi, một mét tám ba chính là tuổi làm nũng.

Lưu Diệu Văn vui như đứa trẻ mười tuổi, trực tiếp chạy thẳng lên giường, Đinh Trình Hâm theo bản năng đỡ lấy hắn, lại rất nhanh ý thức được, bản thân đã không còn ôm nổi người trước mắt này nữa rồi. Cánh tay liền bị kéo theo khiến cả hai cùng ngã xuống giường.

Rút một tay ra, "Em điên rồi à? Giường cũng không cần nữa hả?" Đinh Trình Hâm búng vào trán Lưu Diệu Văn một cái, oán trách nói.

Lưu Diệu Văn lại cười hớn hở, "Anh, đợi sau này em sẽ kiếm tiền đổi cho anh một chiếc giường lớn và chắc chắn hơn, nhảy thế nào cũng không hỏng được."

Đinh Trình Hâm bị cái suy nghĩ này của hắn chọc cười, nhóc này rõ ràng sắp trở thành người trưởng thành rồi, lại luôn khiến cho cậu cảm thấy chỉ tựa như đứa trẻ mười hai tuổi.

"Được rồi, vậy em phải cố gắng tập nhảy thật tốt, trưởng thành thật tốt, sau đó mua cho anh một chiếc giường rất rất lớn luôn."

"Đã rõ!" Lưu Diệu Văn lại nghịch ngợm làm động tác kính lễ.

Lại chọc cho Đinh Trình Hâm cười, sau đó Lưu Diệu Văn cũng cười theo.

Đây là năm thứ sáu Đinh Trình Hâm sống cùng Lưu Diệu Văn.

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, tựa như bàn tay dịu dàng của người mẹ.

Lưu Diệu Văn đang ngủ say, lông mi rất dài, yên tĩnh đáng yêu, sáu năm này, hắn càng ngày càng trở nên tuấn lãng, sống mũi cao, góc cạnh càng rõ ràng, nhưng gương mặt ngủ say này trong mắt Đinh Trình Hâm, vẫn là đứa nhỏ nãi thanh nãi khí làm nũng với mình ngày xưa.

Khoé miệng Đinh Trình Hâm xuất hiện một mạt cười.

Chỉ cần mãi như vậy........

Mãi như vậy là tốt rồi.......

02

Trương Chân Nguyên đến nằm ngoài dự liệu của Đinh Trình Hâm.

Chuông cửa quy củ vang lên ba lần, Đinh Trình Hâm đang làm đồ ăn sáng liền buông quả trứng gà trong tay, thời điểm vừa lau tay, phía sau chợt vọt qua một thân ảnh.

"Anh, để em!"

"Chậm một chút!" Đinh Trình Hâm đôi khi cảm thấy thật thần kỳ, những ngày cậu không ở bên cạnh, Lưu Diệu Văn làm thế nào mà an toàn sống sót.

"Vâng...."

Thế là, sau khi Lưu Diệu Văn mở cửa, liền đối diện với Trương Chân Nguyên.

Hai người đều sửng sốt. Bất đồng với cái nhíu mày của Lưu Diệu Văn, kinh ngạc của Trương Chân Nguyên thoáng chốc liền thay đổi, hắn tựa hồ đang xác nhận xem người trước mắt này rốt cuộc là ai, lát sau, hắn lễ mạo đưa tay ra: "Xin chào, cậu là Lưu Diệu Văn phải không? Tôi là Trương Chân Nguyên, là.......bác sĩ, tôi tới tìm anh của cậu."

Lưu Diệu Văn nhướng mày dường như đang suy tư gì đó, sau đó quay lại gọi vào bên trong: "Anh, có một vị bác sĩ họ Trương tới tìm anh."

Lưu Diệu Văn vừa dứt lời, Đinh Trình Hâm liền không dấu vết kéo hắn ra phía sau, Lưu Diệu Văn ló đầu ra, hắn không nhìn thấy biểu tình của Đình Trình Hâm nhưng lại nhìn thấy vị bác sĩ phía đối diện vẫn như cũ cười thập phần ôn nhu.

"Nhanh thật, mấy năm không gặp, cậu nhóc đã cao hơn cả cậu rồi." Trương Chân Nguyên dừng một lát, "Nhìn xem, cậu nhóc ở phía sau cậu, che cũng không che được nữa rồi....."

Hôm nay Đinh Trình Hâm tựa hồ phá lệ không lịch sự, cậu không có ý muốn mời khách vào nhà, dường như cũng không có ý muốn trả lời hắn.

"Chuyện đó, cũng chẳng liên quan tới bác sĩ Trương......"

"Đương nhiên....." Trương Chân Nguyên vẫn khiêm tốn và ôn nhu "Tôi chỉ là một bác sĩ, tôi chỉ quan tâm đến trị bệnh.......cứu người......."

Lưu Diệu Văn cảm nhận được, bốn chữ cuối cùng, ánh mắt Trương Chân Nguyên cố tình nhìn về phía hắn, mà một giây sau, Đinh Trình Hâm liền che đi tầm nhìn của hắn.

Lưu Diệu Văn khẽ kéo cổ tay áo Đinh Trình Hâm, hỏi "Anh, anh có chỗ nào không khoẻ sao?"

Còn chưa đợi Đinh Trình Hâm trả lời, Trương Chân Nguyên đã tiếp lời: "Đừng hiểu lầm, tôi là bác sĩ, nhưng tôi cũng muốn có một người bạn! Cũng không phải tôi vừa đến cửa đã muốn khám bệnh, hôm nay......tôi chỉ là tiện đường tới thăm bạn bè thôi......" Hắn dừng một lát nhìn Đinh Trình Hâm nói: "Tôi có một người bạn, hôm nay chuyển tới tiểu khu của các cậu." Hắn giơ tay chỉ chỉ, "Chính là ở bên cạnh, có chuyện gì có thể tìm cậu ta, không cần khách sáo, cậu ta rất thích giúp đỡ người khác."

"Cậu ta, là cảnh sát........"

Đinh Trình Hâm lại càng nắm chặt tay hơn, đột nhiên, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cậu, Lưu Diệu Văn từ sau lưng cậu thò đầu ra: "Chuyển nhà, có cần giúp đỡ không? Em hiện tại cũng khoẻ lắm đấy!"

Giằng co một lát, Trương Chân Nguyên có chút hoảng hốt, ánh mắt đứa trẻ này so với sáu năm trước rõ ràng đã thay đổi, chính xác mà nói, giờ phút này nó so với sáu năm trước lại càng giống một đứa trẻ hơn.

"Có bạn bè có thể giúp mà không nói sớm! Hại tôi một người chuyển rõ là lâu!"

Theo hướng thanh âm, từ hành lang một người đi tới, mái tóc cắt ngắn đầy vẻ lão luyện, trên người mặc một cái áo khoác da, hắn ta bước đến với dáng vẻ bất cần. Người đó dựa vào tường, đưa một tay ra, bốn ngón tay cong lại, cười đến mức không thấy cả mắt, nói một câu: "Đã lâu không gặp......"

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn kinh ngạc: 'Ya, cũng lớn quá rồi, anh nhóc mỗi ngày cho nhóc ăn thứ gì vậy, phân hoá học à?"

Đinh Trình Hâm liếc mắt qua, người nọ che lại miệng mình: "Đùa chút thôi mà!" Hắn nghiêng đầu, đưa một tay ra: "Xin chào, tôi tên Mã Gia Kỳ, sau này là hàng xóm của các cậu."

Lưu Diệu Văn do dự mãi cuối cùng vẫn đưa tay ra, cả gương mặt giống như đang nói, cái thứ này, thực sự là cảnh sát.....

Thời điểm hai người sắp chạm tay vào nhau, Đinh Trình Hâm chặn lại cổ tay Mã Gia Kỳ đẩy sang một bên, địch ý dị thường lớn.

"Anh?"

"Mã cảnh quan lợi hại thật, nhà của anh chuyển xong rồi mà một chút âm thanh tôi cũng không nghe thấy....." Mã Gia Kỳ hiểu rõ ý tứ của Đinh Trình Hâm, một cái hành lang, hàng xóm sát vách, hắn chuyển lên chuyển xuống, làm hàng xóm của hắn như bọn họ làm sao có thể một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Hắn cười, buông tay xuống: "Tôi chỉ có vài cái vali đựng ít quần áo, xách cái là lên ấy mà." Sau đó còn cố ý bổ sung: "Cậu biết mà, tôi không thích mang theo một số thứ không cần thiết."

Lưu Diệu Văn cứ nhìn Trương Chân Nguyên rồi lại nhìn Mã Gia Kỳ, sau đó lại nhìn Đinh Trình Hâm, thực sự là nhịn không được nữa rồi.

"Anh, mọi người có phải quen biết lâu rồi không? Sao em lại không biết vậy?"

"Ô, có thể là do khi đó cậu còn quá nhỏ......" Mã Gia Kỳ nhướng mày nói.

"Đừng quan tâm đến anh ta!" Ngữ khí của Đinh Trình Hâm có chút không tốt, nhưng sau đó cậu lại vẫn ôn nhu như cũ, xoay người nói với Lưu Diệu Văn: "Sắp bị muộn rồi đấy, đi học trước đi nhé, cơm hộp để ở trên bàn, hôm nay lại là món gà xào cay mà em thích đấy."

"Đúng đúng đúng, hôm nay lại sắp muộn mất rồi, thầy giáo sẽ đánh chết em mất!" Nói xong hắn ba bước thành hai đem hộp cơm bỏ vào cặp sách, đến cửa nói với Đinh Trình Hâm: "Anh, em đi đây."

Sau đó lại nói với Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên: "Cảnh sát ca ca, bác sĩ ca ca, tạm biệt!"

Trương Chân Nguyên mỉm cười đáp lại, Mã Gia Kỳ phất phất tay, ba người nhìn theo cửa thang máy đóng lại.

Giây tiếp theo!

Rầm!

Đinh Trình Hâm muốn đóng cửa lại bị Mã Gia Kỳ đi trước một bước đẩy ra.

"Gia Kỳ....." Trương Chân Nguyên có ý nhắc nhở hắn, không nên gây ồn ào quá lớn.

"Không sao, bạn cũ gặp mặt, nhịn không được nhìn thêm một chút thôi mà!"

Thời khắc này Đinh Trình Hâm giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không có lấy một chút ôn nhu lúc trước, thậm chí cũng chẳng còn thấy sự khẩn trương khi nãy, tương phản, ánh mắt lại bình tĩnh đến dị thường, bình tĩnh tựa như hồ nước phẳng lặng không thấy đáy, trong nháy mắt liền cảm nhận được sự xa cách cùng băng lãnh bên trong, cậu nhìn Mã Gia Kỳ, từng câu từng chữ đều mang ý cảnh cáo: "Cách em ấy xa một chút......"

Mã Gia Kỳ vốn đang cười hì hì liền thu lại nụ cười: "Vậy phải làm sao đây? Tôi lại muốn gần với nhóc ấy hơn một chút! Vậy cậu có cách xa nhóc ấy ra không?"

Hai người đối mặt một lát, Đinh Trình Hâm bước lên một bước, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ôn nhu, tựa hồ mang theo khẩn cầu: "Buông tha cho chúng tôi, có được không......xin anh......"

Hầu kết Mã Gia Kỳ giật giật, nhưng lại không có thanh âm phát ra, ánh mắt liền chuyển sang hướng khác.

Trương Chân Nguyên ho khẽ một tiếng.

"A Trình, Gia Kỳ vẫn còn một số đồ chưa sắp xếp xong, chúng tôi về trước nhé."

Ánh mắt Đinh Trình Hâm lập tức khôi phục lạnh nhạt, tựa hồ như cái người khiến người ta vừa gặp đã thương kia chỉ là ảo giác của Mã Gia Kỳ.

Cửa đóng lại, Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ dựa vào tường.

"Cậu xem, còn chưa thử, tôi đã thua rồi......"

Trương Chân Nguyên không đáp lại lời hắn, ngay từ ban đầu vốn đã không có hi vọng gì là Mã Gia Kỳ sẽ thắng.

"Đứa trẻ đó, đã lớn như vậy rồi."

"Đương nhiên sáu năm rồi." sau đó, hắn lẩm bẩm nói: "Cũng đã sáu năm rồi......"

03

Lưu Diệu Văn mười hai tuổi xuất hiện ở hành lang bệnh viện, đụng vào Trương Chân Nguyên thời điểm đó vẫn còn đang thực tập tại đây, trên mặt đầy nước mắt, nó nói nó không tìm thấy anh trai.

Trương Chân Nguyên hỏi anh trai nó đã xảy ra chuyện gì, cậu nhóc nói, anh trai bị ngã từ trên cầu thang xuống.

Dáng vẻ Lưu Diệu Văn khóc giống như viên bánh trôi nhỏ hoà tan, khiến cho người vừa mới ra khỏi tháp ngà* như Trương Chân Nguyên trái tim ngập tràn thương xót, hắn hỏi ba mẹ cậu nhóc đâu.

*Tháp ngà: Thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức.

Cậu nhóc đáp lại: "Mẹ em đi đến một nơi rất xa mãi vẫn chưa trở về nhà, ba hôm nay cũng không có ở nhà."

Hắn sững người trong giây lát, nhưng rất nhanh nhận ra đứa trẻ này không có mẹ, hắn lại hỏi: "Ba em đi đâu vậy?"

Cậu nhóc nói: "Ba ba ở bên ngoài....." đứa trẻ mở đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Hắn nghĩ nghĩ: "Vậy em có biết số điện thoại của ba em không?"

Cậu nhóc nghĩ một lát nói: "Biết."

Trương Chân Nguyên gọi xong điện thoại, người ba đó nhận được tin con trai mình một đứa bị thương, một đứa ở trong bệnh viện không tìm được anh trai, ngữ khí vô cùng nôn nóng.

"Được, được, bác sĩ, tôi lập tức tới ngay."

Sau đó, Trương Chân Nguyên cùng cậu bé đó tìm được anh trai, lại không đợi được người ba kia.

Đinh Trình Hâm bị gãy xương sườn, đưa cậu đến bệnh viện là hai thiếu niên trạc tuổi.

Phẫu thuật xong Đinh Trình Hâm vẫn chưa tỉnh, Trương Chân Nguyên phải dỗ rất lâu, giải thích cho Lưu Diệu Văn hiểu anh trai cậu bé không chết, cũng sẽ không chết, sáng ngày mai nhóc ngủ dậy, anh trai sẽ tỉnh lại, Lưu Diệu Văn khóc mệt rồi, rúc trong lòng hắn ngủ, có lẽ vì khóc quá lâu, nên khi ngủ cũng vẫn khóc.

Nhưng điện thoại của người ba kia, lại không gọi được nữa.

Sau đó, hắn gặp được Mã Gia Kỳ thì mới biết, người ba đó trên đường tới bệnh viện, bởi vì quá sốt ruột đã vượt đèn đỏ, bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng, xe bị lật va vào lan can phòng hộ, mà ngày đó người thụ lý hiện trường lại trùng hợp là Mã Gia Kỳ, đưa tới bệnh viện thì đã muộn rồi.

Trương Chân Nguyên vẫn chưa chuẩn bị tốt, làm sao để giải thích cho đứa trẻ quá nhỏ kia biết tử vong là gì khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia đang đứng trước cửa nhà xác. Hắn vốn định tiến lên phía trước che đi đôi mắt của đứa nhỏ, nhưng thời điểm nó xoay người, trong đôi mắt to vô tội không dễ bị phát hiện kia vậy mà lại rõ ràng có ý cười.

Trương Chân Nguyên sững sờ tại chỗ, hắn thực tập lâu như vậy, từ sớm đã gặp qua sinh lão bệnh tử khiến hắn có thể bình tĩnh đối mặt với bất luận hình ảnh huyết tinh nào, nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt ấy, khiến cho Trương Chân Nguyên một lần nữa nhận ra cái gọi là sởn tóc gáy.

Nắng chiều tuỳ ý hắt vào hành lang, nhưng ánh sáng đó quá ngắn, nó vĩnh viễn không thể chiếu tới vị trí mà Lưu Diệu Văn đang đứng. Một đứa trẻ, một thực tập sinh, với lợi thế về chiều cao, thời khắc đối diện nhau, bất tri bất giác lùi về sau vậy mà lại là Trương Chân Nguyên.


Trương Chân Nguyên nhìn bầu trời xanh xa vạn dặm ngoài cửa sổ, nhìn Mã Gia Kỳ đang dựa vào tường.

"Cậu còn nhớ ánh mắt của đứa nhỏ ấy không?"

Mã Gia Kỳ ngẫm một lát, sau đó đứng thẳng dậy.

"Nhớ, nó đang cười!"


Chỉ trong nháy mắt, Lưu Diệu Văn lại khôi phục dáng vẻ đáng yêu, chạy tới trước mặt Trương Chân Nguyên: "Ca ca, anh đang tìm em sao?"

"Diệu Văn!" là bạn của anh trai nó, "Chạy loạn đi đâu vậy, anh của em lại không tìm được em."

Lưu Diệu Văn đem theo biểu tình uỷ uỷ khuất khuất bị mang đi, khiến cho Trương Chân Nguyên bắt đầu hoài nghi, chắc chắn là bản thân nhìn nhầm rồi.

Thời điểm hắn đang xuất thần, hắn bắt gặp gương mặt kinh hoàng của Mã Gia Kỳ.

Hắn hỏi Trương Chân Nguyên: "Cậu nhìn rõ ánh mắt của nó không?"

Có vô số câu trả lời giữa hai người, cả hai đều hi vọng bản thân nhìn lầm rồi.

Nhưng Trương Chân Nguyên lại gật đầu đáp: "Nhìn rõ, nó đang cười."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro