Chương 11
17
"Chúng ta trao đổi một bí mật đi!" Hạ Tuấn Lâm đột nhiên nói.
Nghiêm Hạo Tường lộ ra vẻ mặt như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ, qua kính chiếu hậu nhàn nhạt liếc Hạ Tuấn Lâm đang ngồi ghế sau một cái, chẳng thèm để ý đến cậu mà tiếp tục lái xe.
"Tôi cảm thấy anh sẽ hứng thú...." Hạ Tuấn Lâm tiếp tục nói, lúc này cậu, trong mắt sớm đã không còn vẻ hoạt bát linh động khi ở cùng Đinh Trình Hâm, ngược lại nhiều hơn phần quạnh quẽ.
"Anh nói chuyện của người phụ nữ hôm nay, trao đổi với nhau, tôi nói cho anh biết chuyện của Hà Văn Kiều....."
Đôi mắt trong gương kia rất lâu không có rời đi, cuối cùng, hàng lông mi dài khẽ động, Nghiêm Hạo Tường thong thả nói: "Cầm bánh kem cẩn thận, latte rất dễ bị hỏng, cẩn thận một chút! Chúng ta sắp tới nhà rồi...."
"Hừ~" Hạ Tuấn Lâm khẽ cười, "Anh thế mà không có hứng thú với Hà Văn Kiều?"
"Hứng thú, nhưng mà..." Nghiêm Hạo Tường thành thạo đánh tay lái, "Chuyện của hắn từ miệng người khác nói ra tôi không có hứng thú....."
Gió tháng 9, luôn mang theo những bản thi ca lá rụng cuối cùng, sinh ra một loại trầm mặc khác biệt.
Nghiêm Hạo Tường xách bánh kem đi phía trước, Hạ Tuấn Lâm nhảy bên trái chạy bên phải theo sau hắn.
"Tôi như vậy anh cũng không thấy phiền à?"
Nghiêm Hạo Tường ấn thang máy, "Không phiền, tôi đợi cậu nhảy lên bánh kem của tôi, tôi sẽ..... trực tiếp đánh chết cậu!"
"....." Hạ Tuấn Lâm nghe xong thì quy củ dịch sang bên cạnh một bước.
"Tôi hình như hiểu được, anh vì sao có thể lưu lại bên cạnh A Trình ca rồi." Hạ Tuấn Lâm lại không đầu không cuối mà nói một câu.
Nghiêm Hạo Tường vẫn không nhìn cậu, mà chỉ nhìn màn hình thang máy.
"Phải rồi! Tôi đã nói rồi anh cũng không tin, vậy tôi liền quang minh chính đại nói cho anh biết." Cậu giả vờ thần bí, "Hà Văn Kiều là A Trình ca giết đó."
Bốn mắt nhìn nhau, thang máy chạy lên, phía trên truyền đến tiếng xích sắt và ổ trục va chạm.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Đinh đông, cửa thang máy mở, Hạ Tuấn Lâm đi bước đầu tiên kỳ khai đắc thắng, nhưng giây tiếp theo lại dừng lại. Phía sau vang lên thanh âm, "Tôi biết."
Khi hắn đi qua Hạ Tuấn Lâm, bình tĩnh nói, "Việc khác, cậu không biết, tôi lại biết......"
//
Thời điểm Lưu Diệu Văn chạy vọt tới, cả hai người đều bị doạ một trận.
"Làm gì đây? Hai người!" Hắn quét mắt một lượt hành lang, "Ở đây xem cái gì vậy? Vì sao không vào?"
"Anh em tỉnh lại chưa?" Nghiêm Hạo Tường xoay người.
"Ừ, sớm tỉnh rồi, đồ ăn đều làm xong rồi~" Hắn vừa nói vừa tiến lên, nhìn chằm chằm bánh kem trong tay Nghiêm Hạo Tường, "Bánh kem của em à?"
Nghiêm Hạo Tường đem bánh giấu ra phía sau, lập tức đi qua Lưu Diệu Văn.
"Đương nhiên không phải, tiểu hài tử làm sao có thể ăn đồ ngọt?"
Lưu Diệu Văn vốn đã lộn xộn, Hạ Tuấn Lâm tiến lên vỗ vỗ vai cậu: "Huynh đệ, cái này có thể nhẫn?"
Lưu Diệu Văn trong mắt ngập tràn sát khí: "Đương nhiên không thể! Là huynh đệ, sống chết có nhau?"
Hạ Tuấn Lâm: "Ế..... huynh đệ, tục ngữ nói nam tử hán phải tự mình gánh vác."
Nghiêm Hạo Tường quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang ôm ấp người tiến vào trong: "Cậu ôm nó làm gì?" nói xong lại nói với Lưu Diệu Văn: "Em không xuống dưới đón người à?"
Lưu Diệu Văn như thể đột nhiên nhớ ra: "Đúng đúng đúng, Tiểu Hạ ca ca, em phải xuống dưới đón người."
Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt hồ nghi nhìn Nghiêm Hạo Tường, chỉ chỉ ngoài cửa lại chỉ chỉ chính mình.
Nghiêm Hạo Tường lại lộ ra vẻ mặt như nhìn người thiểu năng: "Bằng không, cậu tưởng là, nó ra cửa thang máy để đón tôi với cậu à?"
Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "Ầu, khả năng đó không lớn......"
"Bạn mới tới, đoán chừng, còn là một người bạn khá nhỏ tuổi ......"
"Bạn nhỏ?"
"Đúng vậy, bạn nhỏ mới cần Lưu Diệu Văn đi đón~"
Đinh Trình Hâm mở cửa, vẫn như cũ ôn nhu cười: "Hai người vất vả rồi, vốn dĩ là tớ đi lấy."
Nghiêm Hạo Tường đem bánh đặt lên trên bàn ăn: "Ai lấy cũng như nhau mà." Hắn tiếp tục hỏi: "Mời bạn khác nữa à?"
"Ừ, Diệu Văn không có mời bạn học, tớ muốn náo nhiệt một chút, liền gọi một tiểu bằng hữu vẫn luôn muốn gặp Diệu Văn đến."
"Yo, có thu hoạch! Có người muốn gặp tiểu quỷ này hả?"
//
Biển xanh dày đặc chỉ ở đây có mấy ngày liền bị phủ lên lớp áo khoác hoàng kim, một trận gió thu qua, có vài phiến lá cây đã sớm lựa chọn không kiên trì nữa, mùa thu năm nay tới tựa hồ có chút gấp. Nhưng bây giờ là buổi tối, không có ánh mặt trời, kim sắc cũng mất đi màu sắc, mảnh sống động đó cũng biến thành bóng tối vĩnh hằng.
Lưu Diệu Văn đến địa điểm chỉ định, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người cần đón.
Dưới đèn đường, áo trắng, quần đen, tuổi tác cũng cùng hắn xấp xỉ.
Lưu Diệu Văn thử gọi một câu: "Tống Á Hiên?"
Thiếu niên đó ngoảnh đầu, lúc nhìn thấy Lưu Diệu Văn, hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó liền cười.
Nụ cười kia đổi lại khiến Lưu Diệu Văn trong giây lát ngây người, đồng thời, nhìn gương mặt ấy Lưu Diệu Văn khoảnh khắc đầu tiên tựa hồ minh bạch một chuyện—Đinh Trình Hâm vì sao lại chấp nhất muốn hắn được sống một cuộc sống như người bình thường, giống một thiếu niên bình thường.
Bởi vì dáng vẻ đẹp đẽ của thiếu niên trước mắt, khiến bản thân cũng cảm thấy, ý nghĩa chân chính của thế giới này, là bước trên ánh sáng mà sống trong sự dịu dàng của tháng năm, rồi tự do cười, cười để có được tự do, không cần nhiều lời, khi ngước mắt lên cười, liền sẽ dịu dàng theo tháng năm.....
"Lưu..... Diệu Văn, tôi nhận ra cậu." cậu nói: "Tôi qua tranh của lão sư, từng gặp cậu."
Tống Á Hiên quan sát Lưu Diệu Văn, tâm tình xem ra cũng không tồi: "Lão sư vẽ, thực giống!"
Nhưng Trương Chân Nguyên và Mã Gia Kỳ rõ ràng không có vui như vậy.
Trước đó hai ngày Tống Á Hiên liền quấn lấy Trương Chân Nguyên nói phải mua quà sinh nhật cho bạn mình, cuối cùng chọn qua lựa lại, chọn một con thú bông màu hồng..... Hắn lúc đó chế nhạo Tống Á Hiên rất lâu, dò hỏi cậu đến tột cùng là vì tiểu cô nương như thế nào mà lại thích một con heo màu hồng.....
Bây giờ "cô nương" này đang đứng trước mặt, trực tiếp gọi hắn ngược lại hít một hơi khí lạnh cũng phải cẩn thận..... Hắn cùng Mã Gia Kỳ truyền tới cùng một ánh mắt.
Mã Gia Kỳ hiện tại hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Tống Á Hiên nói xong địa chỉ tiểu khu, hắn còn nói đùa là trùng hợp thật, chắc không phải hàng xóm nhà mình chứ..... Hiện tại thật sự là hàng xóm rồi.... Này cũng không trách Mã Gia Kỳ, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được, thằng nhóc thích khóc nhè trong miệng Tống Á Hiên, vậy mà lại là Lưu Diệu Văn. Cho dù tới dưới lầu rồi, hắn thậm chí một chút cũng không nghĩ đến Lưu Diệu Văn, cái người này cùng với thích khóc đến tột cùng có quan hệ gì?
"Giới thiệu một chút, hai người này là....."
"Á Hiên, bọn anh quen biết." Trương Chân Nguyên nói. "Ngược lại, hai người sao lại quen biết?"
Tống Á Hiên không biết nghĩ tới cái gì, cúi đầu nói: "Cậu ấy là em trai lão sư, em trên tranh vẽ gặp qua cậu ấy......"
"Người bạn mà em nói là cậu ấy?" Cảm xúc của Trương Chân Nguyên biểu lộ không quá rõ ràng.
Tống Á Hiên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, đúng vậy, mặc dù em chưa từng gặp cậu ấy, nhưng mà, cậu ấy là em trai lão sư, em rất muốn gặp cậu ấy...." Thanh âm cậu càng lúc càng nhỏ, tựa hồ như cảm nhận được áp suất thấp từ phía Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên.
"Lão sư của em là Đinh Trình Hâm? Sao trước giờ em không nói?"
Tống Á Hiên rõ ràng không nghĩ tới chuyện này: "Lão sư cái này là làm bán thời gian..... Không thể nói được...."
Lưu Diệu Văn không gần không xa thưởng thức thần sắc liên tục biến hoá của ba người, bỗng nhiên cảm thấy, sự tình dường như càng ngày càng thú vị rồi, hắn cười: "Tốt quá rồi, Gia Kỳ ca ca, Chân Nguyên ca ca, hôm nay là sinh nhật em, anh trai em làm rất nhiều đồ ăn, các anh cùng tới đi!"
"Không được, bọn anh....."
"Được....."
Trương Chân Nguyên khó hiểu mà nhìn Mã Gia Kỳ.
"Sinh nhật cậu, bọn anh không biết, nên cũng không chuẩn bị gì. Như vậy đi Á Hiên, em cùng Diệu Văn lên trước đi, anh và anh trai em đi mua quà."
"Không cần đâu, Gia Kỳ ca ca......"
"Không, cái này không giống, cậu mười tám tuổi rồi, không phải sao?"
Lưu Diệu Văn như cũ cười đến xán lạn: "Đúng vậy! Em mười tám tuổi rồi đó nha~ Từ bây giờ...... em chính là người trưởng thành rồi....."
Trương Chân Nguyên bị kẹt giữa hai người, cuối cùng, vỗ vỗ Tống Á Hiên: "Lên trước đi, lát nữa, bọn anh lát nữa sẽ qua."
Dứt lời hai người lên xe, xe rời khỏi tiểu khu, Tống Á Hiên đột nhiên nhớ ra gì đó, giật mình nói: "Gia Kỳ ca ca, quà của em....." nhìn theo chiếc xe đã đi mất, Tống Á Hiên đông cứng tại chỗ "ở trên xe....."
"Không sao," Lưu Diệu Văn đi phía trước, "Lát nữa Gia Kỳ ca ca còn quay lại mà, quà không thiếu được đâu....."
Không biết vì sao Tống Á Hiên từ trong ngữ khí ôn hoà của Lưu Diệu Văn lại nghe ra ý đồ khác: "Không....thiếu được?"
"Đúng vậy, tôi còn có thêm hai phần nữa mà!" hắn giơ hai ngón tay lên, giơ giơ trước mặt Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên lại cười, khoảnh khắc cậu cúi đầu, tựa như nhớ ra thứ gì đó, vành tai dần dần phiếm hồng, "Cái này, tôi biết như thế này rất mạo muội, nhưng mà, tôi rất muốn gặp cậu, gặp em trai của.....lão sư....."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro