Chương 12

18

Một bên bàn là Đinh Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm, một bên là Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên, Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn ngồi ở giữa hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, những người ngồi hai bên không một ai động đũa. Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm không biết là đang nghĩ cái gì, mặt vô biểu tình.

Nghiêm Hạo Tường trên mặt viết đầy chữ không vui, Trương Chân Nguyên vẫn ôn nhu cười, Hạ Tuấn Lâm không ngừng liếc mắt ra hiệu với Tống Á Hiên, hiển nhiên là hài tử không hiểu ý của cậu, trong đôi mắt to ngập tràn vẻ khó hiểu. Hạ Tuấn Lâm chỉ đành bất đắc dĩ đổi hướng khác, nháy mắt ra hiệu với Lưu Diệu Văn. Nghiêm Hạo Tường rõ ràng không nhìn cậu, vậy mà bỗng nhiên lại quay sang phía cậu nói: "Mắt khó chịu à? Vừa hay có bác sĩ Trương khám cho cậu."

Hạ Tuấn Lâm cứng họng cạn lời, vô thanh mà nói với Tống Á Hiên: "Anh ta làm sao lại nhìn thấy tôi được vậy? Anh ta không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm Mã Gia Kỳ à?"

"Nghiêm tiên sinh nói đùa rồi, tôi là bác sĩ tâm lý, mắt khó chịu, phải đi khoa mắt khám chứ, để bác sĩ chuyên khoa tư vấn mới tốt."

"Ừm." Nghiêm Hạo Tường ý vị thâm trường, "Vậy à? Thì ra bác sĩ Trương còn biết, sự tình không phải lĩnh vực chuyên ngành của mình thì không nên tuỳ ý đưa ra suy luận phán đoán."

Nhìn bầu không khí không đúng này, Hạ Tuấn Lâm lập tức chớp hai mắt, "Tôi không sao, chính là đột nhiên đổi chỗ ở, hahahahaha, không quen nên nóng trong, mắt có chút khô, bệnh cũ cũ cũ ấy mà...."

Nghiêm Hạo Tường: "Ở không quen, thế mà còn chưa quay về nhà?"

Hạ Tuấn Lâm vừa nghe liền mông lung, cúi người ghé vào tai Nghiêm Hạo Tường, "Anh sao lại địch ta bất phân, tứ bề khai pháo?"

Nghiêm Hạo Tường hiển nhiên tâm tình thực sự không tốt, cũng chẳng muốn để ý đến cậu.

Tống Á Hiên trong thời gian ngắn bị cái khí áp này làm cho kinh sợ, Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ nhìn cậu cười, tựa như đang nói, quen là ổn, quen là ổn ấy mà.

"Không biết cậu thích cái gì, liền mua bóng rổ." Mã Gia Kỳ đột nhiên nói: "Vẫn là trước kia có nghe..... anh cậu nói qua, rất thích cùng cậu chơi bóng rổ, những năm ấy qua rồi, cũng không biết cậu hiện tại còn thích chơi hay không?"

"Thích thích, cảm ơn Gia Kỳ ca ca!" Lưu Diệu Văn ngây ngô cười.

"Lớp 12 rồi, em còn muốn chơi bóng rổ?" Nghiêm Hạo Tường ung dung hỏi.

Lưu Diệu Văn ngừng lại, cái người này thực sự là địch ta bất phân, tứ bề khai hoả....

"Không sao, thỉnh thoảng chơi một trận cũng được, có thời gian anh chơi cùng em." Đinh Trình Hâm ôn nhu nói.

Lưu Diệu Văn trong nháy mắt như được sống lại, cong mắt cười với Đinh Trình Hâm, mạnh mẽ gật đầu: "Vâng!"

"Á Hiên, gần đây sao rồi? Lên một lớp, học tập có phải cũng trở nên căng thẳng hơn không?" Đinh Trình Hâm nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên sửng sốt, thẹn thùng cười cười: "Cũng tạm, chính là bài tập về nhà càng ngày càng nhiều thôi."

"Ây, không nói nữa, huynh đệ hiểu cậu. Đau lòng cậu, cũng đau lòng chính bản thân mình, cạn đây!" nói xong Lưu Diệu Văn cầm cốc coca trong tay cạn sạch.

"........"

Đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn trong cuộc sống thực, hắn so với trong tưởng tượng của cậu cao hơn một chút, cũng "hoạt bát" hơn so với tưởng tưởng của cậu, hắn tựa hồ đối với ấn tượng cũng không tồi, rõ ràng là bản thân muốn gặp hắn, kết quả lại là Lưu Diệu Văn chủ động nói chuyện với mình nhiều hơn. Cậu như cũ bất giác trong lòng đánh giá người trước mặt, Lưu Diệu Văn thực sự rất giống một hài tử được ca ca cưng chiều mà lớn, nhưng mà khi đó, Tống Á Hiên lại không phát hiện, vì sao bản thân lại cảm thấy hắn là giống, chứ không phải bản thân hắn vốn....là......

Tống Á Hiên nhìn về phía Đinh Trình Hâm, lúc ấy Đinh Trình Hâm đang mỉm cười nhìn Lưu Diệu Văn, hiển nhiên bị dáng vẻ hài tử đem coca làm rượu của cậu chọc cười.

Ánh mắt kia rất ôn nhu.....

Ánh mắt Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn vẫn luôn không giống nhau, cụ thể ra sao thì Tống Á Hiên cũng không nói rõ được. Nó khác xa với cách Đinh Trình Hâm cường liệt nhìn Lưu Diệu Văn trên tranh vẽ, lại cũng không khác xa đến mức khiến Tống Á Hiên tuyệt vọng..... Giờ phút này tất cả ôn nhu của cậu đều đặt trong một cái lồng hấp, cái lồng ấy không sâu cũng không nông, ẩn giấu không rõ ràng, khiến người ta khó mà phát hiện, nhưng sống trong cái lồng trong suốt như vậy, là thứ Tống Á Hiên hiểu rõ nhưng lại không dám nói ra.....

Cậu bất đắc dĩ cười cười, đây là lần đầu tiên cậu bởi vì sự mẫn cảm hơn người của bản thân mà cảm thấy khổ sở.....Nhìn thấu nhân tâm không phải là chuyện tốt, đặc biệt là muốn nhìn thấu tâm của người khác, khi ấy trong tim toàn tâm toàn ý đều là một người khác.

Tống Á Hiên cầm cốc coca bên cạnh lên, "Cạn ly!"

//

Trên bàn mấy người tuỳ ý trò chuyện, giống như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp lần này mới có cơ hội tụ họp, nói những chuyện trước đây, trêu đùa những chuyện hiện tại.

Mã Gia Kỳ thực sự có chút không hiểu, hắn tưởng rằng Đinh Trình Hâm sẽ rất chống đối chuyện hắn và Trương Chân Nguyên tới, tuy rằng không đến mức ngay cả cửa cũng không cho vào, nhưng lễ mạo chu toàn thậm chí có chút nhiệt tình như vậy, khiến trong tim Mã Gia Kỳ có một loại cảm giác khác thường không nói lên lời.

Nhân cơ hội Đinh Trình Hâm vào phòng bếp lấy rượu, Mã Gia Kỳ liền đi theo.

"Tôi giúp cậu." Mã Gia Kỳ tiếp lấy chai rượu trong tay Đinh Trình Hâm, hắn còn muốn nói chút gì đó, Đinh Trình Hâm lại giống như đoán trước được ý đồ của hắn, chọn trả lời trước nghi vấn của hắn.

"Nếu là Diệu Văn mời các anh, tôi liền hoan nghênh. Hôm nay là sinh nhật em ấy, thọ tinh lớn nhất."

Đinh Trình Hâm xoay người muốn rời đi, Mã Gia Kỳ lại chặn cậu trước cửa.

"Đinh Trình Hâm," hắn bỗng nhiên gọi như vậy: "Tôi không hiểu cậu."

Đối diện với ánh mắt Đinh Trình Hâm nhìn hắn, Mã Gia Kỳ lặp lại một lần nữa: "Tôi thực sự không hiểu cậu..... tôi không hiểu cậu, muốn lừa mình dối người tới khi nào? Tôi lại càng không hiểu cậu, vì cái gì muốn lừa mình dối người!" Hắn muốn cường điệu thanh âm, bởi vì hắn không hiểu.

Đoạn cảm tình không bệnh mà chết này, kết thúc khiến hắn không hiểu! Đinh Trình Hâm tới trong mưa xuân ngày ấy, Đinh Trình Hâm đảo lộn hết thảy hình ảnh liễu rủ phản chiếu của cả thành phố, Đinh Trình Hâm cười rộ lên là có thể tô lên toàn bộ ngày xuân vì sao lại cứ như vậy biến mất, hắn không hiểu! Hắn từ đầu tới cuối đều không hiểu, cho nên hắn chạy theo, đuổi theo, muốn hiểu rõ. Nhưng người này rõ ràng tìm thấy rồi, hắn lại càng không hiểu.

Đinh Trình Hâm nhìn hắn, trong đáy mắt có một tia gì đó, Mã Gia Kỳ không kịp bắt lấy, liền tận mắt thấy nó tiêu tán hoàn toàn.

"Gia Kỳ....." Đinh Trình Hâm bỗng nhiên gọi hắn như vậy "Tôi muốn có lý do để tiếp tục sống trong nhân sinh này, không thể bởi vì trước đây từng bị ma quỷ kéo xuống địa ngục, cả đời này liền mất đi tư cách làm người.... Trên thế giới này, luôn có những người, dùng toàn bộ sức lực cũng không có biện pháp sống như một người bình thường, những thứ mà người khác sinh ra đã có được dễ dàng, bọn họ phải trả giá đại giới rất lớn mới có thể xem qua môt chút..... Thế giới này chính là không công bằng, nhưng thú vị chính là, bởi vì thế giới này dưỡng dục ra một số người, có thể khiến chúng tôi không còn để ý đến bất công nữa..... mà sống tiếp, luôn phải có một lý do để tiếp tục sống mà?"

"A Trình?" Mã Gia Kỳ đột nhiên đánh trống ngực, hắn không biết mình bị làm sao nữa, hắn dường như có chút sợ hãi.

"A Trình!" Hắn lại gọi một tiếng, hắn không biết phải nói cái gì, cũng không biết phải nói từ đâu, cuối cùng chỉ nói một câu bất lực và vô nghĩa, "Nhân cách phản xã hội, sẽ không có cảm tình...... Bọn họ chỉ giỏi nguỵ trang, càng giỏi thưởng thức..." Đối mặt với Đinh Trình Hâm thần sắc cũng không gợn sóng, Mã Gia Kỳ biết nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì cả, hắn nỗ lực bình phục cảm xúc của chính mình, sau đó nói: "Tôi sẽ chứng minh, tôi đúng!"

Đinh Trình Hâm gắt gao nhìn hắn, nhìn chằm chằm hoảng loạn trong mắt hắn, thất thố cùng giãy giụa, một lát sau, Đinh Trình Hâm cười "Gia Kỳ, chúng ta uống một chén đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro