Chương 18

24

"Từ Mậu Nhiên đối xử với các cậu.....tốt không?"

Lưu Diệu Văn thu lại tiếu ý trong ánh mắt, hiển nhiên là ngay cả hứng thú chơi đùa cũng không có, trực tiếp đứng dậy muốn đi.

"Đừng đi!"

Mã Gia Kỳ biết mở đầu như vậy thực sự quá đáng, nhưng mà, ngay cả người đã học được tất cả các kỹ năng đặt câu hỏi như Mã Gia Kỳ, cũng không biết làm thế nào để mở miệng hỏi về đoạn quá khứ kia.

Cùng lúc đó, phản ứng của Lưu Diệu Văn cũng đã xác nhận phỏng đoán không tốt của Mã Gia Kỳ.

"Tôi, tôi, tôi không phải có ý này.....tôi chính là, tôi chính là....."

Lúc Lưu Diệu Văn nghe thấy Mã Gia Kỳ nói như vậy, con ngươi lộ ra chút tò mò, tựa như một đứa trẻ gặp được sự vật mới, luôn nhịn không được muốn biết thêm một chút, hắn suy tư một lát, lại ngồi xuống.

"Gia Kỳ ca ca, anh hẹn em ra đây, là bởi vì chuyện này?" Hắn nhìn vào mắt Mã Gia Kỳ, mang theo vấn đề của hắn, "Anh đã đoán được rồi, vì sao còn muốn hỏi?"

Mã Gia Kỳ nháy mắt sửng sốt, vì sao nhất định muốn biết.....

Bởi vì không biết, có những lúc ngay cả mức độ đau thương cũng không có con số phù hợp.

Vô luận là loại tình cảm nào, khi đã lan rộng đến vô tận, liền sẽ chuyển hoá thành tuyệt vọng. Mã Gia Kỳ ở trong cái tuyệt vọng này tựa hồ sắp ngạt thở rồi.

"Tôi muốn biết....." Mã Gia Kỳ âm thầm hạ quyết tâm, mở miệng nói.

"Muốn biết, bản thân có phải hay không cũng từng tổn thương anh ấy!?" Lưu Diệu Văn tiếp lời hắn.

Sau câu này hai người đều trầm mặc.

Ánh mắt Lưu Diệu Văn lưu chuyển trên gương mặt Mã Gia Kỳ, rất lâu sau, hắn khép mắt lại một chút, "Gia Kỳ ca ca, em ghét anh....." Tựa như sợ Mã Gia Kỳ nghe không rõ, hắn lại nhấn mạnh lại một lần. "Rất chán ghét! Anh biết không!"

Mã Gia Kỳ nghe xong ngược lại cũng không có phản ứng gì quá lớn, chuyện này hắn đã sớm biết, cho nên sự ngạc nhiên ấy hắn có thể thản nhiên xem nhẹ không tính toán, thiếu niên Lưu Diệu Văn thích nhất chơi trò đóng vai bỗng nhiên ở trước mặt hắn nói ra hết thảy, giống như một đứa trẻ rất thích chơi trò trốn tìm, lại đột nhiên chạy đến trước mặt ngươi nói với ngươi, đừng tìm nữa, tôi không muốn chơi nữa, bất thường!

"Tôi biết, cậu ghét tôi.....tới gần anh trai cậu....."

Lưu Diệu Văn chống hai khuỷu tay lên chiếc bàn giữa hai người, hai bàn tay chống dưới cằm, lúc nghe thấy Mã Gia Kỳ nói câu này, nhẹ lắc lắc đầu, hắn mở lớn đôi mắt to, "Ừm~đây không phải nguyên nhân chính, em ghét tất cả những người tới gần anh trai em, nhưng em có thể nhẫn nhịn được, nhưng anh ~ ai, dưới đại bộ phận tình huống, em nhịn không được~"

Mã Gia Kỳ nhíu mày lại nghe, hắn thừa nhận hắn có chút hoài niệm Lưu Diệu Văn của trước đây. Người này vậy mà có thể coi những lời như vậy là đương nhiên, nhất thời Mã Gia Kỳ cũng không biết là bội phục hắn thẳng thắn, hay là tiếp tục sâu sắc cảm thấy đầu hắn có bệnh.

Lưu Diệu Văn chẳng quan tâm mà nói: "Nhưng mà hiện giờ cũng tốt hơn chút rồi, bởi vì, anh không quan trọng nữa....."

"......." Mặc dù nghe không hiểu hắn rốt cuộc muốn nói gì, nhưng Mã Gia Kỳ nhanh chóng nắm bắt được một chút, "Cái gì gọi là, hiện tại không quan trọng nữa rồi?"

Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nhìn biểu tình của hắn, kìm nén thật lâu, bỗng nhiên cười thành tiếng, hắn vừa cười vừa lắc đầu, "Chơi vui thật. Ừm...." Hắn ngẩng đầu suy nghĩ, "Có nên nói cho anh không nhỉ~bỏ đi, em vui vẻ, không nói nữa."

Mã Gia Kỳ: "......"

Lưu Diệu Văn: "Xem đi, mấy lời này của em, anh không chịu đựng được."

"Gia Kỳ ca ca, anh có từng nghe thấy một câu, chính là có những lúc con người không thể nhìn kỹ, nhìn kỹ, là người là quỷ ai mà biết được chứ? Anh được gọi là người tốt, chẳng qua là anh không làm những chuyện xấu trên đầu mình!"

Mã Gia Kỳ không hiểu hắn đông một búa tây một chày đang nói đến cái gì, Lưu Diệu Văn rõ ràng không quan tâm hắn hiểu hay không, tiếp tục nói: "Em nói ghét anh ở một mặt khác. Ngày 23 tháng 11 năm 2014, trạm xe lửa MB, toa số 18, số ghế 5,6,7."

Khi Mã Gia Kỳ nghe thấy câu này không thể dùng kinh ngạc để hình dung, mà là kinh hoàng. Hắn nhìn cái đầu nhỏ đang nghiêng về bên trái của Lưu Diệu Văn, trong mắt đã không còn tiếu ý ban nãy nữa, hắn dự cảm được Lưu Diệu Văn tiếp theo sẽ làm là cầm cái bút cao ngạo trên tay, như một người chấp pháp đối với hắn, tuyên án tử hình. Mã Gia Kỳ có thể dự cảm được những lời tiếp theo của Lưu Diệu Văn sẽ đem đến cho hắn thống khổ nhường nào, nhưng hắn lại cứ bất lực và rõ ràng mà tiếp nhận, bản thân nhất định phải gánh vác phần thống khổ này......đó là cái giá phải trả cho chân tướng mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.

Lưu Diệu Văn cảm thấy có chút kỳ quái, kỳ quái.....thưởng thức chiếc áo giáp kiên cố không thể phá vỡ của Mã Gia Kỳ bởi vì câu nói ấy mà tróc ra từng mảng, thế nhưng lại không thể khiến hắn vui vẻ.

"Ngày hôm ấy, anh em nói muốn đưa em đi.....Nhưng mà, bọn em ở trạm xe lửa đợi một người, đợi đến khi trời sáng ngày thứ hai.....anh ta....không tới."

Mã Gia Kỳ như khúc gỗ ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn.

"Anh nói xem, anh ta vì sao lại không tới?"

"Cậu nói cái gì?"

"Em nói cái gì, Gia Kỳ ca ca biết mà."

"Chỉ cần nghĩ tới, anh vốn dĩ có cơ hội đưa anh ấy đi, nhưng anh lại từ bỏ.... Mặc dù anh vô tội, nhưng cứ ngẫu nhiên nghĩ đến, nếu như ngày đó anh tới tất cả mọi thứ có phải hay không sẽ không giống như vậy...... Liền chú định em chỉ có thể càng ngày càng chán ghét anh. Lưu Diệu Văn cứ nói rồi đột nhiên lại cười, hắn cảm thấy Mã Gia Kỳ rất buồn cười, tựa như hắn đã làm cái gì, tự bản thân hắn cũng không biết, nhưng mà hắn cũng tự thấy bản thân mình rất đáng cười, "Xin lỗi, Gia Kỳ ca ca, em không thể hận chính mình, liền chỉ có thể hận anh."

Trong đầu Mã Gia Kỳ không ngừng nổ ầm ầm, cuối cùng lòng bàn tay đau đớn thức tỉnh hắn, hắn mở tay ra, đầu thuốc lá đã bị hắn bóp đến dị dạng, lòng bàn tay bị phỏng vài chỗ.

Đau, đau, đau quá, nhưng mà, hắn biết, lòng bàn tay hắn không đau.


25

Nói đến lý do cũng hoang đường, hắn khi đó cho rằng Đinh Trình Hâm chỉ là nói qua loa mà thôi, chính là giống như những người bình thường khác, trưởng thành rồi, muốn chuyển tới nơi khác để sống, Đinh Trình Hâm cũng chỉ là muốn tới thành phố khác xem một chút......

Cho nên hắn khi đó nghiêm túc chính trực đàm phán với phụ thân hắn một chút, muốn chuyển ra ngoài, muốn tới thành phố khác, hiển nhiên cuối cùng kết quả cuộc đàm phán của bọn họ thất bại.

"Tôi bị nhốt lại, đợi đến khi chạy ra ngoài được, không gọi được điện thoại cho cậu ấy nữa, tôi cứ tưởng cậu ấy tức giận....."

Hình ảnh hiện lên trong ký ức.

Súng ngắn kề sát đầu Đinh Trình Hâm, vệt máu vẫn còn vương bên khoé miệng, Từ Mậu Nhiên từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Muốn chạy? Mày có phải không cần cái mạng của mày nữa không, hay là không cần mạng của nó nữa?"

Nghe thấy âm thanh Lưu Diệu Văn nỗ lực bò từ phía bên kia cầu thang qua, gương mặt non nớt chưa trưởng thành ngập tràn phẫn nộ: "Tôi phải giết ông! Tôi phải giết ông....."


"Diệu Văn?" Hồi ức bị đánh gãy.

Bình phong phía trước chắn tầm mắt, Lưu Diệu Văn dịch dịch ra phía bên ngoài, ló đầu ra: "Anh, em ở đây!"

Từ góc độ của Đinh Trình Hâm không nhìn thấy người ngồi đối diện Lưu Diệu Văn là ai, lúc cậu tới thì nghe thấy đứa nhóc ở lớp vũ đạo nói, nhìn thấy Lưu Diệu Văn cùng với một anh trai lớn đi vào quán cà phê dưới lầu rồi, cậu đương nhiên cho rằng anh trai lớn mang Lưu Diệu Văn đi ăn uống chính là Hạ Tuấn Lâm. Cậu tiến lên hai bước, liền nhìn thấy nửa ly trà sữa trên bàn trước mặt Lưu Diệu Văn: "Không phải nói rồi sao, không được uống cái này....."

Vừa dứt lời, Đinh Trình Hâm cũng đã đi tới chỗ chiếc bàn, cậu xoay người không nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, vốn dĩ định nói một câu: "Em cũng vậy!" liền nuốt trở lại.

Mã Gia Kỳ có chút cứng ngắc nhìn cậu, cả người giống như mất hồn.

"A Trình....." hắn đột nhiên gọi cậu như vậy, nhưng gọi xong hắn lại không nói gì nữa, hắn không biết phải nói cái gì, dường như trừ việc gọi tên cậu một tiếng, hắn cái gì cũng không thể làm.

Đinh Trình Hâm vẫn như cũ lễ mạo ôn nhu cười cười.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm kéo tay Lưu Diệu Văn đi, lúc đi qua hắn, cũng không nhìn hắn. Góc nghiêng gương mặt trong ký ức cùng với hình ảnh trước mắt chồng lên nhau.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới trận mưa ngày xuân hôm ấy, lúc đi qua hắn, thiếu niên không cẩn thận khiến bùn bắn lên nửa người hắn. Tiếng xe đạp dính bùn đất đi trên đường phảng phất như chỉ là ngày hôm qua, thiếu niên ấy cười lên vô cùng đẹp, trong không khí có giọt nước, ánh sáng không cần khúc xạ thành dải màu rực rỡ, bởi vì hắn đã gặp được toàn bộ cảnh xuân kinh diễm của mình rồi.

Nhưng mà, nhưng mà...... Mã Gia Kỳ biết, thực sự không quay lại được nữa rồi.

//

Cho đến khi về đến nhà, Đinh Trình Hâm cũng không hỏi Lưu Diệu Văn Mã Gia Kỳ đã nói những gì với hắn, nếu là trước đây, Lưu Diệu Văn luôn có thể tìm được cái cớ hợp lý, tự đem chuyện kia nói ra, nhưng hôm nay hắn cũng có chút trầm mặc.

"Anh," hắn gọi cậu, "Nếu như hôm ấy, anh ta tới, anh có phải hay không đã lựa chọn đúng."

Đinh Trình Hâm nghe thấy vấn đề này, cảm xúc không có quá nhiều dao động, trầm tư một lát, khẽ gật gật đầu.

"Ừ...."

Lưu Diệu Văn chỉ im lặng ngồi đó.

Đinh Trình Hâm muốn nói chút gì đó, nhưng chung quy lại chẳng biết nói gì, cậu biết đây không phải là đáp án mà Lưu Diệu Văn muốn nghe, nhưng cậu cũng biết, Lưu Diệu Văn sớm đã biết đáp án rồi.

"Diệu Văn....."

Lời vừa nói ra, cả người Lưu Diệu Văn liền nhào tới, cậu bị đè xuống giường, nụ hôn của Lưu Diệu Văn nối đuôi mà tới. Hắn hình như tức giận rồi, nụ hôn ấy thực không ôn nhu.

Đinh Trình Hâm bị hắn hôn tới thở không nổi, từ lúc bắt đầu đã bị Lưu Diệu Văn đánh phủ đầu, nắm chặt cổ tay ấn xuống đầu giường, cậu lần đầu tiên phát hiện, thì ra khí lực của Lưu Diệu Văn đã lớn như vậy rồi. Cường thế như vậy khiến Đinh Trình Hâm thực không quen, nhưng cậu lại đột nhiên nghĩ ra, cậu không quen không phải bởi vì hắn đột nhiên cường thế, mà bởi vì Lưu Diệu Văn hình như từ trước đến nay chưa bao giờ tức giận với cậu, thậm chí ở trước mặt cậu số lần phát giận với người khác cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ở trước mặt cậu, Lưu Diệu Văn dường như đã quen với việc thu hồi nanh vuốt sắc bén của hắn, chỉ lộ ra một mặt ôn nhu. Hắn dường như đặc biệt muốn cho Đinh Trình Hâm nhìn thấy ánh mặt trời cùng những cơn gió dịu dàng của thế giới này, hắn hình như vô cùng sợ hãi thế giới này sẽ thương tổn cậu.....

Nghĩ đến đây Đinh Trình Hâm không giãy dụa nữa, để mặc Lưu Diệu Văn làm càn mà công thành đoạt đất, hắn trưởng thành rồi, hắn thật sự trưởng thành rồi, nhưng hắn những năm này đã trưởng thành như thế nào......

Hắn cuối cùng cũng buông cậu ra, Đinh Trình Hâm thở hổn hển.

Lưu Diệu Văn nhìn chăm chú vào mắt cậu, rất lâu sau, hắn giống như lúc nhỏ, đem đầu vùi vào trên vai Đinh Trình Hâm.

Hắn đột nhiên có chút nghẹn ngào nói: "Cho dù là như thế này.....cả đời này! Em chỉ có thể làm em trai của anh.....em vẫn nhớ tới ngày hôm đó, anh ta có thể đem anh chạy thoát ra ngoài....."

Chỉ trong nháy mắt, nước mắt Đinh Trình Hâm liền rơi xuống.

"Diệu Văn, đều đã qua rồi!" cậu nói, "Đều đã qua rồi!" cậu lại chắc chắn mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro