Chương 19
26
Trên đường Trương Chân Nguyên trở về đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, nhìn thấy một quả bóng rổ. Hắn nhớ ra mấy ngày trước cô nhỏ nói, Tống Á Hiên gần đây thích chơi bóng rổ, liền vào trong tiệm chọn một quả mang về. Nhưng thời điểm đi tới rất không thích hợp, Tống Á Hiên tới phòng vẽ tranh rồi.
Trên đường lái xe về nhà, hắn đột nhiên nghĩ tới, Đinh Trình Hâm có hay không cũng ở phòng tranh........
Thời điểm Trương Chân Nguyên tới nơi, Tống Á Hiên có chút kinh ngạc, Trương Chân Nguyên nhìn biểu tình kinh ngạc của cậu, búng một cái vào trán cậu.
"Làm sao, em không quen biết anh à?"
Tống Á Hiên che lại cái trán: "Em đang nghĩ có phải em đang nằm mơ không, anh trước đây hình như chả bao giờ tới chỗ này tìm em~" sau đó lại lập tức lẩm bẩm một câu, "Là trước khi biết thầy giáo mỹ thuật của em là Đinh lão sư~"
"Em lẩm bẩm cái gì đấy?"
"Không có gì, thì là hôm nay không khéo rồi, Đinh lão sư xin nghỉ phép!" Tống Á Hiên nói.
"Nghỉ phép rồi?"
"Không phải, anh hỏi đến cậu ta khi nào?"
"......Vậy cậu ấy có nói lý do xin nghỉ không....."
Tống Á Hiên: "......"
Đôi mắt Tống Á Hiên càng lúc càng híp lại, đối diện với liền lúc ba câu hỏi của Trương Chân Nguyên, ưu nhã đáp lại.
"Đúng vậy, nghỉ phép rồi."
"Anh không hỏi, là em phải trả lời, được rồi chứ."
"Thầy không nói, nhưng mà, em đoán là đến bờ biển rồi......"
Trương Chân Nguyên: "Cái gì gọi là em đoán?"
Tống Á Hiên cắn cắn cái ống hút trong tay: "Tuần trước xem thầy vẽ, vẽ một vùng biển.....còn có hai người, cho nên nghĩ thế, thầy chắc là muốn đem Lưu Diệu Văn đi ngắm biển."
Trương Chân Nguyên: "......" Suy nghĩ một hồi rồi vỗ vỗ vai động viên Tống Á Hiên, tán đồng nói: "Không phải không có đạo lý!"
Tống Á Hiên biết Trương Chân Nguyên không tin, nhưng cậu cũng chẳng có cách nào chứng minh, chỉ có thể nhìn Trương Chân Nguyên thập phần tiếc hận lắc đầu thở dài nói: "Anh, anh không hiểu, bọn em vẽ tranh ấy mà, vừa nhìn liền có thể hiểu được thứ người khác vẽ trong tranh....ừm.....rất huyền diệu....."
"Oh, cho nên, em xem hiểu cậu ấy vẽ một bức tranh biển, liền muốn đem Lưu Diệu Văn đi ngắm biển, vẫn thực sự rất huyền diệu."
"Cái này không phải trọng điểm!" Tống Á Hiên tiếp tục lắc lắc đầu, làm ra vẻ cao thâm nói: "Lúc ngắm biển, thầy không vui~"
Trương Chân Nguyên đương nhiên biết Tống Á Hiên nói ai không vui, đồng thời hắn cũng vô cùng tán đồng với năng lực nắm bắt cảm xúc người khác của Tống Á Hiên. Mắt thấy cảm xúc của Tống Á Hiên đi xuống, hắn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tống Á Hiên, cố ý trêu ghẹo nói: "Trẻ con hiểu cái gì? Còn chưa có nhìn ~ đã nhìn ra được người ta không vui rồi!"
"Đã nói là rất huyền diệu rồi~"
"Đúng, huyền diệu huyền diệu!"
Tình cờ, rất huyền diệu, Đinh Trình Hâm thực sự mang Lưu Diệu Văn đi ngắm biển.
//
Mặt trời lặn xuống ánh tà dương chiếu trên bờ cát, mỗi bước chân giống như bước đi trên vầng hào quang. Đám sương mù trên mặt biển dần tan ra, những tia nắng cuối cùng xuyên qua tầng mây trước mặt, chùm sáng đầy sắc màu khoan xuống đáy biển sâu. Đinh Trình Hâm tâm huyết dâng trào, xoay người hỏi Lưu Diệu Văn cái cột sáng nơi phương xa sắp biến mất kia có nguyên lý là gì. Lưu Diệu Văn nhặt một mảnh đá vụn trên bờ biển, hướng phía mặt biển mà ném, hắn cố ý biết mà không đáp, "Bởi vì sương mù là hệ keo đó!"
Đinh Trình Hâm cười mà không nói.
Cậu nghe người ta nói, khi hiệu ứng Tyndall xuất hiện, ánh sáng liền có hình dạng.
Tựa như, tình yêu tự bản thân nó không có ý nghĩa cụ thể, nhưng khi một người xuất hiện, tình yêu bỗng nhiên lại có hàm nghĩa.
"Anh, vì sao lại đi ngắm biển?" Lưu Diệu Văn hỏi.
Ánh chiều tà đem cái bóng của Đinh Trình Hâm kéo dài ra, cậu nghiêng mặt nhìn về phía Lưu Diệu Văn, ánh sáng chiếu lên gương mặt cậu, dáng hình của cậu mang theo vầng sáng.
Cậu cười, "Lần trước, em mới cao có từng này...." Cậu giơ tay trước ngực đo đo.
Lưu Diệu Văn không phục: "Rõ ràng đến cằm mà......"
"Thế à?" Đinh Trình Hâm cười nói.
Lưu Diệu Văn tiến lên hai bước, tựa hồ dán sát vào Đinh Trình Hâm, ở trên đầu cậu so sánh.
"Hiện tại em cao hơn anh rồi."
Bên tai gió biển bắt đầu thổi.
Không có quở trách như trong dự liệu, Đinh Trình Hâm ở trước mặt lại trầm mặc, rồi sau đó chậm rãi tiến lên, đem cằm nhẹ nhàng đặt lên vai Lưu Diệu Văn.
Rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ tới mức Lưu Diệu Văn không dám động, tựa như cùng với gió biển, Đinh Trình Hâm cũng sẽ tiêu tán trong gió.
Sườn mặt cậu áp vào vai hắn.
"Đúng rồi, Diệu Văn trưởng thành rồi."
Mặt trời từng chút lặn xuống biển, Đinh Trình Hâm chậm rãi dựa vào trong ngực Lưu Diệu Văn, ánh sáng ở phía sau, bóng của bọn họ dựa sát vào nhau cùng một chỗ.
"Sau này, em muốn tới nơi nào?" Đinh Trình Hâm ngẩng đầu.
Lồng ngực Lưu Diệu Văn đột nhiên truyền tới một trận hoảng loạn, chỉ trong nháy mắt, hắn không cách nào kìm nén đem Đinh Trình Hâm gắt gao ôm chặt trong ngực.
"Anh đi đâu, em tới đó....."
Mà sau đó, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu hôn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn giây lát hoảng hốt, "Sao vậy anh?"
Đinh Trình Hâm nhìn hắn, nhàn nhạt cười, "Không có gì chỉ là muốn hôn em."
Khi ánh chiều tà nhuốm hồng mặt biển, thái dương xấu hổ giấu đi nửa gương mặt; khi sóng biển từng đợt từng đợt phủ lên bờ cát, gió biển nhẹ nhàng lướt qua tóc mai, anh chỉ có thể nghĩ đến một chuyện duy nhất, là—hôn em.
//
"Mã ca, Mã ca!" Đầu dây bên kia Hàn Diệu nôn nóng khác thường.
"Có chuyện gì, nói nhanh!" Tay Mã Gia Kỳ lật xem một tập hồ sơ.
"Có tin tức rồi, bọn bắt cóc muốn 3000 vạn!"
"3000 vạn?" Mã Gia Kỳ không giấu được kinh ngạc, "Muốn 3000 vạn từ một gia đình ở tầng lớp lao động?"
"Đúng! Tôi cũng cảm thấy kỳ quái! Nhưng mà, bọn bắt cóc gọi điện thoại cho người mẹ, xác thực là muốn 3000 vạn, thời gian ba ngày. Tiểu Lưu nói, phân cục nơi đó vẫn là trạng thái bảo mật, đang thương lượng nên làm thế nào?"
"Gọi điện đến rồi, không định vị được?"
"Định vị thì định vị được rồi, nhưng sau khi tới đó thì phát hiện....."
"Chuồn mất rồi?"
"Ừm....Mã ca, tôi cảm thấy không đơn giản, xem ra thì bọn chúng rõ ràng có chuẩn bị mà đến, nhưng tại sao bị bắt cóc lại là Ông Hoàn Châu? 3000 vạn, đây nếu như là bắt cóc công tử nhà thị trưởng thì còn nói được!"
"Cậu nói cái gì đấy!" Bang! Mã Gia Kỳ đem hồ sơ trong tay gập lại.
"Không phải không phải, Mã ca, anh hiểu ý tôi mà, tôi không phải muốn nói là thực sự phải bắt cóc người nhà thị trưởng, tôi là cảm thấy kỳ lạ, anh nói bọn chúng chuyên nghiệp, tình trạng gia đình không thăm dò rõ ràng liền bắt người đem đi, anh nói bọn chúng không chuyên nghiệp, chúng có thể chuồn trước cảnh sát một vòng.....Trừ phi....."
"Trừ phi, hắn muốn không phải là tiền....."
"Bắt cóc người không vì tiền, ý đồ là gì?"
Ngón tay Mã Gia Kỳ mơn trớn tập hồ sơ trước mặt, ba chữ Hà Văn Kiều lộn xộn dưới ánh đèn.
Trong lòng hắn cũng kinh ngạc, không vì tiền, thì là vì cái gì?
//
Thời điểm Lưu Diệu Văn tỉnh lại đã là buổi chiều. Rèm cửa sổ cũng không được kéo ra, trong phòng tối đen làm hắn trong nhất thời có chút mờ mịt, thích ứng một lát, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn hắn mới nhận ra hiện tại đã là bốn giờ chiều rồi, bản thân vậy mà lại ngủ lâu như vậy.
Bên gối sớm đã không còn độ ấm, Đinh Trình Hâm hẳn là đã dậy từ lâu rồi.
"Anh, sao anh lại không gọi em dậy?"
Đinh Trình Hâm không trả lời.
Ra ngoài rồi? Lưu Diệu Văn nhìn về phía đầu giường, vị trí bình thường hay để điện thoại hiện tại trống không rồi.....
Cơ hồ là trực giác, Lưu Diệu Văn nhảy xuống giường, hai bước xông thẳng ra phía cửa.
Xoay đi xoay lại chốt cửa, quả nhiên không mở được......
Hắn ngồi trên giường hai tay chống xuống chân mình, thở dài một hơi, vậy mà bị cậu thay toàn bộ ổ khoá, hắn ấn ấn cái đầu vẫn còn đau, đáng lẽ không nên đáp ứng cậu uống ly sữa kia.
Một lát sau, hắn cúi đầu nhìn xuống chân giường, túm lấy cái con heo nhồi bông kia. Ngày hôm qua Đinh Trình Hâm hỏi hắn con thú bông này đâu rồi, hắn nói ném đi rồi, hắn đã lớn như thế này rồi, chơi cái này không phù hợp, Đinh Trình Hâm khi đó còn cười hắn, sau đó cũng không hỏi nữa, kết quả lại bị cậu xấu xa đặt ở chân giường, hiện tại cũng không còn cách nào khác......
Lưu Diệu Văn cầm con thú bông lên, đối diện với gương mặt nó, mở miệng nói: "Không thấy anh em đâu nữa rồi..... Em bị nhốt trong phòng ngủ..... đến cứu em, rất quan trọng! Đừng có giả bộ không nghe thấy.....Mã Gia Kỳ!"
----------
Đã hiểu vì sao em Văn lại cứ muốn ném con heo hường đi rồi 🙂 Anh Mã lợi dụng chức vụ và quyền hạn đặt máy nghe trộm trong nhà người ta là không được đâu nhé🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro