Chương 21

28

Trong tầng hầm có một cánh cửa sổ nhỏ, nếu như gặp được thời tiết tốt, Đinh Trình Hâm có thể từ nơi đó nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài. Nếu như đêm hôm trước trời mưa, sáng sớm ngày hôm sau, độ ẩm dưới tầng hầm sẽ hạ thấp, nhưng ở nơi đó bầu trời sẽ đặc biệt trong xanh, Đinh Trình Hâm nghĩ, trời xanh như vừa được giội rửa chắc chính là dáng vẻ này đây.

Bầu trời qua cánh cửa sổ kia vô cùng giống một bức họa~

Thời điểm đó cậu còn chưa từng nghĩ tới, bản thân sau này sẽ vẽ tranh.

//

Về việc có thật sự muốn Phó Thị trưởng Ôn đích thân tới đưa tiền chuộc hay không, bên phân cục vẫn còn đang bảo mật thương lượng đối sách, kết quả tin tức đã lan truyền đi nhanh chóng, vừa mới sáng sớm, ngoài cửa lớn phân cục Vinh An thành phố B đã có rất nhiều truyền thông đợi sẵn. Sự kiện trực tiếp dậy sóng, đối với việc có thực sự cần Ôn Phó Thị trưởng vị quý nhân này vì đứa con của gia đình thường dân phổ thông mà bí quá hóa liều hay không thì mỗi người một ý. Kết quả sự phấn khích của quần chúng chính là sự việc bắt cóc đơn giản này đã trực tiếp khiến cho Tổng Cục thành phố coi trọng.

Lúc này, Ôn Kế Húc đối mặt với áp lực dư luận, đang như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Cục trưởng thành phố B Lưu Phi lại càng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Một bên trấn an quần chúng, tuyên bố rằng giá trị sinh mạng là bình đẳng, bọn họ là những người vì nhân dân phục vụ, đương nhiên sẽ không coi thường sinh mạng nhân dân. Mặt khác bố trí lực lượng cảnh sát điên cuồng tìm kiếm bọn bắt cóc chết tiệt kia.

Mọi người trong lòng đều rõ, đứa trẻ đã mất tích gần một tuần, sinh tử không rõ, thời gian càng lâu thì tỷ lệ sống sẽ càng thấp. Nhưng không ai biết mục đích của bọn bắt cóc rốt cuộc là gì, trực tiếp liền lấy mạng của một Phó Thị trưởng ra mạo hiểm, cũng không đủ nhân đạo, tóm lại, sự tình chính là đang bế tắc ở đây.

Một buổi sáng tháng 10, trong hòm thư của phân cục Vinh An nhận được một cái USB, sau khi mở ra, bên trong là một đứa trẻ khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi. Đứa trẻ đối diện với ống kính, mở lớn đôi mắt chớp chớp, ánh mắt rơi xuống lại là màn hình nhắc lời trước ống kính.

"Chỉ cần ~ Ôn Kế Húc tự mình đem ba nghìn vạn để ở nơi đó, con liền có thể về nhà rồi." Đứa nhỏ còn giương mắt nhìn sang một hướng khác, giống như đang xác định xem mình đọc có đúng hay không. Sau khi nhận được sự khẳng định đứa nhỏ lại tiếp tục đọc, "Đem tiền để ở nhà máy bỏ hoang ngoại thành phía tây núi Trường Lộ.....chỉ một người tới~" có lẽ là đứa nhỏ không hiểu nghĩa của một số từ, do dự một chút "Có bom? Đoán xem sẽ được giấu ở nơi nào?"

Ghi hình dừng ở đây.

Trình Vân xem đoạn phim kia liền giống như khóc đến ngất đi, trong miệng luôn lẩm bẩm mẹ xin lỗi con, là mẹ sai, mọi người chỉ coi như người mẹ đang tự trách vì không trông được con mình, cũng không có ai nghĩ kỹ lại, bà nói xin lỗi đến tột cùng là xin lỗi những gì. Cũng may ba của đứa trẻ là Ôn Triết còn bình tĩnh. Lưu Phi đơn giản cùng người ba trao đổi một chút, bởi vì áp lực dư luận bên ngoài, cũng là vì để khống chế truyền thông trong phạm vi có thể khống chế, tránh dẫm vào vết xe đổ của vụ án bắt cóc "Bạch Hiểu Yến" năm đó, phân cục dựa theo nguyên tắc Công chúng là tiền tuyến, chọn một bộ phận truyền thông uy tín làm đại biểu, cùng tham gia đàm phán.

Phòng kỹ thuật của cảnh cục nằm ở tầng hai, tiền phương là phòng điều khiển chính,hậu phương là sàn điều khiển và bộ phận hỗ trợ điều tra phân tích của cảnh sát, Mã Gia Kỳ vội vội vàng vàng đuổi tới, cuối cùng cũng kịp vào trong trước giờ đóng cửa. Truyền thông ở phía bên ngoài, mặc dù không tham dự nhưng tất cả hình ảnh trong phòng kỹ thuật bọn họ đều có thể nhìn thấy.

Một phóng viên trẻ tuổi tự nhiên nghi hoặc vì sao trận đánh lần này lại lớn như vậy, không khỏi có chút cảm khái, cách làm của phân cục rất có ý tứ. Mà phóng viên ăn chút muối gặp qua sóng gió liếc mắt liền nhìn thấu trong hồ lô bán loại dược nào, trực tiếp đập vào người đồ đệ bên cạnh một cái, "Phó Thị trưởng Ôn muốn mượn cái chính danh này, cho nên, tiểu tử nhà ngươi, tốt nhất là đừng có viết linh tinh! Đây không phải là phiền toái nhỏ đâu, chọc vào thì chúng ta ai cũng không gánh được đâu."

"Nhưng mà em cũng không thể vô duyên vô cớ mà khen ông ta?"

"Sân khấu kịch cũng đã dựng lên lớn như vậy rồi, cậu dám không khuất phục?"

Phóng viên nhỏ lầm bầm tỏ vẻ không phục, sư phụ vừa quay đầu lại liền ngoan ngoãn đưa lên miệng làm động tác khóa chặt.

//

Đến rồi.

Cảnh quay thực tế truyền tới, phóng viên nhỏ một câu đệch mợ buột miệng phun ra, "Ông ta thực sự đi à!"

Cảnh quay bên trong, Ôn Kế Húc quả thực là chỉ có một mình xuất hiện ở nhà xưởng bỏ hoang cũ. Hắn đem vali trong tay đặt ở địa điểm được chỉ định, hai tay giơ lên trên đầu, cao giọng hô lên: "Tôi đã đến rồi, tiền cũng đã để ở đây, cũng mong ngươi tuân thủ lời hứa, đem đứa trẻ trả lại cho người mẹ đáng thương, vô luận ngươi có yêu cầu gì bọn ta đều sẽ thỏa mãn ngươi."

Phóng viên nhỏ thẳng thắn cảm khái mấy câu: "Rất có cảm giác của bậc phụ mẫu....." mà sau đó lại bị dẫm vào chân một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đương nhiên đây chỉ là những hình ảnh mà mọi người được nhìn thấy, ở ngoài phạm vị mà camera có thể bắt được, vây quanh dày đặc cảnh sát chỉ đợi kẻ phạm tội xuất hiện liền lập tức hạ gục hắn.

Ngay lúc này liền có điện thoại gọi tới.

"Hai phút."

Lưu Phi lập tức nhận được thông tin, điều này biểu thị rằng để xác định vị trí IP cần hai phút.

"Bọn tôi đã để tiền xuống rồi, đứa trẻ đâu?" Lưu Phi nói.

Đầu dây bên kia truyền đến một trận tiếng cười, thanh âm rõ ràng đã qua xử lý, "Đợi chút, 5, 4, 3, 2, 1, bùm!"

Đúng lúc Lưu Phi đang muốn hỏi một câu ngươi đang tính toán cái gì, bọn bắt cóc vừa đếm ngược, chiếc bàn đặt vali tiền liền ầm ầm nổ tung, quả bom kia uy lực cũng không quá lớn, chỉ nổ tung nắp vali, Ôn Kế Húc chỉ bị mấy mảnh vỡ bay ra bắn vào mặt mà lùi lại mấy bước, không biết là do sóng xung kích hay là bị âm thanh dọa sợ.

Cùng với tiếng nổ vang kia, vali màu đen bật tung lên không trung, nhất thời không phân được rõ nó mở ra khi đang bị bắn lên không trung, hay là bị nổ tung ra rồi lại bị sóng xung kích thổi bay lên không trung. Chỉ biết rằng sau khi âm thanh kia vang lên, những tờ tiền giấy màu đỏ bay khắp không trung, toàn bộ, nát vụn, một cơn mưa tiền giấy rơi xuống trước mặt mọi người.....

Lưu Phi ngây ngẩn cả người, mọi người cũng choáng váng.....

Trong đầu Lưu Phi hiện lên một dấu chấm hỏi rất lớn!

Phóng viên nhỏ liền trực tiếp đem câu hỏi của hắn nói ra: "Hắn cho nổ tung tiền rồi!!!"

Đồng thời lúc này, xuất phát từ bảo vệ an toàn cho Ôn Kế Húc, đặc cảnh trong nháy mắt liền vây xung quanh người Ôn Kế Húc.

Khói mù tan đi, khung cảnh hiện ra rất nhiều người.....

Người ở đầu dây bên kia tựa như giờ phút này đang ở phòng kỹ thuật nhìn thấy hết thảy, không nặng không nhẹ cười một tiếng, "Nhìn đi, không phải để một mình hắn đến à? Các người theo đến làm loạn à?"

Lưu Phi chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, tên này có phải đầu có vấn đề không!

Nếu như muốn tiền, hắn đem tiền nổ rồi. Hắn nếu như muốn giết người, vừa rồi đặt thuốc nổ có uy lực lớn hơn thì lúc này bay lên trời chính là các bộ phận thân thể của Ôn Kế Húc.... Vậy hắn....

"Lưu Cục, được rồi."

Đầu dây bên kia theo thanh âm mà tắt.

Rất nhanh bọn họ đã định vị được địa điểm.

"Lưu Cục, phía đông thành phố S, số 29 biệt thự Lâm Cung!"

Mã Gia Kỳ nghe thấy địa danh quen thuộc, lúc phản ứng lại chỉ cảm thấy tảng đá trong ngực không có hạ xuống, mà là hung hăng đập xuống, suýt nữa đập nát lục phủ ngũ tạng của hắn.

Đó là nhà của Từ Mậu Nhiên.....chính xác mà nói, đó là nơi Từ Mậu Nhiên trước kia giam cầm Đinh Trình Hâm....

Nửa giờ sau, cảnh sát liền bao vây căn biệt thự kia. Lúc này Ôn Kế Húc đã trở về đến phòng kỹ thuật.

Đặc cảnh cẩn thận mở cửa biệt thự, Mã Gia Kỳ không dám nhìn hình ảnh ở cửa.

"Báo cáo Lưu Cục, không có người."

"Cẩn thận, hắn có thuốc nổ....."

Một cảnh sát trong đó phất tay ra hiệu: "Báo cáo, có tầng hầm."

Vài người cẩn thận mở cửa, trong tầng hầm không có ánh sáng, cầu thang kéo dài đến hắc ám vô biên, bởi vì đã bỏ hoang lâu ngày, khi vừa mở cửa, cho dù đã cách lớp mặt nạ nhưng mùi ẩm mốc vẫn thốc vào mặt.

Cảnh sát đi phía trước quay đầu lại nhìn lướt qua đội trưởng của mình. Cái nơi này thập phần thích hợp để làm nơi giam giữ người.

Dựa vào nguồn sáng tự mang theo, hắn nhìn thấy nơi này bốn phía là vách tường kiên cố, có một chiếc giường đặt sát ở một bên. Đi sâu thêm vào bên trong, rầm, một tiếng giòn tan, làm tất cả mọi người hít vào một hơi, một cảnh sát nhấc chân lên nhìn xích sắt dưới chân, nhìn cái ghế ở bên cạnh mình, xoay người nguồn sáng liền chiếu tới một dãy giá.....Hắn suy tư một lát, cuối cùng khẳng định.

"Báo cáo, chỗ này giống như một, một cái, ngục giam....."

Lưu Phi: "Cái gì?"

"Chuẩn xác mà nói, nơi này giống như một, hình phòng! Có rất nhiều hình cụ!"

Nghe thấy những thứ này, người trong phòng kỹ thuật hít một ngụm khí lạnh.

"Vậy đứa trẻ!"

"Không phát hiện vết máu mới, hình cụ cũng đã bị gác ở đó một thời gian rồi, có vết bùn rõ ràng."

Lưu Phi tạm thời thở ra được nửa hơi, sau đó mới cảm thấy không đúng mà phản ứng lại, "Sao lại là không có vết máu mới?"

Một cảnh sát trong đó ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát sau đó xác định, "Theo mắt thường nhìn thấy thì có số lượng vết máu khô còn sót lại rất nghiêm trọng, bộ phận vết rỉ sét bị oxi hóa nghiêm trọng, hẳn là đã lưu lại từ nhiều năm trước..... Thời gian cụ thể có lẽ cần khoa giám định tới đánh giá."

"Như vậy có nghĩa là gì? Đã bắt đầu từ mấy năm trước, nhưng mấy năm trước sao lại chưa từng nghe thấy báo án nào liên quan?"

Trong khi mọi người đang hoài nghi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt Mã Gia Kỳ lại vô cùng khó coi, khớp xương ngón tay hắn bị miết đến mức kêu ken két mà bản thân hắn lại hoàn toàn không hay, một cảnh sát quen biết hắn nhìn thấy vậy tưởng rằng trong lòng hắn đang vô cùng căm phẫn, liền vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Mã ca, nhìn sắc mặt anh xanh như vậy, còn nghiêm trọng hơn cả cái vị vừa rồi bị bom nổ dọa sợ!"

Lời này vừa nói ra, Mã Gia Kỳ mới chú ý đến sắc mặt Ôn Kế Húc cũng không tốt chút nào, nếu như bị thuốc nổ dọa thì lúc ông ta vừa mới quay lại sắc mặt rõ ràng tốt hơn bây giờ rất nhiều, sao vậy, cung phản xạ quá dài sao?

"Lưu Cục, có một chiếc máy chiếu mới."

Lưu Phi giờ phút này hoàn toàn coi hắn là một kẻ sát nhân cuồng tầng hầm, hận không thể lập tức tóm lấy hắn mà xé xác hắn ra, nhưng nghĩ tới thuốc nổ của nửa tiếng trước thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Cẩn thận, quan sát xung quanh."

"Báo cáo, an toàn, có thể mở ra xem thử."

Trong chớp mắt Lưu Phi có chút do dự: "Mở ra."

Máy chiếu là mới, giống như có người cố ý để nó ở đây. Bởi vậy đối diện trước mặt còn treo một tấm màn chiếu màu trắng.

Quang ảnh chiếu lên màn chiếu, hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn định hình lại mọi người vẫn có thể phân biệt được ra, ngồi ở phía đối diện trên sofa là Ôn Kế Húc, mà người bên cạnh hắn, thân ảnh thon gầy, dựa vào ghế sô pha, nghiêng mặt, đang cùng hắn nói chuyện, người không biết sẽ không nhận ra người này là ai. Nhưng đứng ở hậu phương là Mã Gia Kỳ, chỉ ngước mắt liền thông qua hình ảnh mơ hồ nhận ra được, đây chính là cái người tiêu thất không thấy, bản thân tìm kiếm sáu năm vốn tưởng đã mất lại tìm lại được, rồi lại chân chính mà mất đi.....


--------

Huhu nghĩ tới bạn Đinh 12, 13 tuổi đã bị nhốt trong tầng hầm, chịu đủ tra tấn, còn bị x*m hại 😢
Tác giả nói là bả định viết một chút về khoảng thời gian ấy, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh đấy thì bả lại không viết được vì xót con, cho nên lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro