Chương 22
29
Độ phân giải của video cũng không cao, rõ ràng là bị quay lén, cộng thêm là truyền lại từ camera của cảnh sát , độ phân giải bị thấp đi không ít, nhưng mặt Ôn Kế Húc lại hiện lên quá rõ ràng. Máy chiếu vừa mở ra, mọi người sửng sốt một chút, sau khi đã nhìn rõ, tất cả mọi người vẫn chỉ cho rằng bản thân vẫn còn đang ngây ngẩn, bởi vì câu đầu tiên của Ôn Kế Húc là: "Cậu muốn gì, tôi đều có thể cho cậu."
Người đối diện suy tư một chút tựa hồ như đang thật sự suy nghĩ về điều kiện, sau đó người này từ từ mở miệng, thanh âm quen thuộc truyền tới tai Mã Gia Kỳ: "Từ Kính Liêm chết rồi~"
"Cậu yên tâm, tuyệt đối không tra được đến trên đầu cậu....."
"Nhưng có người, đã tra ra được trên đầu tôi rồi." thanh âm kia không nóng không lạnh, đem một vụ án mưu sát nói ra vô cùng nhẹ nhàng.
Ôn Kế Húc bỗng nhiên cười một cái, "Cậu nghe lời, hắn ta tự nhiên sẽ không có biện pháp bắt được cậu....."
"Nhưng mà, nơi đó cũng coi như là nhà của tôi, viện trưởng đối với tôi cũng coi như có ân....." muốn nói lại thôi, đổi lại một trận cười lớn của Ôn Kế Húc.
"Chuyện cười à, nơi đó nếu thực sự là nhà của cậu, thì cậu khi còn là một đứa nhỏ sẽ bị coi như lễ vật mà tặng cho tên phế vật Từ Mậu Nhiên sao......"
Lưu Phi: "Tắt đi, tắt đi!"
Mọi người thở phào một hơi, lần choáng váng này cuối cùng có thể kết thúc rồi.
Phóng viên nhỏ túm túm tay áo sư phụ, "Làm sao đây sư phụ? Làm sao đây? Làm sao đây? Phải làm sao đây? Em quay lại rồi!"
Sư phụ nghiến răng nghiến lợi nói: "Im miệng, đều quay lại hết rồi, hơn nữa người ở đây cũng không mù không điếc, ai không nhìn thấy chứ! Cậu vội vàng thành người chết đầu tiên à?"
"Ôn Phó thị trưởng, xin hỏi đoạn phim trên có phải là thật không? Ông cùng với người còn lại trong đoạn phim có quan hệ gì? Hắn là bọn bắt cóc sao? Chuyện bắt cóc Ông Hoàn Châu ông biết được bao nhiêu?" Sư phụ tán dương gật gật đầu.
"Nhìn đi, không sợ chết đấy....."
Lưu Phi nhìn chằm chằm Ôn Kế Húc rất lâu không nói gì, giơ tay lên nói: "Trước tiên đem đoạn phim này về, kiểm tra tính chân thật. Trước tiên, trước tiên đem Ôn Phó thị trưởng về trước...."
Từ góc nhìn của Mã Gia Kỳ, sắc mặt Ôn Kế Húc tựa hồ càng kém hơn.
"Ôn Phó thị trưởng, ông vẫn còn chưa trả lời vấn đề mà phóng viên đề cập đến...." Thanh âm kia có chút run rẩy, tựa hồ như đang kìm nén phẫn nộ. Giữa một mảng yên tĩnh, Mã Gia Kỳ lại lặp lại vấn đề kia: "Xin hỏi đoạn phim trên có phải là thật không? Ông cùng với người còn lại trong đoạn phim có quan hệ gì?"
...
...
...
Cuộc đàm phán với bọn cướp chính vì sự việc xen vào giữa này mà rơi vào trạng thái "hưu đình"*.
*Hưu đình: Tạm dừng các thủ tục tại tòa để nghỉ giải lao hoặc tiến hành hội thẩm,.....
Mà Mã Gia Kỳ vì câu hỏi bất thường kia của mình, bị mang ra khỏi phòng kỹ thuật.
Trong đầu có rất nhiều chuyện hắn nghĩ không thông, Đinh Trình Hâm và Ôn Kế Húc quen biết, Ôn Kế Húc biết sự tình năm đó, Đinh Trình Hâm biến tướng thừa nhận có liên quan đến cái chết của Từ Kính Liêm, kết quả cậu lại mượn tay Ôn Kế Húc, đem chuyện này dẹp yên......Đây toàn là những chuyện gì vậy?
Chỉ một chuyện của Từ Kính Liêm, đổi trắng thay đen, thủ đoạn của Ôn Kế Húc chỉ cần một phần nhỏ liền nhìn ra được, còn có sáu năm trước....... Mã Gia Kỳ cảm thấy tảng đá trong ngực thực sự muốn rơi xuống vực sâu rồi, vô luận kết quả là thật hay giả, Đinh Trình Hâm, dường như đã đem chính mình chôn xuống vực sâu rồi...... Nhưng mà, hắn bỗng nhiên không cam tâm, chính là không cam tâm như vậy...... tựa như không nghe nổi cậu ấy tự mình nói, hắn như cũ không muốn tin, như cũ có khí lực tự lừa dối chính mình.....
Đinh~
Tin nhắn tới điện thoại.
"Tới bờ biển ngắm cảnh~"
Mã Gia Kỳ không biết là ai gửi tới, nếu là trước kia, hắn khẳng định sẽ không tin, nhưng mà giờ phút này một cái tin tức chẳng chút liên quan nào như vậy hắn cũng phải thử.
//
Hàn Diệu cảm thấy bản thân thật sự uổng phí là một cảnh sát, sao lại có thể tin lời của một đứa nhóc con chứ, liền bị nó coi như lái xe điều tới bến tàu.
"Này, cậu nói xem Mã ca đâu?"
Lưu Diệu Văn nhìn tàu thủy trước mắt, ánh mắt trước sau ngưng tụ lại phương xa, cho đến khi hắn nhìn thấy một con tàu chở khách du lịch nhỏ.
"Này, nhóc con, cậu có biết lừa gạt cảnh sát là tội gì không? Cậu đừng nghĩ là cậu còn nhỏ là thích làm gì cũng được nhé, tôi nói cho cậu biết căn cứ theo Luật Bảo vệ trẻ vị thành niên của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa......"
"Em là người trưởng thành......"
Hàn Diệu: "......"
Lưu Diệu Văn đi lướt qua vai hắn, đi sang một hướng khác, nói với một nhân viên của bến tàu: "Xin hỏi, chỗ này của anh có phải có một con tàu tư nhân, hôm nay ra biển, hành khách có chút ít?"
"Cậu hỏi thăm cái này làm gì? Mã ca ở trên thuyền à?"
Lưu Diệu Văn quăng cho hắn một ánh mắt, Hàn Diệu nhất thời sửng sốt, hiển nhiên hắn cảm nhận được Lưu Diệu Văn không kiên nhẫn, Hàn Diệu lắc lắc đầu, "Sao thế này? Bị một thằng nhóc trừng đến nổi da gà?"
Nhân viên lễ phép cười: "Trùng hợp thật, vừa rồi cũng có một vị khách hỏi, nhưng thật không may nó đã khởi hành rồi, các cậu không đuổi kịp được đâu."
Lưu Diệu Văn trực tiếp túm Hàn Diệu đến trước mặt mình: "Anh ta là cảnh sát, đang điều tra án! Chiếc tàu kia đại khái đang ở vị trí nào?" Lưu Diệu Văn nói xong thì nhỏ giọng dán sau lưng Hàn Diệu, "Mã Gia Kỳ đang ở trên chiếc tàu đó......"
Hàn Diệu: "......" Có câu thô tục không biết có nên nói ra hay không.
Nói thật thì, câu nói này có quá nhiều điểm nghi vấn, nhưng hắn đột nhiên muốn biết, Lưu Diệu Văn gấp gáp muốn lên tàu như vậy đến tột cùng là muốn làm gì, cũng chỉ là một đứa nhóc, hắn cũng không phải không khống chế được, cho nên thuận nước đẩy thuyền, đem thẻ chứng minh của mình đưa cho người trước mặt xem, người kia vừa nhìn xong, tay liền hướng phía nơi xa chỉ: "Đang lên thuyền......"
Người trên tàu kia cũng không nhiều, hai người sau khi mua vé xong qua cửa kiểm tra vé liền lên tàu.
Hàn Diệu trên mặt đều là không có gì đau khổ bằng tâm đã chết, thằng nhóc con, lúc lấy tiền ra Lưu Diệu Văn không nói bản thân đã là người trưởng thành rồi, ánh mắt mong chờ nhìn Hàn Diệu: "Em vẫn còn là học sinh...."
Con tàu này dài khoảng 90m, rộng khoảng 20m, có ba tầng, Hàn Diệu tính toán một chút, có lẽ có thể chứa được khoảng 200 khách.
Lưu Diệu Văn lên tàu xong, lao thẳng xuống dưới boong tàu. Hàn Diệu một bên kéo hắn lại một bên phổ cập kiến thức cho hắn: "Chúng ta đang ở tầng ba, là ở trên tấm ván gỗ, có cửa sổ."
Lưu Diệu Văn đột nhiên dừng lại, Hàn Diệu phanh không kịp suýt chút nữa đâm vào người hắn.
Lưu Diệu Văn lắc lắc cái cổ, dùng lực khiến cho xương cốt phát ra tiếng kêu.
"Phiền thật....." Hắn nói. Lúc này, tay Hàn Diệu đang đặt lên khẩu súng đeo bên thắt lưng, hắn quay đầu nhìn Hàn Diệu: "Ca ca, anh đừng có làm loạn nữa, trên boong tàu đều là người, anh trai em nhất định sẽ không ở đây, anh trai em không ở đây, Gia Kỳ ca ca cũng sẽ không ở đây đâu."
"Anh cậu?" Hàn Diệu nhất thời mông lung.
"Ừm, nháo cả nửa ngày thì ra là cậu đi tìm anh trai cậu."
Lưu Diệu Văn đi phía trước, Hàn Diệu ở phía sau vừa đuổi theo vừa lải nhải.
Lúc mà Hàn Diệu cho rằng mình bị một thằng nhóc đang đi tìm anh trai chơi một vố, bọn họ liền dỡ được cái ván cửa của kho bên dưới ra, Hàn Diệu hít một ngụm khí lạnh, bởi vì hắn nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang tựa vào bên cạnh một cái giá để rượu, sau khi nhìn thấy hai người tiến vào tay hơi giơ giơ lên muốn nói gì đó, cánh cửa phía sau rầm một cái đóng sầm lại.
Phản ứng của Hàn Diệu là: "Anh thật sự ở đây?"
Lưu Diệu Văn là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng đi tới mở cánh cửa phía sau.
"Khóa rồi! !" Hắn lạnh lùng nói.
Sau đó hắn đi về phía Mã Gia Kỳ: "Anh sao thế này?"
"Ra ngoài!" Thanh âm Mã Gia Kỳ có chút thấp.
"Không ra được nữa rồi!"
Lưu Diệu Văn đi tới mấy bước, xách cổ áo người kia lên, Mã Gia Kỳ vậy mà ngay cả phản kháng cũng không muốn. Hàn Diệu vội vàng tới can ngăn.
Mã Gia Kỳ hô hấp càng lúc càng khó khăn. Hàn Diệu vội vàng tới bẻ cổ tay Lưu Diệu Văn. "Chặt quá rồi! Chặt quá rồi! Mau buông ra! Mau buông ra! Đều là mấy con châu chấu ở trong kho, trước tiên đừng nội chiến!"
"Không phải thít chặt!" Lời nói được một nửa, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên ý thức được không đúng, bước chân trầm xuống, trên tay cũng bắt đầu không có khí lực.
Lúc này hắn mới nhận ra, Mã Gia Kỳ vì sao vẫn luôn dựa vào giá rượu.
Hàn Diệu ở phía sau ngã xuống trước.
Lưu Diệu Văn bám vào giá rượu bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống.
Sau đó hắn nhìn thấy Mã Gia Kỳ ngã xuống trước mặt mình.
Ý thức dần dần mơ hồ, đợi đến khi hắn từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy hai người quen thuộc ngồi trước mặt.
Hạ Tuấn Lâm mở lời trước: "Đã nói khóa không được em lại mà....."
Lưu Diệu Văn tức giận, một tiếng "phi" đè lại trong miệng, bởi vì toàn thân vô lực, thực sự không "phi" được ra.
Nghiêm Hạo Tường ở một bên nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó mới mở miệng: "Xin lỗi~"
Hai mắt Lưu Diệu Văn đỏ lên, hắn chẳng có khí lực gì để nói chuyện, lại vẫn vô cùng rõ ràng mà nói: "Ai con mẹ nó cần cái xin lỗi của anh, em cần anh trai em!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro