Chương 3

06

Thời điểm Mã Gia Kỳ gặp Đinh Trình Hâm, là mùa xuân nhiều năm trước.

Ngày đó, trời rất âm u, đường lớn mưa phùn lất phất rơi, hắn giống như mọi ngày tuần tra trên đường. Bầu trời xám xịt, liền cả một thành phố sắt thép cũng mờ mịt từ đầu đến cuối con đường. Cái người cười lên rực rỡ như thái dương, cái người đã thề rằng dùng cả sinh mệnh để bảo vệ lý tưởng, bây giờ như nắng hạn gặp mưa rào vì lý tưởng dầm mưa của mình. Thành phố này, không có ánh dương rực rỡ, cũng không có trái tim. Thành phố này còn biết ăn người, có đôi khi nó cái gì cũng không cần làm, cũng có thể khiến bạn cái gì cũng không thể làm. Chỉ là ngay cả Mã Gia Kỳ cũng không nghĩ tới, chỉ dùng thời gian sáu tháng, bóng dáng mệt mỏi của Mã Gia Kỳ lại nhanh chóng dung nhập vào mảng màu xám xịt này.
Vì sao ư?
Dường như có thời điểm, ngay cả hỏi vì sao cũng lộ ra vẻ có tội.

Đó là thứ duy nhất trong mắt Mã Gia Kỳ lúc này, màu sắc duy nhất của thành phố này.
Liễu rủ xuống phản chiếu trong vũng nước, màu xanh nhạt nở rộ trong bùn.
Hắn ngồi bên lề đường thưởng thức, hắn chỉ có thể ngồi bên lề đường thưởng thức.

Trên đường bê tông ngày mưa, xe đạp đi trên đường, là một loại ngân nga..... Tiếng ngân nga đó mỗi lúc một gần, bánh xe đè lên bóng xanh mềm mại, nước bùn bắn lên tung tóe, bắn lên trên mặt Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ sửng sốt một khắc, lập tức đứng dậy, lửa giận cuồn cuộn dâng lên ngập tràn. Không biết có phải vì vừa bị bùn bắn lên mặt, hay là vì màu sắc tán loạn cuối cùng kia.

"Này! Đi xe kiểu gì đấy? Cắm đầu cắm cổ......"

Mã Gia Kỳ đã chuẩn bị tất cả những từ ngữ thô tục, nhưng trong thoáng chốc đã tan thành mây khói tại thời điểm người kia quay đầu lại, người đó rất sạch sẽ, rất sạch sẽ, đến mức khiến hắn cảm thấy áy náy vì những từ ngữ thô tục vừa mới nghĩ tới kia.
Áo sơ mi trắng, quần dài màu xanh đen, đế giày thể thao dính chút nước bùn, trời dường như đột nhiên tạnh mưa.
Người đó một chân đặt trên bàn đạp, một chân chống xuống đất, thời điểm quay đầu, mắt nai ngơ ngác mang theo chút hoài nghi cùng vô tội, tựa như đang xác nhận xem có phải đang gọi mình hay không. Khi nhìn đến nước bùn trên mặt Mã Gia Kỳ, hoảng loạn như chú thỏ tháo chạy trong rừng, tháo chạy tới trước mắt Mã Gia Kỳ.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Đinh Trình Hâm xin lỗi, đem khăn giấy trong tay hai tay đưa cho người trước mắt, nhưng người kia tựa hồ như vẫn còn rất giận, cũng không nhận lấy. Đinh Trình Hâm ngước mắt thoáng nhìn qua người kia, gương mặt tinh xảo, hai giọt nước bùn kia đột nhiên nổi bật hơn, đột ngột đến mức, cậu chưa kịp nghĩ ngợi, liền đưa tay giúp người ta lau đi...
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, hai người vô cùng sửng sốt.
Mã Gia Kỳ kịp thời phản ứng, cấp tốc lui về sau hai bước.

"Thật xin lỗi, tôi..... tôi không nhìn thấy anh ngồi ở đây."

Mã Gia Kỳ nhận khăn giấy, trên gương mặt đã rất sạch rồi, chà lau lung tung.

"Không sao......chính là, ngày mưa, đạp xe không gần gấp gáp như vậy..... nguy hiểm."

"Tôi đi đón em trai, trời mưa, tôi sợ em ấy nóng ruột." Đinh Trình Hâm tựa hồ thấy hắn không còn tức giận nữa, liền nói thêm hai câu.

"Cậu là sinh viên ở đây sao?" Mã Gia Kỳ chỉ khu trường đại học trước mặt.

"Đúng vậy." Đinh Trình Hâm gật đầu, "Vậy, anh ở đây là......" cậu nhìn số hiệu trên áo Mã Gia Kỳ "Cảnh sát...... thúc thúc?"
Mã Gia Kỳ cười.
Đinh Trình Hâm cũng cười.

Đó là lần đầu tiên sau nửa năm Mã Gia Kỳ cảm nhận được, nguyên lai thành phố này, cũng sẽ trời quang mây tạnh, đèn led đủ mọi màu sắc, mây trắng nối liền cuối con đường, công viên bên kia sắc xuân ngập tràn, chim kêu hoa nở, bên hồ thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười của trẻ con, xen lẫn tiếng trách móc không chịu tránh mưa của gia trưởng.
Hắn đỡ lấy ngực, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Đinh Trình Hâm dần tiêu thất.

Trên mây là ánh dương rực rỡ, đầu ngón tay là tâm nhĩ.

07

"Hay là, chúng ta chuyển đến thành phố khác sống đi......" Nghiêm Hạo Tường há miệng đưa cơm vào, từng miếng từng miếng.

"Ăn đồ ăn đi...." Đinh Trình Hâm trả lời.

"Thành phố C cũng khá tốt, ở đó ít khi mưa, mùa đông cũng không lạnh lắm. Sinh viên đại học C, nghe nói đều rất nghe lời......"

"Hôm nay chân gà hầm có chút lâu, không được mềm dai như lần trước."

Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn chăm chú Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm vẫn như cũ không nhìn hắn.
Lát sau, Đinh Trình Hâm buông đũa trong tay.
"Hạo Tường, Diệu Văn tháng sau là mười tám rồi." khi cậu nói câu này, dị thường bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh vẫn còn có một người kỳ vọng đối với sự trưởng thành của một đứa trẻ, cho dù kỳ vọng kia bị bị vô số các loại cảm xúc phức tạp cuốn vào với nhau, lại bị cậu bình tĩnh ép xuống.
Lát sau cậu lại mở miệng: "Con người, đều có lòng tham. Trước đây, tớ sợ em ấy không lớn lên được, cho nên, luôn muốn để em ấy cao nhanh một chút......hiện tại......." Đinh Trình Hâm nhìn về phía phòng của Lưu Diệu Văn "Em ấy nên có một cuộc sống bình thường......"

Đinh Trình Hâm quay đầu, trong mắt Nghiêm Hạo Tường ngập tràn điều gì đó, phức tạp đến mức cậu nhìn không rõ. Đinh Trình Hâm cười rực rỡ, ngữ khí lại tràn ngập bi thương: "Cảm ơn cậu, đã không trả lời tớ, chỉ có người bình thường mới xứng có một cuộc đời bình thường......."

Thời điểm Đinh Trình Hâm vẫn còn nằm trên giường bệnh, liền được thông báo, cha nuôi qua đời. Ngày thứ ba sau đó, có hai bác sĩ mặc áo trắng, đem mấy cảnh sát tới tìm cậu, sau khi trải qua một loạt bài kiểm tra mà cậu nghe không hiểu, người dẫn đầu kia, nhẹ nhàng ném một câu "Kiến nghị thu nhận vào trung tâm cứu trợ....." Lưu Diệu Văn thiếu chút nữa bị xem là cô nhi mà đưa đến chỗ kia.

"Em ấy không phải cô nhi, tôi đủ mười tám tuổi rồi, tôi có quyền lợi và nghĩa vụ của một người trưởng thành. Hiện tại, tôi, tôi mới à người giám hộ hợp pháp của em ấy, tôi đã nói không thể đi, thì các người không thể đưa em ấy đi!" Thân thể đau đớn, cảm giác bất lực khiến tinh thần Đinh Trình Hâm khi đó rất tệ, cậu hiện tại thậm chí chỉ ngồi dậy thôi cũng đều cảm nhận được xương sườn đau nhức.

Trương Chân Nguyên muốn trấn an nỗi ưu tư của cậu: "Trẻ em..... nhân cách lệch lạc có thể thông qua thuốc và các phương pháp trị liệu....... để uốn nắn....... Nếu cứ bỏ mặc như vậy...... em ấy, rất thông minh, cũng rất nguy hiểm."

"Tôi nói rồi, không được phép! Cha vừa qua đời, tâm trạng em ấy có chút vấn đề là điều bình thường........ nhưng, tôi, tôi sẽ giáo dục tốt em ấy."

Trong nháy mắt Trương Chân Nguyên thoáng do dự, hắn không dám nhìn đôi mắt ngập tràn nước mắt đang cầu khẩn kia. Đương nhiên hắn cũng không dám nói với Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ hoài nghi, cái chết của cha nuôi cậu có liên quan tới Lưu Diệu Văn.

"Nhưng trên thực tế, lấy điều kiện kinh tế của cậu và năng lực tự gánh vác, cậu không có cách nào chăm sóc tốt một đứa trẻ mười tuổi. Nếu như bọn họ cưỡng thế thi hành...... là đem nó cho một gia đình thân thích khác...... Sau đó....... Cho nên, tôi đề nghị......"

"Vì sao? Vì sao? Vì sao nhất định phải như vậy? Tôi nói không được chính là không được! Các người nói em ấy không bình thường, nhưng em ấy đã làm cái gì? Em ấy cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì? Coi như em ấy cùng những đứa trẻ khác không giống nhau, không sợ tử vong, không sợ thi thể...... Thậm chí đối với tử vong tràn ngập tò mò cùng vui thích....... nhưng em ấy cũng chưa làm cái gì không phải sao? Là các người không biết! Là bởi vì các người không biết những ngày tháng trước đây em ấy đã sống như thế nào......." Tâm tình Đinh Trình Hâm vô cùng kích động. Cửa từ từ mở ra, đứng ở cửa là một người quen thuộc, y phục cùng số hiệu quen thuộc.

Đinh Trình Hâm ngước mắt nhìn về phía người kia, người đó mở miệng trước.
"Bác sĩ Trương nói đúng đấy."
Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng nói, tựa như tự lừa mình dối người, rằng chỉ cần nói đủ nhẹ nhàng, thì những lời này sẽ không thể lại tổn thương người yếu ớt không chịu nổi một kích trước mắt, "A Trình, để nó đi đi." Mã Gia Kỳ tựa hồ như tận mắt chứng kiến quang mang trong mắt Đinh Trình Hâm dần tiêu tán....... Hắn biết đó là một quá trình thống khổ dài dằng dặc, nhưng hắn không nghĩ tới, quá trình thống khổ dằng dặc ấy lại như vậy, đối với cậu, đối với hắn, đều giống nhau.

Nghiêm Hạo Tường tựa vào lưng ghế, cũng không phải do dự, hắn chỉ là đang chọn thời điểm mở miệng thích hợp.

"A Trình, Phó Hiệu trưởng Từ bao lâu không đi làm rồi?"

Đinh Trình Hâm nhíu mày: "Sao tự nhiên lại nhớ ra hỏi vấn đề này?"

"Nghe nói, ông ta chết rồi."

Ban đêm, Lưu Diệu Văn nghiêng người nằm trên giường.

"Anh...." hắn đột nhiên mở miệng nói, "Chúng ta lại phải chuyển nhà sao?"

Người phía sau trầm mặc hồi lâu, "Diệu Văn, rất nhanh, em sắp mười tám rồi......" Đinh Trình Hâm dừng một lát, trầm mặc chuyển thành ý cười, vừa cười vừa nói: "Sinh nhật tháng sau, đã nghĩ ra muốn quà gì chưa?"

Nghe đến cái này Lưu Diệu Văn không đáp lại, hắn bỗng nhiên xoay người lại, đem đầu rúc vào hõm cổ Đinh Trình Hâm, tay thuận thế ôm lên eo Đinh Trình Hâm, hành động kia khiến Đinh Trình Hâm thoáng chốc hoảng hốt, nếu không phải đứa trẻ này khí lực hiện tại đã khác xa lúc trước, cậu thật sự muốn hoài nghi, Lưu Diệu Văn ở bên cạnh cậu, thật sự có thể không cần trưởng thành.

"Anh...." thanh âm kia có chút run rẩy, đương nhiên người phát ra thanh âm cũng nhận thức được, cho nên tạm ngừng một lát, tiếp tục nói: "Anh, anh có phải, không cần em nữa rồi......"

Đinh Trình Hâm cuối cùng vẫn là mất khống chế. Cậu xoa đầu Lưu Diệu Văn, nhẹ vuốt tóc hắn, đem người kéo vào trong ngực ôm chặt: "Sao thế này? Lớn như vậy rồi, còn làm nũng?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro