Chương 4
08
Hôm nay là thứ hai, Mã Gia Kỳ nhìn thấy Lưu Diệu Văn đeo cặp sách xuống lầu.
Ánh nắng buổi sáng thanh lệ hơn, thời điểm này cái bóng mờ nhạt của tòa nhà đối diện sẽ chiếu tới cửa sổ phòng ngủ của Lưu Diệu Văn. Trên cửa sổ liền được vẽ lên một bức tranh mới, nó được song cửa sổ trang hoàng, lấy ánh nắng làm thuốc nhuộm, lấy thời gian làm vải vẽ.
Nó không thay đổi, bởi vì nó vĩnh viễn chỉ vẽ được công trình kiến trúc đối diện.
Nó chung quy thay đổi, nó là món quà mà bàn tay thiên nhiên ban tặng lên công trình kiến trúc của nhân loại, theo bốn mùa mà mức độ bất đồng, nếu bạn từng quan sát qua nó, liền sẽ phát hiện, cho dù mỗi ngày cùng thời điểm đó, nó cũng sẽ lặng lẽ biến hóa.
Hai người dưới lầu đều không ngẩng đầu, nếu như bọn họ ngẩng đầu quay lại nhìn về hướng nhà mình, sẽ phát hiện, sau bức tranh kia, có một gương mặt thanh lãnh, mà trên gương mặt kia lại có một đôi mắt đặc biệt đẹp đang ung dung nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thời điểm đi qua lối rẽ ở cổng tiểu khu, Mã Gia Kỳ còn tưởng bản thân bị lạc, cái này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn, cũng không đáng để hắn chán nản.
"Gia Kỳ ca ca, anh phải đi làm sao?"
Một tiếng này bình tĩnh tự nhiên, nhưng thoáng chốc vẫn khiến Mã Gia Kỳ kinh ngạc, mà phần kinh ngạc này trong nháy mắt liền bị hắn ép xuống.
Hắn quay đầu: "Ừ, sao vậy?" Hắn cười: "Cậu phải đi học à?"
Lưu Diệu Văn bám vào bên tường, "Gia Kỳ ca ca, cục cảnh sát cách trường X có xa không? Em sắp muộn học rồi, có thể cho em đi nhờ xe được không?"
Ánh mắt thành khẩn, ngữ điệu ủy khuất, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy rất giống một thiếu niên mà chỉ có gia đình thư hương dùng muôn vàn tâm huyết mới dưỡng ra được, không mất đi sự thiên chân lại vô cùng chuẩn mực, không rành thế sự lại đầy khí khái thiếu niên.
Mã Gia Kỳ gật đầu.
Nhưng người này không phải, hắn tận mắt chứng kiến người này từ trong địa ngục bước ra, cho dù ngụy trang tốt như thế nào, nhưng......
Có thể từ địa ngục bò ra, có thể là người sao.......
"Anh cậu....... bình thường không đưa cậu đi sao?" Mã Gia Kỳ hỏi.
"Vâng, em lớn thế này rồi, đi học còn cần anh ấy đưa đi, mất mặt lắm." Lưu Diệu Văn vòng qua ghế phụ, ngồi xuống phía sau: "Xe đạp của em hỏng rồi, bị anh em mang đi sửa chữa trùng tu, cũng may gặp được Gia Kỳ ca ca, nếu không em lại phải chen chúc trên tàu điện ngầm."
Xe bắt đầu khởi hành.
"Cậu không ngồi phía trước sao?" Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn lượn một vòng mở cửa xe rồi lại ngồi ở hàng ghế sau liền hỏi.
"Hả?" Lưu Diệu Văn thoáng sửng sốt, sau đó vươn người bám vài thành ghế phía trước, "Thầy giáo nói, tiểu hài tử tốt nhất không nên ngồi phía trước."
"Thầy giáo?"
"Hạo Tường ca ca, hai người quen biết mà, hôm anh ấy đến nhà em ăn cơm, còn đi qua thăm nhà anh mà......" hắn cười hai mắt híp lại thành một khe nhỏ, "Em nhìn thấy rồi, em không nói cho anh em biết đâu, yên tâm~"
Nghe đến đây ánh mắt Mã Gia Kỳ thêm phần mãnh liệt, hắn quay đầu, nâng mắt nhìn kính chiếu hậu, Lưu Diệu Văn nghĩ đến cái gì đó, ngã xuống ghế ngồi phía sau, "Bỏ đi, em đương nhiên biết, anh ấy khẳng định là hù dọa em, ghế phụ bên cạnh của anh ấy, ngoại trừ anh trai em, ai cũng chưa từng ngồi."
"Phải không?"
"Đương nhiên! Thầy giáo cái người này á, ngoại trừ đối với anh trai em thì sắc mặt có tốt ra, người khác nhìn thấy anh ấy liền sợ, đừng nói đến ngồi ghế phụ của anh ấy, có dám ngồi xe của anh ấy hay không cũng là một chuyện đấy."
Trầm mặc một lát, Mã Gia Kỳ bắt đầu chủ đề mới: "Có bạn gái chưa, yên tâm, anh không nói với anh trai cậu đâu."
"Không có~"
"Hả? Cậu đẹp trai như vậy, phải được nhiều bạn nữ thích mới đúng....."
"Anh coi em là anh trai em à?" Lưu Diệu Văn tận lực gia tăng ngữ khí, "Nhiều người thích như vậy!"
Mã Gia Kỳ hiển nhiên không bị ảnh hưởng, tựa như sớm đã biết chuyện này, tiếp tục hỏi: "Có phải vì bình thường cậu....... cao lãnh quá, dọa người ta không dám bày tỏ."
"A? Có sao? Tính khí em tốt như vậy, còn cao lãnh?"
Mã Gia Kỳ nâng mắt nhìn gương chiếu hậu, "Có một số là lạnh từ trong cốt tủy, không phải cứ cười là có thể che dấu được."
"Ừm, chắc vậy." Lưu Diệu Văn tùy tiện đáp.
"Có thích bạn nữ nào không?"
"Không có....."
"Vậy cậu thích kiểu như thế nào?"
"Ừm...." Lưu Diệu Văn tựa hồ như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đáy mắt tràn ngập ý cười, vừa nói vừa dùng tay miêu tả: "Thấp hơn em một chút, có chút gầy, phải thật đẹp, da trắng, sống mũi cao, mắt to, cười lên giống một con hồ ly say rượu....."
Một cước phanh lại, xe đột nhiên giảm tốc, cả người Lưu Diệu Văn theo quán tính lao về phía trước, hắn cấp tốc bám vào thành ghế phía trước. Khoảnh khắc hắn rũ mắt xuống, khóe miệng mang theo ý cười, sau đó đôi mắt hẹp dài chậm rãi nâng lên. Qua gương chiếu hậu, Mã Gia Kỳ nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình Lưu Diệu Văn ngước mắt lên. Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt kia ngập tràn đắc ý sau khi đạt được mục đích, còn mang theo một tia khiêu khích nhỏ tới mức khó phát hiện.
Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm đôi mắt kia nhàn nhạt nói: "Ngại quá, đèn đỏ....... không nhìn thấy."
Lưu Diệu Văn lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, hắn nghĩ một lát, tiếp tục nói: "Gia Kỳ ca ca, em lúc trước từng nghe thấy tên anh...... lúc đó, người em sợ nhất chính là anh....."
"Sao lại nói như vậy?"
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, mi tâm Lưu Diệu Văn mang theo một tia ngưng trọng: "Bởi vì anh là", hắn đột nhiên dừng lại, Mã Gia Kỳ thừa nhận, tiết tấu Lưu Diệu Văn nói chuyện đúng là đang lôi kéo cảm xúc của hắn.
Cuối cùng, Lưu Diệu Văn mang theo tính khí trẻ con nói: "Cảnh sát thúc thúc đó!", hắn nhìn ra được Mã Gia Kỳ đương nhiên không hài lòng với đáp án này, nhưng lại cố ý lặp lại một lần nữa: "Có đứa trẻ nào lại không sợ cảnh sát thúc thúc chứ?"
"Oh, thật sao? Sợ cái gì?"
"Sợ, bị đưa đi......"
Đến cổng trường, Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn chào tạm biệt hắn, ở cổng trường gặp được người quen, Lưu Diệu Văn cùng mấy người đó vừa đùa nghịch vừa đi vào trong trường.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lưu Diệu Văn đi vào trong trường, Mã Gia Kỳ không biết sao lại đột nhiên nghĩ tới sáu năm trước, Đinh Trình Hâm đã bao nhiêu lần ngồi ở vị trí này của hắn, hoặc là đứng tại một chỗ nào đó, đưa mắt nhìn theo Lưu Diệu Văn, đem theo hi vọng tiến vào cái nơi tràn đầy hi vọng kia.
Lưu Diệu Văn thực sự là bình thường đi học, bình thường sinh hoạt, bình thường diễn vai một người bình thường, nhưng có lúc bởi vì bình thường quá, cho nên lại lộ ra không bình thường.
Mã Gia Kỳ cầm bảng điểm của Lưu Diệu Văn đi tìm Trương Chân Nguyên, vừa nhìn thấy hắn, Trương Chân Nguyên đã cười, sau đó ôn nhu đưa ra một đề nghị trào phúng: "Sau này, tận lực đừng tiếp xúc gần gũi với tiểu quỷ kia, không cần có chút để tâm giao lưu với nó, oh không, nhìn bây giờ cậu như thế này, cậu tốt nhất đừng giao lưu với nó nữa."
"Tôi thì thế nào?"
"Giống một kẻ vừa bị cướp mất vợ."
Trương Chân Nguyên cười cười đột nhiên nghiêm mặt nói: "Gia Kỳ, cậu với cậu ta không giống nhau, rất rõ ràng, cậu ta biết điểm yếu của cậu nằm ở đâu, cậu ta chỉ nói chuyện, cũng khiến cho cậu miên man bất định, trong đầu xuất hiện vô số cố sự, vô số tình tiết, khiến cậu bắt đầu hoài nghi, nếu là lúc trước....... có phải hay không sẽ không như vậy? Cứ như vậy hoài nghi, liền sẽ sinh ra hổ thẹn, hổ thẹn là một cảm xúc rất thần kỳ, rất nhiều chuyện phá bỏ lẽ thường cùng chuẩn mực đạo đức, có đôi khi nó xuất phát từ cảm giác tội lỗi nhỏ nhất mà thậm chí ngay từ đầu cậu không thể nhận ra..... Coi như năng lực nghiệp vụ của cậu tốt, cậu cũng phải thừa nhận, có nhiều nơi năng lực không thể dùng, ví dụ như, nơi mà cậu không dám đến gần........"
"Có thể thu lại cái bệnh nghề nghiệp của cậu không, đừng đem tôi trở thành bệnh nhân của cậu....... tôi có chính sự tìm cậu."
"Việc liên quan đến sức khỏe và tâm sinh lý của cậu, đối với tôi mới gọi là chính sự!"
Mã Gia Kỳ đem bảng thành tích đặt trước mặt Trương Chân Nguyên: "Đây là bảng thành tích trong sáu năm này của cậu ta, cậu xem đi."
Trương Chân Nguyên nhìn bảng thành tích trong tay, lại nhìn Mã Gia Kỳ, "Cậu làm kiểu gì được vậy?"
Mã Gia Kỳ: "........ Tôi là cảnh sát......."
"oh oh, đúng đúng, cảnh sát thúc thúc điều tra bảng điểm, không tầm thường nha."
"Mau xem đi!"
"Nhìn nhìn nhìn thấy rồi, thành tích vô cùng ổn định, chuyển qua năm địa phương, nhưng mà, điểm số vĩnh viễn bảo trì rất ổn định! Có vấn đề gì không? Chứng minh cậu ta...... cũng khiến người ta bớt lo?"
Mã Gia Kỳ trợn mắt lên: "Đúng, là ổn định, nhưng, cậu xem cậu ta ổn định cái gì, ba năm cấp hai, điểm số của cậu ta giao động ở mức mười điểm, cấp ba là tám điểm."
Trương Chân Nguyên lại cầm bảng điểm lên, hắn đột nhiên minh bạch vấn đề mà Mã Gia Kỳ nói đến là gì. Nếu như nói một đứa trẻ có thành tích ổn định, vậy nó đáng lẽ phải có xếp hạng ổn định so với những đứa trẻ cùng tuổi hoặc so với các bạn trong lớp, nhưng Lưu Diệu Văn hiển nhiên không phải, điểm số của cậu vĩnh viễn giao động ở mức này, xem ra giống như, vô luận đề dễ hay khó, cậu ta tựa hồ vĩnh viễn có thể khống chế được điểm số của bản thân ở một vị trí nhất định.
"Tôi biết, có đứa trẻ rất thông minh, là," Mã Gia Kỳ cường điệu một chút, "rất thông minh. Tôi đã gặp đứa trẻ có thể đạt được điểm tối đa, bọn chúng thi được điểm tối đa không phải vì thực lực đạt được điểm tối đa, mà bởi vì điểm tối đa là giới hạn của bài thi đó. Đối với đứa trẻ như vậy, cái bảng điểm này, không thể thể hiện được trình độ thực sự của bọn chúng."
Hắn tiếp tục nói: "Nhưng thú vị chính là, Lưu Diệu Văn, có thể đem thành tích của mình vĩnh viễn bảo trì ở mức điểm này, điểm số này không nằm trong top5 khiến người khác chú ý, nhưng cũng không quá kém để cho người khác quan tâm đến cậu ta quá nhiều."
"Ý của cậu là cậu ta cố ý đem bản thân khống chế ở vị trí này? Nhưng mà, có vài lần xếp hạng của cậu ta đột nhiên rất cao....... hoặc lại gần thấp nhất...... Nếu như cậu ta cố ý khống chế, hẳn là khi gặp đề khó, sẽ hạ điểm của mình xuống thấp một chút?"
"Đúng, đây chính là mục đích tôi tới tìm cậu, cậu nói xem, có thể có khả năng, có người chỉ số thông minh của cậu ta cao đến trình độ nhất định, cậu ta phân được rõ khó và không khó, nhưng lại không phân được rõ dễ...... và dễ....."
Trương Chân Nguyên kinh ngạc nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ tiếp tục nói: "Ví dụ như, chúng ta phân rõ được độ khó dễ của toán cấp hai và cấp ba, nhưng lại rất khó phân rõ ràng, 2+3=5 và 5+6=11 cái nào dễ hơn một chút...."
Hắn ngước mắt nhìn Trương Chân Nguyên: "Nếu như vậy, khi cậu ta mười hai tuổi, sẽ chỉ là một đứa nhóc mười hai tuổi thôi sao?"
Trương Chân Nguyên bình ổn sự chấn kinh trong lòng, hắn thừa nhận trên thế giới này, hạng người gì cũng có, có người trời sinh đại não đã phát triển hơn bình thường, như vậy góc độ kẻ đó nhìn thế giới này cũng sẽ khác.
"Không kiến nghị cậu bảo thủ như vậy, nếu như cậu nhận định năm đó người kia chết, chính là cậu ta làm, như vậy trong quá trình điều tra sau đó, trong tiềm thức cậu sẽ đem tất cả những tin tức liên quan hướng về phía cậu ta, để hoàn thiện chuỗi logic của cậu....." Trương Chân Nguyên đặt bảng điểm trên tay xuống bàn, xuyên qua tấm rèm cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài, "Có một khái niệm liên quan trong tâm lý học, Halo Effect, hiệu ứng hào quang, khi cái nhìn ban đầu về một người hay một sự việc ảnh hưởng sâu sắc tới cách nhìn nhận tổng thể của cậu về người kia, thì cậu sẽ không nhìn rõ được vầng hào quang phía sau, dáng vẻ thực sự của người đó, của sự việc đó......"
Mã Gia Kỳ cũng nhìn về phía cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Cho nên, chúng ta cần chứng cứ......."
-------------------
Cảnh sát thúc thúc bị học sinh cấp ba quay vòng vòng thành cái bộ dạng như vừa bị cướp mất vợ 🤣 Tiểu Lưu đáng yêu lắm á, ẻm chỉ là đang thông báo cho Mã cảnh quan biết là anh trai ẻm là của ẻm rồi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro