Chương 5

09
Mộc Mộc vừa bước vào phòng liền cười hì hì nhìn Đinh Trình Hâm.
"Đinh lão sư~"
Biểu tình này của cô cộng thêm ngữ khí, dựa theo kinh nghiệm trước đây, Đinh Trình Hâm liền đoán được phỏng chừng người nào đó lại đang tác quái rồi.
Mộc Mộc thiện ý nhắc nhở một câu, đưa tay chỉ cửa sổ phía sau lưng Đinh Trình Hâm: "Dưới lầu~"
Đinh Trình Hâm đứng dậy, thuận theo ngón tay của cô nhìn xuống.....
Mộc Mộc: "Rất nhiều hoa nha~"
Xác thực, rất nhiều hoa!
Mộc Mộc: "Mãn thiên tinh, thủ vọng ái tình! Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, "Thủ vọng ái tình" khoa trương như thế!"

Mãn thiên tinh: hoa baby (tên nó đồng âm với tên bạn Đinh á, sinh nhật bạn Đinh năm 2021 công ty cũng chọn hoa baby để tặng bạn ấy.)


Đinh Trình Hâm nhìn một xe đầy hoa cùng với thiếu niên đang đeo mắt kính bộ dáng vô cùng khoa trương tựa vào bên cạnh xe, nói: "Kính mắt, xấu thật....."
Mộc Mộc duỗi một tay ra: "Đinh lão sư, theo như vốn hiểu biết của em về hiệu suất làm việc của bảo an đại gia mà nói thì anh ta chắc là còn năm phút nữa."
Đinh Trình Hâm: "Sao lại cảm thấy trông em ngược lại rất vui?"
Mộc Mộc: ".....ớ, em mỗi ngày đều rất vui mà!"
Đinh Trình Hâm gật đầu: "Vậy tốt, xem tâm tình em không tệ, giáo án <Nam hài bên bờ biển> trước khi tan làm phải chỉnh lý xong cho anh.
Mộc Mộc: "......."
Mộc Mộc cạn lời nhìn lên trời, không phải ăn dưa thôi sao? Không phải là xem náo nhiệt thôi sao? Không phải chỉ là không nhịn được cười thôi sao?
Haizzz..... cô hít một ngụm khí lạnh, tựa như đối với người trong cuộc thì đích thực có chút càn rỡ...... sau này, phải nhịn cười! Đúng!


Một chiếc xe thể thao dừng bên hàng cây trong vườn trường, ghế sau xe ngập tràn hoa baby. Thiếu niên áo trắng quần trắng, mang theo đồng dạng gương mặt thanh thuần cùng với cái kính râm thập phần khoa trương chẳng hề liên quan, nhàn nhã tựa vào cửa xe, ngẩng đầu chỉ nhìn lên một vị trí trên lầu.
Lơ đãng cúi đầu, cậu nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang đi về phía mình, thiếu niên nhếch miệng, lộ ra răng hổ đặc biệt của mình.
"Đinh lão sư, buổi tối có thời gian không? Cùng ăn tối đi?"
Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm cậu, thực sự là nhịn không được nữa, phun ra một câu: "Bỏ cái kính xuống...."
Hạ Tuấn Lâm bỏ kính xuống rồi nhìn, khó tin nhìn về phía Đinh Trình Hâm: "Cái này, cái này không đẹp trai à?"
Đinh Trình Hâm: "......"


"Năm phút, quay về."
"Đừng mà! Nể mặt chút đi, Đinh lão sư~" Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ, người này lại bắt đầu giữa nơi công cộng làm nũng với mình. Cậu cố tình lảng sang chủ đề khác: "Buổi tối anh phải đón Diệu Văn về nhà."
"Vừa hay, cùng đi đi!" Hạ Tuấn Lâm tự vỗ ngực mình: "Có sẵn xe và tài xế đây rồi!"
Đinh Trình Hâm nhìn nhìn ghế sau chất đầy hoa baby, Hạ Tuấn Lâm lập tức hiểu ý: "Diệu Văn là một đứa trẻ ngoan, em cảm thấy nhóc ấy sẽ không quá để ý việc ngồi trong hoa đâu......" Cậu nghĩ nghĩ, không cẩn thận cười thành tiếng: "Hahahahaha, nghĩ đến cảnh ấy, chắc cũng khá đẹp đấy."
Đang học tiết hoá Lưu Diệu Văn liền hắt hơi ba cái.
Nội tâm vô cùng mê man: "Là ai đang mắng mình?"
Hạ Tuấn Lâm đắc ý nhìn Đinh Trình Hâm, thần bí nói: "Coi như khen thưởng có được không?"
Đinh Trình Hâm: "Khen thưởng?"
Hạ Tuấn Lâm tiếp tục thần bí nói: "Đúng á, Từ Kính Liêm có phải gần đây không xuất hiện nữa đúng không?"
Đinh Trình Hâm chấn động, nhìn Hạ Tuấn Lâm, cơn gió mùa hạ thổi tới một đợt sóng nhiệt, lá cây trên đầu cọ vào nhau xào xạc. Cậu không nói hai lời, kéo tay Hạ Tuấn Lâm đi. Hạ Tuấn Lâm bị động tác kia làm cho kinh hãi, vẻ mặt nghi hoặc: "Đinh lão sư, chúng ta đi đâu vậy? Anh chậm thôi, chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ đã!"

Đinh Trình Hâm kéo Hạ Tuấn Lâm vào phòng vệ sinh nam, mở một cánh cửa, trực tiếp đẩy Hạ Tuấn Lâm vào, bản thân cũng vào theo sau đó liền khóa cửa lại.
Hạ Tuấn Lâm dựa vào góc tường: "...... Nơi, nơi này....., thì...... thì cũng cũng, không cần....... thưởng như vậy......"

"Em đã làm gì?"
Bộ dáng đột nhiên nghiêm túc này dọa Hạ Tuấn Lâm một trận, cậu thu hồi lại gương mặt tươi cười: "Sao sao vậy?"
"Anh hỏi em đã làm cái gì?" Ngữ khí của Đinh Trình Hâm cũng đột nhiên trầm trọng hơn.
Hạ Tuấn Lâm cũng bắt đầu nhận ra sự tình có chút không đúng.
"Không làm gì cả! Em, không muốn hắn cứ quấn lấy anh, thời gian trước có tìm người đánh hắn, để hắn cách xa anh một chút!"
"Là khi nào?"
"Hình như, hình như là mười mấy tháng tám......"
"Mười mấy?"
"14,15, chắc là 15."
Đinh Trình Hâm tựa hồ đang nhớ lại: "Còn có?"
"Còn có, còn có, lấy ảnh chụp của hắn cùng một số học sinh ra uy hiếp hắn không được nói ra, nếu không sẽ khiến hắn không thể ở lại trường được nữa!"
"Còn có?"
"Còn có? Hết rồi! Chỉ có vậy thôi, em em em, còn cho hắn một cái thẻ, coi như tiền thuốc men....."
"Hết rồi?"
"Hết rồi, hết rồi thực sự hết rồi."
Hạ Tuấn Lâm chưa từng gặp Đinh Trình Hâm như vậy bao giờ, có chút run: "A, A Trình ca, có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Đinh Trình Hâm dần khôi phục lại sự bình tĩnh: "Không có gì......" Cậu lạnh nhạt nói: "Hắn chết rồi...."
Nghe đến mấy chữ này Hạ Tuấn Lâm bám lấy tường, càng run rẩy hơn: "A Trình ca.... em, em không có......"
Đinh Trình Hâm vỗ nhẹ vai cậu: "Ừ, anh biết, cho nên, không cần sợ."
Hạ Tuấn Lâm nhắc lại câu kia: "Không cần sợ? Không cần sợ cái gì?"

Cửa nhà vệ sinh bị gõ.
Hạ Tuấn Lâm thò đầu ra, nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, đưa chứng nhận thân phận của họ ra, nói với Đinh Trình Hâm và mình: "Cảnh sát, có vài vấn đề cần Hạ tiên sinh giúp đỡ, mong Hạ tiên sinh phối hợp."
"Tôi không đi! A Trình ca em không muốn đi!"
Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm: "Đừng nháo! Biết gì nói đó là được."
"A Trình ca?"
"Đến lúc đó anh tới đón em, có được không?"
Nhìn ánh mắt Đinh Trình Hâm, Hạ Tuấn Lâm dần bình tĩnh lại, người này thực sự rất thần kỳ, bắt đầu từ ba năm trước khi gặp cậu, Đinh Trình Hâm không hiểu sao vô thức đã trở thành cội nguồn sinh ra cảm giác an toàn của cậu.

10

Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn sáng chói chiếu vào mặt Hạ Tuấn Lâm, mắt cậu bị ánh đèn kích thích nhắm chặt lại: "Mấy người muốn như thế này cũng được, nhưng trả lại tôi cái kính râm mới mua hôm qua đi."
"Cậu tưởng bọn tôi đang đùa với cậu đấy à?" thanh âm cất lên. Nhưng rất nhanh bị một cảnh sát mặc thường phục bên cạnh ngăn lại.
Người mặc thường phục thanh âm rất sạch sẽ, ngữ khí bình tĩnh, nhưng hắn tựa hồ cũng không có hứng thú với Hạ Tuấn Lâm: "Chúng tôi phát hiện trên thi thể nạn nhân có rất nhiều vết thương do vật tày gây ra, đồng thời trong túi áo của hắn phát hiện ra thẻ ngân hàng của cậu, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn không vừa mắt, tìm người đánh thắng một trận, nhưng nghĩ đến đạo nghĩa, thanh toán tiền thuốc men cho hắn, cho hắn một cái thẻ." Hạ Tuấn Lâm tùy ý nói, cậu giờ phút này hoàn toàn không hề giống thiếu niên vừa nghe tin có người chết liền run rẩy tựa vào tường kia.
"Vì sao nhìn hắn không vừa mắt?" Người đó tiếp tục hỏi, ngữ khí bình tĩnh như cũ.
"Không vừa mắt chính là không vừa mắt, nhìn người không vừa mắt còn cần lý do?" cậu hỏi lại.
Cảnh sát mặc đồng phục nghiêm mặt nói: "Xin cậu hãy nghiêm túc. Chúng tôi tìm được trong đường thở và khoang phổi của nạn nhân một lượng lớn bọt khí, tảo và các loại dị vật khác. Trong phổi phát hiện lượng lớn vết Paltauf(1), cũng phát hiện nồng độ clo trong máu buồng tim trái cao hơn buồng tim phải (2), cơ bản có thể phán đoán, nạn nhân tử vong trong nước ngọt.

(1) Vết Paltauf: Bề mặt phổi có nhiều màu sắc loang lổ như đá hoa, mặt cắt phổi có vết chảy máu loang lổ, đậm nhạt khác nhau.

(2) Đoạn này mình vẫn để theo đúng bản gốc của tác giả nhưng mình muốn chú thích một chút là theo nghiên cứu để xác định nạn nhân tử vong bởi nước ngọt hay nước mặn thì kết quả kiểm tra hàm lượng clo sẽ như sau: Tử vong trong môi trường nước ngọt thì hàm lượng clo trong máu ở buồng tim trái thấp hơn buồng tim phải và kết quả sẽ ngược lại nếu nạn nhân tử vong ở trong nước mặn. Mình không phải định bới lông tìm vết đâu vì không thể đòi hỏi quá nhiều thông tin về pháp y trong một bộ fanfic 😂 nhưng mình không muốn có bạn đọc được sẽ bị sai kiến thức ấy. Tiện thể thì bộ Pháp y Tần Minh rất hay ạ🥰

"Căn cứ vào vị trí trục vớt thi thể, so sánh đối chiếu sinh vật phù du được tìm thấy trong nội khí quản của nạn nhân cùng với sinh vật phù du tại hồ C, nạn nhân được xác định tử vong tại hồ C. Mà căn cứ vào trạng thái của thi thể có thể phán định, nạn nhân tử vong vào khoảng từ 11 giờ đêm ngày 15 tháng 8 đến khoảng rạng sáng ngày 16 tháng 8. Thông qua camera giám sát, 9 giờ 37 phút ngày 15 tháng 8, cậu đã lái một chiếc xe thể thao trên đại lộ chạy về hướng hồ C, cậu cùng nạn nhân có khúc mắc, đồng thời cùng ngày đem người tới ẩu đả với hắn."

"Cậu hiểu nó có nghĩa là gì không? Thứ nhất, về thời gian gây án, cậu có thời gian phù hợp. Thứ hai về động cơ gây án, cậu có đầy đủ động cơ gây án. Chúng tôi có lý do hợp lý để hoài nghi, cậu là người có động cơ gây án lớn nhất."
Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu: "Ngài xem xem, ngài không phải nói hắn chết đuối sao? Đây chính là không có quan hệ gì với tôi rồi, đánh người là đánh người, nhưng giết người là giết người! Tôi tội gì phải giết người, trước tiên đánh hắn một trận, còn bồi thường tiền thuốc men có đúng không?"
"Theo lẽ thường thì đích thực là sẽ không, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu. Người chết lái xe lao xuống nước. Chúng tôi hoàn toàn có thể hoài nghi, hắn là vì ẩu đả với cậu mà sinh ra cảm xúc không ổn định, mất tay lái, rơi xuống hồ. Cũng càng có khả năng, hắn là đang chạy trốn sự truy đuổi của cậu mà không cẩn thận rơi xuống hồ. Vô luận là một trong hai, Hạ tiên sinh, ngài, nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về cái chết của nạn nhân."
Hạ Tuấn Lâm: "Ây? Không thể có cách hoài nghi như vậy chứ? Kiểu hoài nghi như vậy, tôi còn có thể nói hắn giữa đường gặp phải sát thủ biến thái thì sao. Tôi nói lại một lần nữa, tôi đem người tới đánh hắn, nhưng 9 giờ tối hôm đó, chúng tôi chặn hắn ở tiểu khu gần nhà hắn, sau khi xong việc tôi mang theo ba người bọn họ đến quán bar ở phía nam hồ C chơi, hay là, cho ngài địa chỉ, ngài đi điều tra camera nhà họ, chúng tôi chơi qua đêm ở đó luôn. Tôi làm gì có thời gian đuổi theo hắn ta đến hồ C! Tên đó trông thì có vẻ lợi hại, kì thực mặt người dạ thú ra vẻ đạo mạo, nói thật anh em của tôi còn chưa động tay hắn đã bị dọa tới không chịu nổi rồi, tôi vừa nhìn, cái lá gan này thôi coi như bỏ, cũng không nghĩ làm sao để dạy dỗ hắn nữa. Sau đó tôi nhìn thấy có lẽ là hắn đi về hướng nhà mình, ai mà biết được sau đó hắn vì sao lại đi tới hồ C chứ."
Ánh mắt Mã Gia Kỳ tựa như một đầm nước chết, dù cho Hạ Tuấn Lâm có nói gì, thái độ gì, đều không thể khơi dậy nổi một tia gợn sóng trong mắt hắn. Cuối cùng, hắn nhẹ gật đầu, tựa hồ biểu thị khẳng định: "Được, tôi đã biết."
Ngữ khí này ngược lại ít nhiều khiến Hạ Tuấn Lâm không thoải mái

Sau đó Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng ném ra hai vấn đề: "Vậy tôi muốn hỏi một chút, quan hệ giữa cậu và Đinh Trình Hâm là gì? Từ Kính Liêm trước đó quấy rối cậu ta, cậu có biết không?"

Thời gian tự học buổi tối của học sinh ngoại trú có thể giảm một tiết, Lưu Diệu Văn tan học, đeo một cái cặp sách rất lớn, đi về phía cổng nơi Đinh Trình Hâm đang đợi hắn.
Mấy bước này đi đến mười phần hữu lực vô khí (có khí lực không có tinh thần), đi đến trước mặt Đinh Trình Hâm ngữ khí vô cùng ủy khuất: "Anh, em đói......."
Đinh Trình Hâm ôn nhu cười nhìn người trước mặt, đưa tay xoa xoa cái đầu xù lông của hắn, sau đó lấy cặp sách to đùng từ trên vai hắn xuống.
Trong mắt cậu tràn đầy ôn nhu: "Anh hầm canh rồi, về nhà uống."

Đèn đường vẽ xuống đường lớn từng vầng từng vầng sáng, hai người song song mà đi, một chiếc xe phóng vụt qua sát bên phải bọn họ. Động và tĩnh, huyên náo và tĩnh lặng tạo ra sự chênh lệch rõ ràng, đây chính là một bức tranh sơn dầu chỉ có thể được tạo thành từ nguyên liệu của sắc đêm.

"Diệu Văn, qua hai ngày nữa, anh có chút việc, buổi tối để thầy giáo của em tới đón em có được không?"
Lưu Diệu Văn đang giẫm lên vầng sáng dưới chân, đạp một chân xuống: "Anh, anh muốn đi đâu?"
Đinh Trình Hâm xoay người nhìn Lưu Diệu Văn, ánh đèn phía trước phía sau đem thân ảnh của hắn in xuống đường thành hai cái bóng tại hai phương hướng khác nhau.
"Không đi đâu cả? Chỉ là có thể cần khoảng hai ngày thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro