Chương 9

14

Hôm ấy thời tiết không tệ, hạ thu giao mùa, gió xuân ấm áp, ánh nắng dịu dàng.

Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm vì một con mực nướng mà chạy qua chạy lại khắp quảng trường, không khỏi bật cười.

Nghiêm Hạo Tường một tay cầm chiếc máy bắn bong bóng hình súng máy màu xanh lá, một tay cầm một túi xúc xích nướng, trên người treo đầy các loại búp bê nhiều màu, bộ dạng bi thương chết tâm nhìn chằm chằm hai người trước mắt, yếu ớt hỏi một câu: "Còn phải....bao lâu nữa...."

Đinh Trình Hâm ngoảnh đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp đều là kinh ngạc: "Bây giờ mới giữa trưa?"

Nghiêm Hạo Tường: "......"

"Vì sao....." Con ngươi sâu thẳm của Nghiêm Hạo Tường rơi xuống trên người Hạ Tuấn Lâm "Cậu ta.....cũng theo tới?"

Đinh Trình Hâm nhìn ánh mắt đầy ghét bỏ của Nghiêm Hạo Tường, đem cái băng đô cài tóc hình gấu nhỏ đội lên đầu hắn.

"Tiểu Hạ và ông nội giận dỗi liền bỏ nhà đi, tạm thời ở nhà bọn tớ. Hơn nữa tới công viên giải trí, vẫn là càng nhiều người càng náo nhiệt mà."

"Bỏ nhà ra đi? Cậu ta không biến mất nửa năm, lão gia tử khả năng cũng không phản ứng kịp là cậu ta bỏ nhà ra đi.... Hơn nữa, cậu không sợ cậu ta điên lên sẽ cho cậu càng náo nhiệt hơn sao?"

"Ừ~Cái đó thực ra....Xì, dựa vào kinh nghiệm trước đây của tớ, phỏng chừng cũng chỉ lên truyền hình hát một bài, hoặc là lên sân khấu nhảy một điệu...... Những cái khác khả năng là không có không gian phát huy nữa đâu~"

Nghiêm Hạo Tường thở dài một hơi, khoa trương ai oán: "Nam hài cùng nam nhân chính là hai loại sinh vật, qua tối nay Diệu Văn chính là người trưởng thành rồi, chúng ta không thể cho nó một cái hoàn cảnh sống tốt một chút, lại còn mang theo một tên điên, cậu không sợ Diệu Văn sẽ học theo cái xấu của cậu ta sao?"

Hiện giờ Lưu Diệu Văn đang muốn cao thêm một chút, cho nên đem tay để cao lên trên, Hạ Tuấn Lâm thực sự là không với được tới đồ vật trên tay hắn. Hạ Tuấn Lâm vốn không phục, nhưng kết quả vẫn là kết quả, đám người đi ngang qua có thể miễn phí thưởng thức, cậu gấp gáp kéo cánh tay Lưu Diệu Văn nhảy nhảy xung quanh......

Đinh Trình Hâm nhìn hình ảnh trước mắt, trong mắt tràn ngập ôn nhu, ngữ khí lại càng ôn nhu hơn ánh mắt ấy.

Cậu ngừng một lát, nói: "A Tường, nếu như Diệu Văn có thể giống như Tiểu Hạ, vậy thì tốt rồi....."


Cậu từng là đứa nhỏ bị thần bỏ rơi, khi vừa sinh ra, liền không nghe thấy thanh âm của thế giới này. Sau đó, cậu lại là đứa nhỏ bị cha vứt bỏ, nhỏ bé như vậy, bị ném tới một cái làng chài nhỏ, sống chết có số. Lại sau đó, cậu lại bị thế giới này bỏ rơi, người yêu bản thân nhất lựa chọn li khai, đem cậu một mình bỏ lại trên thế gian này, đơn độc đối mặt với bụi gai.

Nhưng, cậu lại lựa chọn tha thứ..... Cho dù phải nguỵ trang thành một bộ dáng khác, cho dù đợi đến khi an tĩnh lại, trong đáy mắt cậu sẽ tràn ngập đau thương, nhưng cậu vẫn như cũ lựa chọn tha thứ.....

"A Tường, có một số người, có thể lựa chọn bắt đầu đã rất không dễ dàng, bởi vì có những lúc, một lần nữa xuất phát, có nghĩa là từ bỏ chính bản thân mình trước đây, càng có nghĩa là, phản bội lại chính bản thân từng bị bỏ lại một mình kia....."

"Tớ rất vui, có thể nhìn thấy trong đáy mắt nó, lý giải cùng bao dung thế giới này..... Có những lúc tớ cũng sẽ nghĩ, trong cái thân thể gầy gò ấy, đến tột cùng là ẩn giấu cái năng lượng gì, mới có thể rõ ràng là rơi vào trong hắc ám lại chưa từng oán hận ánh sáng?"

"Cho nên, tớ ngưỡng mộ Tri Ngôn, cô ấy dạy dỗ em trai rất tốt!"

Sau lưng là tàu lượn siêu tốc, người trên xe đang hò hét, người bên dưới lại hò hét với người trên xe, thanh âm của Đinh Trình Hâm run rẩy lẫn trong tiếng hò hét ấy.

"Nguyện em có được vận khí tốt,

Nếu như không có,

Nguyện em tại trong bất hạnh học được từ bi.

Nguyện em được nhiều người yêu thích,

Nếu như không có,

Nguyện em tại trong tịch mịch học được khoan dung."

Gió thổi lọn tóc rũ xuống của của Nghiêm Hạo Tường, hắn nhìn sang Đinh Trình Hâm trong mắt tràn ngập đau lòng.

Hắn đột nhiên nói: "Nhóc ấy sẽ trưởng thành thật tốt....." hắn nghĩ, chung quy là muốn người bên cạnh có thể vui vẻ một chút, cho nên nửa đùa giỡn nửa hứa hẹn nói: "Nếu như có một ngày nhóc ấy thực sự không nghe lời, tớ liền thay cậu đánh gãy chân nó...."

Đinh Trình Hâm cười, cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường rồi cười.

"Anh, bọn em muốn chơi cái kia!" Lưu Diệu Văn một tay túm sau gáy Hạ Tuấn Lâm kéo lại, một tay chỉ Hoả lưu tinh bên cạnh nói.

"Hả?" Đinh Trình Hâm nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Hạ Tuấn Lâm, "Tiểu Hạ cùng đi sao?"

Hai mắt Lưu Diệu Văn cười híp lại thành cái khe nhỏ, gật mạnh đầu.

Nghiêm Hạo Tường bên cạnh nhìn vẻ mặt hoàn toàn không hiểu của Đinh Trình Hâm, hữu tình nhắc nhở: "Vừa nhìn là biết đây là cá cược thua rồi....."

".....Tiểu Hạ, nếu như sợ, thì không cần đi nữa."

"Không!" Hạ Tuấn Lâm lập tức cự tuyệt, "Đây là đánh cược giữa một người đàn ông trưởng thành mà một người đàn ông sắp trưởng thành, em phải tuân thủ."

"Yo! Cũng không biết là đánh cược cái gì, quan trọng hơn cả tính mạng à?" Nghiêm Hạo Tường đột nhiên trào phúng.

"Bọn em nói, nếu như ai không tuân thủ lời hứa, sẽ độc thân cả đời!" Hạ Tuấn Lâm giơ tay lên che miệng Lưu Diệu Văn, nhưng rõ ràng là không kịp nữa rồi.

"A? Vậy thì cũng không đến mức, đối với Hạ thiếu gia mà nói, có thế nào cũng chẳng khác gì nhau!"

Hạ Tuấn Lâm lập tức nghe ra ý tứ của Nghiêm Hạo Tường, tóm lại chính là bản thân dù có tuân thủ hay không cũng đều sẽ độc thân cả đời?

"Oa, anh có thể tử tế một chút, giống một con người, được không hả?" Cậu nhìn cái cài tóc trên đầu Nghiêm Hạo Tường, nghiến răng nghiến lợi nói "Tiểu Hùng....."

Đôi mắt to thâm sâu của Nghiêm Hạo Tường ngập tràn vẻ khó tin, "Cậu....nói gì đấy? Nói lại lần nữa xem!"

Hạ Tuấn Lâm vừa sợ lại vừa cứng, "Dữ dữ dữ cái gì? Có bản lĩnh thì cùng lên đi!"

Nghiêm Hạo Tường cuối cùng thật sự cùng bọn họ qua đó chơi.

"Anh không ngồi cạnh anh ta đâu!"

"Làm sao? Sợ tôi giữa không trung tháo đai an toàn của cậu à?"

"Đến đi? Sợ anh chắc!"

Lưu Diệu Văn vội vàng đến giữa hai người, nhất thời không biết nên theo phe nào, hắn cũng cảm thấy biểu tình kia của A Tường ca thật sự là muốn nửa đường giữa không trung tháo đai an toàn của Lâm ca ca, cho nên kịp thời khuyên can: "Ngày đại đại đại hỷ, đừng nói những lời như vậy, doạ người lắm!"

Đinh Trình Hâm nhìn ba người kia, rõ ràng là chơi trò chơi thôi, mà lại giống như một kiểu hào hùng xông ra chiến trường, trong mắt ngập tràn tiếu ý, không khí hôm nay thật tốt!

Cậu đang muốn nhắc nhở một câu cẩn thận, lại bị ngăn lại.

"Hiểu Hiểu, chú ý an toàn!'

Một thanh âm quen thuộc từ lều bên cạnh vọng tới, tựa như tiếng trống nặng nề, đánh thẳng vào ngực Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm vòng qua cái lều, dư quang của nữ nhân đang cười quét đến cậu, cấp tốc quay đầu nhìn về phía cậu, nụ cười trên mặt dần cứng đờ. Đinh Trình Hâm nhìn theo tầm mắt vừa rồi của người phụ nữ thấy một người đàn ông đang dẫn theo một đứa trẻ, đứa trẻ đó khoảng mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt cậu chăm chú nhìn thân ảnh kia, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, nhất thời khiến người khác khó phân biệt được khổ sở cùng thất vọng cái nào nặng nề hơn. Trong mắt cậu tràn đầy bi thương, cuối cùng vẫn là mang theo kỳ vọng hướng về phía người kia, nhưng người đó ngay cả nhìn cậu một cái cũng không dám.....

//

Tàu dung nham sửa chữa lại, cho nên trong "Sơn động xe lửa" không có khách, bên ngoài cũng ít người qua lại.

Trong sơn động.

"A Trình, thật xin lỗi!" nữ nhân trực tiếp quỳ trên mặt đất "Nhưng, nhưng dì cũng không còn cách nào khác!"

Đinh Trình Hâm đờ đẫn nhìn người đang giàn dụa nước mắt trước mặt, cậu chậm rãi tiến lên, ngồi xuống trước mặt bà, đưa tay muốn đỡ bà lên, động tác chợt cứng lại khi người phụ nữ theo bản năng tránh khỏi cậu.

Cậu tự giễu cười một cái, "Dì Vân, dì biết hắn sẽ đối xử với tôi như vậy, ban đầu tôi chưa từng nghĩ qua muốn chạy hay sao?" Nữ nhân kìm không được tiếng khóc, trong đầu Đinh Trình Hâm rất loạn, cậu một bên tự nói với bản thân rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi, Từ Mậu Nhiên cũng đã chết sáu năm rồi, cậu không nên cứ đem đáp án sớm đã đoán ra được của cái nghi vấn kia một lần lại một lần tự làm tổn thương bản thân mình, hận thì cứ hận đi! Nhưng cậu lại vẫn cứ mong mỏi có một người có thể lật đổ suy đoán ấy của cậu, nói với cậu, không phải như vậy! Cho dù cậu có nhận ra hết thảy, đoán được hết thảy, suy luận ra khả năng chính xác duy nhất của mọi thứ xảy ra như thế nào, nhưng, chính là không phải! Bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới có thể tha thứ cho người kia, hơn nữa tha thứ cho người kia cũng đồng thời buông tha cho chính mình.

Nhưng khi người kia quỳ trước mặt cậu, cậu biết, mọi thứ thực sự kết thúc rồi.

15

Đinh Trình Hâm đến cô nhi viện kia khi đã chín tuổi, đại bộ phận những gia đình muốn nhận con nuôi đều sẽ cố kỵ lứa tuổi ấy. Ai lại không muốn một đứa trẻ chỉ thuộc về mình chứ? Nếu như không thể, ai lại không muốn có thể có một đứa trẻ chỉ thuộc về mình cơ chứ? Cho nên, đây là đã định trước Đinh Trình Hâm sẽ không được ưu tiên lựa chọn, khả năng không thể được chọn, đối với Đinh Trình Hâm lúc đó mà nói, cũng không quan trọng.......

Đinh Trình Hâm nhớ rõ, cô nhi viện có một dì gọi là dì Vân. Bởi vì trùng hợp lúc đó bà nghỉ sinh, cho nên, khi Đinh Trình Hâm vừa mới đến, không có gặp bà. Sau đó, con gái bà ấy vừa có thể xa mẹ được, bà liền trở lại chăm sóc con của người khác.

Thời điểm đó Đinh Trình Hâm vô cùng không thích nói chuyện, nhưng Trình Vân tựa hồ lại rất thích cậu, nghĩ cách chọc cho cậu nói chuyện.

Câu đầu tiên Đinh Trình Hâm nói với bà là: "Dì, sẽ nhớ con của dì chứ?"

Mà người kia trả lời cậu, lại khiến cậu nhớ rõ rất nhiều năm, hoặc nói là, khiến cậu rất mực tin tưởng rất nhiều năm.....

Bà nói: "Đứa trẻ ngốc, không có cha mẹ nào nguyện ý rời xa con mình cả. Nhưng mà, những người mẹ cũng sẽ có những việc không làm được, ví dụ như, mãi mãi ở cùng con....."

Đinh Trình Hâm khi còn nhỏ rất gầy yếu, nhưng đôi mắt lại vô cùng đẹp, cậu gật đầu, tựa hồ như đang nghĩ gì đó, sau đó đáp lại một câu.

"Cho nên, đứa trẻ bị bỏ rơi, kỳ thực cũng có thể được yêu thương, có đúng không? Có thể, là....tốt rồi!"

Trình Vân bị câu nói này của cậu làm chấn kinh, bà gặp qua rất nhiều cô nhi, bọn chúng mất đi một phần hành trình cuộc đời mình, mất đi bến cảng quan trọng nhất để nhận được cảm giác an toàn, mất đi người đầu tiên đưa bọn chúng nhận thức thế giới, cảm nhận tình yêu..... Bà muốn đối xử thật tốt với những đứa trẻ ấy, muốn cho bọn chúng thật nhiều năng lượng để trưởng thành, muốn cho bọn chúng biết bản thân như vậy cũng không có gì khác biệt cả.

Nhân sinh không chỉ nên là màu xám, ít nhất, nhân sinh thời thơ ấu cũng không nên là màu xám.

Nhưng trước nay chưa từng có đứa trẻ nào giống như Đinh Trình Hâm như vậy, thử thuyết phục chính mình, mình chắc cũng là một đứa trẻ được yêu thương, cho nên mình có phải hay không có thể không khổ sở như vậy......

Trình Vân nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Đáp lại cậu một câu, "Bà ấy nhất định là yêu con, dì đảm bảo!"

Những ngày tháng như vậy trôi qua ba năm, Đinh Trình Hâm quen với cuộc sống ở cô nhi viện, có thể đi học, có thể vẽ tranh, có thể nhìn đám trẻ ra ra vào vào, cậu nghĩ cậu sẽ như vậy cho đến khi thành niên rời khỏi nơi này, sau đó, tốt nghiệp đại học, lại quay trở lại nơi này, khi đó cậu nhất định có năng lực cùng dì Vân của cậu bảo hộ những đứa trẻ ở đây.....

Hết thảy chân thật giống như kiếp trước, chân thật mà đem lại tốt đẹp lại càng giống như một giấc mộng, cho đến khi Từ Mậu Nhiên tới..... Quá khứ, liền như vậy trôi qua..... nhưng quá khứ đã qua lại khiến cho hiện tại không qua nổi.....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro