Chương 80: Biên Cương Bùng Nổ Chiến Hoả
Trên Kim Loan điện, không khí thật áp lực, hoàng đế đen mặt, chỉ vào Hàn tướng đứng bên dưới nói, "Khanh nói lại tình hình cho bọn họ nghe."
Hàn tướng đứng ra, "Dạ." Thần sắc hắn nghiêm túc nhìn một vòng xung quanh, cất cao giọng nói, "Hôm trước nhận được tin tức của quân coi giữ biên cương, phát hiện ngay cạnh biên cương của ta, Uy quốc xó xu thế phát binh. Mùa xuân năm nay, Uy quốc cướp lương thực của dân chúng nước ta, làm cho mấy ngàn dân chúng không có cơm ăn. Tháng tư, qtiểu cổ uân mã Uy quốc cướp hơn một trăm hộ dân nơi biên cương chúng ta, trong đó nữ nhi lớn tuổi đem bán, thám tử báo với ta, Uy quốc đem dân nước ta thành nô lệ mà buôn bán, ngay cả hài đồng cũng không tha."
Triều đình im lặng, mọi người thật sự mới nghe được tin này lần đầu.
Hàn tướng nói tiếp, "Ngày trước, Uy quốc bắt đầu tập kết quân đội, đầu tiên là tiểu cổ quân đội từ từ tiềm hành (di chuyển ngầm), đóng quân cách biên cảnh nước ta khoảng 100 dặm, hình thành hai thế ngọng kìm, muốn xâm phạm lãnh thổ nước ta."
Hàn tướng nói xong, hành lễ với hoàng đế rồi lui ra, hoàng đế bình tĩnh nhìn mọi người, "Các vị ái khanh, các khanh cũng nghe rồi đó. Dân chúng biên cương đang chịu khổ, chiến hỏa cũng sắp nổ ra, các ngươi có ý kiến gì không?"
Chúng thần nhỏ giọng nghị luận, một lát sau, có một vị quan đứng ra, "Tâu hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng, quốc cùng quốc hẳn cần dĩ hòa vi quý*, đám người man di này, hẳn rằng hâm mộ sản vật phong phú của nước ta, nếu chúng ta có thể ban cho họ những vật phẩm họ cần, có thể khiến bọn hắn lui về, cũng có thể tránh khỏi cảnh chiến tranh lầm than."
(*dĩ hòa vi quý: quý trọng hòa bình, ưu tiên hữu hảo)
Lời hắn vừa nói ra, chúng thần lại bắt đầu nghị luận. Các đời đã qua, đánh giặc đều là chuyện cực kỳ cơ bản để lập quốc, đánh giặc cần hao phí nhân lực vật lực tài lực, hơn nữa nếu quy mô lớn, binh lính trong quân đội không đủ còn phải chiêu binh trong cả nước, như vậy sẽ giảm bớt sức lao động, do đó dẫn tới việc sức sản xuất trong nước bị chậm lại.
Nói như vậy, giữa quốc gia với nhau, đều hết sức bảo trì hữu hảo, đánh giắc là chuyện tổn hại bất lợi, trừ phi đại quân chủ quá dã tâm muốn xâm lược nước bạn, chỉ cần là minh quân, sẽ không dễ dang xuất binh.
Hàn tướng hừ lạnh một tiếng, "Lương đại nhân không nghe rõ thật hay đang giả vờ nghe không rõ? Người man di Uy quốc trong miệng ngài tôn thờ tinh thần võ lực, vật lực rất khó khiến bọn họ khuất phục. Ngài cho rằng tiểu hài tử đánh nhau sao, lấy được viên đường thì sẽ dừng lại? Lần này Uy quốc còn chiêu binh tập kích, mắt thấy chính là trận thế mưa to gió lớn, lúc này còn nói đến dĩ hòa vi quý, có ích lợi gì hay sao? Chỉ sợ người Uy quốc thu được lợi ích còn tát ngài thêm một cái!"
Lời này của Hàn tướng không chút khách khí, vị Lương đại nhân kia đỏ mặt lên, nói, "Vi thần không có ý này. Vi thần chỉ không muốn binh lính máu chảy thành sông, sinh thêm sát nghiệt a!"
Bách quan trong triều bắt đầu thảo luận, một bên lấy Lương đại nhân dẫn đầu theo thuyết dĩ hòa vi quý, một bên lấy Hàn tướng cầm đầu chủ trương tích cực ứng chiến, tại triều đình ầm ỹ không thôi.
"Đủ!" Hoàng đế giận quát một tiếng, "Trẫm bảo các ngươi nghị sự, không bảo các ngươi cãi nhau."
Hoàng đế giờ phút này vô cùng tức giận, hắn đứng dậy từ long ỷ, nghiêm túc nói, "Uy quốc có ý đồ xâm lăng, sao có thể bỏ qua! Trẫm quyết ý triệu tập quân đội, dẫm nát nhuệ khí này! Oai nghiêm của thiên triều ta, không thể xâm phạm!"
"Hoàng Thượng...."
Hoàng đế nâng tay, cao giọng nói, "Không cần nói nữa, hôm nay dám bắt con dân ta, ngày may liền dám làm loạn nước ta! Trẫm hiện tại muốn biết, vị tướng quân nào đồng ý dẫn binh đi tiên phong?"
Mộ Dung tướng quân là người đầu tiên tiến lên quỳ xuống, "Thần nguyện mang binh, cùng địch quốc tử chiến!"
Hoàng đế hơi hơi động dung, "Mộ Dung tướng quân, tuổi tác khanh đã cao, có thể...."
"Hoàng Thượng!" Mộ Dung tướng quân quỳ xuống dập đầu, "Thần năm nay mới sáu mươi năm, thân thể khỏe mạnh, đúng là thời điểm thích hợp vì nước mà gắng sức! Hoàng Thượng, ngài nghe lời thần, thân năm nay đóng quân tại biên cương, quen thuộc những chuyện nơi biên cương cùng địa hình. Hơn nữa năm đó Uy quốc cũng nhiều lần xâm phạm lãnh thổ nước ta, mõi lần chiến tranh, thần đều tham gia, đối với bố trị binh, chiến thuật của các tướng lãnh đối phương cũng rất quen thuộc. Cho nên Hoàng Thượng, lần này thần chính là người thích hợp nhất!"
Hoàng Thượng tự hỏi một chút, "Được! Trẫm đồng ý thỉnh cầu của Mộ Dung tướng quân, lần này khanh xuất binh, nếu đối phương không có động tĩnh, thì yên tĩnh xem động tĩnh của đối phương, xem bọn hắn muốn làm gì. Nếu đối phương động binh, giết không tha!"
"Thần tuân mệnh! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mộ Dung tướng quân trịnh trọng tiếp nhận binh phù, bước khỏi kim điện.
Biết Mộ Dung tướng quân lần này cần xuất binh đánh địch, Trinh nương hoảng, lập tức nói với Thẩm Nghị, "Tướng công, chàng mau đi hỏi thăm, Minh nhi có phải đi theo hay không? Nó mới vào quân doanh mấy tháng, sao lại lên chiến trường rồi?"
Thẩm Nghị gật gật đầu, nói với Cẩm nhi, "Cẩm nhi, ở nhà chăm sóc tốt cho nương cùng muội muội con, cha đi đại doanh Kinh Giao."
Cẩm nhi biết chuyện nghiêm trọng, liên tục gật đầu.
Thẩm Nghị không dám chậm trễ, phi ngựa thật nhanh tới đại doanh Kinh Giao, kết quả lại bị chặn ngoài cửa, bởi Mộ Dung tướng quân muốn chỉnh đốn quân đội xuất phát, chiến sự sắp xảy ra, trong quân doanh không có bất kỳ kẻ nào xuất nhập, để ngừa thám tử trà trộn vào.
Thẩm Nghị lại quay đầu cưỡi ngựa chạy nhanh tới kinh thành, quan binh thủ thành cũng giới nghiêm, Thẩm Nghị không thường xuất nhập kinh thành, quan binh cũng không biết hắn. May mà Thẩm Nghị đã sớm phòng trừ sẵn, trên người mang theo lệnh bài hoàng đế cho hắn, cứ như vậy xông vào hoàng cung, vừa thấy hoàng đế liền hỏi, "Hoàng Thượng, lần này Mộ Dung tướng quân xuất binh sao?"
Hoàng đế tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ đến vậy, đỡ Thẩm Nghị ngồi xuống, "Tiên sinh không cần vội, lần này quả thật do Mộ Dung tướng quân mang binh tới biên cương bình loạn."
Thẩm Nghị bắt lấy tay hắn hỏi, "Vậy Minh nhi thì sao?"
Thần sắc hoàng đế khẽ biến, nói, "Tiên sinh, Minh nhi hiện tại là binh lính ở dưới trướng Mộ Dung tướng quân, tự nhiên phải theo cùng rồi."
"Vậy... có thể phải đánh giặc sao?" Thẩm Nghị vội vàng hỏi.
Sắc mặt hoàng đế hơi tối lại, "Tiên sinh, ta không muốn lừa ngươi. Theo tin thám tử báo lại, đánh giặc là chuyện nhất định. Uy quốc phái một tướng quân họ Sơn Mộc đến, đã nhiều lần quấy nhiễu binh lính trông coi biên cương của ta. Xung đột to nhỏ đã nảy sinh nhiều lần, hiện tại bọn họ tàng trữ binh lực, đánh trận, là chuyện không thể tránh khỏi."
"Vậy...." Thẩm Nghị suy sụp.
"Tiên sinh." Hoàng Thượng nghiêm túc nói, "Tiên sinh, Minh nhi là nhi tử của ngươi, ta cũng vẫn coi hắn như đệ đệ, nhưng không chỉ mình hắn có cha mẹ thân nhân, ngươi nhìn những tấu chương đó đi, Uy quốc cướp đoạt biết bao dân chúng nước ta, có đứa nhỏ thậm chí còn chưa đầy ba tuổi. Tiên sinh, đây là bảo vệ quốc gia, ngươi yên tâm, Minh nhi là người được Mộ Dung tướng quân mang theo, không sao đâu."
Từ hoàng cung rời đi trời đã sớm chạng vạng, Thẩm Nghị không biết sao mình đi ra được, hắn đang nghĩ, nên nói thế nào với Trinh nương, nhi tử thật sự phải ra chiến trường, chuyện nàng vẫn lo lắng đã xảy ra.
Thẩm Nghị cảm thấy mình rốt cuộc vẫn rất ích kỷ, quyết định của hoàng đế rất đúng, quân nhân cần bảo vệ quốc gia, nhưng vì sao hắn vẫn muốn trách mắng hoàng đế đâu? Vì sao sớm không đánh muộn không đánh, lại cố tình chờ đến khi nhi tử Thẩm Nghị hắn vừa tiến quân doanh lại đánh?
Vừa về tới thư viện, trong nhà đã sớm ngồi đầy người, vừa thấy hắn trở về đều chạy qua hỏi, "Sao rồi? Tình huống hiện tại ra sao?"
Trinh nương tiến lên, nước mắt lưng tròng hỏi hắn, "Chàng có gặp con không? Nó thé nào? Lần này nó không đi đúng không?"
Thẩm Nghị kinh ngạc nhìn thê tử, nói thật từ tốn, "Quân doanh không cho vào, ta tiến cung. Hoàng Thượng nói, bảo về tổ quốc là trách nhiệm của quân nhân, Mộ Dung tướng quân muốn đi, nó cũng muốn đi."
Thẩm Nghị chờ thê tử gào khóc, hắn rất hiểu cảm thụ trong lòng thê tử.
Nhưng Trinh nương không khóc, nàng sau khi hiểu được lí do Minh nhi lên chiến trường, đột nhiên trở nên trấn tĩnh, nàng thở dài một hơi, "Thiếp biết nó ở đâu thì được rồi, nó sẽ không có việc gì, nó nhất định không có việc gì."
Mọi người thấy, cũng không biết nên khuyên gì.
Ngày hôm sau, Minh nhi gửi thư đến, trong thư viết hắn sắp xuất chinh, vì sợ cha mẹ lo lắng, cho nên trước khi đi viết phong thư này, còn nói đi biên cương, không biết bao lâu nữa mới lại viết thư được, nhưng hắn vẫn sẽ cố gắng viết thật nhiều, để Trinh nương cùng Thẩm Nghị yên tâm.
Ngay khi đọc thư kia, tâm Thẩm Nghị cũng an tâm đôi chút, nhưng khiến hắn kinh ngạc là thái độ của Trinh nương, Trinh nương trở nên vô cùng lạc quan, nàng cẩn thận xem đi xem lại bức thư, sau đó đặt trong một chiếc hộp nhỏ, con xin một pho tượng Bồ Tát, nói muốn bắt đầu ăn chay, cầu xin Bồ Tát phù hộ Minh nhi trở về bình an.
Thẩm Nghị tùy nàng, người khác không hiểu, hắn hiểu. Nhi tử vừa đi, sinh tử tiền đồ chưa rõ, loại lo lắng bất an này, chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu được.
Cho nên dù chưa bao giờ tin vào quỷ thần nhưng khi Trinh nương mời Bồ Tát, Thẩm Nghị cũng đi theo cầu xin. Trinh nương muốn ăn chay, làm một tín nữ, cầu xin Bồ Tát phù hộ nhi tử, hắn cũng không nói gì, làm theo toàn bộ. Bọn họ có ba đứa nhỏ, nhưng mỗi đứa đều độc nhất vô nhị, đều là tâm can bảo bối của bọn hắn, nhất là Minh nhi, là đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, bọn họ dành ra biết bao tâm huyết cùng yêu thương trên người đứa nhỏ này.
Hiện tại con đi chiến trường, Trinh nương cần một loại tín niệm để chống đỡ nàng, Thẩm Nghị biết hết.
Thư Minh nhi bắt đầu được gửi đến, đều nói bản thân đang ở đâu, đang làm gì, có đôi khi viết nhiều chút sẽ miêu tả về phong thổ địa phương, đôi khi đơn giản chỉ nói một câu vẫn bình an không cần mong nhớ.
Trinh nương đều giữ những bức thư đó cẩn thận trong hộp nhỏ, khi không có việc gì thì lấy ra đọc lại.
Dần dần, thư càng ngày càng ít, Minh nhi cũng ngày càng gần biên cương.
Thư thiếu cũng không sao, Thẩm Nghị thường xuyên thông qua người trong triều hỏi thăm chút tin tức.
Sau khi Minh nhi tới biên cương ba tháng thì chính thức khai chiến, quân đội Uy quốc từ từ tập hợp, trước khi chiến sự nổ ra, Thẩm Nghị cùng Trinh nương còn nhận được thư của Minh nhi, nhưng xem nội dung thư, dường như viết trước chiến sự.
Trần này, đánh mất năm tháng, lấy việc Mộ Dung tướng quân đại tháng mà kết thúc, thủ cấp của Sơn Mộc tướng quân Uy quốc bị chém xuống, Uy quốc đầu hàng, đáp ứng lui binh, còn bồi thường hơn ngăn dặm đất chăn nuôi tươi tốt.
Nhân còn chưa khải hoàn trở về, thư báo của Mộ Dung tướng quân đã được đưa tới triều đình, hoàng đế vừa mở ra xem, trên Kim Loan điện vỗ bàn cười ha ha, liên tục khen ngợi, "Anh hùng xuất thiếu niên! Anh hùng xuất thiếu niên!"
Tin vui rơi vào tai Thẩm Nghị cùng Trinh nương, bọn họ mới biết được, Minh nhi không chỉ không sao, còn dũng mãnh đuổi theo quân địch, một tên bắn chết Sơn Mộc tướng quân của Uy quốc, còn chặt đầu mang về quân doanh.
Trinh nương vui quá mà khóc, nhịn không được cầm tay người tới đưa tin hỏi, "Con ta có bị thương không? Con ta có bị thương không?" Người tới ngượng ngùng nói, trên thư báo chỉ có từng ấy nội dung, cũng không đề cập việc Uy Vũ tướng quân có bị thương không.
Biết được tin Minh nhi chặt đầu tướng địch, phát huy sĩ khí quân binh, hoàng đế ngợi khen Minh nhi, còn phong hắn làm chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quân!
Chờ Minh trở về lại là một đoạn đường rất dài, Mộ Dung tướng quân khải hoàn hồi phủ, hoàng đế tự tới cửa thành nghênh đón tướng quân, Thẩm Nghị cùng Trinh nương cũng tới, từ xa, thấy Minh nhi ngồi trên lưng ngựa, đen đi, người cũng gầy, nhưng lại vô cùng có tinh thần.
Dân chúng xung quanh đều chậc chậc khen ngợi, "Thấy chưa, vị tướng quân trẻ tuổi kia đó, chính là Uy Vũ tướng quân lần này lập được đại công đó! Mới mười tám tuổi, đã đoạt tướng thủ cấp tướng địch! Thật sự quá giỏi!"
"Đúng vậy, cha hắn là thái phó đương triều, quan văn dạy dỗ ra một nhi tử võ tướng, thật sự văn võ song toàn a!"
"Đại tướng quân! Đại tướng quân!"
Nhóm dân chúng đều hoan hô, hoàng đế lúc này hạ chỉ, vì mừng công, cả nước cùng vui ba ngày!
Ánh mắt Minh nhi nhìn khắp nơi, ngày hôm nay, cha mẹ nhất định sẽ đến.
"Đại ca, đại ca..." Nghe được tiếng của đệ đệ muội muội, Minh nhi nhìn qua bên đó, quả nhiên thấy cha mẹ cùng đệ đệ muội muội. Hắn vui vẻ lắc lắc đầu, nói chuyện cùng hoàng đế cũng không yên.
Thật vất vả ăn xong tiệc mừng xông của hoàng đế, Minh nhi cưỡi ngựa suốt đêm, từ cung về nhà.
"Cha, nương, con đã về rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro