Hạ
09.
Uchiha Sasuke ngỡ rằng mình nghe nhầm. Nữ hài gọi Haruno Sakura lại đồng ý dẫn hắn đến Vãng Sinh giới? Sự việc thuận lợi đến quá mức khiến thiếu niên ngược lại sinh ra dao động trong lòng. Hắn ngờ vực nhìn tóc hồng thiếu nữ đang đứng nơi bệ cửa sổ, suy nghĩ mãi không hiểu vì sao nàng lại dễ dàng chấp nhận đến vậy. Càng nghĩ, hắn càng thấy có gì đó không ổn.
Sau đêm diệt tộc, Uchiha Sasuke chỉ trong một đêm đã từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Tiểu thiếu gia từng được muôn ngàn sủng ái trong chớp mắt trở thành kẻ cô độc không nơi nương tựa. Những gia tộc từng dựa vào Uchiha dồn dập rũ sạch quan hệ, sản nghiệp trong tộc cũng nhanh chóng bị chia cắt hầu như không còn, cuối cùng chỉ để lại cho hắn một toà nhà cũ nhuốm đầy mùi máu tanh.
Hắn tuy chỉ mười sáu tuổi, nhưng từng ấy năm cũng đủ để nhìn thấu lòng người đổi thay. Hắn quen nhìn mọi thứ bằng ánh mắt bi quan. Dù là thiện ý của người khác, thứ đầu tiên hắn nghĩ tới cũng luôn là mục đích phía sau, là điều kiện đối phương muốn trao đổi.
"Sasuke-kun đang có vẻ mặt gì đây?" Sakura vốn cho rằng hắn sẽ rất cao hứng, nào ngờ lại thấy hắn càng lúc càng nhíu mày. Nàng vốn thường xuyên lui tới Nhân giới, khác với sự vô tình của thần linh, nhân loại có hỉ nộ ái ố rất rõ ràng. Sasuke muốn đến Vãng Sinh giới, nàng đã đáp ứng, theo lý hắn phải vui mừng, phải nói lời cảm tạ, nhưng giờ đây nhìn lại, hắn dường như còn phiền não hơn trước.
"Ta đã đồng ý nguyện vọng của ngươi rồi, vì sao ngươi lại không vui?" Haruno Sakura thẳng thắn nói ra nghi hoặc trong lòng. Nàng từ bệ cửa sổ nhảy xuống, bước thẳng đến trước mặt Sasuke.
"Vì sao lại đáp ứng?" Sasuke cao hơn Sakura không ít, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, bàn tay lần nữa siết chặt chuôi thảo thế kiếm. "Trước đó ngươi còn nói ta tuổi thọ chưa kết thúc, vì lẽ đó. . ."
"Ngươi không phải muốn tìm chân tướng sao?" Sakura mở hai tay. "Vậy ta cho ngươi cơ hội."
"Không có điều kiện khác?" Sasuke không tin. Nàng lại có thể đáp ứng hắn đơn giản như vậy ư? Chẳng lẽ nàng không muốn từ hắn bất kỳ thứ gì? Tuy hắn cũng không rõ bản thân còn có thứ gì đáng để người khác mưu cầu, nhưng trong những câu chuyện kỳ quái hắn từng đọc, thần linh hay yêu quái khi thực hiện nguyện vọng của con người, thường sẽ lấy đi thứ gì đó để trao đổi. Tuổi thọ, thanh xuân, thân thể. . .
"Không có."
Sakura trả lời dứt khoát. Trong đôi mắt xanh ngọc trong trẻo ấy không hề có lấy một tia tạp chất. Sasuke sững người nhìn nàng vài giây, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc rất lạ. Sakura là người đầu tiên sẵn sàng giúp hắn mà không kèm theo bất kỳ điều kiện gì.
Gió đêm lạnh lẽo từ ô cửa sổ hé mở tràn vào trong phòng, thổi tung tà áo. Thiếu nữ khẽ búng một tiếng, rất nhanh trong phòng liền dâng lên một tầng sương trắng dày đặc. Thế giới bên ngoài cửa sổ cũng đồng thời bị bao phủ trong sương mù. Đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối, một con mèo đen lang thang ngoài ngõ phát ra tiếng kêu quỷ dị, rồi chớp mắt chui tọt vào con hẻm sâu hun hút.
Thiếu nữ trên trán hình thoi dấu ấn lần thứ hai hiện ra, nàng đột nhiên đưa tay về phía Sasuke, dùng sức nắm chặt cổ áo hắn kéo mạnh về phía mình. Sasuke còn chưa kịp suy nghĩ thì môi đã chạm vào một xúc cảm mềm mại, mang theo hương anh đào nhàn nhạt ngọt ngào. Hắn không thể tin trợn to mắt, đôi con ngươi đen sẫm phản chiếu hàng mi dài cong cong màu hồng nhạt của nàng.
Nàng áp môi mình lên môi hắn. Sasuke chỉ cảm thấy đầu óc và thân thể đều trở nên nhẹ bẫng, hai tay vốn luống cuống buông thõng bên người lại vô thức đặt lên vai thiếu nữ. Hắn nhắm mắt lại, theo bản năng mút lấy môi đỏ của nàng, vừa cẩn thận vừa ngây ngô.
Nhân loại đúng là kỳ quái. . . Sakura không đổi sắc khẽ nhíu mày. Nàng vốn chỉ muốn truyền cho Sasuke một phần nhỏ thần lực để hắn có thể tiến vào Vãng Sinh giới, nào ngờ tên này lại không đứng đắn, dán lấy môi nàng liếm mút không buông. Nàng dùng hai tay đẩy mạnh trước ngực hắn để cảnh cáo, vậy mà hắn lại càng siết nàng vào lòng.
Thần lực rốt cuộc cũng truyền vào cơ thể hắn. Khi Sakura dùng sức đẩy hắn ra, trong mắt Sasuke vẫn còn lưu lại một tia mê ly cùng lưu luyến. Nàng đưa mu bàn tay lau môi mình, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy bỗng dưng cảm thấy hơi căng thẳng, liền quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn nữa.
"Được rồi, Sasuke-kun. Ta đã mượn cho ngươi một ít thần lực, bây giờ ngươi có thể theo ta đến Vãng Sinh giới."
Dứt lời, nàng kéo lấy tay hắn, từ trước cửa sổ tung người nhảy xuống, thân ảnh hai người trong nháy mắt tan biến giữa làn sương mù dày đặc.
10.
Tiếng sáo trúc của xe buýt cắt ngang sự tĩnh lặng kéo dài. Theo làn sương dần tan, hai tầng xe buýt chầm chậm lái vào một biển hoa Bỉ Ngạn mênh mông vô tận. Bầu trời Vãng Sinh giới vĩnh viễn ở trong trạng thái như bị thiêu đốt, từng tầng mây đỏ sẫm cuộn trôi trên đỉnh đầu. Giữa biển hoa Bỉ Ngạn sừng sững một tòa tháp cao, đó chính là nơi Naruto bọn họ phải đến.
Không xa phía trước là một sân ga. Trên trạm dừng loang lổ rỉ sét, mấy chữ "Vãng Sinh giới" viết nghiêng ngả. Linh thể lần lượt xếp hàng xuống từ chiếc xe buýt hai tầng phía trước, trên tay mỗi người đều quấn xiềng xích màu bạc, có trật tự theo sau Tử Thần phụ trách dẫn đường.
Đợi chiếc xe buýt phía trước rời đi, xe của Naruto mới từ từ tiến vào sân ga. Vừa dừng hẳn, cửa xe lập tức mở ra. Shikamaru vốn đang ngủ gật liền tỉnh lại, lười biếng đứng dậy ngáp một cái, rồi đi thẳng về cuối xe, dẫn theo đôi lão phu thê xuống trước. Tiếp theo là Kakashi, hắn dẫn theo ba linh thể mới, đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi.
"Đi thôi." Naruto gọi Uchiha Itachi một tiếng, kéo đầu xiềng xích còn lại, theo sau Kakashi xuống xe. Vừa đặt chân đến Vãng Sinh giới, hình thái nhân loại của hắn đã không giữ được nguyên vẹn, không chỉ đuôi lộ ra, ngay cả hai tai hồ ly lông xù cũng không che giấu nổi.
Nhưng ngay khi bọn họ men theo con đường dẫn về tháp cao mà tiến lên, Uchiha Itachi bỗng nhiên dừng bước.
"Sao vậy?" Naruto kéo xiềng xích trong tay, "Chẳng lẽ. . . còn quyến luyến Nhân giới sao?"
Uchiha Itachi không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ cúi đầu đứng yên tại chỗ, hai chân như bị đóng chặt xuống mặt đất, mặc Naruto kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Nhìn bề ngoài, hắn chỉ giống một người trẻ tuổi hơn hai mươi bình thường, không cam lòng cứ thế mà chết đi. Dù sao trong lòng còn sót lại quá nhiều vướng bận, cũng còn quá nhiều việc muốn hoàn thành mà chưa kịp hoàn thành.
Nhưng Sakura-chan đã phong ấn linh thức của hắn, theo lý mà nói, hiện tại hắn không thể còn ý thức của chính mình. Naruto cúi sát lại quan sát, đến khi ánh mắt lướt qua gương mặt đối phương thì trong lòng bỗng chấn động. Uchiha Itachi vốn có đôi hắc đồng ảm đạm, giờ khắc này đã biến thành Sharingan màu đỏ sẫm, hơn nữa hình thái câu ngọc còn khác với Sharingan của Sasuke.
"Naruto, sao vậy?"
Giọng nam trầm của tóc trắng từ phía sau chậm rãi vang lên. Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng bên cạnh Naruto, tầm mắt cũng rơi vào người Uchiha Itachi.
"Kakashi lão sư, tên Uchiha Itachi này hình như vẫn còn ý thức của mình, hắn không muốn đi. Có cần ta dùng biện pháp mạnh không?" Naruto theo thói quen tìm kiếm sự trợ giúp từ Kakashi. Sau lưng hắn, quang hồ vĩ hiện ra giữa không trung, rực rỡ như một đóa ánh sáng nở rộ. Cửu Vĩ chỉ khi ở trước mặt người mà nó tin tưởng hoặc ưa thích mới lộ ra bộ dáng như vậy.
Tóc trắng nam nhân trầm ngâm trong chốc lát, rồi ánh mắt lướt qua Uchiha Itachi, nhìn về phương hướng mà bọn họ vừa đến.
11.
"Sasuke-kun vì sao cứ nhìn chằm chằm ta?"
Haruno Sakura liếc thiếu niên bên cạnh bằng khóe mắt, nàng sờ sờ mặt mình, lộ vẻ nghi hoặc: "Trên mặt ta có dính thứ gì sao?"
"Không. . . không có." Giọng hắn hơi nhỏ, còn mang theo chút lúng túng.
"Ta cảm giác Sasuke-kun có chuyện muốn hỏi ta." Sakura bắt lấy ánh mắt của Sasuke. Từ sau khi nàng mượn thần lực cho hắn, thiếu niên liền thường xuyên lén lút nhìn nàng, thần thái rất không tự nhiên. "Cứ hỏi đi, việc ta biết, ta đều sẽ nói cho ngươi."
Sakura rất hiếm khi kiên nhẫn với ai đến thế, nhưng hết cách rồi, ai bảo Sasuke đẹp mắt đến vậy.
"Sakura. . . mượn thần lực cho người khác, đều dùng. . . dùng cách đó sao?" Sasuke ấp úng hỏi. Hắn biết mình không nên bận tâm đến vấn đề ngốc nghếch này, nhưng thấy Sakura khi nãy quen thuộc như vậy, trong lòng liền không hiểu sao rối lên.
"Chỉ có thể dùng cách đó thôi." Sakura trả lời rất tự nhiên, theo thói quen dùng ngón trỏ quấn một lọn tóc bên mai mà nghịch. "Sasuke-kun còn rất dài tuổi thọ, theo quy củ của Tử Thần, ta không thể trực tiếp giết ngươi."
Sắc mặt thiếu niên hơi trầm xuống, môi hắn khẽ động, rốt cuộc vẫn không nói gì thêm.
"Chỉ là đây là lần đầu ta mượn thần lực cho nhân loại, vừa rồi thật ra cũng có chút lo lắng, sợ lỡ tay không nắm tốt sẽ làm Sasuke-kun bị thương thì phiền." Nói đến đây, nàng còn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thần lực đối với nhân loại mà nói vốn là một loại gánh nặng, cho quá nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.
Chỉ là sắc mặt Sasuke vì câu nói này của nàng mà thoải mái đi không ít, khí tức tối tăm vừa rồi trên người hắn thoáng chốc tan biến. Sakura cảm thấy thiếu niên nhân loại này thật sự rất kỳ quái, hoàn toàn không giống những người nàng từng tiếp xúc trước đây, biến đổi tâm tình cũng thật không theo lẽ thường.
Bọn họ đi rất lâu mới xuyên qua được màn sương dày. Trong tầm mắt Sasuke tràn ngập sắc đỏ mênh mông, giờ khắc này hắn và Sakura đang đứng giữa một biển hoa Bỉ Ngạn vô biên vô tận. Gió gào thét bên tai, Sasuke theo bản năng nắm chặt chuôi thảo thế kiếm. Hắn nhìn thấy tòa tháp cao thông thiên ở phía xa, nhìn thấy từng chiếc từng chiếc xe buýt hai tầng chạy về phương xa, còn nhìn thấy rất nhiều người như những xác chết biết đi, xếp thành hàng dài, chầm chậm tiến về phía tháp cao.
Ca ca nhất định ở trong đám người kia. Nghĩ đến đây, Sasuke lập tức muốn chạy tới, nhưng cánh tay lại bị Sakura nđâylấy.
"Ca ca ngươi không ở trong đám người đó." Sakura nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Rất nhanh sau đó, nàng nhìn thấy một con hồ ly khổng lồ giẫm mây lao tới, vững vàng đáp xuống trước mặt nàng.
"Sakura-chan! Cuối cùng ngươi cũng tới rồi!" Naruto lập tức biến trở lại hình người, nhào tới ôm chặt lấy tóc hồng thiếu nữ.
"Nghe ngữ khí của ngươi, thật giống coi ta không tự về được." Sakura tức giận lầu bầu, nhưng vẫn giơ tay xoa xoa sau gáy Naruto. Tiểu hồ ly rất dính người, khi còn bé còn chưa thể hóa thành hình người đã thích chui vào lòng nàng để nàng ôm đi khắp nơi. Vốn tưởng rằng lớn rồi thì tật xấu này sẽ thay đổi, ai ngờ bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn.
Những cử động thân mật vốn rất tự nhiên giữa Sakura và Naruto, rơi vào mắt Sasuke lại trở nên vô cùng chướng mắt. Naruto còn chưa kịp cọ mặt trên người Sakura được bao lâu, liền cảm thấy thân thể mình bị kéo ra, giữa hai người miễn cưỡng chen vào một kẻ có sắc mặt vô cùng u ám.
Xanh thẳm đôi mắt chớp chớp, tiếp đó hồ ly liền xù lông, chỉ vào kẻ có sắc mặt u ám kia mà quát: "Uchiha Sasuke! Cái tên nhà ngươi vì sao ở chỗ này?"
"Không liên quan gì đến ngươi, hồ ly ngớ ngẩn."
"Nói ai là ngớ ngẩn?!" Naruto tức đến mức lông tai cũng dựng đứng lên, quay đầu nhìn về phía Sakura. "Sakura-chan, sao ngươi lại mang hắn tới đây? Ngươi thật sự giết hắn sao? Tuổi thọ của hắn còn chưa tới đại nạn chứ? Làm như vậy thật sự ổn sao?"
Naruto liên tiếp ném ra một tràng câu hỏi, Sakura bất lực xoa xoa sống mũi, chỉ chọn vấn đề đầu tiên để trả lời: "Ta mang Sasuke-kun tới gặp ca ca hắn một lần, coi như làm một cái chấm dứt."
"Chấm dứt?"
Thiếu nữ tóc hồng gật đầu, rồi quay sang nhìn Kakashi. Người đàn ông tóc trắng cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, dùng giọng điệu ôn hòa quen thuộc nói: "Yên tâm, ta sẽ không nói cho Tsunade đại nhân."
Tsunade-hime là chúa tể Vãng Sinh giới, người sống khi còn xét xử kẻ chết đều do nàng toàn quyền quyết định, và cả việc người chết chuyển sinh cũng nằm trong tay nàng. Tsunade là một con người cực kỳ hung hăng, từng khẳng định rõ ràng rằng Tử thần không được phép đưa phàm nhân vào Vãng Sinh giới. Nhưng Kakashi hiểu rằng, mặc dù Tsunade biết Sakura dẫn theo phàm nhân vào nơi này, cuối cùng nàng cũng sẽ chọn mở một mắt, nhắm một mắt mà bỏ qua.
Uchiha Itachi trên tay đang bị xiềng xích trói chặt, được Sakura mở ra. Bàn tay nàng đặt lên trán thanh niên, và một luồng hào quang xanh lục từ từ tỏa ra, bao trùm hắn. Chẳng bao lâu, ánh Sharingan ảm đạm trong đôi mắt hắn lại lóe lên thần thái vốn có, trở nên sống động và uy lực.
"Được rồi, từ giờ phần việc này giao cho Sasuke-kun," Sakura nói với Sasuke, đồng thời liếc nhẹ ra hiệu cho Naruto và Kakashi, báo rằng nhiệm vụ tiếp theo đã bắt đầu.
12.
Naruto đem hành vi khác thường của Uchiha Itachi nói cho Sakura nghe. Tóc hồng thiếu nữ tuy lần đầu nghe, nhưng trong lòng vẫn không hề kinh ngạc.
Có lẽ Uchiha Itachi cũng có điều gì muốn nói với đệ đệ mình?
"Đúng rồi, tại sao Uchiha Itachi lại muốn giết toàn tộc, mà chỉ giữ lại Sasuke-kun?" Sakura hiếu kỳ hỏi Kakashi. Tóc trắng nam nhân liếc mắt nhìn đôi huynh đệ, chậm rãi nói: "Bởi vì trong tộc họ đang tìm cách làm phản."
Tóc trắng nam nhân ánh mắt không chút rung động. Nhân loại từ xưa đến nay, trong lòng luôn tồn tại đấu tranh không ngừng, điều này cũng không có gì kỳ quái.
"Vì muốn tránh chảy máu và tử vong quy mô lớn, hắn chọn kết thúc toàn bộ bộ tộc," Kakashi nói, "Còn lý do giữ lại Sasuke, có lẽ là vì không nỡ. Hơn nữa, suốt nhiều năm qua, hắn vẫn lặng lẽ bảo vệ Sasuke trong bóng tối."
"Vậy là hắn rất yêu đệ đệ mình." Naruto không khỏi cảm thán.
"Yêu và bảo vệ theo cách này chỉ khiến Sasuke-kun thêm thống khổ đi." Sakura nhắm mắt lại, giọng mang một sắc uấn nộ mờ ảo, "Không nói cho Sasuke-kun sự thật, để hắn dùng hận thù làm động lực sống, ngày đêm bị ác mộng dày vò. . . Khi báo thù thành công, cuối cùng nhận ra người mình oán lại chính là người yêu nhất, như vậy chẳng phải càng thêm thống khổ sao?"
"Sakura-chan. . ."
"Ta vẫn thấy kỳ quái," nàng thở dài từng tầng, đôi mắt xanh ngọc như phủ một lớp hơi nước mờ, "Sasuke-kun có tuổi thọ lâu như vậy, nhưng lại khiến ta giết hắn; nhất định phải lui tới Vãng Sinh giới. Nhân loại rõ ràng khát khao sống, nhưng hắn, dù sống sót, cũng không muốn, có thể tưởng tượng được hắn trải qua bao nhiêu thống khổ."
Thanh âm của nàng nhanh chóng bị gió thổi tản, xa xa Sasuke đứng thùy đầu, bóng lưng vừa cô độc vừa đáng thương.
Tóc trắng nam nhân trầm mặc nhìn Sakura hồi lâu, khăn quàng cổ và vạt áo nhẹ vung lên rồi chậm rãi hạ xuống. Cho đến khi phong ngừng, hắn mới xa xôi mở miệng:
"Chân ý ở ngoài a, Sakura. . ."
"Cái gì bất ngờ?"
Đối diện với thiếu nữ đầy nghi vấn, Kakashi chỉ khẽ cười vài tiếng. "Chỉ là nửa ngày trôi qua, ngươi dĩ nhiên đã học được cách nhận biết một con người đầy thống khổ và tuyệt vọng. Ngươi nên để ý đến hắn chứ?"
13.
Thần linh không có cảm tình, không thể thấu hiểu bi thương hay hân hoan của con người.
Chuyện này với bọn họ, điều này không hẳn là bất lợi; cảm tình chỉ làm giảm khả năng phán đoán, hạ thấp hiệu suất công tác, đồng thời dễ dẫn đến những rắc rối phiền toái. Tóc trắng nam nhân ánh mắt trầm tĩnh nhìn nữ học sinh. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ thẳng thắn dẫn Uchiha Itachi đến Tsunade tiếp nhận phán quyết, tuyệt không thể đem hắn vẫn còn ở thế giới đệ đệ đưa vào Vãng Sinh giới để "chấm dứt" chuyện gì cả.
"Không quá lưu ý."
Thiếu nữ liếc mắt chạm vào Kakashi, "Chỉ là cảm thấy hắn đáng thương mà thôi. . ."
"Theo ta biết, Nhân giới có vô số kẻ đáng thương, sao ngươi lại một mực chọn hắn?" Kakashi âm thanh mang theo chút cân nhắc, bình thản mà từng bước ép sát, "Ngươi và hắn trong Nhân giới đã thực sự phát sinh gì sao?"
"Không có phát sinh gì." Sakura vung tay, thẳng thắn phủ nhận, không để mình bị khống chế bởi sắc đẹp của Sasuke mà phải trả lời Kakashi.
Nữ sinh này thực sự đã lớn. Kakashi không khỏi cảm khái. Quá khứ, Sakura luôn chủ động nói cho hắn biết mọi việc, dù hắn không mở miệng hỏi, nàng cũng tìm cơ hội để kể hết. Điều đó khiến Kakashi đôi phần thẫn thờ, nhưng ngẫm lại, có lẽ Sakura cũng chưa ý thức được sự để ý của bản thân đối với Sasuke. Dù tiểu nha đầu thời Nhân giới thích xem kịch bản, nàng hoàn toàn không hiểu chút gì về tình ái thực sự dành cho người kia.
Vừa suy nghĩ, Naruto vẫn yên lặng bỗng cất lời.
"Bọn họ có vẻ vừa nói chuyện xong." Thiếu niên tóc vàng chỉ về phía Sasuke, Kakashi và Sakura liếc nhau, cùng tiến lại gần.
Sasuke trạng thái chẳng tốt chút nào, cúi đầu, mái tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt, trông ảm đạm và vô lực. Bóng lưng hắn càng lộ vẻ cô đơn, đáng thương. Itachi lẽ ra đã nói cho hắn biết chân tướng, mâu thuẫn giữa hai huynh đệ lúc đó tưởng chừng sẽ được mở ra, nhưng kết quả chẳng như ý.
Sakura từ trong tay áo trượt ra màu bạc xiềng xích, bước đến trước mặt Itachi, lần lượt quấn xiềng quanh cổ tay hắn.
"Cảm ơn ngươi." Thanh âm ôn nhu từ đỉnh đầu truyền xuống, khiến động tác trên tay nàng dừng lại một chút. Trong con ngươi bích lục của Itachi lóe lên một tia kinh ngạc khó nhận thấy. Từ khi trở thành Tử thần đến nay đã mấy trăm năm, Sakura cũng không nhớ đã dẫn bao nhiêu linh hồn đến Vãng Sinh giới tiếp nhận phán quyết; đại đa số đều không muốn đến, lòng bất cam sẽ hóa thành oán khí phát tiết lên trên nàng, vì vậy Sakura hiểu rằng con người thường ghét cái chết, e sợ đến mức không kịp đối mặt.
Nhưng Itachi lại nói cảm ơn nàng, chuyện này thật kỳ quái.
"Nếu không có ngươi, ta. . . sẽ chẳng còn cơ hội để nói lời xin lỗi với Sasuke." Thanh niên mỉm cười, giọng ôn nhu như gió xuân Nhân giới tháng ba.
Haruno Sakura không khỏi bàng hoàng. Rốt cuộc, hắn cùng người kia trong đêm diệt tộc, thật sự là cùng một con người sao?
"Ngươi còn có lời gì muốn nói với Sasuke-kun không?" Sakura lùi một bước, tay vẫn giữ một đầu xiềng xích, quay đầu nhìn về phía Sasuke thì thấy hắn vừa khéo đang nhìn Itachi, trong mắt vừa không chứa đau thương, vừa không vương tiếc nuối.
"Cần nói, cũng đã nói rồi." Itachi buông mi mắt xuống, gió thổi tung mái tóc mai, từng đoá hoa Bỉ Ngạn nở rộ trong gió chập chờn, nối thành những mảng sóng chập trùng trên dưới, "Duy nhất hi vọng là Sasuke có thể sống tiếp đủ tốt tốt."
Hắn không còn muốn gánh vác cừu hận nhân sinh; quãng đời còn lại, chỉ cần yên ổn bình thản, đó đã là đủ.
14.
Haruno Sakura giao Uchiha Itachi cho Naruto và Kakashi. Màu vàng óng của hồ ly cùng Kakashi và Itachi nhanh chóng tan vào chân trời xa, tin chắc chẳng bao lâu sẽ đến gần tòa tháp cao.
"Được rồi, giờ đã biết chân tướng, cũng coi như nhẹ nhõm." Giọng Sakura trút đi gánh nặng, "Hiện tại, Sasuke-kun có thể trở về Nhân giới chứ?"
Thanh niên tóc đen im lặng, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Ca ca hắn. . . sau khi tiếp nhận phán quyết sẽ ra sao?"
"Sẽ đi Vãng Sinh hà gột rửa, mọi ký ức khi còn sống đều bị thanh tẩy, sau đó đầu thai chuyển thế, bắt đầu lại từ đầu." Vãng Sinh hà ở sau tòa tháp cao; mỗi người tiếp nhận xong phán quyết đều được dẫn qua khâu thanh tẩy cẩn thận, triệt để khép lại mọi chuyện cũ.
Đầu thai chuyển thế, bắt đầu lại từ đầu. . . Nếu không tự mình bước vào Vãng Sinh giới, Sasuke sẽ cho rằng những lời này chỉ là mấy câu quái dị trong tiểu thuyết. Hắn nhắm mắt lại, nuốt ngược tiếng thở dài sắp tràn ra, "Ca ca đời sau sẽ ra sao?"
"Không biết, phải căn cứ khi còn sống mà xét ưu khuyết điểm. Nếu tội lỗi quá nhiều, đời sau có thể sẽ bị ném xuống đạo súc sinh, không thể chuyển thể thành người."
Sasuke trong lòng bỗng căng thẳng, lời tiếp theo còn chưa kịp thốt ra thì Sakura đã chậm rãi nói: "Chỉ là ca ca ngươi làm những chuyện ấy, muốn nhìn từ nhiều góc độ mà xét. Một mặt hắn ngăn cản Uchiha bộ tộc phản loạn, vô hình cứu không ít người vô tội; mặt khác, trên tay hắn cũng dính đầy máu tươi."
Sakura nhíu mày, bẻ ngón tay tính toán, rồi khóe môi chợt giương lên, "Hẳn là sẽ không bị ném xuống đạo súc sinh, vẫn sẽ được chuyển làm người."
"Vậy đời sau nhân sinh của hắn sẽ trôi chảy sao?" Đời này ca ca gánh chịu quá nhiều thống khổ và bất đắc dĩ, Sasuke mong đời sau hắn có thể ung dung một chút, dù chỉ là cuộc sống bình thường.
Nhưng Sakura lắc đầu.
"Nhân loại một đời chứa vô hạn khả năng, cuối cùng muốn sống ra sao, cuối cùng có trôi chảy hay không, đều do chính người đó lựa chọn. Chúng ta Tử thần chỉ biết tuổi thọ mà thôi." Sakura dừng một lát, ánh mắt từ từ ôn nhu hạ xuống chạm vào Sasuke, "Còn như Sasuke-kun. . . sau khi gặp qua bao người, cuối cùng chỉ có ngươi mới có thể quyết định, cuối cùng là bắt đầu một đoạn cuộc sống mới, hay tiếp tục nhai nỗi thống khổ, tất cả đều do chính ngươi định đoạt."
Nhưng trong lòng Sakura, nàng vẫn mong hắn sẽ chọn khởi đầu mới, giống như nhân vật chính trong kịch bản trải qua muôn vàn đau khổ rồi cuối cùng tìm thấy cơ hội sống hạnh phúc. Là thần linh, nàng chỉ có thể giấu hy vọng ấy trong lòng, không dám nói ra, sợ ảnh hưởng đến quỹ đạo đời hắn.
"Như vậy, ta có thể trả lời vấn đề. Hiện tại, ta muốn đưa Sasuke-kun trở về Nhân giới."
Sasuke nhìn nàng tiến tới, chợt nghĩ khi đến bọn họ tình cảnh,, vội lùi lại một bước: "Chờ đã! Còn một vấn đề cuối cùng."
"Sasuke-kun đã ở lại quá lâu, thân thể sẽ không chịu nổi." Sakura không nói thêm lời nào, tay nắm lấy cổ áo hắn, hơi dùng sức kéo hắn về phía mình.
"Một vấn đề cuối cùng!" Hắn kiên định nắm tay nàng, "Ta sau này còn có thể. . . hay không thể. . ." Nửa câu sau dừng lại, Sasuke trợn mắt nhìn gần gương mặt tú lệ, bờ môi mềm mại chạm nhau trong chớp mắt. Hắn cảm nhận toàn thân bỗng trở nên mềm nhũn.
Trước mắt thế giới dần biến mất, như mảnh vụn bị gió thổi tan, ngay cả trong tay hắn cầm lấy cũng cảm nhận phía mềm mại dần trôi đi giữa ngón tay.
Ta sau này còn có thể hay khổng thể gặp lại được Sakura?
Chưa hỏi ra lời vấn đề trong đầu, tàn ảnh cuối cùng cùng ý thức đồng thời tan biến, hầu như không còn. . .
15.
Đùng.
Sasuke bật dậy trên sàn nhà, gáy còn vương cảm giác mạnh mẽ từ cú ngã, nhìn quanh mới nhận ra mình vừa vặn ngã vào phòng khách.
Bên ngoài sương mù đã tan, thành thị chìm vào giấc ngủ, chỉ còn vài gian phòng thỉnh thoảng ánh sáng le lói. Hắn từ sàn bò dậy, nhận ra trong nhà mọi thứ vẫn như cũ, phong từ nửa mở cửa sổ thổi vào, khiến rèm cửa lay động nhè nhẹ.
Đồng hồ treo trên tường vẫn dừng ở giờ ban đầu. Dù vừa trải qua Vãng Sinh giới lâu đến vậy cùng Sakura, thời gian theo đồng hồ chỉ vẻn vẹn hơn năm phút. Tất cả như một giấc mộng, nhưng với Sasuke, cảm giác cực kỳ chân thực.
Sakura giọng nói, Sakura nụ cười, cùng. . . Thiếu niên đưa tay chạm lên đôi môi mình, cảm giác đôi môi mềm mại vừa chạm vào của thiếu nữ, còn lưu lại hương anh đào nhè nhẹ trên người hắn.
Nàng thật sự không lưu lại hắn, thậm chí cuối cùng những lời hắn muốn hỏi cũng không nghe được, chỉ nhanh chóng đem hắn trở lại Nhân giới. Sasuke cảm giác trong lòng một nỗi trống trải sâu thẳm; hắn biết sau lần này, có lẽ sẽ không còn được gặp lại Sakura nữa.
"Sakura-chan, ngươi nói tên kia có thể thật sự bắt đầu lại từ đầu sao?"
Một năm sau, Uzumaki Naruto cùng Haruno Sakura lại một lần nữa đi tới Nhân giới. Lần này, bọn họ không còn phải tiếp nhận những linh hồn trẻ tuổi. Shikamaru hiếm khi tỏ lòng tốt, lần này cũng giao nhiệm vụ nhẹ nhàng cho Naruto: người chết là một lão nhân ở viện dưỡng lão, sẽ qua đời vào lúc 11 giờ đêm khi đang ngủ. Họ chỉ cần chờ ở viện dưỡng lão là đủ.
"Ngươi nói ai vậy?" Sakura ngồi trên lưng đại hồ ly, gió thổi khiến tay áo nàng bay phấp phới. Tóc nàng so với trước dài hơn nhiều, kết quả của kịch bản mới ban tặng. Tóc dài được buộc sau gáy bằng nơ hình con bướm xinh xắn, khiến nàng trông vừa dịu dàng vừa đáng yêu. Naruto lần đầu nhìn thấy tạo hình mới của Sakura, tim hắn đập nhanh, liên tục khen nàng thật dễ thương.
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Sasuke." Naruto lẩm bẩm, "Sakura-chan, ngươi đừng giả vờ không biết, rõ ràng ngươi lén quan tâm hắn ở Nhân giới."
"Ta nào có. . . chỉ là. . . trùng hợp mà thôi."
"Trùng hợp?" Hô ly vàng nhảy vọt qua một đám mây khác, "Hắn trường học vừa không có người chết, ngươi sẽ 'trùng hợp' đi đâu đây?"
Sakura không đáp lời, nhưng ngay sau đó lưng bị đập một quyền mạnh, đại hồ ly đau đến thét lên.
"Mặc kệ hắn có thể hay không thật sự bắt đầu lại từ đầu, đều không phải chuyện chúng ta can thiệp, Naruto. . . " Sakura nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, "Chỉ cần hắn xuất hiện khi tuổi thọ đã đủ, thế là được rồi."
"Sakura-chan là đang sợ hãi cùng Sasuke gặp mặt?"
Naruto như trước, phát huy tinh thần "không sợ chết", kỹ năng "Hết chuyện để nói" đạt mức thượng thừa. Sakura lần thứ hai muốn vung nắm đấm, nhưng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là yên lặng thả tay xuống. Dưới chân thành thị dần hiện rõ, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tới nơi, nhưng trước đó. . . họ phải đi qua Sasuke ở trường học.
"Ta làm sao có thể sợ một con người, tuyệt đối không thể."
"Vậy nếu không muốn gặp mặt?"
". . ."
"Hóa ra Sakura-chan vẫn còn sợ hãi." Hồ ly rầm rì, dừng chân trên cao, run run lỗ tai, nói tiếp: "Vì vậy mới không dám xuống sao? Thật ra lén liếc nhìn cũng chẳng sợ. . ."
Đúng vậy, lén liếc nhìn thật sự chẳng có gì đâu? Một năm qua, Sakura đã lén quan sát Sasuke nhiều lần mà chưa từng bị hắn phát hiện.
"Vậy thì. . . lén lét liếc mắt nhìn đi. . ."
Tóc hồng thiếu nữ cân nhắc mãi cuối cùng đã quyết định, trên lưng đại hồ ly cúi người nhẹ nhàng ôm lấy phía sau lưng Sasuke.
Ừ, chỉ là lén liếc nhìn thôi, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?
–– End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro