C124-126

Chương 124 : Chi bằng chúng ta cùng chui vào

Edit : Ong MD

Beta : Thỏ SN
Ta đang cảm thấy vui mừng trong lòng nhưng hắn không nghe ta nói tiếng nào, lập tức hơi tức giận nói: "Trẫm đã nói trẫm bị đụng phải một cái thật mạnh mà nàng cũng không đau lòng chút nào sao?"

Hắn lại thế nữa rồi, làm nũng với ta y hệt như một đứa trẻ.

Trong lòng ta cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng chỉ vờ nói: "Vậy mau tuyên thái y đến xem thử thế nào đi ạ."

Thực ra hắn muốn nói cái gì, ta sớm đã hiểu rõ. Nhưng ta không thể chuyển qua chuyện khác được sao? Ta có thể để cho hắn thăm dò ta được sao?

Quả nhiên, vừa nghe ta nói như vậy, hắn lập tức giống như bị chọc giận, vòng tay ôm ta dần dần thả lỏng. Hắn xoay người, gọi lớn: "Người đâu!"

Lập tức có cung nữ bước vào, cúi thấp đầu nói: "Hoàng thượng có gì sai bảo ạ?"

Hắn dường như đang nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Đem cái bàn này lôi ra ngoài cho trẫm, chẻ thành củi rồi mang đến Ngự thiện phòng!"

Cung nữ kia nghe hắn thốt ra mấy lời như vậy có lẽ cũng giật mình.

Còn ta nhịn không được cười ra thành tiếng, ta thật sự không nghĩ tới, hắn sẽ lấy cái bàn kia để trút giận.

"Còn không đi mau!" Hắn lên giọng, khiến cho cung nữ kia sợ đến run cả người vội vàng vâng dạ rồi chạy ra ngoài kêu Tường Hòa và Tường Thụy bước vào, ba chân bốn cẳng đem cái bàn kia mang ra ngoài.

Ta chui vào trong chăn, đưa tay chạm vào cơ thể hắn, cười nói: "Trên người Hoàng thượng còn đau phải không?"

Hắn nghiến răng mở miệng: "Đau."

"Vậy người còn muốn tuyên thái y nữa không?"

"Không cần!" Hắn nói tiếp, "Mau chui đầu của nàng ra đây, đừng tưởng rằng nàng trốn trong chăn thì trẫm sẽ không tức giận với nàng nữa."

Ta vội vàng kéo chặt góc chăn, ta không thể chui ra ngoài được. Ta lập tức hỏi hắn: "Hoàng thượng tức giận chuyện gì chứ?"

Hắn nhất thời nghẹn lời, không thèm trả lời ta mà đưa bàn tay của mình qua tính kéo chăn của ta ra.

Ta giật nẩy mình lại hoảng hốt hơn nữa, vừa dùng hết sức lực của mình liều mạng kéo chăn lại vừa nói: "Hoàng thượng đã ngũ mã phanh thây tên đầu sỏ gây thương tích cho người rồi, sao còn tính tội gì cho thần thiếp nữa?"

Tay của hắn bỗng do dự một chút, sau đó nói: "Vậy nàng trốn trong đó làm gì?"

"Thần thiếp... Chẳng phải vừa rồi có cung nhân vào trong này sao? Có vị chủ tử nào sáng còn chưa dậy mà cung nhân dám tiến vào nâng bàn đi không? Thần thiếp đương nhiên là phải trốn rồi."

Có lẽ hắn nghe xong cũng thấy hợp lý nên không kéo chăn của ta nữa, nhưng vẫn rất ngoan cố nói: "Vậy bây giờ không có ai ở ngoài này nữa, nàng mau chui ra ngoài cho trẫm."

Ta thực sự không thể chui ra mà!

Ta vẫn kéo chặt góc chăn như trước không chịu buông ra, bất chợt thốt lên: "Chi bằng Hoàng thượng cùng chui vào đây với thần thiếp đi."

Dù sao bên trong này cũng tối thui như mực giống như bị quét sơn đen vậy, chắc chắn không thể nhìn thấy gì, như vậy ta cũng không sợ hắn chui vào với ta.

Nhưng mà hắn lại chui vào thật.

Hắn chui vào ôm lấy ta, cười tà tà.

"Đàn phi, nàng còn nhỏ tuổi mà đã to gan như vậy!"

Ta sửng sốt, không biết lời của hắn là có ý gì.

"Nàng ghen tỵ sao?" Hắn không hỏi lý do mà nhích người đến sát người ta, cơ thể hắn áp sát người ta. Hắn khẽ cười, "Trẫm còn chưa từng lật qua bài tử của nàng."

Trong lòng ta chợt run lên bần bật, rốt cuộc ta đã biết ý của hắn muốn nói gì rồi. Hắn cho rằng, ta muốn hắn chui vào trong này, là vì... Vì...

Hai má của ta chợt nóng bừng lên, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.

Hắn siết chặt cánh tay quanh vòng eo nhỏ nhắn của ta, hơi thở của hắn cũng có chút nặng nề, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi của ta.

Ta chỉ cảm thấy hồi hộp đến mức không thể nào hít thở nhanh được, bàn tay ta theo bản năng nắm chặt cánh tay hắn, hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại hôn ta sâu hơn nữa. Cả thân người ta dán chặt vào những chỗ nhạy cảm của hắn. Trên người hắn, dần dần nóng bừng lên...

========================================================

Chương 125 : Vinh phi nương nương gặp chuyện không may

Edit : Ong MD

Beta : Thỏ SN
Ta ôm chặt hắn, nhưng cả người bỗng trở nên cứng đờ.

Hắn nhẹ nhàng hôn ta, hôn lên môi, lên mắt, lên chóp mũi, lên hai má...

Hơi thở của hắn càng ngày càng gấp gáp, bàn tay của hắn đặt trên người ta lúc này lại nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về thân thể của ta. Ta không kìm được nhẹ nhàng rên lên một tiếng, lại e thẹn cắn chặt đôi môi anh đào của mình lại. Ta chợt nhớ tới ngày ấy, bước tới gần bên tai Thiên Phi, ta đắc ý nói với nàng để nhắc nhở nàng đừng quên, Hoàng thượng, là một người đàn ông.

Đàn ông...

Ta run rẩy ôm lấy hắn, siết chặt lại, ôm hắn chặt hơn nữa.

Hắn khẽ cười, lúc này chỉ nghe hắn thở hổn hển, nói nhỏ: "Trẫm vốn không muốn sớm như vậy..."

"Hoàng thượng!" Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói đầy lo lắng, "Hoàng thượng không ổn rồi, Hoàng thượng!"

Lắng nghe kỹ hình như là giọng của Lý công công.

Lý công công này, tại sao lúc nào hắn cũng xuất hiện bất thình lình như vậy chứ, thật đáng ghét.

Hạ Hầu Tử Khâm dừng lại, để lộ ra nửa đầu, giọng có vẻ tức giận nói: "Có chuyện gì?"

Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn, bóng dáng của Lý công công chiếu vào trên cửa sổ, hắn vội nói: "Bên Khánh Vinh cung truyền lời đến nói Vinh phi nương nương đột nhiên bảo rằng bị đau bụng, đã tuyên thái y qua bên đó, Thái hậu cũng đã đến. Trần công công lệnh cho nô tài đến bẩm báo với người!"

Ta cảm giác bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo.

Quả nhiên, hắn chỉ chần chờ trong giây lát rồi lập tức xoay người bước xuống giường. Lý công công nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng đẩy cửa bước vào hầu hạ hắn đứng dậy.

Ta đành phải cắn răng trốn vào trong chăn.

Hắn không hề để ý đến hành động của ta, vội vã mặc y phục vào rồi lập tức theo Lý công công đi ra ngoài.

Cổ họng nghèn nghẹn, khóe mắt cay cay, ta cảm thấy thật tủi thân.

Ló đầu ra khỏi tấm chăn, ta ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng chặt lại, trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở không nguôi.

Hắn thật sự giống như một cơn gió nhẹ, vừa thổi qua lập tức không còn chút dấu vết.

...

Lúc Vãn Lương và Triêu Thần bước vào, ta đã bình tĩnh trở lại yên lặng ngồi ở mép giường. Phương Hàm bước vào, nhìn ta nói: "Nương nương, nô tì đã phái người đi qua Khánh Vinh cung tìm hiểu rồi."

Ta nhìn ra bên ngoài cánh cửa, lạnh giọng nói: "Hay là bản cung tự đi qua bên đó một chuyến."

Đang yên đang lành đột nhiên lại nói bị đau bụng, cuối cùng là nàng ta cố ý giở trò lừa bịp, hay là những người trong cung ngứa mắt vì thái độ của nàng ta nên đã bắt đầu hành động rồi?

Khánh Vinh cung lúc này quả thực rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều có mặt ở đây.

Tất cả bọn họ đang thì thầm ghé tai thủ thỉ với nhau, nét mặt đều thành kính cầu nguyện cho long thai trong bụng Thiên Phi được bình an. Có điều, trong số đó được mấy người thật tình chứ? Ta nhìn thấy Thiên Lục gấp rút, nôn nóng đến độ hai mắt đỏ ửng lên, hai bàn tay ra sức xoắn chặt chiếc khăn trong tay lại.

Ta rốt cuộc cũng nhìn thấy Thư quý tần, tính ra cũng lâu lắm rồi ta và nàng chưa gặp nhau. Nàng đang đỡ Thái hậu, còn Thái hậu thì gấp rút đến độ sắc mặt thay đổi khác hẳn thường ngày.

Diêu thục nghi khẽ mỉm cười đi về phía ta, thấp giọng nói: "Nương nương, bao nhiêu người đều đến đây chứng kiến trò hay này. Người có thấy vui không?"

Ta ngước mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy trong con ngươi của nàng ta vẫn phẳng lặng không chút gợn sóng cũng không hề sợ hãi, thực sự khiến ta không thể nhìn ra được, chuyện này có phải do nàng ta ra tay hay không. Ta cũng cười, mở miệng: "Tâm tình của bản cung cũng giống như Diêu thục nghi mà thôi."

Nàng ta cười, trong đôi mắt phượng dường như còn cười sâu hơn.

Ánh mắt của ta chuyển sang phía khác, chăm chú nhìn vào Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn cũng không nhìn qua bên này chỉ chăm chú nhìn về phía bức bình phong kia.

Chỉ nghe thấy Thư quý tần nhỏ giọng nói: "Thái hậu đừng lo lắng, long thai trong bụng Vinh phi nương nương nhất định sẽ bình an."

Thái hậu tuy gật đầu nhưng sự lo lắng trên mặt vẫn y như cũ, không chút thay đổi.
Ta nhìn kỹ Thư quý tần, thấy khóe miệng của nàng ta hơi nhếch lên chứng tỏ rằng nàng ta và chúng ta đều vui sướng như nhau.

Đúng vào thời khắc này, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua đám người đang đứng ở phía bên dưới.

Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn cũng nghi ngờ sao...

=====================================================

Chương 126 : Nhìn không thấu Thiên Phi

Edit : Ong MD

Beta : Thỏ SN
Cuối cùng thái y cũng bước ra.

Thái hậu vội vàng đẩy cánh tay của Thư quý tần ra, bước nhanh về phía trước, mở miệng hỏi: "Sao rồi?"

Thái y lau sạch mồ hôi ướt đẫm trên mặt xong, mới cẩn thận trả lời: "Hoàng thượng, Thái hậu, Vinh phi nương nương chỉ là... Chỉ là cơ thể có chút suy yếu, đêm qua lại ngủ không ngon giấc, cho nên đột nhiên mới cảm thấy khó chịu như vậy. Thần sẽ cắt cho nương nương mấy thang thuốc dưỡng thai, để cung nữ sắc cho nương nương uống. Chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày thì sẽ không có gì đáng lo ngại đâu ạ."

"Vậy mau đi đi." Cuối cùng Thái hậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Hầu Tử Khâm đã vòng qua bức bình phong kia bước vào bên trong. Cất giọng thật dịu dàng nói: "Vì sao nàng lại ngủ không ngon giấc như thế?"

Còn ta nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy giật mình.

Ngày ấy, ta đã nói với Thiên Phi rằng nàng ta sẽ không giữ được Hoàng thượng, ta vốn tưởng rằng, nàng ta sẽ đẩy Thiên Lục ra thế chỗ của mình. Lại chưa từng nghĩ rằng, nàng ta ngu dốt như vậy nhưng lại sử dụng trò bịp bợm lừa gạt người khác như thế này đây! Cái gì mà đêm qua ngủ không ngon giấc, rồi lại đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, tất cả đều là gạt người mà thôi!

Ta lặng yên quét mắt nhìn Thiên Lục một cái, khẽ cười lạnh trong lòng, thì ra, hai người bọn họ ngoài miệng thì nói là tỷ muội tình thâm, nhưng đối với Thiên Phi nàng cũng không đáng tin!

Mặc dù không có điều kiện cho Hoàng thượng thị tẩm, nàng ta cũng muốn giữ vững vị trí của mình, lôi kéo hắn về bên người.

Thái hậu bước lên, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: "Vinh phi có tâm sự gì trong lòng thế? Ngươi bây giờ không giống như ngày xưa nữa rồi, buổi tối mà cứ lo nghĩ rồi ngủ không ngon giấc thì làm sao mà tốt được chứ!"

Thiên Phi dường như cảm thấy hơi kinh hãi, vội nói: "Không, thần thiếp không có tâm sự gì đâu ạ, khiến Thái hậu phải nhọc lòng quan tâm cho thần thiếp rồi."

"Có phải bởi vì trẫm không ở bên cạnh nàng, cho nên mới ngủ không ngon giấc, đúng không?" Hắn mỉm cười cầm tay nàng, mở miệng, "Vậy thì từ nay mỗi tối trẫm sẽ đến đây với nàng."

Diêu thục Nghi ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Ta cười lạnh, thật tốt, Thiên Phi không phải là đang chờ những lời này sao?

Nàng ta thật sự muốn dựa vào long thai trong bụng mình để tranh thủ sự thêm sự sủng ái ở chốn hậu cung này.

Thư quý tần đang đứng đối diện với ta vô ý liếc nhìn ta một cái, đôi mắt hơi nheo lại, trong con ngươi của nàng ta hiện ra nét ác độc rõ ràng.

Ta xoay người đi, không thèm để ý tới nữa. Đám nữ nhân trong cung này không phải ai cũng như vậy sao?

Người nào được sủng ái, sẽ sinh ra đố kỵ, ghen ghét.

Người nào bị thất sủng lại bị coi thường, lãng quên.

Tất cả các nàng, chẳng phải đều sử dụng thủ đoạn đầy mình đó sao, âm mưu, toan tính nối tiếp nhau không ngừng.

Ta cảm thấy hơi thất vọng, đang tính đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe Thiên Phi nói: "Hoàng thượng hàng ngày đều bận trăm công nghìn việc, thần thiếp sao còn không biết tốt xấu bắt người phải đến đây mỗi ngày với thần thiếp chứ? Chẳng qua là mấy ngày trước, thần thiếp không cẩn thận, nhưng sau này thần thiếp sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. Chuyện ngày hôm nay, đã kinh động đến Hoàng thượng và Thái hậu, thần thiếp cảm thấy thật áy náy." Nàng ta nói xong liền cúi đầu xuống.

Ta không thể tin nổi vào tai mình quay sang nhìn nàng ta, những lời vừa rồi là do Thiên Phi nói ra sao?

Hạ Hầu Tử Khâm chủ động mở miệng đến với nàng ta, nàng ta lại không muốn? Nàng ta vừa hát vừa diễn vở kịch này, chẳng lẽ không phải là muốn như vậy sao?

Trên mặt Diêu thục tghi và Thư quý tần, cũng dần dần lộ ra sự kinh ngạc.

Thái hậu vội an ủi nàng ta: "Vinh phi nói gì vậy, bây giờ ai gia chỉ ngóng trông hoàng tôn trong bụng ngươi có thể được sinh ra bình an mà thôi."

Hạ Hầu Tử Khâm cũng thương tiếc mở miệng: "Phi nhi sao lại nói vậy, tại sao lại là không biết tốt xấu chứ."

"Hoàng thượng..." Nàng ta ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nghiêng người nhích lại gần về phía ngực hắn, nhỏ giọng nói, "Thần thiếp biết Hoàng thượng thương yêu thần thiếp, nhất định thần thiếp sẽ nghe lời thái y dặn dò, dưỡng thai thật tốt. Hoàng thượng bận bịu việc chính sự, không cần thiết phải đến cung của thần thiếp mỗi ngày đâu."

Ta không khỏi nhíu mày, lời của nàng ta, không giống như lạt mềm buộc chặt. Ta thật sự không rõ trong lòng nàng ta rốt cuộc muốn gì nữa.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Nhuận Vũ bưng chén thuốc bước vào. Thái hậu liền hạ lệnh cho chúng ta lui hết ra ngoài, bảo là muốn để cho Thiên Phi yên tĩnh tịnh dưỡng .

Mọi người bước ra bên ngoài lập tức bàn tán sôi nổi.

Vở kịch này dường như có kết quả không như họ mong muốn.

"Nương nương." Diêu thục nghi gọi ta lại.

Ta ngoái đầu nhìn lại, nàng ta cười cười đi tới gần ta: "Người nhìn thử đi, Vinh phi gây ra một trận ầm ĩ như thế, Hoàng thượng không thể đi qua Cảnh Thái cung nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro