C61-C63
Chương 61 : Truyền thái y cho cung nữ
Edit : Phong Lin
Beta : Thỏ SN
"Nương nương!" Lần này, người kêu lên chính là Phong Hà, nàng ta vội vàng bước lên phía trước, nói một cách khó hiểu: "Nương nương, nàng ta chỉ là một cung nữ, không đủ tư cách để được truyền thái y." Xuất thân từ Ngọc Thanh cung, ngay cả Thiên Phi cũng không dám nói lời đó, ấy vậy mà nàng ta lại dám nói.
Ta buồn cười nhìn nàng ta, thật sự phải cám ơn nàng ta, nếu không phải nàng ta vội vã thốt ra như vậy, mưu kế của ta chưa chắc sẽ thành công. Nhưng mà bây giờ, tình huống đã khác hoàn toàn rồi.
Sắc mặt của Thư quý tần trở nên lạnh lẽo, phất chiếc váy dài một cái, mở miệng: "Bản cung truyền, y có thể không đến sao?"
"Nương nương..." Phong Hà bỗng chốc bị nghẹn lời, kinh ngạc nhìn nàng ta, dường như còn muốn nói điều gì đó, thấy ánh mắt của Như Ý, cuối cùng lại không nói ra được.
Cho dù Thiên Phi không cam lòng, lúc này cũng không dám nói gì cả. Có lẽ nàng ta đang không hiểu vì sao bỗng nhiên Thư quý tần lại đối xử với ta như vậy. Ta liếc nhìn nàng ta, loại người không thông minh như nàng ta, làm sao có thể hiểu được?
Thái y tới.
Đúng như Thư quý tần nói, là nàng ta truyền người, làm sao lại dám không đến?
Bảo người mang ta trở về phòng xong, thái y mới giúp ta khám và chữa trị vết thương.
Vết thương ở đầu gối của ta bị tụ máu một mảng thật to, sưng tấy lên giống như một chiếc bánh bao. Ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, đau đến mức muốn kêu lên, nhưng ta lại cắn răng hỏi: "Đại nhân, có thể chữa trị được không?" Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu? Trong lòng ta thấp thỏm không yên.
Thái y quả thật xem xét vết thương của ta rất cẩn thận, có lẽ đây là lần đầu tiên Thư quý tần truyền thái y riêng cho cung nữ, nên đến cuối cùng y vẫn phân vân không biết ta là thần thánh phương nào? Một lát sau, y mới lo lắng mở miệng: "Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương sưng quá to. Lát nữa, ta sẽ bảo người mang thuốc mỡ đến, mỗi ngày bôi ba lần, khoảng hai ba ngày sẽ hết sưng thôi."
Nghe như vậy, cuối cùng ta cũng an tâm.
Chỉ cần chân của ta không sao, đau đớn những ngày qua coi như không đáng kể gì.
Thái y đi ra, trong phòng, chỉ còn có năm người là ta, Thư quý tần, Thiên Phi, Như Ý và Phong Hà. Cuối cùng, Phong Hà không nhịn được bước lên kéo vạt áo của ta, nàng ta muốn lôi ta xuống giường: "Các chủ tử đều đứng, một cung nữ như ngươi cứ vậy không kiêng nể ai mà dám nằm thế ư!"
Động tác của nàng ta quá mạnh, không cẩn thận động đến đầu gối của ta, ta nhân cơ hội đó thét to một tiếng, sau đó ngất đi.
"Này! Đừng có mà giả chết!" Phong Hà bất mãn gọi.
Ta vẫn nằm yên không nhúc nhích, nếu bây giờ ta đã bịa xong "lời nói dối chu toàn", đương nhiên Thư quý tần ở sau lưng sẽ vẫn tìm cơ hội diệt trừ ta. Nàng ta chỉ có thể đáp ứng bảo vệ ta hôm nay, còn ngày mai, những ngày tháng sau này thì sao? Nàng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho "kẻ chứng kiến", đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho "kẻ biết rõ tình hình". Chính vì thế, ta nhất định phải hết sức cẩn thận.
Ta nghe tiếng Như Ý đi đến, sau đó nói: "Nương nương, hình như ả bất tỉnh thật."
Một lát sau, lại nghe Thư quý tần nói: "Ngày mai bản cung lại đến."
"Nương nương!" Cuối cùng Thiên Phi cũng không nhịn được nữa: "Chẳng qua chỉ là một con tiện tỳ, tại sao nương nương lại buông tha cho nó!"
Giọng nói Thư quý tần nhàn nhạt truyền đến: "Ngay từ đầu chẳng phải bản cung đã nói với ngươi rồi sao, người con gái Hoàng Thượng đã để mắt, không thể đụng đến."
Nàng lại gọi: "Như Ý."
"Vâng, nương nương."
Tiếng bước chân rời đi, dần dần không còn nghe thấy gì nữa, rốt cuộc ta mới thở dài một hơi. Có những lời này của Thư quý tần, ta tin Thiên Phi cũng sẽ không dám đụng đến ta. Ít nhất là hôm nay.
=====================================================
Chương 62 : Người đến đêm khuya
Edit : Phong Lin
Beta : Thỏ SN
Ta giả vờ ngất nhưng không ngờ lại ngủ thật, đến khi tỉnh giấc đã là nửa đêm, quả nhiên nhìn thấy có một hộp thuốc mỡ được đặt trên bàn. Cũng không quan tâm có lạnh hay không, ta ngồi dậy bôi thuốc một lần.
Mùi thuốc đông y rất nồng, ta khẽ nhíu mày, thuốc này kém xa hộp thuốc mỡ lần trước mà ta nhận được. Chán nản cười, có thuốc để bôi còn hơn là không có.
Cung nữ cùng phòng với ta xem ra ngủ rất ngon, ta vểnh tai, thì nghe thấy được tiếng ngáy phát ra từ mũi của nàng.
Ta trở về giường nằm, chỉ một lát sau, lại ngủ.
Ngày hôm sau lúc ta tỉnh lại, mới phát hiện các cung nữ cùng phòng đã rời đi từ bao giờ. Ngẩng đầu nhìn, cách một lớp cửa sổ, ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời chói chang. Xem ra, dường như cũng không còn sớm nữa.
Có lời nói của Thư quý tần ngày hôm qua, ta không nghĩ tới hôm nay thật sự không có ai gọi ta rời giường làm việc. Khóe miệng ta cong lên, cũng tốt, dù sao đầu gối của ta cũng đang bị thương.
Ngồi trong phòng chờ Thư quý tần đến, với vẻ mặt của nàng ta ngày hôm qua, chắc là hôm nay sẽ đến sớm đây. Chỉ là, ta đợi đã lâu, cho đến giữa trưa mà vẫn chưa thấy nàng ta đến. Trong lòng ta thực sự cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài xem, thì thấy có người đẩy cửa phòng ra.
Một nữ tử với dáng vẻ mảnh khảnh xuất hiện trước mắt, ta ngẩn người, lập tức nở nụ cười yếu ớt: "Thế nào, ngươi cũng đến xem bộ dạng thảm hại của ta sao?"
Thiên Lục không hề tức giận, bước qua đặt thứ gì đó ở trên bàn, nói: "Thuốc mỡ này rất tốt, ngươi lấy dùng đi, vết thương trên đầu gối của ngươi sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
"Không cần, ta có rồi." Lạnh lùng từ chối, ta không cần đến sự thương hại của nàng.
"Tang Tử." Nàng gọi ta.
Ta lui một bước, mỉm cười: "Xin tiểu chủ tử thận trọng, nơi này không phải là nơi người có thể đến."
Một câu "Tiểu chủ tử", đã hoàn toàn phân rõ khoảng cách giữa ta và nàng.
Ta chỉ muốn nàng ta biết, ta không còn là Tang Tử ngày xưa nữa, ta với nàng, không phải tỷ muội.
Sắc mặt của nàng ta có chút khó coi, nhưng không nổi giận, chỉ nói: "Hôm nay đừng chờ nữa, Thư quý tần đến Hi Ninh cung vấn an Thái hậu rồi, không chừng buổi tối hoàng thượng cũng sẽ ngủ lại Ngọc Thanh cung."
Ta ngẩn người, xem ra sự việc ngày hôm qua đã sớm lan truyền khắp cung. Nếu không làm sao Thiên Lục có thể biết rõ mọi chuyện như vậy?
Ta cười chế giễu nàng: "A? Tiểu chủ tử chưa được ân sủng nên sinh lòng ghen tỵ?"
Nàng ta kinh ngạc liếc ta một cái, sửng sốt một lát, mới nói: "Tang Tử, ngươi đã thay đổi rồi."
"Con người luôn luôn thay đổi." Ta dứt khoát xoay người đi: "Nếu không có gì nữa, tiểu chủ tử nên quay về đi."
Thiên Lục đứng phía sau ta do dự rất lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, rời đi.
Ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nàng ta, thật lâu sau cũng không nói gì.
Khi ta bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô tình nhìn thấy hộp thuốc mỡ nàng ta mang đến. Ta bước lên, mở ra, hương thơm rất tươi mát, vừa ngửi là có thể biết được, nó tốt hơn rất nhiều so với hộp thuốc mỡ mà thái y đã đưa đến hôm qua. Còn ta, chỉ đậy nắp lại, cho dù có tốt đến mấy, ta cũng không cần.
Mở cửa sổ ra, vốn đang định thuận tay vứt đi, nhưng nghĩ lại rốt cuộc đây là cung cấm, không nên ném bừa bãi. Thế là ta xoay người, bỏ vào rương đồ của mình.
Nếu đúng như lời Thiên Lục nói, tối nay hoàng thượng sẽ ngủ lại Ngọc Thanh cung, vậy chắc chắn là Thư quý tần sẽ không đến.
Ngày hôm nay, Thiên Phi cũng không đến, đương nhiên Phong Hà cũng không đến.
Ngay cả cơm trưa cũng không có.
Cung nữ dùng cơm cũng có thời gian quy định, bỏ lỡ, sẽ phải chịu đói. Trước kia, ta không biết có quy định này, cho đến khi có một cung nữ về phòng lấy đồ dùng, ta mới biết được.
Xem ra Thư quý tần không cho Thiên Phi đụng đến ta, nàng ta thật sự vẫn có cách khác. Nhưng mà ta rất hoài nghi, rốt cuộc cách đó là nàng ta nghĩ ra, hay là Phong Hà nghĩ ra?
Nhưng mà đói bụng, thực sự khiến ta rất khó chịu.
Buổi tối, tất cả cung nữ trong phòng, chỉ có ta không ngủ.
Ta đói.
Ta đang suy nghĩ không biết có nên đi đến ngự thiện phòng trộm vài thứ để ăn không, bỗng nhiên nhìn thấy trên cửa hiện ra một bóng người rất cao to. Ta âm thầm kinh hãi, vừa muốn đứng dậy, liền thấy cửa bị đẩy ra, bóng người đó ngay lập tức vọt đến bên giường của ta....
=================================
Chương 63 : Hắn bắt ta ra ngoài
Edit : Phong Lin
Beta : Thỏ SN
Nương theo ánh trăng, ta nhanh chóng nhận ra người vừa đến.
Kinh ngạc nhìn mặt hắn, không phải hôm nay hắn ngủ lại Ngọc Thanh cung sao? Tại sao đang yên lành lại xuất hiện ở đây? Ở đây là gian phòng ngủ của cung nữ, nơi này làm sao hắn có thể vào được?
"Mặc vào." Lời nói của hắn thật sự rất ngắn gọn, còn mang theo giọng điệu ra lệnh.
Yên lặng cầm lấy y phục của mình, mặc từng thứ vào. Cho dù ta không muốn, có thể làm khác sao? Ai bảo hắn là hoàng thượng.
Hắn kéo tay của ta, xoa xoa mu bàn tay, khẽ nói: "Hừ, vẫn mềm mại như thế."
Ta còn chưa hiểu hắn có ý gì, người đã bị hắn lôi đi.
"Hoàng..."
Vừa thốt ra một chữ, đã bị bàn tay của hắn chặn lại, hắn có chút tức giận nói: "Câm miệng cho trẫm! Để cho người khác thấy trẫm đến chỗ như thế này, rất mất mặt đó."
Ta không nói gì, nếu mất mặt, vậy tại sao lại đến?
Hắn kéo ta, đi thẳng ra ngoài, không đến cửa chính, mà lại đến chỗ một bức tường, nâng người bật lên, ôm ngang người ta, dễ dàng nhảy ra bên ngoài.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hèn chi, hắn tới Huyễn Nhiên các không có một chút tiếng động.
Chỉ là, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hắn đường đường là một Hoàng Thượng, nửa đêm nửa hôm lại nổi hứng tới đây chơi trò leo tường, chỉ vì bắt một cung nữ nhỏ bé như ta sao?
"Hoàng thượng." Bàn tay hắn che miệng ta cuối cùng cũng buông lỏng, ta có chút thấp thỏm gọi hắn. Nói không hồi hộp là gạt người, bởi vì ta không nắm bắt được tâm tư của hắn.
Ta khẽ cắn môi, hỏi: "Hôm nay không phải hoàng thượng ngủ ở Ngọc Thanh cung sao? Sao lại đến đây?"
Hắn nhìn ta liếc một cái: "Tin tức của ngươi cũng nhanh thật đấy! Trẫm đi, rồi lại về. Trẫm chỉ cảm thấy kỳ lạ." Hắn cứ nhìn ta như lúc trước, chỉ là nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm: "Không nghĩ tới hôm nay, còn có thể thấy bộ dáng yên lành của ngươi."
Nói thế là ý gì? Nếu không phải hắn đêm hôm khuya khoắt lẻn vào Huyễn Nhiên các, làm sao có thể thấy ta được?
Nhưng mà hắn là hoàng thượng, nói thế nào thì là thế ấy.
Ta hít một hơi: "Nghe giọng điệu của hoàng thượng, dường như người không muốn nhìn thấy nô tì?"
Hắn cười: "Không phải là không muốn, chỉ là có chút kinh ngạc thôi."
Đương nhiên hắn kinh ngạc bởi vì ta có thể thoát khỏi cái chết đến hai lần. Tim đập nhanh hơn, không biết sau khi trở về, hắn sẽ gây khó dễ gì cho ta đây. Hơn nữa những lần trước, hắn đều không lưu tình một chút nào, sơ suất một chút là rơi đầu ngay.
Vừa từ trong chăn ra, bây giờ lại đứng trong đêm lạnh, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Ta không tự chủ được mà co thân mình, hắn nhanh chóng nhận ra. Nắm lấy tay của ta, khẽ nhíu mày nói: "Thật là mảnh mai, tay chân đều lạnh cóng rồi, trẫm sưởi ấm giúp ngươi." Bàn tay của hắn cẩn thận bọc lấy bàn tay nhỏ bé của ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ta muốn trốn, lại không rút ra được.
Bỗng nhiên hắn nói: "Lần đầu tiên trẫm nghe thấy, cung nữ bị thương, lại được truyền thái y đến xem, tiện tỳ kia, sao ngươi không thấp kém chút nào thế hả."
"Nô tỳ vốn không thấp kém." Ta ngước mặt lên nhìn hắn.
Tiện tỳ, tiện tỳ, hắn học cách gọi này của Thiên Phi?
"Mạng ngươi cũng thật lớn." Hắn cảm thán.
"Cái đó đều là nhờ phúc của hoàng thượng." Ta cắn răng nói.
Hắn vẫn không tức giận, khẽ cười: "Phúc khí của trẫm chắc không che chở được ngươi. Nhưng mà ngươi, đúng là một người con gái thông minh." Ánh mắt hắn nhìn ta không còn mang vẻ sắc bén nữa, dần dần, hiện lên một ánh sáng dịu dàng.
Ta đột nhiên cảm thấy không nên cẩn trọng nữa, lớn mật hỏi: "Vì sao hoàng thượng lại không hỏi nô tì tại sao vẫn còn sống?"
Hắn thản nhiên: "Trẫm chưa bao giờ để ý đến thủ đoạn, chỉ cần biết kết quả."
Ta chỉ im lặng không nói gì, thực sự là một người rất vô tình.
May mà, ta cũng không phải loại người lương thiện.
Tay ta ở trong lòng bàn tay của hắn, đã ấm áp hẳn lên. Hắn buông tay ta ra, cười hỏi: "Đầu gối của ngươi sao rồi?"
Tâm trạng khẽ động, ta suy nghĩ, liền đáp: "Ổn rồi." Nếu nói không ổn, không chừng hắn lại tìm một đống chuyện rồi ôm ta đến Huyễn Nhiên các. Nếu như có một lần như thế nữa, cho dù Thư quý tần muốn bảo vệ ta, chắc là Thiên Phi cũng không nhịn được nữa.
"Thực sự là ổn rồi sao?" Dường như hắn không tin.
"Ổn rồi." Ta mạnh mẽ gật đầu.
"Ngươi là con người sao? Tốc độ khôi phục có thể nhanh như vậy?" Hắn nhíu mày nói.
"....."
"Trẫm muỗn thử xem."
Ta lại không biết câu nói "muốn thử xem" này của hắn là có ý gì, chỉ thấy hắn nhấc một chân lên, đá một cước vào giữa đầu gối của ta.
"A —–"
Ta kêu đau, ôm đầu gối ngã nhào trên đất, nước mắt giàn dụa.
Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!
Hắn cười chế giễu rồi ngồi xổm xuống: "Nhìn đi, rõ ràng là chưa khỏe mà lại dám lừa dối trẫm. Ngươi không sợ trẫm trị tội khi quân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro