Nếu là Mặt trời của em!


Anh tên Vĩ Dương, là Mặt trời lớn.
Cô xưng Hi Lâm, 1 khu rừng nhỏ.

Mặt trời lớn, khu rừng nhỏ, chẳng biết từ bao giờ lại được đặt cùng 1 chỗ với nhau!

Anh thầm mến cô đã lâu, tuy không trực tiếp nói ra nhưng cũng đã nhiều lần ám chỉ.
Vậy mà cô vô tâm chẳng khi nào để ý.

Cho tới 1 ngày, rốt cuộc anh cũng k chịu được nữa, quyết tâm đi tìm cô thổ lộ.

Cô nghe rất tập trung, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày hay gật gù cái đầu, tỏ ra mình vẫn đang rất chăm chú nghe.

Anh hít 1 hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói ra câu cuối cùng:

- Hi Lâm, Vĩ Dương anh k có ước nguyện gì lớn, chỉ hi vọng đời này kiếp này được làm "Mặt trời" của 1 mình "cánh rừng nhỏ" là em. Em có thể không, cho anh 1 cơ hội?

Nàng mỉm cười, xúc động hỏi:

-  Những điều anh vừa nói là thật lòng hay sao?

-  Là thật, anh muốn làm điều này từ rất lâu rồi!

Cô rưng rưng:

- Nguyện suốt 1 đời, k bao giờ hối hận chứ?

- Tuyệt k hối hận!

- Chắc chắn sao?

- Chắc chắn! Anh không chút suy nghĩ liền đáp, ngữ khí kiên định thập phần không đổi.

Nàng khẽ cười thật tươi:

- Vĩ Dương, em chờ câu nói này của anh đã lâu lắm rồi!

Hắn có chút sửng sốt:

- Là thật sao?

- Phải! Từ giờ phút này, Vĩ Dương anh chính là "Mặt trời lớn" của đời em!

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã thao thao bất tuyệt:

- Vậy cho nên, từ giờ, anh có thể tránh xa em được rồi. Em cũg không yêu cầu cao lắm đâu. Cũng không cần anh phải cách xa em 149,6 triệu km, cách xa em 149,6 km là đủ lắm rồi!

- Dương:. . .xúc động k nói lên lời. . .!!!!!!

#Tự tình

Không phải tình cờ, chỉ là phút xúc động từ một tấm ảnh chế.
Dù không thật hài hước nhưng coi như cũng bổ sung 1 chút kiến thức từng lãng quên chứ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro