Chương 2: Tĩnh Mịch Dưới Gốc Rễ
– Tự Truyện Của Liễu Thần –
Sau lần nghe hắn gọi tên “Liễu Thần”, ta không tỉnh lại.
Cũng không thật sự ngủ.
Ta vẫn là gốc liễu ấy – trầm mặc giữa thôn làng.
Từng ngày, từng năm trôi qua, không ai hay biết: một ý niệm vẫn đang lặng lẽ quan sát thế giới qua làn gió.
Đạo tâm ta chưa từng lay chuyển. Nhưng cũng từ khi hắn xuất hiện, trong nguyên thần ta bắt đầu có những dao động rất nhỏ.
Không phải cảm xúc.
Không phải ký ức.
Chỉ là một dòng đạo vận – thay vì vươn xa ra ngoài thiên địa, lại… nhẹ nhàng rút về, giữ quanh một đứa trẻ đang học cách tồn tại.
---
Hắn lớn lên giữa thôn dân thật thà.
Vừa tinh nghịch, vừa lì lợm, vừa mang một phần khí chất không thuộc về thế gian này.
Ta không hỏi vì sao.
Cũng không xem số mệnh.
Chỉ biết, mỗi lần hắn gặp nguy hiểm, gốc rễ ta lại âm thầm dẫn khí, đổi vận.
---
Có lần, hắn suýt nhập sai khí mạch khi mới học ngồi thiền.
Thần hồn chệch hướng, tâm mạch loạn động.
Ta không nói gì.
Chỉ chuyển một dòng linh khí, nhẹ như gió đầu xuân, từ gốc rễ thấm ngược lên.
Khí tức bên trong hắn khẽ đổi chiều, bình ổn lại như nước trở về dòng chính.
Hắn không biết.
Cũng không cần biết.
Đạo là thứ có thể dẫn… nhưng không thể dạy bằng lời.
---
Một lần khác, trời rét, hắn vẫn một mình ngồi xếp bằng trước miếu, giữa tuyết đầu mùa.
Ta cảm nhận được linh khí nơi hắn rung động—bước đầu sơ nhập cảm ngộ.
Ta không động vào khí mạch.
Ta chỉ… thổi một làn gió ấm. Không màu. Không mùi.
Nhưng ngay sau đó, tuyết quanh hắn tan ra. Không khí trở nên trong vắt, như một vùng cấm địa nhỏ giữa mùa đông lạnh giá.
Hắn mở mắt, mỉm cười.
“Tổ Tế Linh đại nhân… chắc Người đang ngáp phải không?”
Ta không ngáp.
Nhưng nếu việc giữ ấm cho một đứa nhỏ giúp hắn tiếp tục đi trên con đường này—thì ta sẽ làm.
---
Rồi có một ngày…
Bọn trẻ trong thôn ham chơi, lén lút vào rừng sâu bắt chim.
Chúng vô tình lấy được một quả trứng lớn màu lam ngũ sắc, tưởng là “trứng gà rừng lạ”.
Không ai trong chúng biết…
Đó là trứng của Khổng Tước Huyết Mạch Thần Thú, được bao phủ bằng kết giới cổ, lạc lại giữa hạ giới.
Khổng Tước Mẫu cảm ứng được huyết mạch bị động, gầm vang một tiếng, phá tan cả không gian mà tìm về.
Bọn trẻ bị cuốn trong sóng khí, không thể chạy.
Có đứa run đến mức bật khóc. Có đứa đứng che cho bạn, cắn răng chờ đợi kết cục.
Ta… không đợi.
Từ gốc cây, một sợi liễu vươn ra.
Không ai thấy được sợi ấy, vì nó đi giữa kẽ thời gian.
Trong tích tắc, sóng khí dừng lại.
Khổng Tước Mẫu, thân hình khổng lồ, đang chao lượn giữa không trung, bỗng ngừng lại giữa không trung như bị trấn áp bằng một loại ý chí.
Nó nhìn về phía miếu thôn, khẽ rùng mình—rồi bay ngược vào rừng, không nói một lời.
---
Tối hôm đó, bọn trẻ vẫn mang quả trứng về miếu.
Và ngay trong đêm, trứng khổng tước nở ra. Nhưng… đã chết.
Không ai khóc.
Chúng ngồi vây quanh thi thể con non, ánh mắt tràn đầy ân hận.
Không có một lời xin lỗi nào vang lên, nhưng sự im lặng đó còn vang xa hơn cả vành mõ cổ.
Ta hiểu được.
Vì vậy, một giọt linh dịch ngũ sắc tụ trên lá liễu, nhỏ xuống giữa đêm đông.
Chạm vào xác khổng tước con—thân thể nó dần dần khôi phục, bắt đầu phát ra ánh sáng dịu dàng.
Một tiếng kêu non nớt vang lên giữa khuya.
Bọn trẻ giật mình, ngẩng đầu lên.
Có đứa run run:
“Tổ Tế Linh đại nhân… là Người cứu nó sao?”
Ta không đáp.
Nhưng ánh trăng đêm ấy đổ lên gốc liễu—và không ai còn hoài nghi nữa.
---
Từ đêm khổng tước sống lại, trong thôn bắt đầu truyền nhau những lời nhỏ nhẹ:
“Tổ Tế Linh đại nhân… đúng là thần linh thật sự.”
“Người không nói, không hiện thân… nhưng luôn nghe, luôn biết.”
“Miếu này… phải giữ sạch như giữ tim mình vậy.”
Họ dọn miếu mỗi sáng, đặt hoa dại mỗi chiều.
Không ai dám cao giọng nơi gốc liễu.
Lũ trẻ cũng không còn nghịch ngợm như trước, mỗi đứa đều có lúc lặng lẽ đến quỳ bên gốc cây, nói những câu tưởng như đơn giản:
“Hôm nay con ăn hết phần cơm mà không bỏ thừa.”
“Hôm nay con không đánh em gái.”
“Hôm nay con thấy mặt trời mọc đẹp lắm, Tổ Tế Linh đại nhân cũng thấy chứ?”
Ta… đúng là có thấy.
Thế nên, ta vẫn còn giữ ý niệm tồn tại ở đây.
---
Một lần, Thạch Hạo nhập định.
Không ai dạy hắn.
Không pháp quyết. Không khẩu quyết.
Chỉ là một loại cảm ứng… từ những buổi chiều hắn ngồi dưới bóng cây, từ những lần đặt tay lên rễ và khẽ gọi:
“Liễu Thần… Người có nghe không?”
Và lần này, khi hắn chìm vào thế giới của bản ngã và hỗn độn—
Ta cho hắn thấy ánh sáng đầu tiên từ đạo vận.
Nó không mang hình ảnh. Không chữ viết.
Chỉ là một vòng tròn dao động đều đặn, như gợn sóng trên mặt hồ cổ xưa.
Nhưng trong vòng sóng đó, hắn cảm nhận được một điều:
“Mọi sự đều bắt đầu từ yên tĩnh.”
---
Sau khi mở mắt, Thạch Hạo không nói gì.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu, đặt tay lên gốc liễu, nói thật khẽ:
“Cảm ơn Người… Tổ Tế Linh đại nhân.”
Đạo vận trong ta lúc ấy—nhẹ như liễu đung đưa.
Không có uy nghi. Không có thần uy.
Chỉ là một tầng cảm nhận không cần ngôn từ.
---
Từ đó về sau, bất kỳ khi nào hắn ngồi thiền, cành liễu đều đổ bóng yên ổn xuống vai.
Bất kỳ khi nào hắn lo lắng hay khổ tâm, trời trong miếu liễu đều quang đãng, dù bên ngoài có mưa bão đến đâu.
Ta không “dạy” hắn.
Nhưng ta chứng giám từng bước đạo tâm hắn hình thành.
---
Cho đến một ngày…
Hắn đứng dậy, nhìn về phía chân trời xa lạ, rồi quay lại nói:
“Con muốn ra ngoài xem thiên hạ lớn cỡ nào… nhưng con sẽ quay lại.”
Ta không ngăn.
Vì đạo… không thể giữ lại trong một cái thôn nhỏ.
Cành liễu rũ xuống, khẽ chạm vào vai hắn.
Gió nổi lên một lần, như thay lời tạm biệt.
Và hắn đi.
Còn ta—vẫn là gốc cây, vẫn không lời, vẫn không rời.
“Nếu đạo tâm hắn lung lay, ta sẽ giữ lại.”
“Nếu nguyên thần hắn vỡ nát, ta sẽ vá lại.”
“Nếu thân xác hắn hóa cát bụi… ta sẽ đánh đổi phần còn lại của ta để kéo hắn về.”
---
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro