Chương 3: Tiểu Tháp - Ký Ức Của Một Vết Nứt
Chương 3: Tiểu Tháp – Ký Ức Của Một Vết Nứt
– Tự Truyện Của Liễu Thần –
“Nếu một ngày ngươi trở về… ta liệu còn nhớ được ngươi chăng?”
---
Ta đã từng nghĩ, nếu có một vật nào đó đủ để làm đạo tâm ta dao động, thì ắt hẳn đó không phải vì oán hận.
Mà vì… nó từng tồn tại bên cạnh ta, khi ta chưa phải là một cõi cô đơn.
Ngày đó, hắn—Thạch Hạo—trên con đường lang bạt, có nhặt một mảnh tàn tháp, thô kệch và nứt nẻ, chẳng khác gì vô dụng. Nhưng ta, từ nơi gốc liễu nơi Thạch Quốc xa xăm, bỗng nhiên… cảm thấy có một làn khí tức rất cũ, rất trầm, rất… quen thuộc.
Nó không chói sáng.
Không mạnh mẽ như những thần khí trong trời đất.
Nhưng khi tia khí tức đầu tiên ấy chạm đến tâm thần ta… một đoạn quá khứ đã bị đạo vận chôn vùi lập tức khẽ rung.
---
Ta nhớ…
Không rõ là bao nhiêu kỷ nguyên trước, hay là một cõi chiến trường nào đã bị xóa tên khỏi vũ trụ.
Có lẽ là thời khắc mà ta…
rơi xuống.
---
Trước đó, ta từng đứng trên tầng trời rất cao.
Không cao nhất, nhưng cũng chẳng ai chạm tới.
Khi ba ngàn đạo tông còn tranh luận về bản chất của thiên địa, ta đã ngồi lặng dưới một tàng liễu lớn như sao trời, nhìn huyết nguyệt soi gương giữa biển hỗn nguyên.
Không hỏi. Không trả lời.
Không cần vinh diệu, cũng chẳng truy cầu minh chứng.
Nhưng chính vào khoảnh khắc ta quay lưng đi khỏi một đạo hội, từ trong hư không – một đòn đánh lén giáng xuống.
Không ai báo trước.
Không có âm thanh.
Chỉ có vết nứt lan dài từ tầng đạo cao nhất… xé rách cả một khối nguyên thần.
Ta không kịp nhìn rõ kẻ địch.
Cũng không biết vì sao ta bị chọn làm mục tiêu.
Ta chỉ kịp hóa thân—thành một cành liễu, tan vào không gian, gieo xuống một cõi trần.
Chỉ để… không bị tiêu diệt hoàn toàn.
---
Nhưng vào giây phút đó, hắn – Tiểu Tháp – đã hiện thân.
Không chờ gọi.
Không cần hiệu lệnh.
Chỉ là… hắn biết ta đã bị đánh lén, và hắn không chấp nhận điều đó.
---
Hắn không phải một pháp khí được chế tạo.
Hắn là một sinh linh có đạo vận riêng, từng trải qua quá nhiều lửa và máu, từng được ta mượn để phong ấn một điều gì đó trong thuở khai nguyên.
Lúc ta rơi xuống, hắn đang bị thương, thân thể tháp đã rạn.
Nhưng hắn vẫn đến.
Một tòa tháp tàn, giữa hàng trăm đạo hồn, hàng chục cổ tộc cấp cao, và những kẻ đang đứng trên đại đạo, vẫn dám lao vào.
Không chờ đợi. Không phòng thủ.
Hắn chỉ xoay tầng tháp đầu tiên, đánh thẳng vào kẻ giáng xuống ta đòn đầu tiên.
---
Đó là một cuộc chiến tàn khốc đến mức, đến giờ, nguyên thần ta dù đã tu bổ nhiều lần vẫn còn lưu lại chấn động mơ hồ.
Ta đã từng che chắn cho hắn trong một trận chiến cổ,
và lần này… hắn trả lại.
Không vì đạo, không vì danh.
Chỉ vì “Ta không để nàng rơi mà không ai đánh trả.”
---
Nhưng bọn chúng… quá nhiều.
Hắn bị vây công.
Hắn gồng toàn bộ tầng đạo, lấy nguyên thần tế trận, ép ra một kích cuối cùng đẩy lùi toàn bộ kẻ địch quanh ta.
Cũng trong cú va chạm đó… tháp thân của hắn bị phá vỡ.
Từng tầng sụp đổ, từng đạo văn loang máu, từng trận pháp cổ hóa thành tro bụi.
Chỉ còn lại một lõi đạo – vỡ, nhưng chưa tan.
Hắn—chọn mất tất cả, chỉ để giữ lại một đoạn khí tức.
Hắn phóng đoạn lõi ấy đi – ném nó về phía phương xa, trùng khớp với vị trí nơi ta hóa thành gốc liễu.
---
Ta lúc ấy… chỉ còn lại ý niệm mờ nhạt.
Không thể cứu. Không thể giữ.
Chỉ có thể nhìn một cột sáng mỏng xuyên qua hỗn nguyên, mang theo đạo vận của hắn – rơi xuống gần như cùng lúc với ta.
---
Rất lâu sau…
Ta tỉnh lại ở Thạch Thôn.
Và giờ, Tiểu Tháp… nằm cạnh Thạch Hạo.
Một mảnh vỡ.
Một tàn tích.
Một lời thề không bao giờ cất thành lời.
---
Ta không biết đã bao lâu kể từ lần cuối cùng ta mở mắt nhìn trời.
Nhưng ngày hắn – Thạch Hạo – đặt mảnh tháp rạn nứt bên người… đạo vận cũ lại vang vọng trong ta.
Không ồn ào.
Chỉ như một đường tơ nhẹ chạm vào tâm thần – kéo theo một trăm vạn âm vang từng bị phong kín.
Ta không nhớ rõ mọi chuyện.
Nhưng khí tức đó… ta không thể nhầm.
---
Mảnh tháp ấy… không còn là Tiểu Tháp nguyên vẹn.
Nó chỉ còn lại ba tầng trên cùng – từng tầng dưới đã bị đánh nát, đoạt đi.
Có thể bị kẻ thù giữ làm chiến lợi phẩm.
Cũng có thể đã tan vào hư vô, trở thành gạch đá trong một cõi nào đó.
Nhưng ba tầng còn lại vẫn giữ được ý chí ban đầu.
---
Ta lặng lẽ truyền một tia đạo vận mỏng qua dòng linh khí.
Không ai nhìn thấy. Không ai cảm nhận.
Chỉ có lớp bụi trên thân tháp khẽ tróc ra, và một vòng văn cổ loé sáng—tầng thứ ba, từng phong ấn một lời thề, nay bỗng vang nhẹ.
“Nếu có ngày nàng cần ta… thì dù không còn hình, ta cũng sẽ tới.”
---
Không ai nghe thấy.
Nhưng trong lòng ta, một sợi gì đó vừa chạm tới đáy.
Không phải rung động.
Không phải cảm thông.
Mà là… ký ức.
Một ký ức không cần lời, không cần xác nhận.
Chỉ cần hiện hữu.
---
Ta đã từng nói với hắn một câu.
“Ta không nhớ tên ngươi. Nhưng nếu một ngày ta cảm nhận được đạo vận này lần nữa… ta sẽ giúp ngươi, không vì nghĩa, mà vì một phần quá khứ ta từng chọn không xóa.”
---
Lúc đó, Thạch Hạo nằm cạnh Tiểu Tháp, không hay biết gì.
Ta thì… không muốn để ai biết.
Vì giữa ta và Tiểu Tháp, chưa từng có danh xưng.
Chỉ có… đồng hành.
Trong lặng lẽ, ta dẫn một đạo khí mỏng vào bên trong ba tầng tháp còn sót lại.
Không dồn ép. Không thúc giục.
Chỉ như giọt mưa đầu hạ rơi vào đá cổ – thấm dần qua năm tháng.
Tầng thứ ba sáng lên.
Rồi tầng thứ hai.
Cuối cùng, một hoa văn cực mờ nơi tầng thứ nhất… khẽ rung động.
Không ai biết rằng, chỉ ba tầng ấy cũng từng là trụ cốt của vô số đại chiến.
Khi còn đủ bảy tầng, Tiểu Tháp từng chống đỡ một đạo giới suy tàn.
Giờ chỉ còn ba, nhưng ký ức vẫn đủ để một đạo tâm như ta, không thể phủi tay mà quên.
---
Ta không nói ra điều gì với hắn.
Hắn cũng không hỏi.
Giữa ta và hắn, không có gọi tên.
Không có danh phận.
Chỉ có một thứ:
“Nếu một ngày, cả hai ta đều quên…
Thì đạo vận vẫn sẽ dẫn ta tìm lại ngươi.”
---
Đó là cách ta giữ lại hắn.
Không ràng buộc.
Không hồi tưởng.
Chỉ là… một cành liễu lặng lẽ, lúc đêm xuống, khẽ lay trước một mảnh tháp đã vỡ.
---
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro