Hồng Trần gặp gỡ.
Thế gian phù hoa phù phiếm tơ đỏ....
ta hỏi nàng tơ kết kia còn chăng???
Một mảng tình si một mảng lặng....
Thu hồi ái tình tựa lưu vong......
Giữa bãi đất trống rộng lớn , đơn độc một ngôi mộ , bia khắc ba chữ Dương Thừa An . Trải dài trên nền mộ xung quanh là vàng mã , đối chiếu tấm bia là một cái thân ảnh bạch y phiêu lãng , gương mặt có chút hốc hác gầy gò đi nhiều .
Bên cạnh ngôi mộ cắm xuống nền một thân trường kiếm thẳng đứng , bạch y nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm lệ vương một đoạn sầu xuống . Đời người quá vô thường đi , người huynh đệ cùng y kề vai sát cánh , cùng y cười đùa mới hôm nào nay đã nằm đây mãi mãi không thể trở lại.
" Thừa An.....ta phải đi rồi . Người ở đây đợi ta trở lại đón ngươi có được không?" Nhẹ nhàng đưa tay tinh tế chạm tấm bia , tựa như chính người huynh đệ đối đãi , tang thương .Lưu luyến chân không muốn rời đi , thân ảnh tựa lại sát cạnh bất động .Chầm chậm hồi ức chuyện xưa quay trở lại càng làm lòng này lạnh thấu tâm can.
Từ phía sau một thân nam tử cường tráng thân mặc giáp chiến tay cầm mũ cấp nhẹ bước tiến tới , đối người trước mắt lòng sinh bi thán , cùng nhau huynh đệ bao năm chinh chiến sa trường , từng dưới ánh trăng đem rượu thưởng biết chiến tranh ai cũng có thể hi sinh nhưng lòng làm sao có thể không buồn ." Tướng quân , chúng ta phải xuất phát rồi ......"cầm nén tia thương cảm , giọng trầm lạnh lẽo .
Đôi mắt khẽ mở , vóc dáng đứng thẳng uy nghiêm phất tay " ta biết rồi , chúng ta xuất phát .". Tay phải nhanh chóng gạt đi tàn nước mắt trên gương mặt anh tuấn, dứt khoát xoay người rời đi . Cuối cùng mập mờ lưu lại chỉ còn bóng lưng cô tịch.
Tiếp sau thân thể ngân giáp cưỡi bạch mã uy nghiêm là 3 vạn tướng sĩ còn lại nối dài bước hướng về cố hương . Chạy qua bao con đường , qua bao làng quê , cuối dừng lại thấp thoáng cửa thành đã trông thấy .
___________________________________________.
Cùng lúc đó Hoàng cung một phen láo loạn chuẩn bị , Hoàng đế đích thân ra cổng thành đứng đợi , văn võ bá quan uy nghiêm theo sau . Cùng một lúc trong Vạn Hoa Cung , một thân ảnh phượng bào tay chiếc quạt nhẹ phe phẩy uy nghiêm ngồi ghế vị chủ tử đôi mắt mơ hồ xa xăm trông đợi .
Từ phía ngoài một tỳ nữ hớt hải chạy vào đồng thời liền quỳ xuống bái kiến . Nhìn qua thoạt đoán một thiếu nữ 16 tuổi , gương mặt non nớt trắng bệch , tóc mai ướt nhẹp mồ hôi cũng đủ đoán nàng rất vội. Đôi môi anh đào thanh thoát âm điệu trong trẻo êm dịu.
" Hoàng hậu nương nương , Tướng quân quay trở về rồi . Hoàng thượng hiện đã ra cổng thành nghênh đón ."
Gương mặt trầm lắng uy nghiêm của nàng chợt hiện hữu lên tia vui mừng , bất giác mà ấm áp , hạ xuống chiếc quạt . Nhưng bất quá liền như vậy lộ rõ tang thương u sầu . Nếu như là nàng của năm trước hiện tại là nên vui mừng nghênh đón, nhưng nàng của bây giờ phải làm sao để đối mặt với chàng . Thanh âm không rõ vui buồn trầm dịu " ta biết rồi .....chúng ta đi thôi ."
Tại dưới cổng thành , thấp thoáng phía xa trông tới quân sĩ vui mừng , Tướng quân thắng trận quay trở lại , dân chúng ai nấy vui mừng ra đường nghênh đón hò reo . các tướng sĩ trải qua đường xá mệt mỏi nhưng vạn dân nồng hậu cũng vui mừng theo , mệt mỏi sớm xua tan.
Tiến vào cổng thành , Hoàng thượng một thân long bào rực rỡ gương mặt nam tử bất quá tứ tuần , gương mặt cương nghị lộ rõ vui mừng nhanh chóng chân tiến tới phía trước . Tiêu lăng xuống ngựa chưa kịp thi hành lễ quân thần liền bị lão nhân gia ôm chặt .
" Lăng nhi , ngươi cuối cùng cũng trở về rồi . Thật không khiến trẫm thất vọng . Ngươi a, đúng là trưởng thành rồi . Đã cao lớn hơn trước rồi .Những năm qua liền vất vả rồi." Lão nhân gia chăm chú quan sát đứa hài tử ông yêu thương nhất, giọng nói mềm mại nhưu một người cha hiền từ , thật khác lạ với bóng dáng quân vương vô tình.
Nhưng bất quá tầm mắt y từ lúc về đều không hướng hắn cấp tới , đều một mực chăm chú tới nữ nhân phương bào phía sau quan sát . Ánh mắt hiện lên một tia tang thương mịt mù thâm sâu khó đoán.
Nhận thấy điểm khác thường trong ánh mắt , Tiêu Thiên hoàng đế nhanh chóng dẫn tay y kéo tới trước nàng . Một bộ hào sảng vui mừng giới thiệu trong ánh mắt nộ rõ cưng chiều ôn nhuận mà không hề chú ý tới gương mặt tuấn mỹ sớm nhăn lại một đoàn .
" A lăng , Nàng là Hoa yên , hiện tại là Hoàng hậu thê tử của trẫm , cũng là mẹ của ngươi ".
Sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay , sớm đã muốn chuẩn bị nhưng sao khi nghe những lời nói này tâm cơ hồ lại không chịu được một trận đau nhức bức bách . Đôi mắt chăm chú nhìn từng đường nét gương mặt nàng quen thuộc lòng lại càng đau vạn phần . Gặp lại nàng trong những mộng tưởng xa xôi của y chính là ôm chầm lấy nàng nhẹ nhàng nói " yên nhi , ta quay trở về rồi . Gả cho ta có được không ?"
Nhưng sự thật luôn luôn như vậy đau lòng , câu đầu tiên sau bao năm xa cách gặp lại thốt lên hai tiếng " Mẫu hậu." Nghe làm sao cũng thật chua xót , lồng ngực không ngừng hung hăng dãy dụa đến thương tổn.nàng cũng vậy chân tay cơ hồ rã rời vô lực khi nghe người nàng yêu gọi tiếng mẫu hậu . Nàng thật không muốn chàng gọi như vậy, nàng thật muốn nghe thấy thanh âm dịu dàng gọi nàng hai tiếng " Yên nhi " phải chính là "yên nhi "không phải " mẫu hậu" Lời nói xa cách như bức trường thành ngăn cách hai người .
Lúc này lời chàng muốn hỏi nàng nhất chính là " Tại sao lại không đợi ta chở lại ? Tại sao lại không đợi ta đến cưới nàng ? tại sao lại gả cho phụ hoàng ?nàng như vậy có biết thực tàn nhẫn ." Tuy rằng lời không thốt ra , cũng không có cách nào để nói nhưng trong ánh mắt nhìn nàng đã tận tường tất cả .
Hoa Yên cúi đầu mím môi không nói một lời , gương mặt thoáng nhìn qua thật bình thản nhưng lòng nàng sớm nhỏ lệ . Trong ánh mắt của chàng nàng đã nhìn ra mọi sự đau khổ chàng ghánh chịu , chàng đau nàng cũng muốn nói rằng nàng cũng đang đau như vậy . Nàng thực muốn làm thê tử của chàng , nàng thực không màng cái gì mẫu nghi thiên hạ , nàng chỉ cần chàng . Nhưng thánh chỉ hạ xuống nàng có thể kháng chỉ sao, đó là mạng của cả gia tộc nàng . Thực xin lỗi chàng , Thứ ta, đã chọn gia tộc cùng danh vọng . Kiếp này coi như ta phụ chàng , kiếp sau ta sẽ đến làm trâu làm ngựa để báo đáp chàng ân tình này .Yêu chàng e rằng đời này ta không thể nói nữa rồi......
Nhận thấy không gian rơi vào mảnh trầm lặng , hoàng thượng liền mở lời trước " lăng nhi ngươi chắc đã mệt , mau nghỉ ngơi . Liền như vậy tối nay trẫm mở yên tiệc chúc mừng các khanh đại thắng trở về ".
Các quần thần đồng loạt tung hô " Tạ Ân hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.".Lời vừa dứt lão nhân gia mỉm cười vui vẻ liền như vậy cùng Tiêu Lăng sánh bước rời đi , quần thần cùng theo sau .
Từ lúc nhìn chàng nhẹ nhàng bước qua rời đi trước , lưu lại phía sau nàng chính một bóng lưng cô tịch . Tâm can nàng một trận đau thương nhìn theo bóng dáng một lúc càng xa rời . Thở dài một hơi nàng can đảm bước từng bước như mũi dao xuyên thấu cả hai . Đau đến tê tâm phế liệt.
" Nếu như còn có ngày mai lưu lại cho chúng ta ......Nàng có thể quay về bên ta không?'
Bài hát : Hồng trần gặp gỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro