Prologue


Tôi thích em.

Ba chữ ấy cứ lặng lẽ lặp lại trong đầu tôi mỗi khi nhìn thấy em, dù là lúc em cúi đầu viết trên bàn, hay lúc em nhón chân vươn lên lấy một cuốn sách trên kệ cao. Không cần lý do, không cần giải thích, chỉ là một cảm giác yên lặng mà mãnh liệt. Trời hôm nay nắng nhẹ, ánh sáng chiếu xiên qua khung cửa lớp, vẽ những vệt dài trên mặt bàn gỗ cũ kỹ. Tôi ngồi đó, tay chống cằm, nhìn những vệt sáng nhảy múa trên giấy, nhưng mắt thì lơ đãng dõi theo em.

Em không thích tôi.

Tôi biết điều đó. Không phải chỉ từ lời nói, mà từ cách em nhìn tôi, từ sự vô thức trong hành động, từ những khoảng cách nhỏ mà em duy trì. Không sao cả. Tôi không vội vàng, không trách móc, cũng không buồn rầu. Tôi chỉ học cách đợi. Chậm rãi, như cách ánh sáng mùa thu len lỏi qua tán lá, như cách hạt bụi trong phòng trôi nổi lững lờ trong không khí, tôi học cách tồn tại ở bên em mà không xâm lấn không gian của em.

Mỗi buổi sáng, tôi đi qua hành lang Đại học, nơi bức tường xi măng nhuốm màu cũ, với những vết xước nhỏ như dấu chân của thời gian, và thường thấy em đứng trước cửa sổ phòng học, tóc bay theo gió nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn ra sân trường. Tôi không bước tới, không gọi tên, chỉ dừng lại ở khoảng cách đủ để quan sát. Tôi quan sát cách em xếp sách vào cặp, cách em nghiêng đầu nghe tiếng chim hót, cách em nhíu mày khi tìm một tờ giấy rơi dưới ghế. Những điều nhỏ nhặt ấy dần trở thành bức tranh sống động mà tôi ghi nhớ.

Giờ ra chơi, tôi thường tìm một chỗ yên tĩnh trong thư viện hoặc quán cà phê gần trường. Không gian tĩnh lặng, chỉ tiếng xào xạc của giấy và nhịp cà phê nhỏ giọt đều đều, đủ để tôi hít thật sâu và cảm nhận nhịp thở của mình. Khi em bước vào quán, tôi có thể nhận ra ngay; cách em quàng khăn, cầm cặp, bước qua những chiếc bàn bằng gỗ sẫm màu, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Tôi lặng lẽ quan sát, không chen vào, chỉ để trái tim mình rung lên từng nhịp nhẹ.

Một ngày, trời mưa. Những giọt mưa len qua kẽ cửa sổ, rơi trên mặt bàn, làm ướt đầu ngón tay tôi khi vô tình chạm vào. Tôi nhìn ra ngoài, thấy em đứng dưới mái hiên, mưa ướt tóc, mưa dính trên vai áo. Tim tôi nhói một chút, nhưng tôi không chạy đến. Chỉ nhìn, và thầm nhủ: “Tôi sẽ đợi. Chỉ cần em ổn, chỉ cần em hạnh phúc, dù không phải với tôi, cũng đủ.”

Mỗi bước chân em trên sân trường ướt sũng đều vang lên trong đầu tôi như nhịp trống nhẹ. Tôi nhìn thấy đôi mắt em thoáng buồn, những sợi tóc dính trên má, và cảm giác muốn chạy đến che chắn cho em bỗng dâng lên. Nhưng tôi hít thật sâu, giữ khoảng cách, học cách kiềm chế nhịp tim. Bởi yêu là lặng lẽ, là chấp nhận, là đợi chứ không phải thúc giục.

Tôi thích em, nhưng không phải để chiếm đoạt, không phải để ép em phải thuộc về tôi. Tôi thích em vì em là em, một phiên bản tôi chưa từng thấy ở ai khác. Mỗi chi tiết nhỏ, từ cách em cầm cuốn sách, cách em nhấp môi khi suy nghĩ, đến ánh mắt vô thức nhìn ra xa… tất cả đều trở thành những mảnh ghép tôi lặng lẽ lưu giữ.

Ngày qua ngày, tôi tìm thấy niềm vui trong những điều bình thường. Trong lớp học, khi ánh nắng buổi chiều rọi qua cửa kính, tôi nhìn thấy em chăm chú ghi chép, lặng lẽ mà đẹp đẽ. Trong hành lang, khi em vô tình chạm tay vào tôi khi nhặt một tờ giấy rơi, tôi cảm nhận một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng mãnh liệt, tim tôi đập mạnh, nhưng nụ cười tôi gượng giữ bình thản.

Một hôm, tôi quyết định ngồi lại quán cà phê quen thuộc, gọi một tách cappuccino nóng, và viết. Tôi viết về những điều mình quan sát, về cách mưa rơi trên mái hiên, về ánh sáng xiên qua tán cây trước cửa sổ, về cảm giác tim mình rung lên mỗi khi em cười. Tôi không viết để gửi cho ai, cũng không viết để thay đổi em, chỉ viết để lưu giữ. Mỗi dòng chữ là một hơi thở, mỗi chữ là một nhịp tim, và mỗi câu là một khoảnh khắc của tình cảm tôi dành cho em.

Một lần, chúng tôi cùng về lớp vào cuối giờ chiều. Mưa lất phất, đường ngập nặng hạt nước, phản chiếu ánh đèn vàng mờ mờ. Tôi đi phía sau em, nhìn mái tóc ướt dính nhẹ trên cổ áo, thấy em vô thức run lên vì lạnh. Tôi bước chậm lại, để không làm em giật mình, hít một hơi dài, và trong lòng thầm nhủ: “Tôi sẽ đợi. Ngay cả những khoảnh khắc xa xôi thế này cũng là một phần của việc đợi.”

Thỉnh thoảng, em quay lại, đôi mắt thoáng nhìn tôi, nụ cười ngắn ngủi và lúng túng, rồi quay đi. Tôi nhận ra mình thích khoảnh khắc ấy, thích khoảng giây gần mà xa, thích cảm giác tim mình rung lên, nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách. Như ánh sáng len qua rèm cửa, như mùi trà nhè nhẹ trong buổi sáng, như giọt mưa dừng lại trên mái hiên, tôi học cách yêu em mà không chiếm hữu.

Trong lớp học, tôi thường để ý em từ xa. Khi em chăm chú nghe giảng, đôi tay ôm sách, mắt nhìn bảng, môi mím nhẹ, tôi thấy một vẻ đẹp giản dị mà sâu sắc. Tôi nhớ từng cử chỉ, từng nét mặt, như đang thu lại một bộ phim chậm rãi, để mỗi khi nhớ lại, trái tim tôi lại rung lên. Tôi học cách lắng nghe, không chen ngang; học cách quan sát, không can thiệp; học cách tồn tại, không làm phiền.

Ngày khác, tôi ngồi thư viện, bên cạnh cửa sổ, nhìn ra sân trường. Em đang trò chuyện với bạn, cười khẽ, mắt sáng lên. Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười trong im lặng. Không phải ghen, không phải thất vọng, chỉ là cảm giác hạnh phúc khi thấy em bình yên. Tôi nhận ra rằng, thích em không có nghĩa là phải sở hữu. Thích em là học cách ở bên, trong tĩnh lặng, trong những khoảng lặng mà chỉ tôi và cảm xúc của tôi biết.

Mỗi ngày, những khoảnh khắc nhỏ nhặt đều trở thành ký ức: một lần em vô tình chạm vào tay tôi khi nhặt một chiếc bút rơi; một lần em quàng khăn bước qua hành lang, mùi hương nhẹ nhàng phảng phất; một lần mưa rơi trên mái hiên, tôi nhìn em đứng đó, ướt tóc, mắt thoáng buồn. Tôi học cách lưu giữ mọi thứ, học cách thở chậm lại, học cách cảm nhận ánh sáng xiên qua cửa sổ, mùi của cà phê, hương mưa, và thấy em giữa tất cả.

Và rồi, một ngày, tôi nhìn thấy em ngồi một mình trong quán cà phê, tóc ướt, cầm ly cappuccino nóng, mắt nhìn xa xăm. Tôi bước tới, đứng ở khoảng cách vừa đủ, lặng lẽ quan sát. Em không nhận ra tôi, không cần nhận ra tôi. Tôi chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc này, hít thật sâu, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng ánh sáng.

Tôi biết một ngày nào đó, em sẽ nhìn tôi khác đi. Không phải hôm nay, không phải ngày mai, nhưng có thể trong tương lai, tim em sẽ rung lên như tim tôi bây giờ. Và khi điều đó xảy ra, tất cả những khoảnh khắc tôi lặng lẽ quan sát, tất cả những giọt mưa tôi nhìn từ xa, tất cả những vệt sáng tôi giữ trong sổ… sẽ trở thành những điều đẹp nhất, không phải của riêng tôi, mà của cả hai chúng tôi.

Tôi thích em. Nhưng tôi không cần em phải thích tôi ngay lúc này. Tôi chỉ cần em tồn tại, trong ánh sáng, trong mưa, trong những ngày bình thường. Tôi sẽ đợi. Chậm rãi, kiên nhẫn, như cách ánh sáng len lỏi qua khung cửa, như cách hạt bụi trôi nổi lững lờ trong không khí, tôi sẽ đợi cho đến ngày em phải lòng tôi.

Và trong khoảng lặng ấy, tôi học cách yêu em, không phải bằng lời nói, mà bằng sự tồn tại lặng lẽ, bằng ánh sáng, bằng mưa, bằng những khoảnh khắc gần mà xa, bằng nhịp tim, bằng hơi thở, bằng tất cả những gì tôi quan sát. Tôi học cách làm cho trái tim mình kiên nhẫn và nhận ra rằng, đôi khi, tình yêu đẹp nhất chính là chờ đợi.

*

Tôi nhìn thấy cô ấy trước cửa lớp, tóc bay theo gió, dáng đi vừa vặn, ánh mắt vô thức liếc sang sân trường. Tôi nhíu mày, tự hỏi mình đang cảm thấy gì. Không phải yêu, không phải ghét, cũng không phải hạnh phúc hay thất vọng. Chỉ là… một thứ gì đó khó đặt tên, một cảm giác vừa tò mò vừa bực bội.

Cô ấy không biết tôi để ý cô ấy.

Tôi cũng không định để cô ấy biết.

Chỉ là tôi để ý, quan sát, lặng lẽ như bóng cây rợp sân trường. Mỗi cử chỉ nhỏ đều được tôi ghi nhận: cách cô ấy nhón chân lấy sách trên kệ, cách môi cô ấy khẽ động khi suy nghĩ, cách mắt cô ấy vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không hiểu tại sao mình quan sát đến mức này, nhưng mỗi lần cô ấy quay đầu, tim tôi lại lặng đi một nhịp.

Sáng nay, ánh nắng xiên qua lớp cửa kính, phủ lên mặt bàn cũ kỹ của tôi. Tôi ngồi đó, tay đặt lên cuốn sổ, nhưng mắt dõi theo cô ấy. Cô ấy cúi đầu viết, đôi lông mày nhíu nhẹ, tay cầm bút rung rung, như đang suy nghĩ về một điều gì đó mà không ai biết. Tôi cười trong lòng. Cười vì tôi biết, cô ấy không hề ý thức rằng mình đẹp đến mức này.

Giờ ra chơi, cô ấy đi qua hành lang, đôi tay ôm sách, bước đi vừa vặn, nhịp nhàng. Tôi bước theo sau, nhưng giữ khoảng cách đủ để không bị phát hiện. Tôi thích quan sát cô ấy, thích thấy cô ấy bình yên, nhưng cũng thích cảm giác “gần mà xa” này. Tôi thừa nhận, trong tim mình có gì đó rung lên, nhưng tôi không gọi đó là thích. Nó… phức tạp hơn, khó hiểu hơn, và đôi khi hơi phiền toái.

Tôi nhớ hôm mưa. Những giọt nước rơi lác đác trên mái hiên, trên mặt đường ướt sũng. Tôi đứng phía xa, nhìn cô ấy đứng dưới tán cây, tóc ướt, vai áo dính nước. Tôi muốn chạy tới, phủ lên cô ấy chiếc áo khoác, nói vài lời an ủi. Nhưng tôi đứng yên, hít thật sâu. Tôi không biết tại sao mình kiềm chế. Có lẽ vì… tôi không chắc cô ấy cần tôi, hay vì tôi sợ phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Trong lớp học, khi cô ấy chăm chú nghe giảng, tay ôm sổ, mắt nhìn bảng, tôi không thể rời mắt. Tôi thấy mình muốn chen ngang, muốn bảo vệ cô ấy khỏi mọi phiền nhiễu, nhưng tôi không làm. Chỉ quan sát, thầm lặng, và thỉnh thoảng tự hỏi: liệu cô ấy có nhận ra rằng tôi đang để ý? Liệu cô ấy có biết tôi đứng gần, nhìn cô ấy như thế này?

Buổi chiều, quán cà phê gần trường. Tôi gọi một tách espresso nóng, ngồi ở bàn gần cửa sổ. Cô ấy bước vào, mắt nhìn quanh, tóc ướt còn vệt hương mưa. Tôi nhích ghế một chút, vừa đủ để thấy cô ấy thoải mái ngồi xuống, không cảm thấy bị quan sát. Tôi thích điều này: gần nhưng không làm phiền, nhìn nhưng không chiếm hữu. Tôi tự nhủ, có lẽ đây là cách tôi… thích cô ấy. Nhưng cũng không hẳn. Tôi thích cô ấy theo cách riêng của tôi, theo nhịp điệu riêng của tôi.

Một lần, cô ấy vô tình chạm tay tôi khi nhặt một tờ giấy rơi. Tôi giật mình, nhịp tim tăng nhẹ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Tôi nhìn cô ấy, thấy mắt cô ấy thoáng ngạc nhiên, rồi cười khẽ. Tôi cười theo, nhưng không nói gì. Khoảnh khắc ấy kéo dài chưa đầy một giây, nhưng tôi cảm thấy cả thế giới dừng lại. Tôi nhận ra, tôi thích khoảnh khắc gần mà xa này hơn là việc thực sự chạm vào cô ấy.

Những ngày tiếp theo, tôi để ý nhiều hơn đến những chi tiết nhỏ: cách cô ấy nhấm môi khi suy nghĩ; cách ánh sáng chiều rọi qua cửa sổ, hắt lên tóc cô ấy; cách cô ấy cầm ly cà phê, tay rung rung nhẹ. Tôi ghi nhớ mọi thứ, không phải để nói ra, mà để lưu giữ. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, thích một người không cần phải nói ra, không cần chiếm hữu. Nó chỉ là… cảm nhận, tồn tại, và chờ đợi.

Có hôm, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thoáng buồn. Tôi muốn bước tới, nói một lời gì đó, an ủi cô ấy, nhưng tôi đứng yên. Thay vào đó, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn cô ấy lặng lẽ, và thầm nhủ: “Cô ấy ổn thôi. Tôi chỉ cần cô ấy ổn.” Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tim mình vừa mềm vừa căng, một cảm giác mà tôi không biết đặt tên.

Trong hành lang Đại học, khi cô ấy đi qua, tóc còn hơi ẩm, bước đi đều nhịp, tôi đi phía sau. Tôi thích quan sát, thích thấy cô ấy bình yên, nhưng cũng thích cảm giác mình là người đứng bên lề, nhìn mà không chạm. Tôi thừa nhận, có một phần trong tôi muốn gần hơn, nhưng phần còn lại lại muốn đứng yên, để tất cả diễn ra tự nhiên, không gượng ép.

Tối hôm đó, quán cà phê vắng người, chỉ còn ánh đèn vàng nhè nhẹ và mùi cà phê mới xay. Tôi nhìn cô ấy ngồi một mình, tóc còn vệt ẩm, mắt nhìn xa xăm. Tôi muốn ngồi xuống, nhưng lại để cô ấy yên. Tôi chỉ nhìn, cảm nhận, hít thật sâu, và thầm nghĩ: “Đôi khi, thích một người là chờ đợi, là lặng lẽ, là để họ sống đúng với nhịp điệu của họ.”

Tôi nhận ra, cảm giác thích cô ấy không giống bất cứ điều gì tôi từng trải qua. Nó không dữ dội, không gào thét, nhưng đủ khiến tim tôi rung lên, đủ để tôi không thể bỏ qua, đủ để tôi ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất: ánh sáng, mưa, hành lang, bước chân, nụ cười thoáng qua. Tôi học cách quan sát, học cách lắng nghe, học cách tồn tại bên cô ấy mà không làm phiền.

Một ngày, mưa rơi, tôi thấy cô ấy đứng dưới mái hiên, mắt nhìn xuống đất, tóc ướt, tay ôm cặp. Tôi bước gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Tôi tự nhủ: “Không phải hôm nay, không phải ngày mai. Chỉ cần cô ấy ổn, tôi sẽ đợi.” Tôi học cách kiên nhẫn, học cách thở chậm, học cách cảm nhận khoảnh khắc gần mà xa, và học cách thích một người mà không cần họ phải thích lại mình ngay.

Ngày qua ngày, tôi quan sát cô ấy, ghi nhớ mọi chi tiết nhỏ: cách cô ấy cầm ly cà phê, cách môi cô ấy rung nhẹ khi đọc sách, cách mắt cô ấy lướt nhìn hành lang. Tôi thấy tim mình rung lên từng nhịp, nhưng tôi không gọi đó là yêu. Tôi chỉ gọi đó là… tồn tại bên cô ấy, cảm nhận cô ấy, và chờ đợi khoảnh khắc mà cô ấy có thể nhận ra tôi.

Một buổi chiều, lớp học vắng hơn, cô ấy cúi đầu viết bài, ánh sáng xiên qua cửa sổ hắt lên tóc cô ấy. Tôi đứng phía sau, nhìn, thầm cười. Tôi nhận ra mình thích khoảnh khắc này, thích cảm giác mình là người đứng ngoài, nhưng vẫn có mặt. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, thích một người là chấp nhận khoảng cách, là đứng lặng lẽ, là quan sát mà không can thiệp.

Tôi thích cô ấy. Nhưng tôi không cần cô ấy phải thích tôi ngay lúc này. Tôi chỉ cần cô ấy tồn tại, trong ánh sáng, trong mưa, trong những khoảnh khắc bình thường. Tôi sẽ đợi. Chậm rãi, kiên nhẫn, như cách ánh sáng len lỏi qua khung cửa, như cách hạt bụi trôi nổi trong không khí, tôi sẽ đợi cho đến ngày cô ấy có thể nhận ra… tôi cũng đã từng đứng đó, quan sát, và… thích cô ấy theo cách riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro