Chương 4B: Ánh Sáng Lấp Bóng Tối Tan


Góc nhìn của Giáo sư Arthur Moreau:

Chiều tà buông xuống, nhuộm màu cam đỏ lên những trang sách cũ kỹ trong thư phòng.  Hình ảnh Mewnich vẫn hiện hữu rõ nét trong tâm trí tôi.  Cháu gái bé nhỏ,  nhạy cảm ấy,  với trái tim nhân hậu và sự dũng cảm phi thường,  đã mang đến cho tôi một câu chuyện,  một câu chuyện về June và những bức tranh đầy ám ảnh.  Không chỉ là tài năng của June,  mà còn là sự trưởng thành,  lòng trắc ẩn của Mewnich đã lay động tôi.

Tôi nhớ lại những lời Mewnich nói về June,  về những năm tháng cô đơn,  những tổn thương sâu kín,  về tài năng bị giấu kín trong bóng tối.  Tôi thấy trong Mewnich sự kiên trì,  sự quyết tâm đáng khâm phục.  Cô bé không chỉ muốn giúp đỡ June,  mà còn muốn chứng minh cho tôi thấy sự trưởng thành của mình,  sự trưởng thành vượt qua cả những tổn thương trong quá khứ.  Tôi gọi điện cho Mewnich.

"Mewnich yêu quý," giọng tôi trầm ấm,  "Ông nội có một vài điều muốn nói với con."

"Dạ thưa ông nội," giọng Mewnich vang lên,  nghe có vẻ hồi hộp.

"Con đã làm rất tốt,  Mewnich.  Ông rất tự hào về con.  Sự dũng cảm và lòng nhân ái của con đã chạm đến trái tim ông."  Tôi tạm dừng,  cho cô bé thời gian để đón nhận lời khen ngợi.

"Nhưng ông nội," Mewnich nói,  giọng vẫn còn run run,  "cháu vẫn lo lắng cho June.  Cháu không biết liệu mình có thể giúp được gì cho cô ấy không."

"Con đã làm được rất nhiều rồi,  Mewnich yêu quý," tôi an ủi,  "June cần sự giúp đỡ,  cần sự thấu hiểu.  Và con đã cho cô ấy điều đó.  Ông sẽ hỗ trợ con,  Mewnich.  Ông sẽ sử dụng mọi nguồn lực của mình để giúp June tỏa sáng."

Tôi miêu tả chi tiết kế hoạch của mình:  liên hệ với giám tuyển của bảo tàng nghệ thuật quốc gia,  những người bạn đồng nghiệp,  những nhà phê bình uy tín.  Tôi sẽ viết một bài phê bình sâu sắc về tác phẩm của June,  không chỉ đánh giá về mặt kỹ thuật mà còn cả về giá trị nghệ thuật và thông điệp mà cô ấy muốn gửi gắm.  Tôi sẽ giúp cô ấy xây dựng hình ảnh cá nhân,  chuẩn bị cho những buổi phỏng vấn,  hướng dẫn cô ấy cách giao tiếp với công chúng.  Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp June vượt qua nỗi sợ hãi,  để cô ấy tự tin thể hiện tài năng của mình.

Tôi nhìn những bức tranh của June,  thấy được tài năng tiềm ẩn,  thấy được cả những tổn thương sâu kín.  Tôi thấy ở June một phần nào đó của Mewnich,  sự nhạy cảm,  sự cô đơn,  và cả khát vọng mãnh liệt được thấu hiểu.  Tôi sẽ giúp cô ấy,  không chỉ vì tài năng của cô ấy,  mà còn vì Mewnich,  vì sự dũng cảm và lòng nhân ái của cháu gái tôi.

Góc nhìn của June:

Tin nhắn của Mewnich đến như một tia nắng xuyên qua màn đêm dày đặc.  Tôi không ngờ lại có người quan tâm đến mình đến vậy.  Tôi đã sống trong bóng tối quá lâu,  tự giam mình trong vỏ bọc của sự cô đơn,  sợ hãi,  sợ bị phán xét,  sợ bị từ chối.  Nhưng Mewnich đã cho tôi thấy rằng,  vẫn còn có những người tin tưởng vào tôi,  vẫn còn có những người sẵn sàng dang tay giúp đỡ.

Tôi gọi lại cho Mewnich.  Giọng tôi run run,  "Mewnich…  cảm ơn em."

"Không có gì đâu June," Mewnich nói,  giọng cô ấy ấm áp,  "Em tin chị sẽ làm được."

"Nhưng... Chị vẫn sợ," tôi thổ lộ,  "Chị sợ mình không đủ tốt, chị sợ mình sẽ thất bại."

"Đừng sợ," Mewnich an ủi,  "Em sẽ luôn ở bên cạnh chị. Và ông nội em cũng sẽ giúp đỡ chị mà."

Tôi nghe Mewnich kể về kế hoạch của ông nội cô ấy.  Tôi không dám tin vào những gì mình đang nghe.  Một người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới nghệ thuật lại sẵn sàng giúp đỡ một người xa lạ như tôi.  Tôi cảm thấy mình như đang mơ.  Nhưng rồi,  một niềm hy vọng le lói trong tim tôi.  Đây là một cơ hội,  một cơ hội để tôi có thể thể hiện tài năng của mình,  để tôi có thể chia sẻ thế giới nội tâm của mình với thế giới bên ngoài.

Tôi bắt đầu thay đổi.  Tôi không còn tự giam mình trong bóng tối nữa.  Tôi vẽ nhiều hơn,  vẽ với tất cả đam mê và sự tự tin.  Tôi bắt đầu chia sẻ những bức tranh của mình với Mewnich,  với Rin,  và cả với những người bạn mới quen trên mạng xã hội.  Tôi nhận được những phản hồi tích cực,  những lời động viên,  những lời khen ngợi.  Tôi bắt đầu tin vào bản thân mình,  tin vào tương lai của mình.  Con đường phía trước vẫn còn rất dài và khó khăn,  nhưng tôi đã có Mewnich và ông nội cô ấy ở bên cạnh.  Tôi sẽ không đơn độc nữa.  Tôi sẽ cùng họ bước đi,  cùng họ vượt qua mọi thử thách,  và cùng họ tạo nên những điều kỳ diệu.  Tôi tin rằng,  ánh sáng sẽ xua tan bóng tối,  và tôi sẽ tỏa sáng.  Ánh sáng ấy,  sáng hơn cả những gì tôi từng tưởng tượng.

Sự đan xen giữa hai góc nhìn,  cùng với những đoạn đối thoại chân thực,  đã tạo nên một chương truyện đầy xúc cảm,  làm nổi bật sự thấu hiểu,  sự sẻ chia và sức mạnh của hy vọng.  Hai dòng chảy tâm lý này,  như hai nhánh sông nhỏ đổ vào nhau,  tạo nên một dòng chảy lớn,  mạnh mẽ và đầy sức sống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro