Chương 5: Ánh Sáng Tỏa Rạng


Hai năm sau.

Ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng đánh thức June khỏi giấc ngủ. Hai năm. Hai năm kể từ ngày cô gái trẻ, từng gục ngã trong bóng tối của sự tự ti và cô đơn, đã mạnh dạn bước ra ánh sáng, nhờ bàn tay giúp đỡ của Mewnich và sự dìu dắt tận tâm của Giáo sư Moreau. Căn hộ nhỏ giờ đây tràn ngập ánh sáng, không chỉ là ánh sáng tự nhiên len lỏi qua từng khe cửa, mà còn là ánh sáng của hy vọng, của niềm tin, của thành công đang rạng rỡ tỏa sáng.  Những bức tranh treo trên tường, mỗi bức là một dấu ấn, một cột mốc trên hành trình nghệ thuật đầy cảm xúc của June,  nhưng cũng là minh chứng cho quãng thời gian đầy thử thách mà cô đã trải qua.  Giờ đây,  ánh sáng ấy không chỉ đến từ tài năng của cô,  mà còn là sự kết tinh của lòng kiên trì,  sự nỗ lực không ngừng nghỉ,  và cả sự ủng hộ,  giúp đỡ của những người thân yêu.  Cô nhớ lại những lời chỉ trích cay nghiệt từ một số nhà phê bình,  những áp lực đè nặng lên vai trong những ngày tháng đầu tiên,  những lúc cô muốn từ bỏ tất cả...  nhưng rồi,  nhờ có Mewnich và thầy Moreau,  cô đã vượt qua tất cả.  Và giờ đây,  một lời mời tham dự triển lãm quốc tế danh giá đang chờ đợi cô ở phía trước,  một cơ hội để cô tỏa sáng trên trường quốc tế,  một phần thưởng xứng đáng cho hai năm nỗ lực không ngừng nghỉ.

Mối quan hệ giữa June và Mewnich càng thêm khăng khít, thành một tình bạn tri kỷ, luôn đồng hành, chia sẻ và ủng hộ nhau. Họ cùng nhau vượt qua những khó khăn, những thử thách, cùng nhau đón nhận những thành công và cả những thất bại. Mewnich, với sự lạc quan, sự năng động và lòng nhiệt thành, luôn là nguồn động lực, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho June.

Đoạn hội thoại giữa June và Mewnich:

"Chị June," Mewnich gọi, giọng đầy phấn khích, "Em vừa nhận được thông báo rồi! Chị được đề cử giải Tân Binh Vượt Bậc của năm trong Lễ Trao Giải Presart!"

June ngạc nhiên, "Thật không em? Giải Presart… đó là một giải thưởng lớn lắm đấy." Giọng June run run, pha lẫn niềm vui và sự hồi hộp.  Đây không chỉ là một giải thưởng, mà còn là sự công nhận, là sự khẳng định cho tài năng và sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô trong suốt hai năm qua,  sự kết thúc viên mãn cho hành trình đầy gian nan mà cô đã trải qua.

"Vâng chị," Mewnich đáp, "Đây là một bước ngoặt quan trọng, chị ạ. Em rất tự hào về chị." Ánh mắt Mewnich rạng rỡ, tràn đầy niềm vui và tự hào.

"Cảm ơn em," June nói, giọng nghẹn ngào, "Chị không thể làm được điều này nếu không có sự giúp đỡ của em và thầy." Lòng June tràn đầy xúc động, sự thành công này không chỉ là của riêng cô, mà còn là của Mewnich, của thầy Moreau, của tất cả những người đã luôn ở bên cạnh, tin tưởng và ủng hộ cô.

Đoạn hội thoại giữa June và thầy Moreau:

"Thầy Moreau," June nói, giọng đầy xúc động, "Con… con đã được đề cử giải thưởng Presart rồi ạ."

"Thầy đã biết rồi," thầy Moreau đáp, giọng đầy tự hào, "Thầy luôn tin tưởng vào con.  Đây là kết quả xứng đáng cho hai năm nỗ lực không ngừng nghỉ của con.  Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi đấy."

-

Hành Trình Vượt Thoát

Hai năm. Thời gian trôi qua không phô trương, nhưng đã lặng lẽ khắc sâu những dấu ấn lên tâm hồn tôi. Từ một cô gái trẻ đầy rụt rè, tôi đã dần mạnh mẽ, tự tin hơn rất nhiều, nhưng hành trình ấy không hề dễ dàng. Nó là một chuỗi ngày dài miệt mài, là những giọt mồ hôi, nước mắt, và cả những đêm thao thức trăn trở.  Không chỉ là sự cô đơn, sự thiếu tự tin vốn có, mà còn là những áp lực đè nặng lên vai tôi trong suốt hai năm qua,  như những gì tôi đã trải qua trước khi nhận được lời đề cử cho giải thưởng Presart.

Những buổi học đầu tiên với thầy Moreau như những bài kiểm tra khắc nghiệt. Thầy không chỉ dạy tôi về kỹ thuật, mà còn dạy tôi cách cảm nhận, cách tư duy, cách tìm kiếm nguồn cảm hứng từ cuộc sống. Tôi phải học lại từ những điều căn bản nhất: cách cầm cọ, cách phối màu, cách tạo hình… Thầy luôn đòi hỏi sự hoàn hảo, sự tỉ mỉ trong từng chi tiết. Tôi phải vẽ hàng giờ liền, phải quan sát, phải phân tích, phải sáng tạo không ngừng nghỉ.  Áp lực về mặt kỹ thuật đè nặng lên tôi từng ngày.  Mỗi bức tranh đều là một thử thách, một cuộc chiến đấu với chính mình để đạt đến sự hoàn mỹ mà thầy mong muốn.  Nhưng không chỉ có vậy,  việc tìm kiếm ý tưởng,  phát triển ý tưởng,  và thể hiện ý tưởng một cách độc đáo và ấn tượng cũng là một thử thách lớn.  Tôi phải liên tục tìm kiếm nguồn cảm hứng, phải suy nghĩ, phải phân tích, phải sáng tạo không ngừng nghỉ.  Áp lực sáng tạo cứ thế đè nặng lên tôi,  nhất là khi đối mặt với những hạn chót, những kỳ thi, những cuộc triển lãm.  Việc thiếu ý tưởng, không thể hiện được ý tưởng một cách hiệu quả khiến tôi vô cùng lo lắng và chán nản.  Thêm vào đó,  việc tìm kiếm phong cách riêng cũng là một quá trình gian nan.  Tôi phải trải qua nhiều lần thử nghiệm,  nhiều lần thất bại,  trước khi tìm ra được phong cách riêng của mình.  Áp lực này càng lớn hơn khi tôi luôn bị so sánh với các học viên khác trong lớp,  những người cũng tài năng và đầy nhiệt huyết không kém.  Tôi nhớ những lời chỉ trích cay nghiệt từ một số nhà phê bình,  những lời bình luận tiêu cực trên mạng xã hội,  những áp lực từ kỳ vọng của gia đình và bạn bè...  tất cả đều đè nặng lên vai tôi.

“June,” thầy Moreau nói, giọng trầm ấm, nhưng ánh mắt nghiêm nghị, “Nghệ thuật không bao giờ dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên trì, sự nhẫn nại, và cả sự hy sinh. Con phải vượt qua giới hạn của bản thân, phải nỗ lực hết mình.”  Lời thầy như một lời cảnh tỉnh,  nhắc nhở tôi về con đường gian nan phía trước.

Tôi nhớ có lần, tôi mất đến ba tuần để hoàn thành một bức tranh phong cảnh, nhưng kết quả vẫn chưa đạt yêu cầu. Tôi thất vọng vô cùng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Thầy Moreau đến bên, ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, giọng nói dịu dàng hơn mọi khi:

“June, con đừng nản lòng. Thất bại là điều không thể tránh khỏi trong nghệ thuật. Quan trọng là con phải học hỏi từ những sai lầm, phải rút ra kinh nghiệm cho những lần sau. Hãy nhìn vào bức tranh này, con thấy mình đã tiến bộ như thế nào rồi?”

Thầy chỉ vào những nét vẽ tinh tế, những gam màu hài hòa hơn trong bức tranh. Tôi nhìn lại, thấy mình đã tiến bộ hơn rất nhiều so với những bức tranh trước đây. Lời thầy đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, giúp tôi đứng dậy sau những vấp ngã.  Nhưng áp lực không chỉ đến từ thầy.  Áp lực từ dư luận,  những lời bình luận tiêu cực,  những lời chỉ trích cay nghiệt trên mạng xã hội cũng khiến tôi hoang mang,  lo lắng.  Tôi bị đặt vào những tình huống khó xử, bị so sánh với những nghệ sĩ khác, bị đặt kỳ vọng quá cao.  Thêm vào đó,  áp lực về tài chính cũng đè nặng lên tôi.  Việc theo học tại lớp học của Giáo sư Moreau đòi hỏi một khoản chi phí không nhỏ,  khiến tôi luôn lo lắng,  trăn trở.

Mewnich luôn ở bên cạnh, cô ấy là người bạn thân thiết, là chỗ dựa tinh thần vững chắc của tôi.

“Chị đừng để tâm đến những lời đó,” Mewnich nói, giọng đầy sự an ủi, “Quan trọng là chị phải tin vào bản thân mình, phải tin vào nghệ thuật của mình. Chị đã làm rất tốt rồi.”

Tôi học được cách lắng nghe tiếng nói của trái tim mình, học cách tin tưởng vào bản thân mình. Tôi vẽ những gì tôi cảm nhận, những gì tôi suy nghĩ, những gì tôi trải nghiệm. Tôi không còn sợ hãi, không còn e dè nữa. Tôi đã tìm ra phong cách riêng của mình, một phong cách độc đáo, mang đậm dấu ấn cá nhân.

Tác phẩm dự thi của tôi tại lễ trao giải Presart, mang tên "Hành trình Vượt Thoát", là sự tổng hòa của hai năm nỗ lực không ngừng nghỉ,  và cả những áp lực mà tôi đã phải đối mặt. Tôi đã sử dụng kỹ thuật phối màu độc đáo, kết hợp giữa màu sắc tươi sáng và màu sắc trầm lắng, để thể hiện sự chuyển biến trong tâm hồn mình, từ bóng tối đến ánh sáng. Tôi muốn gửi gắm thông điệp về sự kiên trì, sự hy vọng, và sức mạnh của niềm tin.  Giờ đây,  khi nhìn lại,  tôi thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều,  không chỉ về mặt kỹ năng hội họa,  mà còn về mặt tinh thần.

Hai năm, không chỉ là hai năm tôi học hỏi về hội họa, mà còn là hai năm tôi trưởng thành hơn, hoàn thiện hơn về nhân cách. Tôi đã học được cách kiên trì, nhẫn nại, học được cách đối mặt với thất bại, học được cách trân trọng thành công. Tôi đã tìm thấy chính mình, tìm thấy ánh sáng của riêng mình. Và giải thưởng Presart, chính là minh chứng cho hành trình dài đầy khó khăn, đầy thử thách, nhưng cũng đầy những điều kỳ diệu ấy. Đó là thành quả của sự nỗ lực không ngừng, của sự dìu dắt tận tâm, của tình bạn đẹp đẽ, và của niềm tin mãnh liệt vào chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro