Ngoại Truyện


Ngoại Truyện được viết theo góc nhìn của June.

-

Quá Khứ Bị Lãng Quên

Có những khoảng thời gian, ký ức trở nên mơ hồ đến nỗi ta tưởng như mình đang đứng giữa một cánh đồng sương mù dày đặc, từng mảnh quá khứ vụn vỡ cứ lẩn quẩn quanh tâm trí, nhưng chẳng thể nào chạm tới, cũng chẳng thể nào xóa đi. Tôi gọi đó là những mảnh ghép thiếu, những vệt sáng yếu ớt lọt qua khe hở của tâm hồn, mờ nhạt và khắc khoải.

Tôi – June – một cô gái vốn dĩ chẳng phải người dễ mở lòng với ai. Tôi từng tin rằng sự lạnh lùng và khép kín là lớp áo giáp bảo vệ vững chắc nhất cho mình. Nhưng thực ra, tôi chỉ là một con người dễ tổn thương, từng đau khổ, từng cô đơn sâu sắc mà không ai biết đến.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi những âm thanh náo nhiệt của thế giới bên ngoài lắng lại, tôi lại chìm vào những suy tư mông lung, như thể những nỗi buồn năm nào vẫn còn vương vấn đâu đây, quẩn quanh trong từng hơi thở.

Có một người, đã từng bước vào cuộc đời tôi như một cơn gió nhẹ, mang đến sự ấm áp và hi vọng. Nhưng rồi, cũng chính người ấy để lại những vết thương khó phai mờ, khiến trái tim tôi đóng băng dần. Cô ấy tên là Tú Nghiên.

Tôi vẫn nhớ như in những ngày đầu gặp Tú Nghiên. Cô ấy không giống bất kỳ ai tôi từng quen, mang trong mình sự tự do, phóng khoáng và một nụ cười luôn nở trên môi dù cuộc sống có ra sao. Tú Nghiên như mặt trời rực rỡ giữa bầu trời u tối của tôi lúc bấy giờ.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rung động trước một cô gái. Tình cảm ấy đến một cách tự nhiên, nhẹ nhàng như cơn gió mát trong ngày hè oi bức. Mỗi lần cô ấy cười, lòng tôi lại ấm áp đến lạ thường. Cảm giác ấy khiến tôi sợ, nhưng cũng không thể từ chối.

Tuy nhiên, tình yêu ấy không hoàn hảo. Bởi con người ta, dù cố gắng đến đâu, vẫn không tránh khỏi những tổn thương.

Tú Nghiên không chỉ mang đến cho tôi niềm vui mà còn là nguồn cơn của những đớn đau âm ỉ. Cô ấy là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy mình thực sự bị tổn thương từ sâu thẳm bên trong. Nhưng chẳng ai trong chúng tôi muốn rời xa nhau.

Chúng tôi đã có những ngày tháng tuyệt vời, những khoảnh khắc lặng yên ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường, những bí mật nhỏ bé không thể chia sẻ cùng ai khác. Tôi bắt đầu cởi mở hơn, tin tưởng và cho phép mình được yêu thương.

Nhưng rồi, sự khác biệt dần hiện rõ. Tú Nghiên mang trong mình những nỗi niềm riêng, những giấc mơ và lý tưởng mà tôi không thể chia sẻ cùng. Cô ấy muốn tự do, muốn bay xa, còn tôi chỉ cần một bến đỗ bình yên, một nơi có thể đặt trọn trái tim.

Cuộc sống của chúng tôi trở nên chật chội trong những khoảng trống không lời. Những hiểu lầm nhen nhóm, rồi những lời nói vô tình cứa sâu vào tâm can. Tôi từng hỏi chính mình, liệu tình yêu có đủ sức chữa lành mọi vết thương?

Tôi đau đớn nhận ra, không phải lúc nào tình yêu cũng đủ để giữ hai người bên nhau.

Những ngày ấy, tôi hay ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phố phường tấp nập mà lòng nặng trĩu. Tôi nhớ từng cử chỉ, từng ánh mắt của Tú Nghiên. Nhưng hình như khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa hơn, dù thân thể có thể vẫn ở cạnh nhau.

"June, liệu em có hiểu tôi không?" – cô ấy từng hỏi, ánh mắt ngập tràn hoài nghi.

Tôi không biết phải trả lời sao. Có lẽ, chính tôi cũng không hiểu hết bản thân mình. Tôi đã che giấu nỗi sợ hãi, nỗi cô đơn dưới lớp mặt lạnh băng.

Tôi nhớ có lần cô ấy bất ngờ nói: "Em làm tôi cảm thấy mệt mỏi, June à. Tôi cần một người có thể đồng hành thực sự, chứ không phải người chỉ biết đóng băng cảm xúc."

Lời nói ấy như một con dao sắc lạnh xuyên thẳng vào trái tim tôi. Tôi biết mình đã làm tổn thương người mình yêu, nhưng cũng chẳng thể thay đổi cách mình yêu.

Tôi tự hỏi: "Liệu có phải tôi quá sợ bị tổn thương nên đã tự dựng lên bức tường vô hình, để rồi chính tôi lại bị nhốt trong đó?"

Tôi muốn mở lòng, muốn được yêu thương trọn vẹn. Nhưng khi tình yêu đến, tôi lại hoảng sợ, trốn tránh và đóng cửa trái tim mình. Có thể đó là cách tôi tự bảo vệ mình khỏi những tổn thương không thể hàn gắn.

Tôi nhớ những đêm dài trằn trọc, nước mắt âm thầm rơi trong bóng tối. Tôi không thể chia sẻ nỗi đau với ai, vì sợ bị hiểu nhầm, sợ bị coi là yếu đuối.

"Tôi không ổn," tôi nghĩ, "nhưng không ai được biết."

Gia đình tôi vẫn luôn là bến đỗ an toàn duy nhất. Ba mẹ yêu thương tôi vô điều kiện, không đòi hỏi, không phán xét. Dù bên ngoài tôi có thể lạnh lùng, khép kín, nhưng trong lòng, tôi luôn biết ơn vì những tình cảm ấy.

Có lần mẹ nhẹ nhàng hỏi: "Con có mệt mỏi không, con yêu?"

Tôi chỉ cười trừ, không muốn làm ba mẹ lo lắng. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết mình cần một sự chữa lành thật sự, không chỉ là sự an ủi từ bên ngoài.

Sau khi chia tay Tú Nghiên, tôi như rơi vào một vùng tối tăm không lối thoát. Cảm giác trống rỗng và cô đơn kéo dài từng ngày, khiến tôi dần khép mình lại, không muốn tiếp xúc với ai.

Tôi sợ mình sẽ lại bị tổn thương, sợ mình không thể yêu thêm ai nữa. Cái lạnh lùng ngày càng bao phủ lấy tâm hồn tôi, làm tôi cảm thấy mình như một bông hoa khô héo giữa mùa đông lạnh giá.

Tôi tự nhủ: "Mình phải mạnh mẽ hơn. Không thể để cảm xúc chi phối nữa."

Nhưng chính sự mạnh mẽ ấy lại là chiếc gai khiến tôi xa cách với thế giới, khiến tôi khó gần và cô độc hơn bao giờ hết.

Trong những ngày tháng ấy, tôi hay ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn làm việc, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Những âm thanh náo nhiệt của thành phố không thể xua tan nỗi cô đơn trong lòng.

Tôi từng nghĩ mình sẽ mãi như vậy, một mình, sống trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, không ai hiểu được.

Nhưng cuộc đời vẫn luôn có những bất ngờ nhỏ bé, như một luồng sáng len lỏi qua khe cửa hẹp, dẫn tôi đến một người đặc biệt – Mewnich.

Mewnich xuất hiện không ồn ào, không náo nhiệt, mà nhẹ nhàng, như một dòng suối mát lành dịu dàng chảy qua sa mạc khô cằn trong lòng tôi. Cô ấy nhỏ tuổi hơn, nhưng có một sự ấm áp, tin tưởng khiến tôi muốn thử mở lòng thêm một lần nữa.

Tôi không biết điều gì đã khiến tôi tin tưởng Mewnich nhiều đến thế. Có lẽ vì cô ấy không hề vội vàng, không gượng ép, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, cùng tôi bước qua từng ngày.

Có những lúc tôi sợ mình sẽ làm tổn thương cô ấy, sợ mình không xứng đáng nhận được tình yêu ấy. Nhưng Mewnich luôn dịu dàng, bao dung và kiên nhẫn với tôi.

"Tôi muốn sống thật với cảm xúc của mình," tôi từng nói với cô ấy, "nhưng tôi sợ..."

Mewnich chỉ nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng mỉm cười: "Đừng sợ, em không bao giờ để chị một mình."

Lời nói ấy như một lời hứa, một sự an ủi vững chắc, làm dịu đi những vết thương cũ trong tôi.

Tôi biết rằng quá khứ có thể không bao giờ trôi qua hoàn toàn. Nhưng tôi học được cách chấp nhận nó, học cách yêu thương chính mình nhiều hơn, và quan trọng nhất, học cách cho phép mình được hạnh phúc.

Có thể tôi từng là những mảnh ghép thiếu, nhưng giờ đây, bên cạnh Mewnich, tôi dần tìm thấy sự trọn vẹn và bình yên.

-

Sự Thay Đổi

Có những khoảnh khắc trong đời người khiến ta bỗng dưng cảm nhận rõ ràng sự đổi thay đang diễn ra bên trong từng ngóc ngách tâm hồn. Với tôi, sự thay đổi ấy bắt đầu từ khi Mewnich xuất hiện như một phép màu nhẹ nhàng, không vội vã, nhưng đủ sức lay động mọi cảm xúc sâu kín nhất.

Ban đầu, tôi vẫn giữ mình trong vỏ bọc cẩn trọng. Tôi không dễ dàng để ai bước vào thế giới của mình. Tôi e sợ sẽ lại phải chịu đựng những tổn thương không tên như đã từng, nên những bước tiến gần của Mewnich luôn khiến tôi vừa mong chờ, vừa e dè.

"Tôi không biết tại sao mình lại muốn tin cô ấy," tôi thầm nghĩ trong những ngày đầu tiếp xúc. Mewnich không giống bất kỳ ai từng bước qua đời tôi. Cô ấy tràn đầy ánh sáng và sự dịu dàng đến mức làm tôi cảm thấy bản thân mình cũng muốn trở nên ấm áp hơn.

Tôi nhớ lần đầu tiên cô ấy nắm tay tôi, một cử chỉ đơn giản nhưng khiến tim tôi như được sưởi ấm. Tôi không biết mình đã đón nhận điều đó ra sao, chỉ thấy lòng dịu lại, không còn khô cằn và giá lạnh như trước.

Những ngày tháng bên cạnh Mewnich không hề ồn ào hay sôi nổi. Chúng tôi dành thời gian bên nhau một cách chậm rãi, trọn vẹn với từng khoảnh khắc nhỏ bé. Cô ấy không thúc giục tôi mở lòng, cũng không đòi hỏi tôi phải thay đổi nhanh chóng. Mewnich chỉ kiên nhẫn, dịu dàng như mặt nước lặng yên, cho tôi không gian để cảm nhận và khám phá chính mình.

Mỗi khi có lúc tôi rơi vào trạng thái đóng cửa trái tim, Mewnich chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, im lặng mà ấm áp. Không cần nhiều lời, cô ấy chỉ cho tôi thấy rằng mình không đơn độc.

"Chị đang sợ," tôi từng thừa nhận trong một đêm khuya, giọng nghèn nghẹn. "Sợ mình không thể yêu nữa, sợ sẽ lại tổn thương."

Mewnich ngước nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: "Không sao đâu, chị. Em sẽ luôn bên cạnh, cho đến khi chị sẵn sàng bước tiếp."

Lời nói ấy trở thành chiếc neo vững chắc giữa biển cảm xúc hỗn loạn trong tôi.

Sự thay đổi không diễn ra trong một sớm một chiều, mà là một hành trình dài đầy những bước nhỏ. Tôi bắt đầu nhận ra những nỗi đau cũ dần dần dịu lại, thay vào đó là sự chấp nhận và tha thứ cho chính mình.

Tôi không còn giấu kín cảm xúc, không còn dùng mặt lạnh như khiên chắn. Tôi bắt đầu học cách nói ra những suy nghĩ thầm kín nhất, dẫu là lo lắng, sợ hãi hay cả niềm vui nhỏ bé.

Có lần, trong một buổi chiều nắng nhẹ, tôi ngồi đối diện Mewnich, lòng tràn ngập cảm giác an yên lần đầu sau nhiều năm.

"Em có biết không," tôi nói, "chị từng nghĩ mình sẽ mãi như thế này, lạnh lùng và khép kín."

Mewnich mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Nhưng chị đã không phải một mình nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi thứ, phải không?"

Tôi gật đầu, tim nhẹ nhõm như vừa tháo bỏ một gánh nặng vô hình.

Quá trình chữa lành trong tôi cũng đồng nghĩa với việc tôi bắt đầu mở lòng để cảm nhận và trân trọng những điều nhỏ bé nhất. Những lần Mewnich cười, những lần cô ấy nắm lấy tay tôi trong im lặng, hay đơn giản chỉ là sự hiện diện không lời cũng đủ làm tôi cảm thấy ấm áp.

Tôi từng rất sợ phải đối diện với cảm xúc của mình, vì từng lần đối mặt là từng lần tôi bị dội vào những ký ức đau đớn. Nhưng bên Mewnich, tôi học được rằng cảm xúc không cần phải hoàn hảo, và việc cho phép mình cảm nhận trọn vẹn mới là cách để hàn gắn.

"Tình yêu không phải lúc nào cũng là những câu chuyện ngọt ngào," Mewnich nói với tôi một lần, "nhưng nó luôn là sự bao dung và chấp nhận."

Tôi nhớ mãi câu nói đó, như một ngọn đèn nhỏ soi sáng con đường phía trước.

Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy trái tim mình mềm mại hơn, không còn những vết chai cứng ngắt. Tôi biết rằng dù quá khứ có là gì, dù tổn thương từng gây ra đau đớn đến đâu, thì hiện tại và tương lai đều có thể được xây dựng từ sự yêu thương chân thành.

Có những lúc, tôi vẫn lặng lẽ nhìn vào gương, tự hỏi mình có xứng đáng với tình cảm mà Mewnich dành cho hay không. Nhưng rồi, khi cô ấy cười, khi cô ấy nói những lời dịu dàng nhất, tôi nhận ra rằng mình đang được yêu thương thật sự, không phải bởi sự hoàn hảo, mà bởi chính con người thật của tôi.

"Em sẽ không để chị một mình," Mewnich từng nói, "Dù có thế nào, em vẫn luôn ở đây."

Tôi mỉm cười trong nước mắt, cảm nhận được sự bình yên mà lâu nay tôi tìm kiếm.

Sự thay đổi ấy không chỉ là việc tôi mở lòng, mà còn là cách tôi học được yêu thương bản thân, tha thứ cho quá khứ và can đảm để mơ về một tương lai tươi sáng.

Mewnich chính là ánh sáng dẫn lối, là bờ vai để tôi tựa vào khi mệt mỏi, là nơi tôi tìm thấy sự an yên giữa cuộc đời đầy biến động.

Chúng tôi không cần những lời hoa mỹ hay những cử chỉ lớn lao, chỉ cần bên nhau, lặng lẽ chia sẻ từng hơi thở, từng nhịp tim, từng cảm xúc nhỏ nhoi nhưng chân thành nhất.

Tôi biết mình còn nhiều điều phải học, nhiều vết thương chưa lành hoàn toàn, nhưng với Mewnich bên cạnh, tôi cảm thấy mình có thể bước tiếp, từng bước nhẹ nhàng, chậm rãi mà đầy hy vọng.

-

Tương Lai Tươi Sáng

Khoảng lặng của cuộc sống đôi khi chính là khoảng thời gian để ta nhìn lại hành trình đã qua và nhận ra những điều quý giá nhất mình đang có. Tôi và Mewnich đã trải qua không ít những cung bậc cảm xúc, không chỉ là thử thách mà còn là những giây phút bình yên, ngọt ngào mà tôi vẫn luôn trân trọng sâu sắc.

Bây giờ, khi nhìn lại, tôi thấy mình không còn là cô gái thuở trước – lạnh lùng, khép kín và đầy tổn thương. Tôi trở thành một con người biết trân trọng hiện tại, biết nâng niu từng phút giây bên người mình yêu.

Mewnich là người đã cùng tôi xây dựng nên những tháng ngày ấy, bên cạnh tôi trong im lặng, bằng sự kiên nhẫn không mệt mỏi và tình yêu dịu dàng nhất.

Chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ ấm áp, nơi không gian luôn tràn ngập tiếng cười và sự dịu dàng. Mỗi buổi sáng thức dậy bên cô, tôi lại thấy lòng mình bình yên đến lạ, như thể mọi thứ đau thương trong quá khứ đã dần tan biến, nhường chỗ cho một tình yêu chân thật và trọn vẹn.

"June," một ngày nọ, khi ánh nắng vàng trải khắp phòng, Mewnich nhẹ nhàng gọi tôi, "Chị luôn biết rằng chị là người đặc biệt nhất trong đời em, phải không?"

Tôi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hy vọng: "Chị cũng vậy, Mewnich à. Em chính là người đã cho chị biết thế nào là yêu thương thực sự."

Chúng tôi không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đã đủ cảm nhận sự gắn kết bền chặt.

Những kế hoạch tương lai được chúng tôi lên tiếng thầm thì trong đêm, không hề gấp gáp hay ồn ào, mà nhẹ nhàng, trọn vẹn như từng nhịp thở của hai trái tim hòa làm một.

Tôi nhớ lần đầu tiên nói với Mewnich về ước mơ được đóng góp cho các dự án phim nghệ thuật, nơi những câu chuyện đời thường được kể bằng ngôn ngữ chân thật nhất.

"Em sẽ luôn ở bên chị, ủng hộ từng bước đi," cô ấy đáp lại, giọng nói ấm áp như dải lụa mềm vắt qua vai tôi.

Tình yêu của chúng tôi là sự cộng hưởng của những khát vọng, những ước mơ được sẻ chia và nâng niu. Nó không phải là một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, mà là ngọn đèn ấm áp thắp sáng từng ngày.

Có những buổi chiều, chúng tôi cùng nhau ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố nhộn nhịp dưới ánh hoàng hôn dịu dàng. Mewnich cầm tay tôi, sự yên bình lan tỏa trong lòng.

"Tình yêu của chúng ta, có thể không hoàn hảo, nhưng nó thật sự là của riêng mình," tôi nói.

Cô ấy gật đầu, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tin tưởng: "Chỉ cần có nhau, mọi thứ đều ổn."

Tôi thầm cảm ơn số phận đã đưa đẩy chúng tôi đến bên nhau, để cả hai cùng chữa lành những tổn thương, cùng xây dựng một tổ ấm nhỏ đầy ắp yêu thương.

Tôi không quên những ngày tháng từng hoang mang, từng ngập tràn sợ hãi, từng khép mình trong bóng tối của quá khứ. Nhưng giờ đây, tôi đã học được cách buông bỏ, học được cách tha thứ cho chính mình.

Mewnich không chỉ là người yêu, cô còn là người bạn đồng hành, người nâng đỡ tinh thần tôi mỗi khi mệt mỏi và là người thấu hiểu sâu sắc nhất con người tôi.

"Em biết không," tôi nói với cô gái nhỏ hơn, trong một buổi tối yên tĩnh, "chị cảm thấy hạnh phúc vì có em bên cạnh, vì chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi điều."

Cô ấy mỉm cười, đầu tựa nhẹ vào vai tôi: "Em cũng vậy. Và sẽ luôn là như thế."

Cuộc sống không cần phải rộn ràng, không cần phải lộng lẫy. Chỉ cần có nhau, cùng sẻ chia từng ngày bình yên, từng khoảnh khắc giản đơn là đủ.

Tình yêu của tôi và Mewnich là sự chữa lành nhẹ nhàng, là sự thấu hiểu sâu sắc, là sự đồng cảm dịu dàng. Nó không hoàn hảo, nhưng trọn vẹn theo cách riêng của chúng tôi.

Tôi tin rằng, bên cô ấy, tôi sẽ luôn là chính mình, được yêu thương và yêu thương một cách trọn vẹn nhất.

(Kết Thúc).

===============

Ngoài Lề

Truyện này mình viết, đã nhận được sự hỗ trợ ý tưởng cũng như các cốt truyện phụ từ những người bạn đu CBiz và họ từng gặp phải tình trạng bị sập nhiều phòng, từ chính đèo đội hông của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro