Phần 1.2
Những Kỷ Niệm Nhỏ
Buổi chụp ảnh chung mang một không khí đặc biệt, một sự nặng nề khó diễn tả. Không khí trong studio như bị đóng băng bởi sự im lặng căng thẳng. Ngay khi bước vào, ánh mắt June đã chạm vào tôi – không phải sự xa cách lạnh lùng như những lần trước, mà là một sự nhìn sâu thẳm, mang chút mệt mỏi, chút cô đơn khó hiểu. Chỉ thế thôi mà tôi đã hiểu, khoảng cách giữa chúng tôi vẫn còn đó, chưa được lấp đầy. Chúng tôi không sống chung, mỗi người một căn hộ riêng. Nhưng vì sắp vào đoàn phim mới, và căn hộ nhỏ của tôi gần địa điểm quay phim hơn, nên chị ấy đã quyết định qua ở tạm vài ngày. Sự thay đổi này, dù nhỏ, đã khiến không khí trong căn hộ nhỏ của tôi, vốn chỉ có một mình tôi, bỗng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Mùi hương quen thuộc của June – một mùi hương thoang thoảng của hoa nhài và gỗ đàn hương – đã len lỏi khắp căn phòng, pha lẫn với mùi cà phê sữa nhẹ nhàng tôi thường pha mỗi sáng, làm cho không gian vốn đơn điệu trở nên sống động và dễ chịu hơn. Căn hộ nhỏ của tôi, với ban công hướng Đông đón ánh nắng sớm mai, được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng. Những chậu xương rồng nhỏ xinh trên bàn làm việc, một bức tranh vẽ phong cảnh quê nhà của tôi ở Chiang Mai, và bộ sofa màu ghi xám mềm mại – tất cả tạo nên một không gian yên tĩnh, thích hợp để thư giãn và làm việc. Sự xuất hiện của June đã mang đến một luồng sinh khí mới cho căn hộ nhỏ bé này.
June ngồi trước gương, thợ trang điểm khéo léo tán lớp nền. Ánh đèn studio vàng dịu nhẹ chiếu rọi lên khuôn mặt chị ấy, làm nổi bật lên vẻ đẹp phi thực của chị ấy. Nhưng đôi mắt chị ấy lại lộ vẻ mệt mỏi, xa xăm, như chứa đựng cả một bầu trời tâm sự. Tôi nhận ra sự kiệt quệ ẩn giấu sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy. Chắc chị ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Tôi thầm nghĩ. Scandal năm ngoái… chắc chỉ là một phần nhỏ trong những sóng gió chị ấy đã từng gánh chịu. Tôi nhớ lại hình ảnh June rạng rỡ, tự tin trên sân khấu trước đây. Nhưng sau scandal, ánh mắt chị ấy đã khác, mang một nỗi buồn sâu thẳm, một sự cô đơn khó tả. Tôi tự hỏi, đâu là nguyên nhân khiến chị ấy trở nên lạnh lùng và xa cách như vậy? Có lẽ đó là vết sẹo tâm lý sau một mối tình đổ vỡ dữ dội hồi đại học. Tôi từng nghe chị ấy nhắc đến một người yêu cũ, một mối tình đẹp nhưng kết thúc đầy đau thương. Cô nàng đã phản bội chị ấy, đánh đổi tình yêu của họ để đổi lấy sự nghiệp. Chị ấy đã phải trải qua một thời gian dài chìm trong đau khổ, mất niềm tin vào tình yêu. Tôi thấy đôi môi chị ấy mím chặt, bàn tay siết chặt lấy chiếc điện thoại trên đùi.
Tôi không dám hỏi… Tôi thầm nghĩ, sợ sẽ làm phiền chị ấy, sợ sẽ khơi lại những nỗi đau cũ. Nhưng sự lo lắng trong tôi ngày càng lớn dần. Chị ấy cần ai đó để chia sẻ… Tôi tự nhủ, và tôi muốn là người đó.
Trong lúc chờ đợi, tôi liếc nhìn June. Mỗi cử chỉ chị ấy vẫn rất chỉn chu, nhưng bàn tay lại siết chặt hơn bình thường, như đang cố níu giữ điều gì đó sắp vụn vỡ. Sự lo lắng bất chợt tràn ngập tâm trí tôi. Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp June, khi đó tôi chỉ là một cô gái trẻ mới vào nghề, đầy bỡ ngỡ và rụt rè. Chị ấy đã rất tốt với tôi, luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi trong công việc, luôn động viên tôi khi tôi gặp khó khăn. Tôi nhớ những buổi tập luyện vất vả, những đêm thức khuya để chuẩn bị cho các chương trình, những lần chị ấy lặng lẽ đưa cho tôi chai nước khi tôi mệt mỏi. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy… Tôi thầm nghĩ, đã giúp tôi có được ngày hôm nay. Và tình cảm của tôi dành cho chị ấy cũng bắt nguồn từ đó. Gia đình tôi không mấy khá giả, tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để theo đuổi đam mê diễn xuất. Nhưng sự ủng hộ thầm lặng của chị ấy đã là động lực to lớn đối với tôi. Tôi nhớ một lần chúng tôi cùng nhau tham gia một dự án từ thiện, chúng tôi đã cùng nhau nấu ăn cho trẻ em nghèo ở một ngôi chùa nhỏ gần Bangkok. Ánh mắt chị ấy khi nhìn những đứa trẻ ấy thật ấm áp, tràn đầy tình yêu thương. Khoảnh khắc ấy, tôi đã hiểu, June là một người phụ nữ tốt bụng và nhân hậu. Chị ấy luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho trẻ em, điều đó khiến tôi càng thêm yêu mến chị ấy.
"Chị khỏe không ạ?" Tôi hỏi khẽ. Giọng tôi nhỏ đến mức chỉ mình chị ấy có thể nghe thấy. June không quay sang, chỉ gật đầu nhẹ: "Vẫn ổn." Câu trả lời ngắn gọn, nhưng đầy vẻ miễn cưỡng. Tôi cắn môi, không muốn gặng hỏi thêm. Trước đây, chỉ cần im lặng, chị ấy sẽ tự kể hết mọi điều trong lòng. Nhưng giờ đây, sự im lặng như bức tường ngăn cách giữa chúng tôi, một cú chạm nhẹ cũng đủ để cả hai tổn thương. Tôi hiểu, chị ấy đang tự bảo vệ mình. Nhưng tôi cũng tự hỏi, liệu chị ấy có đang tự cô lập mình không? Tôi mong muốn được làm gì đó để chị ấy thấy dễ chịu hơn. Tôi thấy chị ấy thích trồng cây, trong căn hộ nhỏ của tôi, chị ấy đã dành nhiều thời gian chăm sóc chậu lan hồ điệp mà tôi đặt ở ban công, những bông hoa trắng tinh khôi, thơm ngát, dường như cũng nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng của chị ấy.
Buổi chụp ảnh bắt đầu bằng những khung hình cặp đôi. Nhiếp ảnh gia, một người đàn ông trung niên vui tính, liên tục hướng dẫn chúng tôi cách tạo dáng tự nhiên và gần gũi. Anh ấy liên tục pha trò để làm không khí đỡ căng thẳng. "Cười tươi lên nào, hai bạn trông như đang dự đám cưới của người yêu cũ vậy!" Anh ấy nói đùa, khiến cả ê-kíp bật cười. June cũng mỉm cười, ánh mắt chị ấy dịu đi phần nào. Nhưng khi máy ảnh hướng về phía chúng tôi, làn da chị ấy vẫn lạnh như lần cuối tôi chạm vào – một buổi tối đầy nước mắt và những lời chưa trọn vẹn. Tôi nhớ lại buổi tối ấy rõ mồn một. Ánh đèn studio chói chang, nhưng tôi vẫn thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt chị ấy. Nhiếp ảnh gia yêu cầu chúng tôi thể hiện sự thân thiết, sự gần gũi giữa hai người bạn thân. Nhưng mỗi khi chị ấy chạm vào tôi, tôi lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trong từng cử chỉ. Tôi cố gắng làm theo hướng dẫn, nhưng tôi vẫn thấy một khoảng cách vô hình đang ngăn cách giữa chúng tôi. Chị ấy đang cố gắng… Tôi thầm nghĩ, nhưng chị ấy không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình. Thợ trang điểm, một cô gái trẻ dễ thương, thường xuyên đến gần để chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho June, và liên tục khen ngợi vẻ đẹp của chúng tôi. "Hai chị đẹp đôi lắm đó!" Cô ấy nói, giọng đầy ngưỡng mộ.
-
Má Mewnich áp vào vai June tôi, hơi ấm từ cơ thể em ấy truyền sang, xua tan đi cái lạnh lẽo bao phủ xung quanh. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự an toàn, sự bình yên, một cảm giác tôi đã đánh mất từ lâu. Tôi muốn thời gian ngừng lại, được ở bên em ấy mãi mãi. Nhưng tôi biết, đó chỉ là giấc mơ. Tôi không thể ích kỷ giữ em ấy bên mình, không thể để em ấy bị vướng vào những rắc rối vì tôi. Tôi vẫn còn mang quá nhiều vết thương chưa lành, quá nhiều nỗi sợ hãi chưa thể vượt qua. Và việc em ấy cho tôi ở tạm tại nhà mình, trong những ngày này, càng làm tôi áy náy. Tôi cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình, không muốn em ấy phải lo lắng. Tôi biết, em ấy đang quan tâm đến tôi. Và tình cảm của em ấy dành cho tôi, đã trở thành một nguồn động lực giúp tôi vượt qua những khó khăn. Chụp xong, tôi trở về căn hộ, lòng vẫn còn nặng trĩu. Tôi nhìn thấy Mewnich đang ngồi trên ghế sofa, ánh đèn đường hắt vào làm khuôn mặt em ấy càng thêm u buồn. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, “Em vẫn chưa ngủ à?” Mewnich lắc đầu, “Suy nghĩ nhiều quá, em không ngủ được.”
Tôi cẩn thận pha hai ly trà gừng nóng, một chút ngọt dịu, một chút ấm nồng – một thức uống giúp thư giãn rất phổ biến ở Thái Lan. “Uống chút trà gừng cho dễ ngủ nhé em.” Tôi đưa cho em ấy một ly, rồi ngồi xuống cạnh em ấy. Không khí im lặng, chỉ có tiếng khẽ khàng của hai người cùng nhấp trà. Trong không gian yên tĩnh ấy, tôi cảm nhận được sự gần gũi lạ thường giữa chúng tôi. Tôi nhìn thấy đôi mắt em ấy đỏ hoe, nhưng em ấy vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Em ấy đang cố gắng giấu giếm điều gì đó… Tôi thầm nghĩ.
-
Sáng hôm sau, ánh nắng vàng tươi rói chiếu vào căn hộ nhỏ, nhẹ nhàng đánh thức hai người. June thức dậy trước, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy Mewnich vẫn còn say giấc trên chiếc sofa nhỏ, mái tóc đen dài xõa xuống vai, thở đều đều. Chị khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng bước vào bếp, chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay, họ sẽ cùng nhau đọc lại kịch bản và chuẩn bị cho vai diễn của mình. June sẽ vào vai Rene, một nữ sinh viên ngành Sử học, trong khi Mewnich sẽ vào vai Zanie, một nữ sinh viên ngành Toán. Hai nhân vật trong phim có mối quan hệ thân thiết từ thời cấp ba, một mối tình kéo dài từ khi họ 17 tuổi cho đến khi họ 20 tuổi, 20 – độ tuổi mà June và Mewnich sẽ thể hiện xuyên suốt 80% bộ phim. June thầm nghĩ, Rene và Zanie trong phim có nhiều nét tương đồng với họ ngoài đời, một sự trùng hợp thú vị.
June chuẩn bị một bữa sáng kiểu Thái nhẹ nhàng: cháo khao tom hạt gạo thơm mềm, súp cua cay nồng, và vài chiếc bánh Khanom Krok vàng ươm, giòn rụm. Mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp căn phòng, đánh thức Mewnich dậy. Khi Mewnich thức dậy, June đã bày biện bữa sáng trên bàn nhỏ xinh cạnh cửa sổ. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào căn phòng, làm cho không gian thêm phần ấm áp và tươi sáng.
Tôi tỉnh giấc bởi mùi thơm phức của món khao tom đặc trưng của Thái Lan. Tôi nhìn thấy June đang đứng ở bếp, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên mái tóc đen mượt của chị ấy, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường. Chị ấy luôn chu đáo như vậy… Tôi thầm nghĩ.
Hôm nay, chúng tôi sẽ cùng nhau chuẩn bị cho vai diễn của mình, tôi sẽ vào vai Zanie, một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, và rất đam mê Toán học. Trong khi đó, June sẽ vào vai Rene, một cô gái dịu dàng, tinh tế, và rất đam mê Lịch sử. Tôi thấy, việc hóa thân vào nhân vật có vẻ không khó khăn lắm, nhưng tôi lại lo lắng khi phải diễn những cảnh tình cảm với June.
Hai cô gái cùng nhau ngồi trên sàn nhà, trên chiếc thảm len mềm mại màu be nhạt, cùng nhau đọc lại kịch bản. June đọc phần thoại của Rene, trong khi tôi đọc phần thoại của Zanie. Giọng đọc của June truyền cảm, nhẹ nhàng, thể hiện sự tinh tế của Rene. Giọng đọc của Mewnich tôi nhanh nhẹn, sống động, thể hiện sự thông minh, lanh lợi của Zanie. Đọc đến đoạn Rene và Zanie cùng nhau trải qua những khó khăn trong cuộc sống, June khẽ dừng lại, ánh mắt chị ấy có chút xa xăm, như đang nhớ lại một kỷ niệm nào đó. Tôi biết chị ấy đang nhớ đến người yêu cũ… tôi nhíu mày, Nhưng tôi hy vọng, tôi sẽ là người giúp chị ấy quên đi quá khứ đau buồn đó.
-
Tôi đọc đến đoạn Rene tâm sự với Zanie về những nỗi buồn trong quá khứ, tôi chợt nhớ đến những ngày tháng khó khăn mà mình đã trải qua. Tôi đọc với một giọng đầy cảm xúc, như muốn chia sẻ những nỗi niềm của mình với Mewnich. Tôi để ý thấy Mewnich đang nhìn tôi chăm chú, ánh mắt em ấy đầy sự quan tâm và thấu hiểu. Tôi cảm nhận được sự gần gũi, sự đồng điệu giữa hai chúng tôi. Tôi không biết mình có nên kể cho em ấy nghe về mối tình cũ không? Tôi thầm nghĩ, Nhưng tôi cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh em ấy.
Buổi chiều, sau khi hoàn thành việc đọc kịch bản, Kim Thái Nghiên* – bạn thân của cả June và Mewnich – gọi điện rủ họ đi ăn tối. Thái Nghiên là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cô ấy rất hiểu June và Mewnich, và luôn ủng hộ mối quan hệ giữa hai người. Cả ba người cùng nhau đi đến một quán ăn nhỏ, nhưng rất nổi tiếng với món Pad See Ew (mì xào giòn). Trong lúc ăn tối, Thái Nghiên kể về một vài câu chuyện hài hước trong công việc, khiến cho không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn.
Sau khi ăn tối xong, trời bất chợt đổ mưa rất to. June và Mewnich cùng nhau tìm chỗ trú mưa dưới mái hiên của một ngôi chùa nhỏ. Họ cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của mình. June kể về ước mơ trở thành một diễn viên tài năng, Mewnich kể về ước mơ mở một cửa hàng bán đồ handmade của riêng mình. Trong không gian yên tĩnh của ngôi chùa cổ kính, họ cảm nhận được sự gần gũi, sự thấu hiểu giữa hai người. Mưa rơi tí tách bên ngoài, nhẹ nhàng như một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng xóa đi khoảng cách giữa hai tâm hồn.
Trước khi June rời đi, Mewnich tặng cho June một chiếc khăn quàng cổ len ấm áp, màu xanh da trời nhạt, mềm mại như làn da em bé. “Em thấy trời trở lạnh rồi, chị nên quàng khăn cho ấm nhé.” Mewnich nói, ánh mắt em ấy đầy sự quan tâm.
June rất xúc động trước món quà của Mewnich. Chị ấy ôm Mewnich thật chặt, “Cảm ơn em.” Giọng cô ấy nghẹn ngào. Một vài ngày sau, June tặng Mewnich một cuốn sách về Toán học, một cuốn sách mà chị ấy biết Mewnich rất muốn đọc. Mewnich rất thích cuốn sách này, em ấy thường xuyên đọc nó trước khi đi ngủ. Mỗi món quà nhỏ, nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy tình cảm.
-
Buổi tối hôm đó, sau khi Thái Nghiên về, June và Mewnich cùng nhau ngồi trên sofa, nhâm nhi ly trà thảo mộc thơm dịu – một loại trà truyền thống của Thái Lan. Không khí trong căn phòng trở nên yên tĩnh và ấm áp. Mewnich khẽ mở lời, “Chị có thấy mệt không?” Giọng cô ấy nhẹ nhàng, như sợ làm phiền June. June gật đầu nhẹ, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nhìn ra những ánh đèn lung linh của thành phố về đêm. “Em biết chị đang buồn phiền chuyện gì đó…” Mewnich nói tiếp, “Chị có muốn chia sẻ với em không?”
June im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. “Em biết không, tình yêu đầu tiên của chị… đã để lại cho chị rất nhiều tổn thương.” Giọng chị ấy nghẹn ngào, ánh mắt đỏ hoe. Chị ấy kể về mối tình đầu của mình, về những kỷ niệm đẹp, về những lời hứa hẹn, về sự phản bội và nỗi đau đớn khi bị người mình yêu thương nhất phản bội. Mewnich lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt em ấy đầy sự đồng cảm và thấu hiểu. Em ấy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi, như muốn an ủi và động viên.
-
Tôi lắng nghe June kể về mối tình đầu của chị ấy, lòng tôi tràn đầy sự thương cảm. Tôi hiểu được nỗi đau mà chị ấy đã phải trải qua. Tôi muốn được làm gì đó để giúp chị ấy vượt qua nỗi đau này. Tôi đặt tay lên tay June, nhẹ nhàng xoa dịu đi nỗi buồn đang dâng lên trong lòng chị ấy. Tôi thầm nghĩ, Tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, dù chuyện gì xảy ra.
-
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được chia sẻ nỗi lòng của mình với Mewnich. Em ấy lắng nghe tôi một cách chân thành, ánh mắt em ấy đầy sự thấu hiểu và an ủi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự gần gũi từ em ấy. Tôi biết, em ấy là người mà tôi có thể tin tưởng và chia sẻ mọi điều.
Ngày hôm sau, June và Mewnich cùng nhau chuẩn bị cho vai diễn của mình. Họ cùng nhau nghiên cứu kịch bản, cùng nhau tìm hiểu về bối cảnh lịch sử và toán học của phim. Họ cùng nhau thảo luận về cách thể hiện nhân vật, cách diễn đạt cảm xúc, cách tạo nên sự ăn ý giữa hai nhân vật. Họ cùng nhau tập luyện các cảnh quay, cùng nhau chỉnh sửa lại những chi tiết nhỏ trong kịch bản. Họ cùng nhau nỗ lực để tạo nên một bộ phim hoàn hảo.
Trong lúc diễn tập, một cơn mưa bất chợt đổ xuống, làm cho cả đoàn phim phải tạm dừng công việc. June và Mewnich cùng nhau tìm chỗ trú mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà cổ. Họ cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm tuổi thơ, những ước mơ và hoài bão của mình. Họ cùng nhau cười đùa, cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm riêng tư. Trong không gian ấm áp, gần gũi, họ cảm nhận được sự đồng điệu giữa hai tâm hồn.
Tôi tặng June một chiếc vòng tay bằng bạc, trên đó khắc hình hoa sen, một biểu tượng của sự thanh khiết và bình yên trong văn hóa Phật giáo. June rất thích chiếc vòng tay này, chị ấy đeo nó trên tay suốt ngày. Một hôm, June tặng tôi một cuốn sách về toán học, một cuốn sách mà chị ấy biết Mewnich tôi rất muốn đọc, và một hộp bánh Khanom Buang (bánh crepe Thái Lan) thơm ngon.
Mewnich rất thích cuốn sách này, tôi thường xuyên thấy em ấy đọc nó trước khi đi ngủ. Mỗi món quà nhỏ, nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy tình cảm, thể hiện sự tinh tế và sự quan tâm của mỗi người dành cho người kia.
-
Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Chiang Mai, ánh nắng vàng rực rỡ của miền Bắc Thái Lan chào đón đoàn làm phim. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hoa lan và đất đỏ đặc trưng của vùng này, khác hẳn với sự náo nhiệt, ồn ào của Bangkok. June và Mewnich, cùng với cả đoàn làm phim, đã đến Chiang Mai để quay những cảnh quay tái hiện lại thời cấp ba của hai nhân vật Zanie và Rene. Đây là một chuyến đi dài ngày, và cũng là cơ hội để June và Mewnich hiểu nhau hơn.
Tôi thích thú ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp của Chiang Mai. Những cánh đồng lúa trải dài bát ngát, những ngọn núi nhấp nhô, những ngôi chùa cổ kính… tất cả đều mang một vẻ đẹp bình yên và thơ mộng. Tôi đặc biệt ấn tượng với những ngôi nhà gỗ cổ kính, những bức tường được trang trí bằng những bức tranh vẽ tay tinh xảo. Tôi cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Tôi nhìn thấy June đang chăm chú quan sát những người dân địa phương bán hàng rong ven đường. Ánh mắt chị ấy dịu dàng, tràn đầy sự tò mò và thích thú. Tôi mỉm cười, Chị ấy thật sự rất đáng được nâng niu.
-
Tôi thích thú với những ngôi chùa cổ kính ở Chiang Mai. Kiến trúc của những ngôi chùa này rất độc đáo, với những mái ngói cong vút, những bức tường được trang trí bằng những bức tranh vẽ tay tinh xảo. Tôi cảm nhận được sự thanh tịnh, sự an yên trong không gian của những ngôi chùa này. Tôi nhìn thấy Mewnich đang chăm chú quan sát những đứa trẻ chơi đùa trong công viên. Ánh mắt em ấy dịu dàng, tràn đầy sự yêu thương. Tôi mỉm cười, Mewnich quả thật rất tốt bụng.
-
Trên đường đến trường trung học cũ của Zanie và Rene, June và tôi cùng nhau trò chuyện. Tôi kể cho June nghe về tuổi thơ của mình, về những kỷ niệm vui buồn cùng gia đình, về những người bạn thân thiết. June lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt chị ấy đầy sự quan tâm và thấu hiểu. Tôi kể về việc mình rất thích vẽ tranh từ nhỏ, và ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang. June kể về việc chị ấy rất thích đọc sách lịch sử từ nhỏ, và ước mơ trở thành một diễn viên tài năng. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những ước mơ, những hoài bão của mình.
-
Tôi lắng nghe Mewnich kể về tuổi thơ của em ấy, về những kỷ niệm vui buồn cùng gia đình, về những người bạn thân thiết. Tôi cảm thấy rất xúc động trước những câu chuyện mà em ấy kể. Tôi thấy em ấy rất mạnh mẽ, và rất lạc quan. Tôi mỉm cười, Em ấy thật sự rất trong sáng.
Chúng tôi đến trường trung học cũ của Zanie và Rene. Ngôi trường vẫn giữ nguyên vẻ đẹp cổ kính, với những hàng cây xanh ngát, những bức tường được sơn màu vàng nhạt. Tôi cảm thấy như mình đang quay về quá khứ. Tôi nhìn thấy June đang chăm chú quan sát những bức ảnh cũ trên tường. Ánh mắt chị ấy xa xăm, như đang nhớ lại những kỷ niệm của mình. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị ấy, như muốn an ủi và động viên chị ấy.
-
Tôi nhìn thấy những bức ảnh cũ trên tường, những khuôn mặt tươi trẻ, những nụ cười rạng rỡ… Tôi nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp của mình ở trường trung học. Tôi nhớ lại những người bạn thân thiết, những kỷ niệm vui buồn cùng nhau. Tôi nhớ lại mối tình đầu của mình, và nỗi đau đớn khi bị người mình yêu thương nhất phản bội. Tôi khẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Mewnich.
-
Trong quá trình quay phim, June và tôi đã cùng nhau nỗ lực để thể hiện tốt vai diễn của mình. Chúng tôi cùng nhau tập luyện các cảnh quay, cùng nhau thảo luận về cách thể hiện nhân vật, cùng nhau tạo nên sự ăn ý giữa hai nhân vật. Tôi thấy June rất chuyên nghiệp, và rất tận tâm với công việc. Tôi rất ngưỡng mộ chị ấy. Tôi cũng nhận ra, June đã dần dần cởi mở hơn với tôi. Tôi thấy chị ấy cười nhiều hơn, và ánh mắt chị ấy cũng không còn u buồn như trước nữa.
-
Tôi thấy Mewnich rất tài năng, và rất kính nghiệp. Em ấy luôn làm việc chăm chỉ, và luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Tôi rất thích làm việc cùng em ấy. Tôi cũng nhận ra, tình cảm của tôi dành cho Mewnich ngày càng sâu đậm hơn. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm việc cùng em ấy, và được em ấy chia sẻ những khó khăn, những nỗi buồn trong cuộc sống.
-
Sau một ngày dài quay phim, June và tôi cùng nhau đi dạo ở chợ đêm Chiang Mai. Không khí ở chợ đêm rất náo nhiệt, với đủ loại hàng hóa, âm thanh, mùi hương đặc trưng của vùng đất này. Những chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu được treo khắp nơi, tạo nên một không gian lung linh huyền ảo. Tôi thích thú ngắm nhìn những món đồ thủ công mỹ nghệ độc đáo, những bộ quần áo truyền thống Thái Lan rực rỡ sắc màu, và những món ăn đường phố thơm ngon hấp dẫn. Tôi mua cho June một chiếc vòng tay bằng bạc, trên đó khắc hình một chú voi – biểu tượng của sự may mắn và sức mạnh trong văn hóa Thái Lan. Tôi thấy ánh mắt June sáng lên khi nhận được món quà nhỏ này. “Cảm ơn em,” chị ấy nói, giọng đầy xúc động. “Em rất thích chị,” tôi thầm thì, ánh mắt hướng về phía June.
-
Tôi thích thú với không khí náo nhiệt của chợ đêm Chiang Mai. Những chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu được treo khắp nơi, tạo nên một không gian lung linh huyền ảo. Tôi thích thú ngắm nhìn những món đồ thủ công mỹ nghệ độc đáo, những bộ quần áo truyền thống Thái Lan rực rỡ sắc màu, và những món ăn đường phố thơm ngon hấp dẫn. Tôi mua cho mình một chiếc khăn quàng cổ len ấm áp, màu xanh da trời nhạt, mềm mại như làn da em bé. Tôi thấy Mewnich đang chăm chú quan sát những món đồ thủ công mỹ nghệ. Ánh mắt em ấy đầy sự tò mò và thích thú. Tôi mỉm cười, Em ấy thật sự rất đáng yêu. Khi Mewnich tặng tôi chiếc vòng tay voi, tôi cảm nhận được sự chân thành và ấm áp trong tình cảm của em ấy. Tôi ôm Mewnich thật chặt, “Cảm ơn em.” Giọng tôi nghẹn ngào.
-
Buổi tối hôm đó, June và tôi cùng nhau đi dạo bên dòng sông Ping. Không khí mát mẻ, thoang thoảng mùi hoa lan và gió sông. Chúng tôi cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế đá, nhìn ngắm dòng sông chảy hiền hòa. Tôi kể cho June nghe về những ước mơ của mình, về việc muốn mở một cửa hàng bán đồ handmade của riêng mình, về việc muốn được sống một cuộc sống tự do, độc lập. June lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt chị ấy đầy sự ủng hộ và động viên. Chị ấy kể về những khó khăn mà chị ấy đã phải trải qua trong sự nghiệp diễn xuất, về những áp lực, về những lời đàm tiếu. Tôi lắng nghe chị ấy, lòng tôi tràn đầy sự thương cảm. Tôi đặt tay lên tay June, nhẹ nhàng xoa dịu đi nỗi buồn đang dâng lên trong lòng chị ấy.
-
Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được chia sẻ những tâm tư, những nỗi niềm của mình với Mewnich. Em ấy lắng nghe tôi một cách chân thành, ánh mắt em ấy đầy sự thấu hiểu và an ủi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự gần gũi từ em ấy. Tôi biết, em ấy là người mà tôi có thể tin tưởng và chia sẻ mọi điều. Tôi nhìn thấy ánh mắt em ấy long lanh, ánh lên một tình cảm chân thành, sâu sắc. Có lẽ, tôi đang dần yêu thương em ấy… Tôi thầm thì trong lòng.
-
Sáng hôm sau, June và tôi cùng nhau đi đến đền Doi Suthep. Đền Doi Suthep nằm trên đỉnh núi, có tầm nhìn tuyệt đẹp ra toàn thành phố Chiang Mai. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của hoa lan và nhang trầm. Chúng tôi cùng nhau cầu nguyện cho sự bình an và hạnh phúc. Tôi cầu nguyện cho sự nghiệp diễn xuất của mình, và cho tình cảm của tôi dành cho June. Tôi thấy June đang chăm chú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ánh mắt chị ấy dịu dàng, tràn đầy sự bình yên.
-
Tôi cảm thấy rất thanh bình khi được đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Chiang Mai. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của hoa lan và nhang trầm. Tôi cảm nhận được sự bình yên, sự thanh tịnh trong không gian này. Tôi cầu nguyện cho sự nghiệp diễn xuất của mình, và cho tình cảm của tôi dành cho Mewnich. Tôi biết, tình cảm của tôi dành cho Mewnich là chân thành và sâu sắc. Tôi hy vọng, em ấy cũng có tình cảm với tôi.
Chuyến đi đến Chiang Mai đã để lại cho June và Mewnich rất nhiều kỷ niệm đẹp. Họ đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ, những cuộc trò chuyện sâu sắc, những cảm xúc tinh tế. Và tình cảm của họ dành cho nhau ngày càng sâu đậm hơn. Họ hiểu rằng, mối quan hệ này sẽ còn rất nhiều thử thách, nhưng họ tin rằng, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Tình yêu của họ, như những bông hoa lan trắng tinh khôi, thơm ngát, sẽ mãi mãi bền chặt.
=====================
CHÚ THÍCH
*: Kim Thái Nghiên là tên Hán Việt của Kim Tae Yeon (SNSD). Tại tui mê ẻm chứ hong gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro