Chap 14: Nàng không phải người ở đây?
Sáng sớm, khí thu se se lạnh.
Trong một hang động đá, một nữ tử mặc bạch y đang nhắm mắt tu luyện, Nguyên khí xung quanh nàng từng chút từng chút bị hút vào cơ thể. Bỗng nhiên, nữ tử như cảm nhận được điều gì, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt nàng rất đẹp, một đôi mắt đen không nhiễm tạp chất, dường như trên đời không có gì có thể khiến đôi mắt đó dậy sóng làm người đứng ở ngoài hang động nhìn có chút thất thần.
"Ngươi tỉnh rồi? Muốn ăn gì không?" Nam nhân đứng ngoài cửa thấy nàng thoát khỏi trạng thái tu luyện cũng vội vàng hồi thần lại, lên tiếng hỏi.
Hai người này chính là Linh Liên và Lãnh Tĩnh Dạ bị mắc kẹt dưới vực đá. Nói là mắc kẹt chứ thực ra là trong hai người không ai nguyện ý đi lên trên cả, cho nên cuối cùng đành ở lại dưới đáy vực.
Đôi mắt Linh Liên xẹt qua một tia màu đỏ lạnh lùng, nàng rũ mắt xuống che phủ ánh sáng đỏ đó lại.
Hồi lâu mới nghe nàng trả lời, giọng nhàn nhạt mà lạnh lùng khiến nhiệt độ thấp xuống vài độ: "Được, phiền ngươi."
Giọng Linh Liên suy yếu nhưng không giấu nổi vẻ xa cách làm nam nhân bên ngoài bất giác nhíu mày, hắn không nhầm chứ? Hình như nàng hơi khác nhưng hắn không nói nổi là khác chỗ nào. Nhưng Lãnh Tĩnh Dạ cũng không nói nhiều, đi ra ngoài chuẩn bị.
Đợi Lãnh Tĩnh Dạ đi rồi, Linh Liên mới ngã vật xuống mặt đất lạnh lẽo, mở mắt ra, nếu có người ở đây sẽ kinh ngạc một phen.
Đôi mắt nàng không còn vẻ đen huyền đó nữa mà bị thay thế bằng một màu đỏ thị huyết, huyết mâu bên trong chỉ có lạnh lẽo, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ làm người ta rơi vào hầm băng. Không khí xung quanh cũng ẩn ẩn dao động dập dờn.
Đột nhiên, Linh Liên thả ra một luồng Thần lực, Thần lực hùng mạnh tràn từ hang đá, lên tới vách vực cao. Cuối cùng, địa điểm nó dừng lại là Thanh Huyền Tông!
Dò xét một hồi, Linh Liên thu Thần lực về lại, từ trên mặt đất đứng lên, huyết mâu nhìn về phía Thanh Huyền Tông, môi cũng câu lên một nụ cười nhẹ.
Đúng lúc này, Lãnh Tĩnh Dạ đi vào. Nghe tiếng động, Linh Liên yên lặng thu hồi màu đỏ trong mắt để nó trở lại màu đen thâm thúy. Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn.
"Ăn thôi!" Hắn nói với nàng, để con gà sống từ trên tay xuống, đang chuẩn bị vắt lông.
Linh Liên hồi thần, lại thấy động tác vặt lông gà của hắn làm biến sắc, vội vàng chạy lại giật con gà lông đã tơi tả: "Ngươi làm gì!?"
Lãnh Tĩnh Dạ bất mãn, nữ nhân này, được hắn làm cho ăn rồi mà còn lớn tiếng nữa chứ, trả lời nàng bằng giọng không hài lòng: "Như ngươi thấy, vặt lông gà, nướng!"
Linh Liên môi run run: "Ngươi định vặt lông gà rồi để nguyên một con gà còn sống cùng nội tạng nướng ăn?" "Các ngươi ăn điều không phải như vậy sao?" Lãnh Tĩnh Dạ nghi hoặc hỏi lại.
"Được rồi, để ta làm!" Linh Liên thở ra một hơi, để hắn làm cho ăn không bằng nàng tự làm lấy cho rồi.
Không nói gì nữa, Linh Liên xách con gà ra trước cửa động bắt đầu vặt lông, dùng nguyên khí ngưng tụ lại hình một chủy thủ nhỏ. Mổ bụng, lấy nội tạng, rửa sạch, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi khiến Lãnh Tĩnh Dạ trố mắt nhìn.
Còn Linh Liên tuy nhìn như nhập tâm xử lí con gà nhưng thực ra nàng đang suy nghĩ về chuyện khác.
Hồi nãy lúc nàng tu luyện xong, còn chưa kịp nhìn thấy gì hết đã bị một cỗ lực lượng thay thế. Linh Liên ngây người nhận ra đây là khí tức cửa Tu La Thần Thần vị nên cũng không phản kháng. Nhưng không ngờ Tu La Thần Thần vị chiếm thế chủ động liền thả Thần lực ra, dò xét một hồi lại thu trở về rồi trả quyền khống chế thân thể cho nàng (TLL). Vì thân thể Linh Liên đã bị khống chế nên nàng cũng không biết Tu La Thần làm gì, vậy nên sự lạnh băng đó cũng không phải là nàng mà là cảm xúc vốn có của Tu La Thần Thần vị- vô cảm, vô tâm, vô tình!
Tu La Thần Thần vị truyền qua rất nhiều vị thần. Linh Liên cũng chỉ biết tiền bối lúc trước thừa hưởng Tu La Thần vị trước nàng cũng là nữ, tên là Huyết Cơ Linh, cuối cùng do không rõ nguyên do tiêu táng linh hồn, truyền lại Thần vị cho Linh Liên.
Quyền chiếm thế chủ động của Thần vị rất ít khi xảy ra, thường thì nàng khống chế lại nó do có thực lực, bây giờ tu vi Linh Liên đã bị phong ấn nên cố tình khống chế lại sẽ gây phản phệ, chuyện này khác gì người si nói mộng? Bất đắc dĩ Linh Liên phải im lặng cho Tu La Thần vị chiếm cứ thân thể. Cũng rất may là Thần vị còn trả lại quyền khống chế thân thể nha, nếu không thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác đâu!
Tâm nàng bay nhanh suy nghĩ, động tác tay cũng không chậm lại, chẳng mấy chốc liền "xử lí" sạch sẽ con gà. Lúc này, Linh Liên mới phát hiện một chuyện lúc đầu nàng không nghĩ tới...
Đó là không có lửa!!
Tuy nàng đã có Hỏa Nguyên căn rồi nhưng trong hỏa nguyên căn là Thần Hỏa, nhưng không thể lấy Thần Hỏa ra nướng gà ăn phải không? Chưa nói đến cái nhiệt độ cao khủng khiếp của nó, chỉ với việc nó là Thần Hỏa, vương của các loại hỏa trong thiên địa là không thể hạ danh dự nó đi làm việc nướng gà rồi!
"Này..." Linh Liên khó xử, làm tới một bước cuối cùng rồi, chỉ cần nướng là xong nhưng lại không có lửa...
Phực!
Trước mặt Linh Liên bỗng hiện ra một ngọn lửa, vốn khí trời se lạnh cũng bị ngọn lửa làm ấm ấp lên không ít.
Linh Liên ngây người, theo bản năng nhìn qua nam nhân bên cạnh. Vừa vặn Lãnh Tĩnh Dạ cũng đanh nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau trên không trung, Linh Liên ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.
Nàng đã ở chung với hắn hơn một tuần rồi, tuy rằng Linh Liên không ngủ, chỉ tu luyện nhưng hắn cũng chẳng làm gì nàng cả, bất giác nàng đã không còn tâm phòng bị với nam nhân này. Nhưng tuyệt đối nàng vẫn không tin tưởng hắn được! Linh Liên không muốn lúc nàng đã dở xong phòng bị và tin tưởng nam nhân này rồi, một đêm nào đó liền nhân lúc nàng tu luyện rồi giết nàng! Đường đường Công Chúa Thần giới phải hương tiêu ngọc vẫn trong tay người mình tin tưởng, nàng còn mặt mũi nào mà về nhà nữa!?
Nhưng Linh Liên hoàn toàn không nghĩ tới, một ngày nào đó, nàng thật sự dở tâm phòng bị và tin tưởng hắn một cách vô điều kiện, đúng là duyên phận a....
Bất quá đó là nói sau!
Có lửa, Linh Liên bắt đầu nướng gà, mùi gà nướng thơm phức làm nàng nuốt nước miếng. Thật ra thì lúc trước là Thần, nàng không hề ăn uống nên cũng không lo chuyện này, bây giờ chỉ là một phàm nhân tu vi Nguyên sư, còn chưa tới mức đạt được cảnh giới không ăn uống nên bây giờ thật đói a~~
Gà vừa chín tới, Linh Liên lúc lấy con gà đã nướng xong ra thì ngọn lửa cũng biến mất. Linh Liên không nói gì, tách con gà ra hai phần, một phần cho nàng, một phần cho Lãnh Tĩnh Dạ, hắn cũng có công giúp nướng gà, cho ăn vậy!
Linh Liên uy uy nửa con gà trước mặt hắn, thấy hắn không nhận lấy liền lên tiếng hỏi: "Ngươi không ăn sao?"
Lãnh Tĩnh Dạ nhìn Linh Liên, không nhận cũng không từ chối, chỉ chăm chú nhìn nàng, nhìn tới mức Linh Liên tưởng hắn thật sự muốn khoét luôn một cái lỗ trên người mình, da gà nàng rụng đầy đất mới thu hồi tầm mắt.
Hồi lâu, hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: "Ngươi không phải người ở đại lục này!"
Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định!
Linh Liên sửng sốt, trầm mặc xuống. Phải, nàng không phải người ở đây nhưng hiện tại nàng thực lực bị phong ấn, phải tu luyện theo cách ở đây mới phá được từng tầng phong ấn. Hơn nữa tu vi của phàm nhân quá yếu, căn bản không phá toái hư không để trở về Thần giới được. Muốn trở về, tu vi hiện tại phải là Thần cấp mới có hi vọng. Phá được một tầng phong ấn, nàng chỉ có lại được một ít Thần lực, huống chi lúc này Tinh Thần chi hải của nàng cũng bị phong ấn đến khi Linh Liên đột phá tới Tông sư mới được mở ra. Có hơi thở Thần cấp của Tiểu Châu bao phủ, người dưới tu vi đó căn bản không xem được gì. Vậy cuối cùng nam nhân này thấy điều khác lạ từ nàng ở đâu?
Tự tiện kết luận? Linh Liên cũng nghĩ tới khả năng này nhưng lại phủ quyết ngay! Nhân giới các đại lục đều không biết, mỗi đại lục họ ở lúc nào cũng có người bảo vệ gọi là Thủ Giới Giả. Bất kì người nào không thuộc đại lục đó mà lại miễn cưỡng tiến nhập, Thủ Giới Giả sẽ xuất hiện và tống cổ về đại lục cũ. Những người này cũng là Thần giới lập ra để đảm bảo trật tự Nhân giới, nếu không nghĩ xem người khác đại lục mà qua lại với nhau, khác dòng máu, khác tính cách, khác lối sống, khác trình tự tu luyện mà kết hợp sẽ ra loài gì?
Đương nhiên những người được phép vượt không gian đi tới các đại lục khác nhau chỉ có hai loại: Thần và Ma!
Thần giới bảo hộ, Ma giới phá hoại, đó là đạo lí ngàn năm không đổi. Vậy nên Thủ Giới Giả được tạo ra để thủ hộ cá nhân các đại lục trong nhân giới!
Nhưng bây giờ thân phận nàng sắp tới bờ vực bị phát hiện, nên thừa nhận hay phủ nhận?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro