Chap 33: Thư viện
Linh Liên ngồi trong phòng ngốc một chút rồi lại quay ra ngoài, nhưng mà nàng không ngồi vào bàn duyệt tấu thư nữa mà đi chỉn chu quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Chân đã nhấc tới cửa, trong phòng bỗng truyền ra tiếng gọi nhỏ: "Tỷ tỷ, ngươi, ngươi đừng đi!"
Một thân ảnh chạy ra chắn đường nàng.
Linh Liên bất đắc dĩ, nàng không đi ra ngoài một chút thì không lẽ cứ ở đây mãi sao? Huống chi là nàng đi tìm thêm ít tư liệu về trứng Chu Tước, việc gấp đó!
Linh Liên trấn an Vân Thiên Diệp: "Ngươi đợi ở đây, ta đi một chút rồi sẽ về, trong lúc này ngươi thử nhớ lại xem có nhớ được chút gì không."
Vân Thiên Diệp cũng đã mười sáu, mười bảy tuổi, hiểm nhiên hiểu chuyện. Nhưng là hắn luyến tiếc nàng đi!
Vân Thiên Diệp nghĩ nghĩ, dè dặt hỏi: "Tỷ tỷ, ta còn chưa biết tên ngươi, ngươi tên gì nha?"
Linh Liên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, nàng đáp: "Ta tên là Tiêu Linh Liên. Tiêu vũ tiêu, Linh lung linh, Liên hoa sen!"
Vân Thiên Diệp bỗng nhiên nở nụ cười, "Tên của tỷ tỷ thật hay! Ta có thể hay không kêu ngươi là Liên nhi?"
Linh Liên động tác hơi ngừng, ngẩng đầu xem hắn. Liên nhi danh xưng này ngoại trừ phụ mẫu của nàng, cơ hồ không ai kêu nữa, nếu bây giờ cho hắn kêu, có phải hơi thân mật không?
Vân Thiên Diệp thấy nàng chần chừ, nháy mắt liền rũ rượi xuống: "Không sao, tỷ không muốn, ta không bức tỷ."
Nhìn bộ dạng bất cần đời nếu nàng không cho hắn xưng hô như vậy, Linh Liên hơi mỉm cười, rốt cuộc mềm lòng: "Được, ta đáp ứng ngươi, bất quá chỉ được xưng hô như vậy khi không có người ngoài thôi!"
Vân Thiên Diệp đang ủ rũ nháy mắt sức sống bừng bừng trở lại, gật đầu: "Ân, Liên nhi, ta đáp ứng ngươi!"
Linh Liên xấu hổ, nàng hơn nghìn tuổi, hắn mới mười bảy, hắn xưng hô như vậy làm nàng có cảm giác giống trâu già gặm cỏ non.
Linh Liên tỉnh lại, nàng nghĩ cái gì đâu, hắn đâu có cảm tình khác gì với nàng, chỉ là đơn thuần xưng hô thôi mà. Bỏ qua cảm xúc phức tạp trong đầu, Linh Liên nói: "Vậy giờ ngươi có thể tránh ra chưa? Ta đi ra ngoài một lát rồi về."
Vân Thiên Diệp cười tủm tỉm tránh đường, đợi Linh Liên đi rồi hắn mới chậm rãi đi vào nhà, khóe môi lộ ra nụ cười gian xảo, mắt lập lòe tinh quang.
Linh Liên sau khi đi khỏi Dược viên thì ra tới Dược điện, đang lúc nàng định đi ra khỏi Dược điện thì một đạo âm thanh gọi lại nàng: "Liên nhi, con lại đây."
Linh Liên cước bộ chậm lại, nhìn về hướng âm thanh. Chính xác là trên chủ vị, người đang ngồi trên đó, Dược Quân!
Linh Liên đi qua, không mặn không nhạt gọi một tiếng: "Sư phụ"
Dược Quân không bắt bẻ, ngược lại hỏi: "Con đi đâu?"
Linh Liên nhướng mày, hắn thật sự muốn quản? Bất quá không quan trọng, dù sao hắn cũng đâu có ngăn được nàng, nghĩ nghĩ, nàng đáp: "Ta đi thư viện nhìn một chút, không sao chứ?"
"Thư viện? Ngươi đi thư viện làm gì? Ở đó rất nhiều người, Tông chủ lại đang cho người muốn bắt ngươi, ngươi đi vào đó khác nào chui đầu vào lưới. Vẫn là ở đây đi, ta bảo hộ ngươi!"
Dược Quân nhíu mày nói.
Bảo hộ ta sao? Linh Liên không biết hắn lấy đâu ra tự tin này. Bằng vào thực lực của hắn một ma nhân còn không đánh lại đi, mà nàng là Hộ pháp, tất nhiên sẽ ra chiến trường. Hắn lúc đó chắc chắn sẽ là bảo hộ nàng chứ không phải kéo chân sao?
Nhưng mà Linh Liên không phản bác hắn, giờ nàng cần là đi khỏi Dược điện để đi tìm thêm tư liệu về trứng Chu Tước. Chu Tước để lại một phần tàn hồn lại Nhân giới, mấy ngàn năm qua đi không thể không có người phát hiện, mà tất nhiên một người phát hiện rồi sẽ dẫn tới nhiều người phát hiện, tư liệu lưu lại chắc chắn không ít.
Về điểm này thì Linh Liên phải công nhận Thần giới không sánh kịp. Thần giới rất ít khi quan tâm tới chuyện của tứ đại thần thú, cơ hồ là không phải chuyện quan trọng cực kì liên quan tới trật tự Nhân giới thì cùng không tìm chúng nó, thành ra tư liệu không nhiều. Nếu có thì cũng chỉ là miêu tả ngoại hình rồi đặc điểm qua loa, chẳng giúp được gì. Cho nên Linh Liên mới muốn tới thư viện của Thanh Huyền Tông nhìn một chút!
Linh Liên lắc đầu cự tuyệt hảo ý của Dược Quân: "Ta không yếu ớt đến nỗi cần ngươi bảo hộ, với lại ta chỉ đi một chút, không xảy ra chuyện gì đâu."
Dược Quân còn tưởng khuyên nàng, nhưng dưới ánh nhìn kiên trì của Linh Liên thì cũng từ bỏ, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Ở thư viện nhớ cẩn thận. Có chuyện gì thì cấp vi sư nói, ta sẽ luôn đứng về phía ngươi!"
Linh Liên không gật đầu cũng không lắc đầu, xoay người đi ra cửa điện, để lại cho Dược Quân một bóng lưng.
Tốc độ của Linh Liên đi tới thư viện thập phần bình thản, không nhanh không chậm. Trên đường đi còn để ý cảnh sắc xung quanh, nàng không muốn đi lạc tùm lum đâu, vẫn là cẩn thận một chút!
Qua một quãng đường khá xa, rốt cuộc Linh Liên cũng đến trước cửa thư viện của Thanh Huyền Tông.
Thư viện không tính là lớn, nhưng vẫn dung nhiều người ra vào được, nhìn từ ngoài vào thấy chính là kệ sách, có rất nhiều đệ tử đang nghị luận hoặc trao đổi thảo luận sôi nổi. Linh Liên bước chân vào thư viện. Chung quanh tức khắc an tĩnh lên.
Bất quá chỉ an tĩnh một khắc, hiện trường lại lập tức bùng nổ!
"Nữ nhân này không phải Tiêu Linh Liên sao?"
"Ừm, Tông chủ đang truy nàng đó! Nàng là ai mà cũng dám trộm đồ của Tông chủ, quả nhiên là không muốn sống!"
"Can đảm nha, ta thưởng thức!"
"Phi, phi, thưởng thức cái đầu ngươi, muốn chết phải không?"
"Hừ, nàng dám trộm đồ Tông chủ, đánh Ôn sư tỷ, ta muốn xem xem nàng còn sống bao lâu!"
Các đệ tử bát quái tâm nổi lên, tụm lại chỉ chỉ chỏ chỏ Linh Liên bàn tán.
Linh Liên mí mắt cũng lười nhấc, miệng ở trên người người khác, nàng quản cũng không được, nếu quản cũng chỉ là nhất thời thôi, đâu phải miệng khắp thiên hạ này nàng cũng quản được!
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Linh Liên bình thản nhấc chân bước tới một khu để sách về nguyên thú. Thư viện này có năm khu, khu thứ nhất là về vấn đề nguyên lực cùng công pháp sơ cấp, khu thứ hai là y dược, khu thứ ba là nguyên thú, khu thứ tư là nguyên binh (nguyên khí, khí trong vũ khí), khu thứ năm là về nguyên kĩ, võ thuật, thuần thú, khống cổ, kiếm kĩ. Khu thứ năm chỉ có được Tông chủ cho phép mới được vào, còn lại bốn khu tùy mọi người sử dụng.
Nàng không cần đi vào khu thứ năm, tìm sách bình thường khu ba là được!
Tay Linh Liên chạm qua từng quyển sách. Hàng sách dài dài nhìn muốn mỏi mắt. Bất quá đối với Linh Liên thì không sao cả, ở Thần giới nàng cũng hay chạy tới Tàng Thư Các để xem sách cổ, đọc chắc cũng được nửa cái thư viện nên chút sách này không làm khó được nàng.
Các đệ tử thấy Linh Liên không để ý tới bọn họ cũng ngừng bàn tán lại, quay lại làm việc của mình.
Mắt lướt qua từng quyển sách, nửa ngày trôi qua nhưng Linh Liên vẫn chưa tìm thấy quyển sách nào về Thần thú chứ nói gì đến trứng Chu Tước.
Không lẽ không có?
Chuyện này không thể nào!
Thần thú cơ mà, tuy không bắt được, ít ra cũng phải ghi chép được ít nhiều chứ, không thể nào không tìm thấy như thế này.
Hay là nó ở nơi khác?
Linh Liên cắn môi, nàng cảm thấy khả năng này rất lớn. Thần thú đối với Thần giới như vô hình. Nhưng đối với Nhân giới thì không như vậy, nhân loại rất tò mò về Thần thú, tất nhiên sẽ phái người đi tìm hiểu. Mà Thần thú chắc chắn sẽ cho là con người muốn tổn hại chúng, do đó sẽ tiêu diệt. Có lẽ bởi vì lẽ đó cho nên thông tin về Thần thú mới không tìm thấy ở nơi bình thường.
Vậy nó ở đâu?
Thanh Huyền Tông chính là một tông môn lớn, lịch sử hơn trăm năm, căn cơ vững chắc, không thể nào một tin tức về Thần thú cũng tìm không được!
Không thấy ở khu thứ ba, các khu còn lại cũng không liên quan tới vấn đề này...
Đúng rồi! Khu thứ năm!
Khu thứ năm chỉ có Tông chủ cho vào mới vào được, trong đó chứa bí tịch và công pháp cao cấp của tông môn. Linh Liên nghe đồn còn có cả tin tức về Thần khí và Thần giới.
Vậy chắc sẽ có tin tức về Thần thú!
Linh Liên bay nhanh suy nghĩ. Vậy vấn đề chỉ có một, đó là làm thế nào để Tông chủ cho vào khu thứ năm!
Lão đã hận thấu xương nàng trộm bản đồ của lão, Linh Liên chắc chắn lão sẽ không giúp kẻ thù mình vào nơi bí mật của Tông môn đâu. Nàng cũng không thể cầm kiếm đi uy hiếp lão. Vậy làm sao bây giờ?
---------------------------
Xong chap này thì tuần sau mới có chap mới, ráng đợi nha~~
Thân ái, cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro